“Dạ tại tụi con bay chuyến buổi sáng đó mẹ.”
Mẹ đáp, ngoại tiến đến và ôm lấy Sabrina đoạn nói, nụ cười phúc hậu:
“Mèn đét ơi, cô gái của bà nay mười tám tuổi rồi nhen. Nhớ quá, nhớ cái thời còn chăm bẵm bế bồng.”
Bà nói giọng tiếc nuối. Syrena lúc ấy phóng từ chỗ cây dương cầm sang phía bà, miệng liến thoắng:
“Bà ơi bà ơi, chị em con ở chơi với ông bà hết kì nghỉ hè luôn đó, ông bà có vui không?”
“Vui.”
Ông ngoại đứng phía sau đáp đoạn bà cũng bảo:
“Vui chứ sao không, quanh năm suốt tháng có hai ông bà lủi thủi ở đây một mình, ngày này qua tháng nọ. Thì nay có hai cháu về chơi đương nhiên phải vui rồi, mà con hỏi có gì không?”
“Dạ không, con hỏi cho biết.”
Cô bé le lưỡi, cười cười. Ngoại thấy thế liền hôn lên trán bé một cái, xong quay sang hai người lớn đang đứng đấy, nói:
“Thôi mẹ nghĩ hai đứa nên ở lại ăn gì đó rồi hẵng ra sân bay, chứ đi đường dài mà không ăn gì thì mệt mỏi lắm.”
Ba lúc ấy nhìn đồng hồ đeo tay, nhăn mặt.
“Con xin lỗi mẹ nhưng chắc vợ chồng con không ở lại được đâu, còn ba mươi phút nữa là máy bay cất cánh mà giờ đi bộ ra xe cũng mất khoảng mười hoặc mười lăm phút, thôi tụi con đi liền mẹ ơi.
Còn đồ ăn tụi con ra sân bay ăn cũng được.”
“Ừ, ừ vậy thôi hai con đi đi.”
Bà ngoại nói giọng buồn rầu, ông dặn dò:
“Bay an toàn nha. Về nhắn tin cho ba biết.”
“Dạ. Thưa ba mẹ con đi.”
Mẹ cô đáp rồi xách vali rời đi, trước đó còn không quên ôm hôn tạm biệt hai đứa con đang đứng bần thần trong ngôi biệt thự cổ kính.
Họ sẽ phải xa chúng từ đây cho đến khi kì nghỉ kết thúc, vậy còn hai tháng nữa gia đình mới sum họp trở lại. Khóe mắt người mẹ ươn ướt, cô nghẹn ngào:
“Tạm biệt hai đứa con gái nhỏ của mẹ nha.”
Sabrina và Syrena lúc ấy cũng lao đến ôm chầm lấy mẹ, trao cho cô những cái ôm thắm thiết tình mẹ con trước khoảnh khắc chia xa.
Người cha cũng không nỡ rời đi, cứ đứng cạnh chiếc vali trước cửa mà vẫy tay chào hai con cho đến khi cánh cửa ngôi biệt thự chính thức khép lại.
***
Syrena chỉ mới hai tuổi, nên khi lúc đầu đến nhà ông bà thì vui lắm.
Thế nhưng khi biết rằng mình sẽ phải xa cha mẹ đến tận hai tháng, nước mắt không biết bắt nguồn từ đâu cứ thay phiên nhau rơi lã chã xuống má, và thế là một cơn mưa nước mắt đi kèm sau đó.
Ông bà ngoại dễ tính và rất thương cháu, thấy cháu khóc đòi ba mẹ, cứ ngồi đó mà quẹt nước mắt, hết giọt này đến giọt kia, nức nở, sụt sùi.
Ông bà bèn tiến đến và cố gắng dỗ dành cô cháu gái của mình.
“Này Syrena ngoan của ông, con nín đi rồi lát ông dắt đi chơi nhé.”
“Đi…đi đâu…vậy ông?”
Cô bé nào đó vừa nấc lên từng tiếng vừa hỏi, bà ngoại ngồi bên cạnh cầm sẵn khăn giấy đang lau đi những vết nhem nhuốc trên gương mặt cô bé, ông ngoại tiếp tục:
“Đi ra ngoài cho có không khí trong lành, xong ông cháu mình cùng chạy đua trên cánh đồng Four Seasons vừa chạy vừa ngắm hoàng hôn đẹp lắm ấy.”
“Nhưng…chân ông…”
Syrena vừa chỉ vào chân ông, ngập ngừng. Ông cười sảng khoái, đáp lại:
“Haha, cháu thân mến ơi, chân ông lành từ hai tháng trước rồi. Giờ đi bộ khoẻ re dám ông còn chạy thắng Syrena nữa đó.”
Ông làm bộ mặt dương dương tự đắc khiến cô bé nào đó cười phá lên. Bà ngoại thấy mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, đế thêm vào.
“Xong về nhà ăn tối rồi bà kể chuyện cháu nghe nhé.”
“Thật sao bà?”
Syrena reo lên đầy hứng thú, một tia sáng ánh lên trong mắt cô bé khiến gương mặt ấy sáng bừng lên. Ngoại nói chắc nịch:
“Đương nhiên, kể cho chị cháu nghe nữa, chị cháu thích nghe chuyện bà kể lắm.”
Sabrina đang co người trên chiếc ghế bành làm bằng lông thú đằng đó, thấy nhắc đến mình thì ngước mắt lên khỏi cuốn sách, cô cười đáp:
“Đúng rồi đấy, giờ em đi chơi với ông đi rồi tối về chị em mình cùng nghe bà kể chuyện.”
“Chị đi chung với em nha?”
Sabrina ậm ừ, cô đang phân vân không biết nên đi hay ở lại.
Một phần vì đang đến đoạn cao trào của cuốn sách, hai vì khí trời lạnh buốt này khiến cô chỉ muốn chui mình vào chăn, cuộn tròn như chú mèo con đánh một giấc im lìm, ngon lành bên lò sưởi cho đến sáng.
Thế rồi không biết vì sao, cô gật đầu cái rụp, bé em thấy thế vui mừng không sao tả nổi, lao tới ôm chầm lấy chị mình.
“Yêu chị Sabrina nhất luôn ấy.”
Cô dang tay ôm đứa em gái nhỏ vào lòng, thủ thỉ đáp lại:
“Chị cũng yêu bé lắm, vậy giờ mình đi ha?”