Bầu trời âm u suốt nửa buổi chiều, cuối cùng những hạt mưa cũng rơi xuống, ngả nghiêng theo chiều gió rồi cuốn vào cửa sổ nhỏ trên gác mái, làm ướt hai bóng hình đang chồng lên nhau.
Trên hào sông bảo vệ thành phố ở tầng dưới, một chiếc thuyền có mui đang dập dờn ngang qua. Chủ thuyền huýt sáo khi trông thấy hình ảnh mờ ám kia.
Cả người Thẩm Sơ Ý đều đang dán sát vào thân hình nóng rực của chàng trai.
Chàng trai dựa vào cửa sổ thủy tinh hé mở, cơ thể hơi ngả người về phía sau, nhướng mày với vẻ kiêu ngạo và phóng túng, ngón tay thon dài đè vào chiếc váy liền thân mỏng manh của cô.
Gác mái mờ tối, ánh sáng mơ hồ.
Sự oi ả lẫn ẩm ướt bao trùm lấy họ, dẫn đến việc nhiệt độ hơi thở của thiếu niên cũng tăng cao, hun nóng khuôn mặt của cô.
“Anh ôm đủ chưa?”
Thẩm Sơ Ý ngẩng đầu lên theo bản năng. Dưới ánh sáng ngược chiều, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ cùng với đôi mắt nóng rực như ngọn lửa ngoài đồng nội của anh.
Tiếng ầm vang lập tức xua tan bóng tối.
Thẩm Sơ Ý chầm chậm mở mắt ra. Người ngồi ở hàng ghế trước là một ông anh đầu trọc, vầng trán bóng loáng. Lúc này, cô mới nhớ ra mình đang ở trên chuyến bay quay về thành phố Ninh.
Cũng chẳng biết tại sao Thẩm Sơ Ý lại mơ về chuyện trong năm lớp 12 nữa.
Bây giờ đã là mười hai giờ rồi. Máy bay vừa mới hạ cánh.
Thẩm Sơ Ý vừa tắt chế độ máy bay thì trên WeChat đã hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều liên quan đến “bệnh nhân” trước đây của cô.
“Xin chào bác sĩ Thẩm. Hai ngày nữa là tết Đoan Ngọ nên tôi muốn đưa con chó của mình ra ngoài du ngoạn. Nhưng mà tôi mới phát hiện con chó của tôi bị say xe. Tôi phải làm sao bây giờ?”
“Bác sĩ Thẩm, miệng con mèo bị ong đốt và đã được khử trùng rồi. Vậy nó có cần đến bệnh viện không?”
Nghe xong tin nhắn thoại, Thẩm Sơ Ý bèn trả lời từng cái một.
So với âm thanh ồn ào trong khoang máy bay thì giọng nói của cô tựa như một dòng suối trong trẻo.
“Xin chào. Cho hỏi cô có phải là bác sĩ thú y không?”
Thẩm Sơ Ý quay đầu lại thì trông thấy người đang hỏi mình là một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh – người đã ngủ thẳng một mạch từ lúc lên máy bay cho đến khi hạ cánh.
“Phải.” Cô gật đầu.
Tô Hân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Vậy cô có tiện kết bạn WeChat với tôi không? Vừa rồi tôi nghe cô nói chuyện rất kiên nhẫn và dịu dàng. Cô có làm việc tại bệnh viện thú y ở thành phố Ninh không nhỉ?”
Thẩm Sơ Ý không ngờ đối phương lại nói chuyện tự nhiên như bạn bè lâu năm mặc dù họ mới gặp mặt lần đầu tiên. Cô chỉ đáp một chữ nhưng người ta lại trả lời cả một đoạn dài: “Bệnh viện thú y Thụy An.”
“Má ơi, nhất định là duyên phận rồi.” Tô Hân trầm trồ kêu lên: “Tôi sắp nhậm chức ở công ty ngay bên cạnh bệnh viện này luôn đó. Chúng ta chính là hàng xóm á!”
Bởi vì phải xuống máy bay nên bọn họ không thể nào nói chuyện tiếp được nữa, rõ ràng đối phương vẫn còn nhiều điều muốn nói.
Đồ đạc của Thẩm Sơ Ý đều được cho vào hành lý ký gửi. Cô vừa bước ra khỏi lối đi thì điện thoại di động đã reo lên.
Là Tiểu Phương Mạn gọi tới: “Tớ đến bãi đỗ xe rồi, cậu xuống máy bay chưa? Nếu cậu ra sớm thì hãy đợi tớ một lát nhé.”
Thẩm Sơ Ý: “Tớ vừa xuống, còn phải đi lấy hành lý nữa.”
Phương Mạn tính toán: “Chắc phải hơn mười hoặc hai mươi phút nữa đấy, tớ ở bên ngoài đợi cậu nhé.”
Bởi vì thời gian gần đây đang là mùa mưa dầm ở thành phố Ninh, sợ rằng ra khỏi sân bay sẽ mắc mưa nên Thẩm Sơ Ý đã mang theo một chiếc ô trong suốt trước khi máy bay cất cánh. Luvevaland chấm co. Nhưng cuối cùng nó lại bị xem là hành lý quá cước.
Khi Thẩm Sơ Ý đẩy hành lý tới bên kia, có rất nhiều người đang vây quanh.
Lúc đến gần hơn, cô còn có thể nghe thấy tiếng khóc của cô gái cùng với âm thanh bàn tán của những người bên cạnh.
“Nhiều máu quá đi.”
“Cần phải tới bệnh viện đi chứ! Nhìn trông hơi đáng sợ.”
Thẩm Sơ Ý nhìn vào phía bên trong, không ngờ đó lại là Tô Hân.
Cô ấy đang ngồi xổm trước vali máy bay*, đồng thời ôm một con mèo Ragdoll* xinh xắn trong lồng ngực. Con mèo Ragdoll uể oải, không hề phấn chấn chút nào, móng vuốt đang rướm máu.
*Vali máy bay: Là một loại container dùng để bốc xếp, vận chuyển hàng hóa. Chúng thường được làm bằng kim loại hoặc nhựa và có khả năng chống thấm nước, chống sốc và chống va đập.
*Mèo Ragdoll: Là một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng.
“Xin nhường đường, tôi là bác sĩ.” Thẩm Sơ Ý cất cao giọng.
Những người xung quanh tự động tránh đường.
Nhìn thấy cô, Tô Hân như đang trông thấy vị cứu tinh: “Mèo của tôi, mèo của tôi bị thương và chảy máu rồi. Có phải nó đã…”
Thẩm Sơ Ý trấn an: “Không phải vấn đề nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương trầy xước do sự hoảng sợ trong lúc được ký gửi mà thôi.”
Lông của mèo Ragdoll hơi xù lên nhưng dù sao nó cũng không căng thẳng.
Tô Hân thở phào nhẹ nhõm, kích động đến mức không nói nên lời. Ai mà ngờ cô ấy lại may mắn như vậy cơ chứ!
Hộp sơ cứu ở sân bay cực kỳ đầy đủ. Sau khi rửa sạch vết thương, Thẩm Sơ Ý dùng iodophor* để khử trùng rồi rắc amoxicillin* lên trên.
*Iodophor: Một loại thuốc sát trùng, thường dùng để khử trùng vết thương.
*Amoxicillin: Một loại thuốc kháng sinh có tác dụng tiêu diệt một số loại vi khuẩn gây bệnh, được dùng để điều trị nhiễm trùng.
Những người chứng kiến theo dõi các động tác lưu loát của cô gái vừa nhỏ nhắn vừa mảnh mai này, sau đó lại nghe thấy cô khẽ dặn dò: “Sau khi trở về, cô phải sát trùng và bôi thuốc hàng ngày, đợi đến khi móng tay mới của nó mọc ra sẽ ổn thôi.”
–
Khi đón Thẩm Sơ Ý, Phương Mạn đã nhìn thấy một cô gái có đôi mắt đỏ hoe ở bên cạnh cô, Luvevaland chấm co, thế là Phương Mạn bèn nhìn Thẩm Sơ Ý với ánh mắt dò hỏi.
Lúc họ sắp rời đi, Tô Hân còn có phần níu kéo: “Cô hãy đợi tôi tặng cờ thưởng* cho cô nhé.”
*Chiếc cờ này làm bằng tơ lụa đỏ, thường trao cho cá nhân hoặc đoàn thể để biểu thị lòng kính trọng và biết ơn.
Phương Mạn vừa đưa trà sữa sang vừa đón lấy hành lý, trêu chọc: “Bái phục. Chỉ đi máy bay thôi mà cậu cũng có thể thu phục được một cô em hâm mộ mình. Cậu xinh đẹp đến mức cả nam lẫn nữ đều mê.”
Hai người là bạn bè từ hồi tiểu học, tuy sau này không học cùng trường đại học nhưng tình cảm của bọn họ cũng chẳng có nhiều thay đổi.
Phương Mạn biết rõ cô quyến rũ đến mức nào.
Thẩm Sơ Ý buồn cười: “Cái gì cơ?”
Sau khi ra khỏi sân bay, Phương Mạn bèn hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Hay là lát nữa cậu hẵng về nhà nhé?”
“Không đâu.” Thẩm Sơ Ý nhai trân châu, không chút nghĩ ngợi: “Chúng ta cứ ăn cơm trước đi, sau đó tớ đến thẳng bệnh viện luôn, buổi tối mới về nhà.”
Phương Mạn không kìm được hỏi: “Dì ấy có biết hôm nay cậu về không?”
Thẩm Sơ Ý chớp mắt: “Tớ đã nói với bà ấy là mình đi chuyến bay buổi tối rồi.”
Phương Mạn nhanh chóng nhìn vào đôi mắt cô.
Chẳng ai biết rõ hơn cô ấy: Trước đây, Thẩm Sơ Ý sẽ không bao giờ nói dối với mẹ mình về loại chuyện này. Nhưng bây giờ, giọng điệu của cô lại có thể bình tĩnh đến vậy.
Mối quan hệ giữa mẹ và con gái đã xấu đi đến một mức độ nhất định luôn rồi.
Ngẫm lại thì âu cũng là chuyện bình thường. Luvevaland chấm co. Nếu đổi thành mẹ Phương Mạn lén thay đổi nguyện vọng của cô ấy thì có lẽ Phương Mạn cũng sẽ rạn nứt tình cảm với mẹ mình.
“Có phải dì ấy vẫn chưa biết chuyện cậu đã thay đổi chuyên ngành không?” Cô ấy hỏi: “Nghề bác sĩ thú y có dễ làm không?”
Thẩm Sơ Ý cười cười: “Tớ đã trưởng thành rồi nên có một số việc tớ có thể tự mình lựa chọn. Làm bác sĩ thú y hay ho lắm, áp lực cũng không quá lớn.”
Phương Mạn: “Nhóm bạn cũ của chúng ta sẽ tụ họp vào cuối tuần này đấy.”
Sân bay cách khu vực thành phố không xa.
Phương Mạn bèn đổi chủ đề: “Mấy năm nay cậu không trở về nên chẳng biết thành phố Ninh đã thay đổi nhiều đến nhường nào đâu. Cứ lấy phố Bình Sơn nơi cậu sinh sống làm ví dụ nhé, bây giờ nó đã là con phố nổi tiếng trên mạng rồi đấy, mỗi ngày có tới hàng chục nghìn người tới đó check-in, mười một giờ tối mà đèn đuốc vẫn còn sáng trưng luôn á.”
Xe đậu ở đầu phố Bình Sơn, vì không đi vào trong được nên họ đành phải đi bộ.
Thẩm Sơ Ý trông thấy những chiếc thuyền có mui, trước kia từng đậu nhàn nhã trên sông, bây giờ chúng đã trở thành phương tiện giao thông để du ngoạn trên sông với giá mười nhân dân tệ một người, Luvevaland chấm co, tập trung vào “vùng sông nước Giang Nam với những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy xuôi.”
Những người hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng chuyển đổi thành nhiều cửa hàng nổi tiếng trên Internet.
Trời vừa mới mưa, vậy mà trên đường lại không ít người qua lại đập thẳng vào mắt.
Có lẽ vì đang là giờ ăn nên quán mì mà họ bước vào cũng chật kín người, bên cạnh tủ khử trùng có một chiếc tivi kiểu cũ, nó đang chiếu một đoạn video quảng cáo du lịch.
Phương Mạn vừa nhìn thoáng qua vừa bóp cổ tay: “Tất cả những con phố cạnh phố Bình Sơn đều đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác cả rồi, chỉ cách nhà cậu mấy chục mét thôi. Cậu chỉ còn cách danh xưng phú bà mấy chục mét nữa thôi á.”
“… Đừng nói đến chuyện này nữa, có thể buổi tối tớ sẽ không ngủ được đấy.”
“Nghe nói sau khi phá bỏ một số con phố, người ta muốn xây dựng một quảng trường kiểu cổ xưa đặc trưng của Trung Quốc, bao gồm ẩm thực và đổi mới văn hóa,… Các điểm du lịch mới do chính quyền thành phố quy hoạch ấy mà.”
Cảnh tượng phố xá trên tivi đột nhiên chuyển thành nhân vật.