Cầm điện thoại suy nghĩ, không biết là nên gọi cho Giang Nam Đồng bây giờ hay mai mới gọi, còn chưa nghĩ ra thì cửa đã bị mở ra, Phương Ngu vào, giơ lên hai bịch trái cây, để đồ xuống lại đem hai bịch trái cây đi rửa.
Ừ, nếu quyết định thì nên hành động đi, không phải chỉ là nói tiếng ‘yêu’ thôi sao, ai nói trước thì cũng vậy thôi, ngại ngùng xấu hổ chẳng có ý nghĩa gì, nghĩ xong, gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng: “Ngày mai, chúng ta bắt đầu yêu nhé.”
Giang Nam Đồng gửi tin nhắn lại rất nhanh: “Bắt đầu từ giờ phút này không được sao?”
“Tối nay, em định chia tay độc thân. Vả lại, không phải còn chưa tới kỳ hạn sao? Đến kỳ mới có hiệu lực.” Thành Hạ nhắn lại.
“Bạn gái, ngày mai bạn trai hẹn em đi dạo công viên có được không?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Bạn trai, không có thời kỳ quá độ sao?” Thành Hạ nói.
“Từ năm thứ hai đại học chuyển qua năm thứ ba đại học, bạn gái Địa Cầu.” Giang Nam Đồng nói.
“À, như vậy cũng tốt, có thể đi dạo ở công viên xa một chút chứ?” Thành Hạ hỏi.
“Công viên Tô Châu?” Giang Nam Đồng nhắn lại.
“Không cần, vậy thì quá xa, đi công viên Tân Giang đi.” Thành Hạ nói, chỗ đó sẽ không gặp phải người quen chứ? Có lẽ sẽ không.
“OK, tám giờ sáng mai chờ em ở cổng trường nha, bạn gái.” Giang Nam Đồng nhắn lại.
“Vâng, được.”
Phương Ngu bưng trái cây vào, hai mắt nhìn Thành Hạ vẻ kỳ quái: “Nhìn cậu có vẻ như tình yêu nảy nở đấy Thành Hạ.”
Thành Hạ sờ mặt: “Vậy sao? Aizz, thời tiết hanh khô, bồng bềnh trong không khí đều là các phân tử mờ ám, tớ bị điện não đồ công kích quấy nhiễu.”
Phương Ngu đưa cho cô một quả táo: “Tớ chia tay rồi.”
Thành Hạ liền bị quả táo chẹn họng, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Phương Ngu, ôi bà chị, sao lại yêu đương chớp nhoáng vậy chứ?
“Thời gian trước không phải rất tốt sao?” Thành Hạ hỏi.
“Nhìn thì rất tốt, nhưng là do tớ ích kỷ, vì không thể gượng ép mượn cớ nữa.” Phương Ngu nói, giọng trầm xuống.
“Cậu thật là ích kỷ.” Thành Hạ nói: “Trừ kiểu vừa thấy đã yêu ra, thì làm gì có loại tình cảm nào mà trong thời gian ngắn như vậy có thể bồi dưỡng được chứ? Nếu ban đầu cậu đã quyết định muốn thử qua lại với Chương Minh thì hẳn là đã chuẩn bị kỹ rồi, hôm nay như vậy, tớ chỉ có thể nói cậu rất ích kỷ, chúng ta quá rõ Chương Minh đối với cậu rất tốt, huống chi, tớ cũng không cho rằng Tiếu Thanh có chỗ nào tốt hơn so với Chương Minh đâu.”
Phương Ngu vẫn cúi thấp đầu, Thành Hạ nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi xuống.
“Vậy tớ phải làm sao? Khi tớ ở bên anh ấy, lại luôn nghĩ đến Tiếu Thanh, nên tớ càng cảm thấy có lỗi với anh ấy.” Phương Ngu nói.
Thành Hạ hơi nhụt chí, một mặt thì rất đồng tình với Phương Ngu, một mặt lại cảm thấy Chương Minh thật đáng thương, mặc dù cô biết tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng vẫn cảm thấy Chương Minh thật đáng thương, biết rõ trong lòng Phương Ngu có người khác nhưng vẫn đối xử với cô ấy một cách chân thành, để rồi lại rơi vào kết cục như thế, đúng là . . . . . .
Than thở.
Chuyện tình của Phương Ngu, Thành Hạ không biết nói sao, nhưng cô cũng không muốn an ủi Phương Ngu, bởi vì cô không muốn làm trái với lương tâm.
Tám giờ sáng, đứng ở cổng trường, thời tiết bây giờ đã hơi lạnh, Thành Hạ đeo túi sách đứng dưới gốc cây, có phần đãng trí, Giang Nam Đồng chào cô, cô cũng không nhìn thấy.
“Ôi, Địa Cầu nhỏ mới yêu, em lại chẳng để bạn trai vào mắt rồi, thật đau lòng mà.” Bàn tay Giang Nam Đồng huơ huơ trước mặt cô, cười nói.
Thành Hạ lấy lại tinh thần, nhìn trái ngó phải, thấy toàn người xa lạ không đáng nghi mới yên lòng: “Đi mau, một lát nữa đông người, bị phát hiện thì thảm lắm.”
“Cầu Cầu, chúng ta yêu nhau quang minh chính đại, phù hợp với luân lý xã hội.” Mặc dù Giang Nam Đồng nói như vậy nhưng vẫn chạy theo cô.
“Nhưng bây giờ thân phận của em vẫn là hoa có chủ!” Thành Hạ nói.
Hai người đi về phía trạm xe buýt, Thành Hạ muốn Giang Nam Đồng làm bộ như không quen, Giang Nam Đồng đứng ở bên cạnh cô nhỏ giọng phản đối: “Anh là trai tân, em không thể làm như là anh đang ngoại tình vậy, không công bằng.”
“Hư!” Thành Hạ khoa tay múa chân.
Thật vất vả, xe buýt, rồi xe điện ngầm, rồi lại xe buýt mới đến được công viên, mặc dù đã là tháng mười, nhưng thành phố S quanh năm đều là rực rỡ sắc màu, bây giờ cũng có hoa nở.
“Cầu Cầu, bây giờ anh có thể nắm tay của em không?” Giang Nam Đồng hỏi xong vội vàng bổ sung: “Em yên tâm đi, anh đã trinh sát rồi không có tình địch.”
Thành Hạ do dự một chút, đưa tay ra nắm lấy ngón trỏ của Giang Nam Đồng, từ nhỏ đã có thói quen này, khi đó nhát gan, ra cửa luôn luôn nắm tay Lâm Phóng, nhưng tay cô lại cầm không hết, lại sợ Lâm Phóng dắt cô sẽ buông ra nên nắm ngón trỏ của anh ấy, thỉnh thoảng Lâm Phóng sẽ rất bất đắc dĩ dụ dỗ cô “Hạ Hạ, đầu ngón tay anh đã tê rồi, đổi một ngón khác nắm có được không?” Cô liền quật cường cố chấp lắc đầu: “Không cần, ngón này thoải mái.”
Lớn lên, Lâm Phóng đi Trùng Khánh gặp cô, vẫn lấy chuyện này ra cười nhạo cô.
Giang Nam Đồng nhìn đầu ngón tay đó, trở tay liền nắm chặt bàn tay của cô ở lòng bàn tay, Thành Hạ nhìn anh, anh liền cười nói: “Không thể thiên vị như vậy được, bốn ngón tay còn lại khởi nghĩa rồi.”
Thành Hạ rút tay ra, lại cầm ngón trỏ của anh: “Như vậy mới bảo đảm sẽ không đi lạc.”
Giang Nam Đồng lại cầm tay của cô: “Yên tâm đi, Sao Mộc sẽ không buông tay ra làm lạc em đâu.”
“Thật tuyệt, đúng là tình yêu!” Đầu óc Thành Hạ lại có dấu hiệu choáng váng.
“Em không thể biểu hiện cảm động chút sao?” Giang Nam Đồng hỏi, hai tay nắm bàn tay cô nhẹ nhàng lắc.
“Ồ! Em rất cảm động!” Thành Hạ bắt chước giọng điệu nữ sinh trong phim tình cảm Đài Loan.
Giang Nam Đồng nghiêng đầu nhìn cô: “Cầu Cầu, em không cần nói loại giọng ngọt ngấy đó đâu, thật đấy.”
“Không phải anh bảo em nói sao?” Thành Hạ suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nhưng em xem trong phim truyền hình, đàn ông đều thích cái giọng này.”
“Đó là số ít đàn ông kém cỏi, còn đàn ông ưu tú giống như anh thì cũng không thích.” Giang Nam Đồng nói.
“Quá không khiêm tốn, chẳng có chút thừa kế và phát triển nét đẹp truyền thống dân tộc Trung Hoa nào, anh xem em . . . em năng lực tiềm ẩn xuất sắc như vậy, cho tới bây giờ cũng không khoe khoang nha.” Thành Hạ nghiêm trang.
“Vâng, vâng, về sau nhất định lấy bạn gái làm chuẩn, lấy tiêu chuẩn của bạn gái làm tiêu chuẩn.” Giang Nam Đồng nói.
“Quá nịnh bợ rồi.” Thành Hạ bình luận.
. . . . . .
Giang Nam Đồng muốn chụp hình cho cô, nhưng Thành Hạ không vui nói mình không ăn ảnh, Giang Nam Đồng nói lần hẹn hò đầu tiên tối thiểu cũng phải chụp chung để kỷ niệm!
“Này, phía sau có cần viết ‘Ảnh chụp ngày..tháng..năm.. của XX và XY’ vào không vậy, viết đôi lời khen tặng nữa chứ?” Thành Hạ hỏi.
“Đó là cách làm của những năm sáu mươi rồi, chúng ta đang ở Thế Kỷ mới, những chuyện nhỏ nhặt này giao cho anh là được, đến lúc đó sẽ cho em xem.” Giang Nam Đồng nói.
“Oa.”
“Sao vậy?” Giang Nam Đồng hỏi, có chút nghi ngờ, cho là Thành Hạ có bất mãn.
“Ôi, có bạn trai thật tốt, cần là có sẵn. Sao em không mở mang đầu óc sớm hai năm chứ, tiết kiệm được bao nhiêu thứ.” Thành Hạ lẩm bẩm nói.
Giang Nam Đồng dở khóc dở cười: “Không phải tất cả bạn trai đều có ưu điểm giống như anh đây đâu, biết không?”
“Ưu điểm, còn miễn sát hạch đấy, có muốn thêm một ‘Chứng nhận chất lượng ISO’ không vậy?” Thành Hạ hỏi.
“Được, đóng dấu vào đây đi.” Giang Nam Đồng đưa mặt lại gần.
“Ôi, quên mang con dấu rồi, ngày mai anh qua chỗ kiểm dịch heo sống ấy mà đóng dấu đi.” Thành Hạ thuận miệng nói, nói xong thấy ánh mắt Giang Nam Đồng nhìn cô lấp lánh. À quên, không phải là ông anh chết tiệt của cô đâu. . . . . . Đây là bạn trai của cô, lòng tự ái của bạn trai mạnh mẽ hơn so với anh em. . . . .”Nếu ở đó không có, lúc quay về em sẽ dùng củ cải khắc một cái, độc nhất vô nhị.”
“Cầu Cầu, em cần phải kiểm nghiệm thân thể của anh sao?” Giang Nam Đồng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Thành Hạ mặt ửng đỏ: “Anh. . . . . . anh đại sắc lang!”
Giang Nam Đồng bộ mặt nghi ngờ: “Cầu Cầu, ý anh là nói kiểm tra sức khỏe toàn diện, có phải em hiểu sai ý rồi hay không?”
Cái này là âm mưu đen tối.
“Đâu có hiểu sai? Kiểm tra sức khoẻ toàn diện cũng làm điện não đồ, CT não, xem trong đầu có gì bất thường không . . . . . .” Thành Hạ nói.
“Tự mình chẩn đoán, dưới tình huống bình thường thì không có, tình huống đặc biệt thì có.” Giang Nam Đồng cười: “Đi thôi, đi dạo tiếp, bên kia có thể nhìn thấy chỗ sông Trường Giang nhập biển.”
Sông Trường Giang nhập biển. . . . . .
“Biển không phải màu xanh.” Thành Hạ nói, ở phía xa nước sông mù mịt hòa với nước biển mù mịt thành một vùng nước mênh mông, nhìn cũng không vui tai vui mắt.
“Ừ, ở đây nước biển khó coi, sau này chúng ta sẽ đi Maldives xem.” Giang Nam Đồng nói.
“Thôi, lên internet xem đi. . . . . .” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng đành cười mà thôi.