Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 3



Editor: Cogau

Từ sau lễ hội Nô-en, quan hệ giữa Tiếu Thanh và Phương Ngu tiến triển nhanh chóng, nhưng hai người cố gắng phủ nhận đang yêu, còn Thành Hạ và anh Hàm Trúc cũng rất được chú ý. Tuy nhiên, cô cảm thấy nhảy một bản có thể truyền scandal là có chút kỳ quái, nhưng dần dần anh Hàm Trúc nhắn tin cũng nhiều hơn, khiến Thành Hạ hơi phiền.

Khó trách Lâm Phóng nói, ở đại học rất nhiều người yêu nhau là do những lời đồn đại, ỡm ờ tác hợp, rồi họ hùa theo thôi.

Nhưng mấu chốt là cô không muốn tác hợp!

Phải làm gì đây!? Cô rất muốn anh Hàm Trúc thổ lộ với cô – như vậy cô có thể thẳng thừng từ chối anh. Hình như người ta cũng chưa nói gì, nội dung tin nhắn cũng chỉ là chương trình học tập và sinh hoạt hàng ngày.

Thành Hạ suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Lâm Phóng hỏi anh ấy nghỉ có muốn tới thành phố S ngắm cây cổ thụ không, Lâm Phóng chần chừ năm giây: “Nha đầu, có phải em không có tiền mua vé xe về hay không hả?”

“Ừ, nghèo rớt mồng tơi rồi, bây giờ mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bao và uống nước lọc thôi.” Thành Hạ nói.

“Nói đi, lại có gì chuyện phiền phức?” Lâm Phóng hỏi.

Thành Hạ cứ kể lể như vậy, cuối cùng tăng thêm một câu: “Anh xem, người ta còn nhỏ tuổi như thế nói yêu đương không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến việc học, cho nên. . . . . .”

“Để anh quay về giặt giũ đống quần áo rét và bít tất đã, nếu không không bàn nữa.” Lâm Phóng nói.

“Xem như anh lợi hại, đồng ý! Tốt nhất anh xuất hiện đúng ngày 18 tháng 1 cho em!” Thành Hạ nói.

“Chuẩn bị sẵn sức lực của em để giặt bít tất đi, Tiểu Hạ Hạ thân yêu của anh.” Lâm Phóng cười ha ha cúp điện thoại.

Tiếp theo, chuẩn bị thi cuối kỳ, mọi người cũng không có thời gian làm chuyện mờ ám nữa, cuối cùng mọi người trong khoa đều thở phào nhẹ nhõm, vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa hỏi thăm lẫn nhau khi nào thì rời trường về nhà.

Một tiếng “Hạ Hạ” hấp dẫn ở ngoài cửa thu hút sự chú ý của mọi người, nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một hot boy phong độ ngời ngời, thân hình to cao, mắt sáng mày ngài đang nhìn về phía bên này toét miệng cười.

“Ah? Sao anh tới sớm thế? Không phải ngày 18 sao?” Thành Hạ hỏi.

“Anh tới sớm một chút nhưng xem ra em mất hứng phải không, sao vậy . . . . . . Không thì anh biến mất hai ngày, ngày 18 sẽ trở lại vậy.” Phần cuối chữ “trở lại” đó âm lượng thoáng nâng cao lên chút, căn cứ vào sự hiểu biết của Thành Hạ đối với Lâm Phóng mấy năm nay, có ngu cũng hiểu ra ý tứ là “Em dám làm thử như vậy cho anh xem!”

“Anh chưa ăn cơm đâu hả, đi, em mời anh ăn cơm.” Thành Hạ nhanh chóng kéo Lâm Phóng đi, cách khá xa một chút rồi nhỏ giọng: “Không phải nói anh khiêm tốn chút sao? Xem đi, anh có kém người khua chiêng gõ trống trong ban nhạc đâu.”

“Em không biết, những người yêu nhau lâu ngày chưa gặp, bộ dạng đều gấp gáp muốn gặp mặt nhau sao? Thôi, nói em cũng chẳng hiểu, em có cái đầu Nhị Mao mà.” Lâm Phóng tự nhiên làm rối bời mái tóc ngắn của cô: “Dài rồi, em không cắt tóc hả?”

“Em muốn để dài!” Thành Hạ nói.

“Được, nghe lời anh trai, ngắn hợp em hơn, lười biếng như em, nuôi dài cũng bị em biến thành tổ chim thôi, đúng không? Sau này cung cấp cho bên Yến Sào hả??” Lâm Phóng nói.

“Đúng vậy, về sau cà phê của em cũng tự cung tự cấp.” Thành Hạ nói.

“Em đừng buồn nôn nữa, con chim còn chê chỗ em ô nhiễm môi trường nghiêm trọng đấy, đi, đi ăn.” Lâm Phóng tự nhiên dắt tay của cô, giống như khi còn bé cùng nắm tay nhau đi học vậy.

Buổi tối khi về phòng ngủ, các nữ sinh phát huy sở trường tò mò, hỏi bọn họ quen biết thế nào, Thành Hạ nói cha của anh ấy quen mẹ của tớ, cho nên bọn tớ từ nhỏ đã quen biết rồi. Lâm Lâm nói: khó trách cậu không nhìn trúng Lý Hàm Trúc, đối với cậu, anh ấy so với anh ta chẳng là gì cả . . . . .

Thành Hạ vẻ ngờ nghệch: “Hả? Ai? Lớp trưởng á? Đừng đùa chứ? Anh ấy chưa nói gì mà?”

Lâm Lâm vỗ không nhẹ lên bả vai cô một cái: “Đây không phải là chưa tới lúc sinh đã chết yểu rồi sao.”

Thành Hạ gãi gãi đầu tiếp tục giả vờ ngốc nghếch. Chúa ơi, thua thiệt con rồi, mau ra tay.

Sân bay thành phố S.

“Anh xác định là tết Dương lịch mẹ sẽ đến chứ?” Thành Hạ hỏi.

“Dĩ nhiên, anh đã xác nhận qua với mẹ rồi.” Lâm Phóng nói, cầm điện thoại di động trong tay lượn qua lượn lại.

Thành Hạ nhìn tay của anh ấy: “Anh dám lừa em, em sẽ ném anh xuống sông Trường Giang làm mồi cho cá, sau đó hầm cách thủy canh cá với rượu trắng.”

“Em đúng là dã man.” Lâm Phóng thu điện thoại lại.

Ném bọc sách cho Lâm Phóng, Thành Hạ đi toilet, bởi vì không thích dùng máy sấy ‘đồ chơi’ đó, nên Thành Hạ để hai bàn tay ướt đẫm đi ra, phía sau không biết đứa trẻ nhà ai lảo đảo nhào vào người Thành Hạ, tự nhiên cô lảo đảo một bước về phía trước, một bàn tay đỡ được cô lại, vội nói cảm ơn.

“Thành Hạ, sao em lại ở sân bay vậy?”

“Về nhà ạ.” Ngẩng đầu nhìn, trong đầu liền xuất hiện “Tựu trường, nơi tiếp đón, hành lý” liền bật ra mấy chữ: “Học trưởng Hành lý, chào anh.”

“Kẻ hèn họ Giang, tên Nam Đồng.” Giang Nam Đồng cười nói. Hình như mỗi lần anh nhìn thấy cô, cô đều xuất hiện tình huống nhỏ.

Nam Đồng?

Lại một cái tên cha mẹ đặt để bài trừ bệnh tật sao.

Bên kia, Lâm Phóng đang gọi cô chuẩn bị lên máy bay, Thành Hạ vội lên tiếng chào rồi chạy đi.

Lúc này, loa phóng thanh đang thông báo: “Hành khách đi thành phố H xin chú ý. . . . . .”

Thì ra là Quả Táo nhỏ lại là người phương bắc, người mới ngoắc cô là ai vậy ta?

Máy bay vừa hạ cánh đã cảm thấy cực lạnh, vừa lấy hành lý ra khỏi cửa kiểm soát, xa xa đã thấy một người đàn ông đang vẫy họ, Thành Hạ trốn sau lưng Lâm Phóng.

“Anh chưa nói ông ấy sẽ đến!” Thành Hạ nhỏ giọng nói.

“Có thể là quá nhớ em đấy.” Lâm Phóng nói.

Người gần đó, mặc dù đã là trung niên, vì bận rộn cộng thêm bản thân là thầy thuốc biết cách giữ gìn nên không có phát phệ, có vẻ còn trẻ, khí sắc không tệ, thấy cô vui mừng không sao tả siết, đưa chiếc áo lông dày trong tay đến trước mặt cô: “Hạ Hạ, bên ngoài lạnh lắm, ba nghĩ có thể con cũng không mang quần áo dày để mặc nên đi mua một cái, mặc tạm đi, nếu không vừa thì lát nữa đi đến cửa hàng thử.”

Chần chừ, Thành Hạ nhỏ giọng nói: “Cám ơn – ba.”

Đây là ba cô, nhưng khi cô còn bé cùng mẹ đi Trùng Khánh, sau đó hiếm khi gặp, vì vậy ắt khó tránh khỏi không thân cận.

Gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói phải qua Tết Dương lịch mẹ mới đến được, tính toán cũng phải còn hơn mười ngày nữa, mặc dù đối với cô, ba hỏi han ân cần chăm sóc chu đáo, nhưng đều khiến cô cảm thấy ít nhiều không thoải mái, vì vậy vừa đeo bám dai dẳng vừa uy hiếp để Lâm Phóng đưa cô đi trượt tuyết, cũng nhiều năm không trượt tuyết.

Trong tuyết lạnh, Thành Hạ lại đánh mất nhiệt huyết, Lâm Phóng cầm máy chụp hình không ngừng chụp, mọi góc độ thê thảm của cô đều không bỏ sót, còn nhờ người chụp mấy tấm ảnh chung, buổi tối ở khách sạn đưa vào máy vi tính xem, Thành Hạ nói thẳng là quá xấu, nhưng cười thật vui vẻ.

Lâm Phóng để cô up hình lên blog, Thành Hạ nhíu mày nhưng anh ấy nói, đây là diễn trò thì phải giống như thật, Thành Hạ suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, chọn ngay mấy tấm có vẻ lịch sự up lên.

Cuối cùng, mẹ Thành Hạ cũng tới, không khí gượng gạo, thỉnh thoảng Thành Hạ sẽ buồn bực, nhìn dáng dấp ba cô rất tình cảm, tại sao hai người lại xa cách lâu như vậy? Hơn nữa còn là “Ly hôn”! Vì vậy những ngày qua, lén quan sát đôi vợ chồng trung niên biến thành niềm yêu thích của cô.

“Anh nói xem, vì sao cha mẹ năm đó lại chia tay đây?” Sau khe cửa Thành Hạ nhỏ giọng hỏi.

“Lý do cẩu huyết, tốt nhất em không nên biết thì hơn.” Lâm Phóng nằm nghiêng ở trên giường cô, lật sách xem, nói, cắn một miếng táo giòn.

“Chia tay rồi vì sao ở tuổi này còn dây dưa?” Thành Hạ tiếp tục hỏi, phòng bếp bên kia, nam trung niên định ôm nữ trung niên đối diện . . . . .

“Em cuồng nhìn trộm à! Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào, ngoan, ném vỏ táo giúp anh trai đi.” Lâm Phóng nói.

“Ăn hết đi!” Thành Hạ cũng không quay đầu lại.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng mẹ Thành Hạ gọi họ ăn cơm, Thành Hạ đầy căng thẳng “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, Lâm Phóng cười ha ha, nói cô làm tặc thế nào cũng bị tóm lại đánh cho nhừ tử.

Tới đầu năm, Thành Hạ cùng mẹ trở về Trùng Khánh, mặc dù cô nhìn ánh mắt không buông của ba. Trên máy bay, Thành Hạ thật sự nhịn không được nữa, hỏi mẹ lúc nào thì tái hôn, mẹ Thành Hạ liếc cô một cái: “Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào.”

Trở về Trùng Khánh gặp mấy người bạn tri kỷ, mấy ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, mẹ Thành Hạ đi công tác, chỉ còn một mình cô, ở nhà mấy ngày cũng lên xe lửa trở về thành phố S.

Gặp lại, cảm giác mọi người lại thân cận hơn chút, không biết ai lấy hình ở blog của cô gửi đến blog chung, Thành Hạ trở thành nguồn gốc sự tò mò của lớp Kiến trúc 0302, trong nhóm còn có người nói cô và Lâm Phóng rất có tướng phu thê, thiếu chút nữa thì Thành Hạ chết cười.

Đại loại là vì Thành Hạ và Phương Ngu cũng còn độc thân, cho nên hai người thân nhau hơn chút, cũng có thể là vì Phương Ngu và Tiếu Thanh rất thân cận, nên đổi lại, quan hệ giữa Thành Hạ và Tiếu Thanh ngày càng thân thiết, Thành Hạ thấy, ba người họ giống như bạn thân vậy.

Chương trình cuối khóa có chút căng thẳng, Thành Hạ vẫn ‘đóng quân’ ở thư viện, thỉnh thoảng cùng Phương Ngu họ đi dạo phố một chút, tóc dài thêm, Lâm Lâm đề nghị cô nuôi dài, nói cho ra dáng thiếu nữ.

Đáng tiếc, Thành Hạ lại không cột tóc, tóc cô giống như là ruộng bậc thang: chỗ thì như núi chỗ lại là sông, cao thấp bất bình. Tóc xõa lên cổ nóng phát khiếp, định đi cắt tóc ngắn.

Chu Nhược Nhước nói là, phải trải qua khổ đau mới có thể trở thành người phụ nữ đẹp trong những người phụ nữ, người như cô giữ mái tóc cũng không kiên quyết thì đời này vô vọng rồi.

Tiếu Thanh cũng châm chọc cô, nói là mấy lần đều có người hỏi cậu ta, người nhỏ nhắn này có phải là Lưu học sinh đến từ Nhật Bản không, nếu cắt tóc nữa, từ đằng sau không xác định được giới tính của cô.

“Vậy từ phía trước có thể nhận ra không?” Thành Hạ hỏi.

“Cố gắng!” Tiếu Thanh nói.

“Vậy là được rồi, tớ không cần đem Chứng Minh Thư treo trước ngực để chứng thực.” Thành Hạ nói.

Tiếu Thanh ho một tiếng: “Thật ra thì, nếu treo có thể cũng có người nghi ngờ mang 200 nghìn đi làm Chứng Minh Thư giả đó.”

Trong thư viện, tối hôm qua uống thuốc cảm vẫn còn tác dụng nên Thành Hạ hơi buồn ngủ, vì muốn chuyển sự chú ý, Thành Hạ tìm tờ giấy trắng vẽ bừa bãi, vẽ một con mèo ngáp, bên cạnh độc thoại: Buồn ngủ! Vẽ thêm một con chó khò khò ngủ say, trên đầu chỉa ra một đám chữ “z” nhỏ . . . . .

Cuối cùng, nhân lực không thắng nổi dược lực, Thành Hạ lại o o rồi.

Lúc hết giờ, phát hiện tờ giấy bên cạnh được vẽ thêm một hình bình trà, thầy chủ nhiệm với cặp mắt kính đen to, miệng mở lớn, chung quanh nước miếng bắn tung tóe đang giận dữ hét lên: đi học không được ngủ!

Ngó xung quanh một chút, người anh/chị/em/bạn nào mà có tài như vậy, lại vẽ bừa bãi lung tung lên cuốn vở của mình chứ! Mấy chữ này nhìn quen quen, nhưng lại muốn không đứng lên.

Đang suy nghĩ thì điện thoại ở dưới rung lên, cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Lâm, người này là một người có thâm niên do thám, tò mò, từ chuyện người lãnh đạo quốc gia, đến chuyện con nhện bắt muỗi ở góc tường toilet nữ lầu 2 của Ngành kiến trúc đều ở trong phạm vi theo dõi của cô.

“Cậu đoán xem, tớ nhìn thấy gì?” Lâm Lâm thừa nước đục thả câu.

“Chuyện hay.”

“Chuyện hay của ai vậy?” Thành Hạ cảm thấy lãng phí tin nhắn đi ‘tám’ với cô gái này.

“Dù sao cũng không phải của tớ.”

“Tiếu đẹp trai, rõ ràng cậu ta lại cua được một người đẹp Khoa ngoại ngữ đấy, còn xinh đẹp hơn cả hotgirl Ngu đấy.” Con người là như vậy, nếu bạn giả bộ như không có hứng thú người ta chỉ sợ bạn không để ý.

“A, hái hoa phải hái liền tay, chớ để lâu ngày người khác bẻ mất tiêu.” Thành Hạ trở lại.

Bao nhiêu tuổi rồi, mà diện mạo Tiếu Thanh lại phơi phới như hoa đào, bây giờ mới tìm bạn gái, cô mới cảm thấy lạ đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.