Khương Diệp mềm như một vũng nước.
Bùi Chinh ôm cô đến đứng dưới vòi sen, dùng nước ấm rửa sạch mồ hôi trên thân thể, bàn tay dày rộng nắm giữ eo nhỏ, giúp cô đứng vững không trượt xuống.
Khương Diệp thở hổn hển dựa vào ngực anh, sức lực đưa tay lên cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng Bùi Chinh đang nói, âm thanh dấp dính tình dục, mang theo tiếng anh ách gợi cảm.
“Mệt không?”
Cô gật gật đầu, đôi môi mềm mại dán lên cơ ngực rắn chắc, cô bị hành động này của mình chọc cười, lại hôn hôn hai cái vào ngực anh.
Bùi Chinh dùng hai ngón tay giữ cằm cô, ngậm cánh môi mút cắn, cô bị hôn đến thiếu khí hít thở không thông, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, trong yết hầu còn phát ra tiếng nức nở, ánh mắt câu lấy anh làm ngực tê rần, kéo hai bên đùi nhỏ đặt lên eo, lại đỡ dương vật cắm vào.
Cô bị chọc đến ngẩng cao cổ thở dốc rên rỉ, đôi mông thịt bị đánh vào tường vang lên tiếng bành bạch rung động, người đàn ông dùng lực rất mạnh, dương vật cắm vào vừa cứng vừa nóng, mỗi một cú thúc vào đều cắm đến chỗ sâu nhất, nghe cô nức nở thành tiếng, lúc này mới rút ra, lại dùng sức lực hung hăng cắm vào.
“Bùi Chinh……” Cô vừa khóc vừa kêu, thân thể sớm đã không chịu nổi đạt đến cực hạn, khoái cảm mãnh liệt như nước tình dục đem cô bức điên, lắc đầu lung tung hoảng loạn, nước mắt sinh lý không nhịn được, lông mi chớp một cái liền rung rung rơi xuống.
Bụng nhỏ chướng đến cực điểm, cô bóp bả vai anh thét chói tai kêu dừng lại, Bùi Chinh ngậm lấy môi cô, dưới háng điên cuồng thúc lên kích thích làm mấy chục lần, chọc đến mức bụng nhỏ Khương Diệp kịch liệt trừu run, dường như cô vừa khóc vừa bị làm đến cao trào.
Bùi Chinh mút thật mạnh đầu lưỡi cô, hơi thở nặng nề như trâu, anh đột nhiên rút ra bắn lên bức tường sứ trắng, dòng nước tí tách tí tách chảy ra từ chỗ hai người giao hợp xuống dưới.
Khương Diệp vẫn còn tựa vào ngực anh run rẩy, anh cúi đầu hôn cô một chút, cô liền run lên một chút, cơ thể mẫn cảm đến không ra gì.
Thời gian đã khuya, Bùi Chinh không muốn lăn lộn nữa, tắm rửa sạch sẽ cho cô, lấy khăn lông bọc lại đặt người lên giường, ra ngoài rót cho cô một cốc nước, bón cho người uống xong, còn tìm một mảnh bạc hà bỏ vào miệng, bắt cô ngậm lấy.
Cơ thể Khương Diệp đã quá mệt mỏi, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, cô nhắm hai mắt hỏi anh:
“Bao lâu rồi anh không làm?”
Sau khi uống xong hai ngụm nước Bùi Chinh lên giường, nằm xuống đối mặt với cô, âm thanh vẫn thật ách: “Đã gần nửa năm.”
Từ sau khi Từ Lộ Du Hi hẹn hò cùng đồng nghiệp, anh đã không chạm vào người cô. Lộ Du Hi bất chấp tất cả, sau đó ở bên ngoài tìm một bạn giường tiếp theo, thậm chí bảo anh cũng tìm một người.
“Vậy sao anh không tìm?”
Tiếng nói Khương Diệp nghẹn trong yết hầu hơi đau, mảnh bạc hà mát lạnh ngậm vào thoải mái hơn nhiều, cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, vươn tay mình ra đặt vào lòng bàn tay anh.
Bùi Chinh xoa bóp đốt ngón tay tinh tế của cô: “Lúc đó không gặp được thích.”
Anh nói chính là lúc đó.
Sau khi Khương Diệp lĩnh ngộ được ý anh, nhẹ nhàng tươi cười, Bùi Chinh ôm chầm lấy cô, lòng bàn tay vuốt ve cánh môi đang cong cong:
“Em cười rộ lên rất đẹp.”
Một vẻ đẹp quyến rũ.
Đôi mắt cô không hề thanh lãnh đạm mạc, lấp lánh ánh nước, câu người mà không tự biết.
Anh cúi đầu hôn hôn cánh môi, lại áp xuống thong thả hôn cắn, nụ hôn dịu dàng tinh tế, triền miên dài lâu, lúc hai người tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
“Ngủ đi.” Anh dùng lòng bàn tay co cọ môi cô, lại cúi đầu hôn một cái.
Khương Diệp nhìn mặt anh, diện mạo của Bùi Chinh thiên về vẻ tục tằn, ngũ quan đường cong cứng rắn lạnh lẽo, ngay cả môi cũng giống như mũi dao thẳng tắp, lông mày bị cắt thành hai đoạn nhìn hơi hung dữ, ai có thể nghĩ rằng một khuôn mặt như vậy, sẽ dịu dàng đến thế.
Khương Diệp kề sát vào anh, hôn hôn môi anh, nói: “Ngủ ngon.”
Cô không nói cho Bùi Chinh biết, từ lúc chào đời đến giờ, đêm nay là một hồi tình ái tuyệt vời nhất của cô.