“Không cần, cám ơn, tớ ngồi hàng cuối cùng.” Động tác nhanh chóng bò dậy, tùy tiện cầm bộ quần áo mặc vào, thật liều mạng, mới nhập học hai tuần lễ mà cô đã lần thứ năm tới trễ rồi.
Không có xe đạp, giảng đường mới Ngành Kiến trúc lại xa, đôi chân Thành Hạ thoăn thoắt, cuối cùng cũng tới ngoài phòng học lúc hai giờ năm phút, trời nóng, cửa mở rộng, thừa dịp thầy giáo quay lại viết lên bảng trống, Thành Hạ từ từ lẻn vào vị trí hàng thứ hai từ dưới lên sát hành lang ngồi xuống.
Hừ, thật là nguy hiểm!
Trên bục giảng, thầy giáo đang dõng dạc: “Acsimet đã từng nói, hãy cho tôi một điểm tựa, tôi có thể bẩy cả trái đất lên . . . . .” Lời giới thiệu của thầy giáo thật dài dòng, nhưng cô vẫn tìm ra trọng điểm.
“Để Ngài ảo tưởng đi thống trị Địa Cầu thì còn thực tế chút, để Ngài có thể bẩy cả trái đất lên, tìm đâu ra chiếc đòn bẩy dài như vậy cho Ngài đây . . . . . .” Thành Hạ nói thầm nho nhỏ, tuy là Acsimet nói, cô cũng cảm thấy những lời này rất ba hoa.
Từ phía sau truyền đến tiếng hắng giọng khả nghi, Thành Hạ quay đầu lại, thuận tiện đưa ánh mắt tới, dù sao vẫn phải lấy tay đẩy mắt kính tới vị trí thích hợp trên sống mũi thấp đáng ghét.
Gương mặt lịch sự nhã nhặn, xem ra không có vẻ ngây ngô của tân nam sinh năm nhất, cũng không có vẻ chán nản của cựu nam sinh năm cuối. Anh đang khoan thai tự đắc lau khóe miệng, một chai nước trên bàn, nắp chai được mở ra khỏi chai.
Người này sao trông quen thế nhỉ? Lại đẩy mắt kính lần nữa.
“Đã giới thiệu rồi, vẫn chưa nhớ ra sao?” Anh cười nhìn cô.
Quay đầu lại chép bài, lại quay đầu lại muốn hỏi quý danh, thấy anh chỉ chỉ mảnh giấy trắng trước bàn, trên đó viết mấy chữ “Tựu trường, nơi tiếp đón, hành lý.”
A, nhớ rồi, khó trách nhìn quen mắt: “A, Học trưởng ‘hành lý'” cô thốt lên.
Quay đầu lại chép bài, không nhìn thấy Học trưởng “Hành lý” ở phía sau vẽ một Quả táo nhỏ!
Hết giờ học, đang muốn chạy trốn ra ngoài thì thấy một cái bóng nhẹ di chuyển đến trước mặt, Thành Hạ sợ hết hồn.
“Bạn Thành Hạ.” Người này là Lý Hàm Trúc – Lớp trưởng năm 2 Khoa Kiến trúc.
“Dạ có!” Tuyệt đối phản ứng theo bản năng, ai bảo giọng điệu anh trai này như Chủ nhiệm lớp vậy.
Ngược lại thì Lý Hàm Trúc lại sững sờ, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Ấy, đừng nghiêm túc như vậy, anh có chuyện phải báo cho em, nhưng không tìm được em.”
“Dạ, xin mời ạ.” Thành Hạ nói, cánh mũi phập phồng.
“À, khoảng hai tuần nữa trong Khoa có một cuộc thi đồng ca, trong hai tuần này mỗi ngày chúng ta bỏ ra nửa giờ để tập luyện, thời gian thì em hỏi tụi Phương Ngu là được, nếu như thuận tiện hi vọng em tham gia đúng giờ.” Lý Hàm Trúc nói.
“Nhất định rồi ạ.” Thành Hạ nói, quả nhiên là làm lãnh đạo có khác, lời nói thật dễ nghe.
Lý Hàm Trúc hài lòng đi khỏi, Thành Hạ thu mắt kính: “Trời ạ, cuộc thi đồng ca á . . . . . . Chẳng lẽ đời sống văn hóa đại học cũng thiếu thốn như vậy sao?”
Buổi học kết thúc, mọi người tan tác như chim muông, Thành Hạ đi ngang qua hành lang lầu bốn, thuận tiện nhìn mấy bảng tên phía trên các phòng làm việc, chỉ thấy tên mà không thấy bóng dáng một người hướng dẫn nào, lúc này có cánh cửa mở ra, bên trong có một người đang đứng ở bên tủ sách tìm cái gì đó, gò má nhìn giống như là Học trưởng hành lý lúc nãy.
Những ngày tiếp theo, đương nhiên là phải chuẩn bị tập luyện so tài rồi, mặc dù đa số mọi người đều giống nhau, không có hứng thú gì, trời thì quá nóng mà gào khàn cả giọng cũng không phải là hay. Lúc này, mọi người lại càng không hứng thú lắm với việc thảo luận trước khi chính thức tập luyện, Thành Hạ cũng bận rộn.
Lâm Phóng gửi tin nhắn cho cô, nói mình chuẩn bị học luôn Nghiên cứu sinh, định tới thành phố S, nhưng cha không đồng ý.
Thành Hạ trả lời: “Đáng đời, ai bảo ban đầu anh chọn ngành Y. HAHA!”
Vô cùng hả hê.
Bị tiếng hét tập thể “Ah” làm cho hoàn hồn, ngỡ ngàng nhìn về phía bục giảng, anh Hàm Trúc đang làm dấu tay ra hiệu, ý bảo mọi người bình tĩnh đừng nóng vội.
“Không phải là tôi muốn chọn đồng ca Hoàng Hà, mà trong Khoa yêu cầu, có thể chọn mấy bài như vậy, nhưng cũng còn một tiết mục tự do nữa, sau khi Ban chấp hành xem xét sẽ quyết định chọn hai tiết mục dự bị . . . . . .” Anh Hàm Trúc thông báo.
Thành Hạ chớp mắt mấy cái: “’Câu chuyện Quan Âm’ sao? Đại học đúng là đại học, còn có thể tụng kinh nữa. . . . . .”
Ban chấp hành thật là kiên quyết.
Một nam sinh trước mặt quay đầu lại, Thành Hạ biết nam sinh này, nhập học được một tuần đã được chọn làm “Gương mặt tiêu điểm” Ngành Kiến trúc – Tiếu Thanh, Tiếu đẹp trai.
“Các bạn! Mặc dù bài hát này hơi cổ một chút nhưng không phải là lịch sử như ‘câu chuyện thời gian’ của La Đại Hữu.” Tiếu Thanh nói, người này là bạn học của Thành Hạ – lúc nộp phí hôm nhập học cô đạp cậu ta một phát, nói xin lỗi cũng không phải luôn không có thành ý, ngẩng đầu nhìn qua ngực cậu ta một cái, nói liên tục hai câu “Thật xin lỗi” rồi quay đầu lại, đi qua, thế nhưng không nhìn thấy gương mặt đẹp trai này của cậu ta.
A, thì ra là nghe lầm, Thành Hạ nghĩ, chỉ là không biết vì sao ánh mắt Tiếu đẹp trai nhìn mình lại có chút bất mãn chứ? Chẳng lẽ bởi vì cô không ầm ĩ, điên cuồng, ánh mắt không lóe ra hai trái tim đỏ lấp lánh khi nhìn cậu ta?
“A, ‘Câu chuyện Quan Âm’ ai hát vậy?” Thành Hạ hỏi, vẻ nghiêm chỉnh.
. . . . . .
“Ồ, không biết.” Tiếu Thanh nói, có bài hát này sao?
“Này bạn, bạn không biết là bình thường thôi, bởi vì không có.” Thành Hạ nói. Hứ, còn ra vẻ không biết nữa chứ!
Thành Hạ lại cúi đầu chuyên tâm gửi tin nhắn cho Lâm Phóng: “Một hot boy lớp em nói chuyện với em nha.”
Một phút đồng hồ sau tin nhắn trả lời: “Có thể là cậu ta đang nghiên cứu thuyết tiến hoá Darwin – người đang trong quá trình tiến hóa bảo tồn tính động vật đặc trưng, rõ ràng.”
Thành Hạ: “Cút đi! Đi tìm chết một trăm lần.”
Lâm Phóng: “Y học đã xác nhận, cái chết thực sự chỉ có một lần, không có ai may mắn chết lâm sàng 99 lần đâu. Nhị Mao, có thời gian học thêm chút kiến thức đi.”
Thành Hạ: “Anh hãy chờ đấy cho em!”
Lâm Phóng: “Anh luôn mở rộng vòng tay chờ em trở về đấy.”
Thành Hạ: ^~^!
Tiếu Thanh vẫn nghiêng người, chống tay dựa vào tường, ánh mắt liếc nhìn cái đầu đen bù xù kia, vừa rồi mới nhìn kỹ một chút, cái mũi cô bạn cùng lớp này có điểm đặc biệt, nhìn sao mà giống . . . như vậy.
Đồng ca trừ hát ra thì phải có một đội hình, 25 thành viên này, có một người đóng làm chỉ huy, còn lại xếp đủ thành hai hàng. Đương nhiên, bốn vị trí hoàng kim ở giữa dĩ nhiên là phải dành cho ‘động vật quý hiếm’ của lớp chúng ta. Tiếu Thanh đứng giữa hàng thứ hai, bên trái là Thanh Hạ, bên phải là Phương Ngu.
Đồng ca Hoàng Hà phảng phất như là chuyện nhiều năm trước, nhưng vừa nghe đến nhạc đệm, nhiệt huyết đã sôi trào.
Nhưng lần đồng ca thứ nhất đúng là “Rống như ngựa điên” vậy.
Hát xong, tất cả mọi người đều nhìn Thành Hạ, xong lại cất giọng lên.
Lần thứ hai hát xong Lý Hàm Trúc nhìn Thành Hạ nói: “Thành Hạ, khẩu hình của em hình như không theo kịp đó!”
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười này chợt vang lên làm mọi người lại dời tầm mắt sang, Tiếu đẹp trai cười đến mất cả hình tượng.
. . . . . .