Trong phòng karaoke ồn ào, đèn màu xoay tròn, ánh sáng nhấp nháy lướt qua trên khuôn mặt của mọi người.
Tiếng hát ở khắp nơi, trong sự náo nhiệt của đám đông, một cặp đồng nghiệp vừa thiết lập mối quan hệ yêu đương kề vai hát tình ca, tăng thêm phần vui vẻ cho bầu không khí vốn đã cao ngất ngày hôm nay.
Dự án vốn đang rơi vào giai đoạn bế tắc chợt có tiến triển đột phá, cho nên chủ nhiệm vung tay, cho mọi người bận rộn đã lâu được nghỉ hai ngày, còn phê duyệt ngân sách cho bữa tiệc.
Gần như ai nấy cũng đều rất hưng phấn, nhân dịp uống rượu quậy mát trời một bữa, trong gian phòng rộng rãi ồn ào, chỉ có một góc có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc với sắc mặt lãnh đạm, ngồi bên cạnh đám người, không hát cũng không uống rượu, tựa như đang suy nghĩ chuyện của mình.
Một số đồng nghiệp tương đối quen thân với anh chủ động tiến lại gần, khuyên nhủ: “Anh Lục, đừng nghĩ chuyện dự án nữa, ngày mai nói sau, chọn bài hát đi!”
Anh không có hứng thú với bữa tiệc kiểu thế này, chỉ là hôm nay toàn bộ đồng nghiệp trong tổ dự án đều đến, anh không tiện từ chối.
Dù sao hoàn cảnh ồn ào cũng sẽ không quấy rầy suy nghĩ của anh, có lẽ còn có thể mang đến cảm hứng.
Không ai là hoàn hảo, một thiên tài có chỉ số IQ siêu cao ở một vài mặt, thường cũng sẽ có chút kỳ lạ ở vài mặt khác.
So với đồng nghiệp có EQ có thể khiến người ta tức chết, Lục Tư Dực chỉ là có tính cách lãnh đạm không thích giao du đã xem như khá bình thường rồi.
Nhưng mọi người khó tránh khỏi cũng sẽ tò mò, một người trong lòng phảng phất như chỉ chứa dự án nghiên cứu khoa học, liệu đột nhiên có một ngày sẽ thay đổi hay không?
Trong viện nghiên cứu nhà nước cấp bậc khá cao này, hầu như người nào cũng rất thông minh, nhưng rất ít người có ngoại hình đẹp trai.
Cho nên sau khi Lục Tư Dực tốt nghiệp vào trường, độ hot rất là chấn động, các đồng nghiệp trẻ độc thân, cùng với các lãnh đạo có con cháu độc thân trong độ tuổi phù hợp, đều nhao nhao hành động.
Kết quả không ai thành công, tất cả đều trở về, trong mắt chàng thanh niên mới này chỉ có hạng mục và đề tài.
Lúc này đồng nghiệp ngồi bên cạnh anh, nhìn đôi tình nhân hát ở giữa phòng, không khỏi nói đùa: “Anh Lục, khi nào thì anh cũng nói về đối tượng hả? Chuyện tình trong viện nghiên cứu cũng rất lãng mạn nha.”
Lục Tư Dực nghe thấy lời của người nọ, nhưng không đáp lại.
Trong cuộc sống của anh, xưa nay không có lựa chọn cho tình yêu.
Ánh mắt của anh xuyên qua đôi tình nhân nắm tay nhau, xuyên qua âm nhạc và bọt bia trôi nổi trong bầu không khí mờ ảo, tập trung suy nghĩ về giai đoạn tiếp theo.
Điều chỉnh độ chính xác của tín hiệu thần kinh, các bước sửa lỗi khác đối với năng lực nhận thức vận động, băng thông hiệu quả của kết nối não và máy tính…
Mãi cho đến khi bản tình ca kết thúc, hình ảnh bài hát tiếp theo xuất hiện trên màn hình, suy nghĩ của anh mới bị gián đoạn.
Trong tiếng đệm đàn mộc mạc du dương, trên màn hình xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi ôm cây đàn guitar tự đàn tự hát, đeo một cặp kính, tạo hình thoải mái giống như chỉ là đàn hát trên đường phố, dưới đài lại ngồi đầy khán giả vẫy gậy phát sáng.
Đồng nghiệp chọn bài hát này nhận lấy micro, vẻ mặt cảm khái: “Lại là MV của buổi trình diễn này, đây là phiên bản kinh điển nhất, đáng tiếc khi đó tôi còn chưa phải là fan của cậu ta, không đến tham gia buổi hôm đó, nhưng vé hôm đó nghe nói siêu khó kiếm.”
“Đây là Đoàn Lạc à? Tôi không hề nhận ra luôn á, trước đây thế mà đeo kính, trông có vẻ như là người qua đường. “
“Đâu ra người qua đường chứ! Đây là buổi hát solo đầu tiên của cậu ta khi mới trở lại từ cách đây vài năm, ngây ngô một chút cũng rất bình thường.”
Lục Tư Dực nghe tiếng nói chuyện phiếm hi hi ha ha của đồng nghiệp, hiếm khi phân tâm.
Dường như anh có ấn tượng về cái tên này và buổi trình diễn này.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng tìm thấy những mảnh vỡ khá lâu từ một góc của bộ nhớ.
Các đồng nghiệp nói rằng vé rất khó kiếm, nhưng bằng một cách nào đó anh đã có được vé của buổi trình diễn này, từ chỗ một chủ quán bar.
Nghĩ tới đây, Lục Tư Dực lấy điện thoại di động ra, thuận tay xác nhận chuyện đó.
Tuy rằng anh căn bản không tham gia rút thăm trúng thưởng, không biết vì sao mình lại trúng thưởng. Anh trượt qua một đoạn lịch sử trò chuyện không tính là dài lắm, một ít bụi bặm của ký ức dần dần bị thổi tung lên.
Lục Tư Dực vẫn không xóa bỏ chủ quán bar tình cờ thêm bạn từ lâu.
[SCA Bar – Vương: Mẹ, con đường Xây Dựng gần đây đã rào lại để thi công, đào bới khắp nơi lộn xộn, sáng mai mẹ đi mua đồ ăn thì đừng cố gắng chui vào đó.]
[Khiến con bớt lo một chút có được không?] Sau đó là một chuỗi giải thích về việc gửi tin nhắn nhầm, cùng những icon xin lỗi khiến người ta hoa mắt.
Lời trò chuyện cuối cùng của hai người, là một câu trả lời của Lục Tư Dực: Không sao, cảm ơn.
Ngày đó sau khi nhận được tin nhắn, Lục Tư Dực gọi điện thoại cho mẹ mình, dặn dò gần đây khi bà đến bệnh viện thăm người chồng sống thực vật, hãy đi con đường khác, đừng đi qua đường Xây Dựng.
Nhận được điện thoại, người mẹ rất hạnh phúc, thuận tiện hỏi anh khi nào anh có thời gian về nhà ăn tối.
Thực tế, Lục Tư Dực còn chưa hoàn thành công việc của trường, nhưng anh nói: Ngày mai.
Ngày hôm sau, anh ngâm mình trong phòng thí nghiệm từ sáng sớm đến chạng vạng, cuối cùng cũng hoàn thành tiến độ dự định, sau đó xuất phát về nhà.
Không biết tại sao, nửa chừng anh đi đường vòng, cố tình đi qua con đường được người xa lạ nhắc tới.
Lục Tư Dực phát hiện, trên đường Xây Dựng không có rào lại để thi công, trên đường cũng không đào bới lộn xộn, chỉ có giàn giáo trên cao của một tòa nhà nào đó bên cạnh.
Trong tin nhắn của chủ quán bar gửi nhầm đối tượng, bản thân thông tin cũng sai.
Nếu suy luận theo logic, một tin nhắn gửi cho mẹ, làm thế nào cũng không thể gửi tới một người khách trước đó nói chuyện phiếm ở quán bar.
Thay vì hỏi, anh im lặng trở về nhà, và ăn tối với người mẹ đã nấu một bữa ăn ngon.
Từ lần bị bạn học cưỡng ép kéo đến quán bar xem phim kinh dị, quy luật sinh hoạt đơn điệu của anh hình như bước vào một mảnh hỗn độn không rõ, thường xuyên gặp phải vài tình tiết bất ngờ.
Nhưng ngay khi đi qua con đường Xây Dựng, không hiểu sao anh lại cảm thấy, những tình tiết này sẽ dừng lại ở đây.
Những ngày sau đó, Lục Tư Dực đúng là không nhận được bất kỳ tin nhắn mới kỳ quái nào nữa.
Đây là một trực giác không thể giải thích được bằng khoa học.
Mà anh không dự định nghiên cứu sâu hơn nữa, bèn để cho những chuyện này dần dần phai nhạt theo thời gian.
Bởi vì anh cũng có trực giác, chủ quán bar sẽ không đưa ra một lời giải thích thực sự thuyết phục được mình.
Nhà nghiên cứu khoa học Lục Tư Dực, thỉnh thoảng cũng phó thác niềm tin cho những suy nghĩ duy tâm.
Dù sao sự nghiệp mà anh đang nỗ lực, chính là kết hợp bộ não thần bí khó lường của con người với công nghệ thông tin, mang lại cuộc sống mới cho những người có chức năng thần kinh bị suy giảm.
Dù sao ngay cả tận cùng của khoa học, cũng thường là một mảnh hư vô hỗn độn.
Lục Tư Dực biết mình là một người vô cùng cố chấp, nhưng lại hiếm khi bỏ qua câu đố chưa được giải đáp này, để mặc cho sự hỗn độn không rõ bay vào cuộc sống, rồi lại lặng lẽ bay đi như một cánh bướm.
Con người luôn luôn thay đổi.
Tựa như anh sẽ không bao giờ ở trong một đám đông đang hào hứng vui vẻ, không đúng lúc lấy giấy bút ra, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì mà tính toán các công thức phức tạp nữa.
Bây giờ anh sẽ hoàn thành nó trong tâm trí của mình, đó là một sự tự do mà không có bất kỳ ai có thể can thiệp.
Chỉ là trong một nháy mắt, Lục Tư Dực sẽ bất chợt nhớ tới một tấm bảng viết từng được chủ động đưa tới trước mặt mình.
Anh gần như đã quên mất gương mặt của đối phương, cũng không quá xác định cái tên đã trao đổi, nhưng lại nhớ rõ ràng cảm xúc không hề che dấu trong đôi mắt trong suốt kia.
Không có kinh ngạc, ngưỡng mộ hoặc phản cảm mà anh thấy quen thuộc hơn, người kia cười lên, giống như chỉ đơn thuần là cảm thấy thú vị.
Thời gian của bài hát đã kết thúc, những ký ức mơ hồ tan biến trong đêm tối của ánh đèn mờ ảo.
Lục Tư Dực thu hồi suy nghĩ lan man, một lần nữa lại suy nghĩ đến chuyện mình quan tâm nhất.
Màn hình chuyển sang màu đen, chuyển sang bài hát tiếp theo.
***
Tại lễ hội âm nhạc hàng năm, đoạn cao trào của các bài hát tham gia vào cuộc tranh tài cuối cùng, toàn bộ đã phát xong.
Ống kính của máy quay chiếu vào các ca sĩ ngồi dưới sân khấu, quét qua từng khuôn mặt hoặc bình tĩnh hoặc mỉm cười.
Khách mời trao giải đã cố tình nâng cao giọng điệu: “Bài hát đoạt giải Bài hát xuất sắc nhất năm là —”
Đây là một giải thưởng cơ bản không có sự hồi hộp.
Nhiều người đã nhìn về phía nam ca sĩ trẻ có đà phát triển mạnh nhất trong hai năm gần đây.
Giây tiếp theo, khi kết quả cuối cùng cũng được công bố cùng với tiếng vỗ tay vang trời dậy đất, Đoàn Nhược mỉm cười đứng lên.
Trong vẻ mặt tươi cười của cậu còn có một chút thẹn thùng.
Đó là vẻ thẹn thùng bẩm sinh, không phải là vẻ lo lắng thấp thỏm.
Sau khi chứng kiến buổi đám cưới gián tiếp thay đổi số phận của mình, Đoàn Nhược đã từng muốn trở thành một người tự do thoải mái, không sợ ràng buộc.
Nhưng sau khi trải qua mấy năm yên lặng không cam lòng, số phận đột nhiên đối xử với cậu rất khoan dung, cậu nổi tiếng rất nhanh, một đường thuận lợi.
Cậu đã được hát những bài hát do chính mình viết, không còn cần phải chạy khắp nơi để kiếm sống nữa, không chạy theo và bắt chước xu hướng, sống thoải mái, nhưng may mắn nhận được rất nhiều sự công nhận.
Oán giận và thù địch từng tích lũy trong lòng, trong những cuộc gặp gỡ xứng đáng để cảm ơn đó, trong sự yêu mến chân thành và nồng nhiệt của nhiều người hâm mộ, đã vô tình tan biến đi.
Quá khứ trôi qua như làn khói, nhờ đó cậu có được một sự tự do nhẹ nhàng hơn.
Không giống như người mà cậu khao khát, nhưng giống với chính mình.
Đoàn Nhược sải bước tự nhiên đi lên bục nhận giải, nhận lấy hoa tươi và cúp, sau khi khách sáo vài câu với khách mời trao giải, đơn giản phát biểu cảm nhận.
Lúc cậu cầm micro, nhìn thấy đèn flash của truyền thông dưới sân khấu lóe lên liên tục, các vị khách mời không chỉ nhìn về phía anh, mà còn nhìn về phía một ca sĩ được đề cử khác vừa được ống kính quét tới.
Biểu tình của đối phương giờ phút này thoạt nhìn rất bình tĩnh, trên mặt viết lời chúc mừng đúng phép lịch sự, nhưng vô thức tránh đi những ánh mắt rình mò kia.
Đoàn Nhược và đối thủ cạnh tranh này đều biết, điều khiến người ta mong chờ nhất trong buổi đại lễ âm nhạc tối nay này, không phải là giải thưởng sẽ rơi vào tay ai, mà là việc gặp nhau trong ngõ hẹp giữa hai người bọn họ.
Trên thực tế, cậu và ca sĩ kia không có ân oán cá nhân.
Ân oán đến từ công ty quản lý đằng sau đối phương.
Ông chủ của công ty kia, chính là người đã từng ký hợp đồng cạm bẫy với Đoàn Nhược ngây thơ không biết gì, tước đoạt tên tuổi của cậu, khiến cậu một thời gian rất dài không thể tiếp tục hát.
Là đối tác lúc trước mà cậu vô cùng tín nhiệm, nhưng căm hận sâu sắc.
Bây giờ thời gian trôi qua, Đoàn Nhược thắng được vụ kiện, giành lại tên của mình, tiếp tục dùng nghệ danh nghe có vẻ dứt khoát và mạnh mẽ hơn để ra bài hát, một đường bằng phẳng thành sao, cực kỳ nổi tiếng.
Mà công ty quản lý từng nổi tiếng trong ngành giải trí, không ngừng tuột dốc sức ảnh hưởng, ngập trong lời chửi bới, đối thủ cạnh tranh không chiến thắng được cậu ở dưới sân khấu, là hy vọng cuối cùng của công ty đó.
Sự đảo ngược đột ngột của hai số phận, cô đọng lại một cách đáng kinh ngạc trong đêm rực rỡ này.
Đoàn Nhược biết những người ngoài cuộc ở đây càng muốn nghe được những lời cảm nhận ra sao khi đoạt giải thưởng của cậu, biết các tờ báo truyền thông thích tiêu đề kịch liệt như thế nào.
Nhưng cậu không muốn làm theo.
Hiện tại cậu quan tâm đến bó hoa tươi thơm ngát xinh đẹp trong ngực này nhiều hơn.
“Tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, cũng muốn cảm ơn bản thân mình.”
Đoạn Nhược ngửi thấy hương hoa dưới ánh đèn flash, giọng điệu vẫn nhu hòa trước sau như một.
“Tương tự, tôi đã từng hận một vài người, tôi cũng từng hận chính mình.”
Cậu đã đưa ra một bài phát biểu ngắn về giải thưởng, nhưng đặc biệt bất ngờ.
Sau đó, cậu cầm hoa và cúp khẽ cúi đầu chào những người đang ngồi dưới sân khấu và trước TV lúc này.
Cuối cùng, cậu nói: “Cảm ơn tất cả những người thích bài hát này, cảm ơn các bạn.”
Tình yêu và hận thù đã cháy hết, phần kết thúc của câu chuyện luôn luôn lặng lẽ.
Không phải là không hận nữa, không phải là tha thứ, chỉ là để lại ngày hôm qua.
Đây là lúc để bắt đầu một câu chuyện mới.
Sau một khoảng im lặng rất ngắn ngủi, những tràng pháo tay vang lên nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Trong làn sóng âm thanh dâng trào mãnh liệt, Đoàn Nhược bình tĩnh bước xuống sân khấu.
Ánh mắt của cậu đảo qua hội trường lộng lẫy, vô thức nhìn về phía chỗ ngồi dành riêng cho các lãnh đạo công ty.
Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều nhận được thiệp mời nhưng không đến, hai người bọn họ hiếm khi tham dự loại hoạt động này, trừ phi bản thân hoạt động rất thú vị.
Đoàn Nhược đã sớm biết rõ điểm này, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Cậu hy vọng họ có thể ngồi tại đây, nghe được lời cảm ơn này.
Khi cậu bị mất đi cái tên, công ty truyền thông Vạn Gia đã cho cậu một hợp đồng dài hạn tự do và hào phóng, cậu không cần phải lo lắng về việc kiếm sống nữa, thoải mái viết ra những bài hát yêu thích của mình dưới sự đánh giá cao không hề keo kiệt.
Đoạn quảng cáo có lượng truy cập rất lớn đã đưa cậu trở lại tầm nhìn của khán giả, sau đó lại có thêm rất nhiều quảng cáo.
Những ngày sau đó, Đoàn Nhược càng lúc càng hot nhưng vẫn không quên phần khoan dung này, luôn dùng thái độ ban đầu để hợp tác với tập đoàn này.
Cậu nghĩ như vậy, chủ động gật đầu chào hỏi với người ngồi ở bàn kia.
Trong số các giám đốc điều hành đại diện cho công ty truyền thông Vạn gia tham dự tối nay, người đứng ở vị trí trung tâm, là Hạ Tiêu, tổng giám đốc trước đây của công ty.
Cách vô số ánh mắt từ các gương mặt xa lạ đang đan xen, Đoàn Nhược thấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da cũng nhẹ nhàng gật đầu về phía mình.
Mấy năm nay, Đoàn Nhược và anh ta thỉnh thoảng có giao tiếp, nhưng ít khi nói chuyện.
Sau khi Hạ Hoài Lễ về hưu, Hạ Tiêu càng ngày càng bận rộn, rất ít khi tiếp xúc với các công việc mà công ty tiến hành cụ thể, càng là quen biết vô số siêu sao nổi tiếng, có lẽ cũng không có ấn tượng gì đối với một ca sĩ nho nhỏ.
Nhưng ấn tượng của Đoàn Nhược đối với anh ta lại rất sâu sắc.
Trong đám cưới hoành tráng mấy năm trước, cậu vẫn là nhân viên phụ trách ban nhạc sống, không nằm trong danh sách bạn bè và người thân.
Khi đó Đoàn Nhược đứng bên ngoài đám đông, dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn bóng dáng tùy ý phô trương đó giữa đám đông, cũng sẽ dùng ánh mắt tò mò để đánh giá các vị khách có mặt, rất nhiều người cậu đều chỉ nhìn thấy qua TV và tin tức.
Trong số những người trông giàu có sang chảnh, cậu bất ngờ nắm bắt được một ánh mắt ghen tị không nên xuất hiện.
Trước khi bắt đầu tiết mục tuyên thệ và trao nhẫn cho nhau trước công chúng, hai chú rể và hai cặp cha mẹ ở bên cạnh nhau, trong đó chú rể có mái tóc đỏ rực rỡ dường như đang nói đùa, ngay cả hai người cha trông có vẻ nghiêm túc cũng bị phá vỡ phòng tuyến.
Hai người mẹ khí chất hoàn toàn bất đồng lại càng cười tươi như hoa, trong nụ cười tràn ngập niềm vui mừng rạng rỡ.
Cha mẹ yêu thương nhìn chằm chằm vào đứa con trai sắp kết hôn, giống như một trong những cảnh tượng hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đoàn Nhược ở ngoài đám đông cũng giống như rất nhiều vị khách, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.
Cho đến khi tầm mắt của cậu lơ đãng đảo qua đám đông, phát hiện phù rể có dáng vẻ tao nhã kia, cũng đang dùng ánh mắt tương tự nhìn về nơi đó.
Ánh mắt hâm mộ thuộc về người ngoài cuộc.
Đoàn Nhược nhớ thật lâu ánh mắt thoáng qua đó.
Mới đầu cậu cảm thấy mờ mịt khó hiểu, sau này mới biết được, người vợ hiện tại của Hạ Hoài Lễ không phải là mẹ đẻ của Hạ Tiêu.
Mẹ ruột của anh ta đã qua đời nhiều năm trước.
Mặc dù anh ta có vẻ có mối quan hệ tốt với gia đình.
Nhưng một khoảnh khắc đó, Hạ Tiêu đứng bên ngoài đám đông nhìn bọn họ, trong lòng rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Đoàn Nhược mỗi lần gặp đối phương, đều nhịn không được suy nghĩ vấn đề này, cho dù về sau cậu không còn nhìn thấy mặt Hạ Tiêu nữa.
Nhưng quan hệ hai bên xa cách, cậu không có cơ hội hỏi ra miệng.
Cũng có thể sau này.
Lễ hội âm nhạc kết thúc, các khách mời lần lượt rời đi.
Âm thanh trò chuyện khắp nơi trong dòng người nhộn nhịp, ca sĩ trẻ được chú ý nhất đêm nay đã gặp lại doanh nhân thành đạt khí thế trầm ổn.
Cậu lịch sự chào hỏi: “Hạ tổng.”
Hạ Tiêu liếc mắt nhìn sang, đáp lại tiếng chào này.
Sau đó, anh ta nói, “Bài phát biểu nhận giải rất hay.”
Chàng ca sĩ trẻ dường như không nghĩ sẽ có được câu khen ngợi này, vẻ mặt bất ngờ.
Lập tức, cậu cười thật tươi, vẫy tay với người vừa xa lạ vừa quen thuộc, được trợ lý che chở rời đi.
Hạ Tiêu nhìn theo nụ cười có chút thẹn thùng kia dần dần biến mất trong biển người.