Bất tri bất giác ta đi đến tẩm cung thái hậu, bây giờ ta là người bệnh cho nên được hạ nhân nâng vào, thẳng đến trước giường thái hậu.
Qua một hồi lâu, thái hậu cũng không nói câu nào, ta cứ nghĩ nàng đang ngủ. Chúng ta duy trỳ trầm mặc cho đến hết buổi chiều, cuối cùng cũng đến tối, bên trong truyền ra thanh âm rất nhỏ “Hoàng hậu, trời cũng không còn sớm” Ngữ khí của nàng máy móc, thật giống như không quen mở miệng nói chuyện, nghe ra không được tự nhiên.
“Đúng vậy” Ta trả lời phụ họa. Ta đoán nàng còn có ý khác.
“Nương nương, bên ngoài tuyết đã rơi” Hương di nhắc nhở ta một câu.
“Ngươi đừng về, ở lại với ai gia” Thái hậu nói.
Hả! Ta không có nghe lầm?
Ta nghĩ, không phải mình đang nằm mơ chứ.
Nếu ta nghe lầm thì có lẽ cũng quá kỳ ảo rồi.
Xuất phát từ nguyên tắc cẩn thận, ta muốn xác định lại một chút, ta hỏi nàng “Bà bà, ý ngài muốn con dâu ở lại bồi ngài ngủ?”
“Hương di, ngươi quay về Vị Ương Cung nói một tiếng, nói đêm nay hoàng hậu tẫn hiếu ý ở lại bên cạnh phụng dưỡng ai gia, nói với Hoàng thượng tự mình ngủ đi”
“Lão nô đi ngay” Hương di nhìn thoáng qua ta, ánh mắt còn có thâm ý khác.
Ta nghĩ lần này không bồi nàng ngủ là không được, nhưng mà tâm ý muốn ta tẫn hiếu của thái hậu thật là hành vi quỷ dị.
Ta nửa tin nửa ngờ cởi y phục, đi vào bên trong màn, không thấy một tia sáng nào. Vừa tối vừa nóng, nóng hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng mà trên giường có tới vài lớp chăn, tầng tầng lớp lớp. Ta sờ soạng nửa ngày mới chạm được người thái hậu.
Chuyện này cũng coi như quen thuộc, lần trước nàng bệnh không còn ý thức gì ta cũng ôm nàng ngủ, nhưng mà lúc này là nàng mời ta lên giường, thì làm sao ta ngủ được. Vài tầng chăn ép ta thở không nổi, ta nghĩ thầm, thái hậu sợ lạnh cũng không cần vùi người vào chăn như vậy chứ.
Ta nhắm mắt lại bắt đầu đếm. Một con phi tần, hai con phi tần, ba con phi tần….Đếm được một lúc thì ta cũng ngủ.
Nhưng mà ta ngủ cũng không sâu, mơ mơ hồ hồ vẫn còn ba phần ý thức. Sau đó bên tai ta truyền đến âm thanh, người bên cạnh bắt đầu động, nhấc chăn lên, do dự nửa khắc không ra tay, người bên ngoài lập tức nóng nảy kêu lên “Nương nương, ngươi còn do dự cái gì?”
“Có khi nào nàng chết hay không?” Thái hậu hỏi.
Nàng làm chuyện gì mà hậu quả có thể nghiêm trọng như vậy? Thân thể ta cứng ngắc, lưng ứa mồ hôi lạnh.
“Nương nương, ngài cứ yên tâm, chỉ cần rạch một lỗ nhỏ là được, không ảnh hưởng đến tính mạng đâu”
“Nương nương, trời sắp sáng rồi, nếu ngươi không ra tay thì bỏ lỡ cơ hội mất” Người bên giường thúc giục không ngừng.
Ta nhắm hai mắt lại, trong lòng niệm chú đại bi. Ta không muốn chết Ta không muốn chết Ta không muốn chết Ta không muốn chết…Mặc kệ ngươi làm gì miễn sao ta không chết là được.
“Được” Thái hậu nói.
Nháy mắt, cả người ta đông lạnh như khối băng. Thái hậu thật tàn ác, dù sao thì ta cũng là con dâu của nàng, sao nàng có thể xuống tay với ta như vậy.
Y phục của ta bị cởi ra, bả vai lộ bên ngoài. Ta đang lo lắng là tiếp tục giả chết hay tỉnh lại đây.
Tiếp tục giả chết thì cũng chết, mà tỉnh lại thì cũng không được, sẽ bị diệt khẩu. Lựa chọn sinh tử đang bày ra trước mặt ta.
Ta rõ ràng cảm giác được thái hậu cầm dao rạch một đường trên cổ ta. Suýt nữa thì ta la lên, cắn chặt hàm răng chịu đựng.
Ta sợ nhất là đau, một chút cũng không chịu được. Mấy hôm trước bị thích khách chém một cái đã sắp chết tới nơi rồi, bây giờ còn bị thái hậu chém nữa, chẳng lẽ mạng ta khổ như vậy sao?
Đau đớn vừa dịu lại thì lập tức cảm giác được miệng vết thương bị đôi môi lạnh lẽo bao trùm lấy. Ngón tay thái hậu lạnh như băng, ngay cả đôi môi nàng cũng vậy.
Ta kinh ngạc đến ngây người, bởi vì người dùng đôi môi hút máu trên cổ của ta là thái hậu.
Máu bị hút lấy theo tốc độ rất nhanh, ta sợ hãi mình sẽ bị nàng hút khô máu. Trong lòng ta đếm ngược, ta mặc kệ cho dù có bị giết người diệt khẩu hay không thì ta cũng phải phán kháng, nếu không thì ta cũng bị khô máu mà chết.
Cũng may là nàng đã dừng lại, không tiếp tục hút máu nữa. Nàng ho nhẹ vài tiếng, thanh âm cho thấy nàng đang bị thống khổ tra tấn.
Người bên ngoài giường nói “Nương nương, ngươi có khỏe không?”
“Không sao, nhưng mà ngực khó chịu….”
“Nương nương, đây là vạn năng cao, thoa trên miệng vết thương của nàng ấy sẽ không để lại dấu vết” Có người đưa vật gì đó vào.
Thái hậu nói “Được, khụ khụ khụ….Hương di, ngươi xác định nàng không có việc gì chứ?”
“Nương nương, ngươi nên quan tâm thẩn thể của ngươi đi. Không phải nàng”
“Nhưng mà…khụ khụ khụ…” Thái hậu ho khan kịch liệt, thân thể đơn bạc như lá cây khô trong gió.
“Nương nương, uống thuốc trước đi, uống thuốc xong thì ngủ một giấc thật ngon” Một chén thuốc bị đưa vào, mùi vị chua xót của thuốc đông ý tràn ngập trên giường. Ta nhịn không được nhíu mày, đây là mùi thuốc khó ngửi nhất từ đó tới giờ ta được biết.
Nàng ngồi dậy uống thuốc, giảm bớt ho khan, nàng nói “Hương di, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi”
“Nương nương mới uống thuốc, vẫn chưa khỏe lại, lỡ như nửa đêm có xảy ra cái gì ngoài ý muốn cũng không ai chiếu cố. Lão nô vẫn ở bên cạnh thái hậu mới được”
Nàng chậm rãi nằm xuống, ho khan dần dần giảm đi, nàng nhẹ giọng nói bên tai ta “Ngươi tỉnh chưa?”
Ta tiếp tục giả bộ ngủ.
Nàng còn nói “Vậy là ngươi chưa tỉnh”
Cho dù bây giờ ta tỉnh cũng không dám mở mắt ra.
Nàng dịch chuyển thân mình xích lại gần ta. Bây giờ, hai người chúng ta thân mật dán lấy nhau không thể ngờ.
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng mơ hồ “Vậy là tốt rồi, ngươi không tỉnh là tốt rồi. Ngươi không cần tỉnh, không cần….”
Ta sợ nàng sẽ còn hại ta, tim đập kịch liệt ngay cả bản thân cũng nhận thấy. Ta sợ nàng phát hiện, cẩn thận ức chế hô hấp.
Ta không biết nàng có phát hiện hay không, nhưng mà không nghe nàng nói gì, coi như nàng chưa phát hiện đi.
Toàn thân nàng lạnh như một khối băng, lúc ta chạm vào không chịu nổi liền run một cái. Tại sao nàng lại lạnh như vậy, trong một căn phòng nóng đến ra mồ hôi mà nàng lại lạnh như thế?
Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên nội dung trong quyển sách ‘Ái tình thanh lâu mùa xuân’. Lòng bàn tay ta ngứa ngáy, ta chạm vào thắt lưng nàng, lập tức có vô số nhiệt lưu từ bàn tay tràn ra, trải rộng khắp thân thể ấm áp của ta.
Rất thoải mái, khi vuốt ve thân thể nàng, lòng ta thở dài, tay của ta hưởng thụ.
Càng sờ càng muốn nhiều hơn. Tay ta sờ thoải mái, sờ đến không dừng lại được.
Ta biết sờ thái hậu là thiên hạ đại tội, lần trước hảo tâm ôm chân nàng một chút mà xem chút bị đem đi chém đầu, nếu nàng biết ta mà sờ nàng thế này thì chắc nàng sẽ rất nổi giận. Nhưng mà có sao, nàng hút máu của ta, ta sờ lại nàng vài cái, coi như máu ta rẻ quá rồi.
Ngay từ đầu ta còn sợ bị nàng phát hiện, nhưng mà sờ soạng thật lâu cũng không thấy nàng phản ứng gì. Ta liền đoán nàng thật sự đang ngủ.
Ta vuốt ve khuôn mặt nàng, trong bóng tối cảm nhận được biểu cảm của nàng. Đôi mắt nhắm lại, mày nhăn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, thở ra từng trận nhiệt khí. Ta chạm vào vầng trán của nàng, mổ hôi nóng tuôn ra, thân thể cũng bắt đầu ấm lại.
Sờ như vậy không chỉ làm ta thoải mái mà toàn thân ta cũng nóng lên. Xúc động trong lòng ta làm bàn tay sờ ra khắp người nàng, nàng như không ý thức được hành động của ta, cứ mặc kệ cho ta sờ.
Cho đến khi y phục hai chúng ta ướt đẫm mồ hôi thì ta mới dừng lại, sau đó mệt mỏi không chịu được, thân thể như bị rơi vào hư không, chỉ còn lại cái xác không hồn. Kỳ thật đối với những chuyện phát sinh trên thân thể ta, ta cũng không rõ ràng lắm, bởi vì ta chưa bao giờ trải qua cho nên không biết. Nhưng mà cảm giác hiện tại không phải là khó chịu, mà có khi còn rất thoải mái.
—-
“Ta không muốn chết!” Trong mộng, thực sự ta đã chết. Thái hậu cầm một cái dao để ngay yết hầu của ta, cắt một phát, máu phun ra xa. Thái hậu liền hút máu của ta, vừa hút vừa nói Thật ấm áp. Ta còn thấy được thi thể của mình nằm trên đất.
Ta chết? Không chết! ta ngồi dậy trên giường lớn của ta, màu vàng của nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào, còn thấy thân ảnh cung nữ đang bận rộn.
Vì chứng tỏ mình còn sống, ta sờ vào cổ mình, quả nhiên là đã khép lại.
Đây không phải nằm mơ, đây là sự thật. Miệng vết thương ở cổ đã lành lặn, ngay cả một chút xíu sẹo cũng không có, trơn nhẵn như lúc đầu. ta dùng tay chà xát vẫn không tìm ra được miệng vết thương.
Tiểu Thúy từ ngoài bước vào, bưng theo một cái chậu rửa mặt và một cái chén nhỏ. Trong chén là canh thập toàn đại bổ.
Tiểu Thúy nói “Nương nương, tin tốt cho ngươi. Thái hậu nói ngươi có hiếu, đặc biệt ban cho ngươi một chén canh bồi bổ. Nương nương mau uống đi, chờ nguội uống sẽ không công hiệu nữa”
Vừa nghe đến thái hậu là ta liền sởn gai ốc, cho dù miệng vết thương không còn nhưng mà trí nhớ vẫn tồn tại trong đầu ta. Ta không bao giờ tin đó là mơ, thái hậu hút máu ta!
Tiểu Thúy nói “Này, nương nương, sao mặt ngươi trắng bệch vậy. Có phải bệnh rồi không?”
Ta nói “Tiểu Thúy, ta không bệnh, ngươi lại đây nhìn xem, trên cổ ta này, ngươi có thấy gì không?”
Tiểu Thúy đi đến trước mặt ta, mở mắt nhìn chằm chằm, ta hỏi nàng “Rốt cuộc có thấy cái gì không?”
“Ở đó có một dấu, giống như…”
“Giống như cái gì?” Ta biết nhất định có có bằng chứng ta không năm mơ.
Tiểu Thúy nhăn nhó nói “Nương nương, nô tỳ nói không nên lời, không lẽ nô tỳ phải nói thẳng ra sao”
“Nói! Ta muốn ngươi nói” Nhăn nhó nữa thì ngươi không còn là tiểu Thúy đâu.
Tiếu Thúy bất đắc dĩ nói “Giống như là dấu hôn vậy…”
Ta híp mắt thành một đường thẳng, sắc bén nhìn nàng, nàng rụt cổ nói “Nương nương, không phải nô tỳ muốn nói nha, là ngươi buộc nô tỳ nói a, nếu ngươi muốn giết nô tỳ, nô tỳ cũng không có ý kiến mà đi nhảy lầu cho ngươi xem”