Đối Mặt - Asisu

Chương 46: Biên giới Thượng - Hạ



Asisu hiện đang đứng trên bậc thềm, khuôn mặt trở nên nhăn nhó vì những tin tức trong mật thư vừa mới nhận được. Sau khi chấp nhận cho việc tìm kiếm nữ quan Nafutera, thì mãi đến gần bốn năm ngày sau, tình hình trong cung mới được nội gián của nàng ở Thượng gửi đến. Nội dung không có gì đặc sắc, chỉ báo rằng Meku quản lí hậu cung vô cùng nghiêm khắc,phải rất khó khăn mới chuyển được thư này, không chỉ vậy, Meku bằng cách nào đó, bỏ bùa mê hay tình dược gì làm hoàng đế gần mấy tháng vừa qua chỉ đến chỗ cô ta. Trong cung lan truyền tin đồn, cô ta là nữ hoàng Asisu thứ hai, hành xử và tính cách đều giống đến bảy tám phần. Ban đầu, Meku kết án nhẹ nhàng, đuổi nữ quan Nafutera ra khỏi hoàng cung, không được mang theo bất cứ vật gì, niệm tình bà ta cầu xin, cho phép lưu lại ba ngày cuối cùng để tạm biệt hoàng phi Carol, nhưng đến ngày thứ ba, liền có nhân chứng nói trước đây từng tận mắt tận tai nghe thấy bà ta nói chuyện với Minuê, bảo rằng sẽ giúp hắn gây hại cho hoàng đế. Bà ta ngay lập tức bị bắt lại thẩm vấn, cuối cùng có vật chứng đầy đủ, hình phạt là ban thuốc độc, hoàng phi Carol nghe tin nóng vội đến giải quyết, bị hoàng đế lệnh giam lỏng, đồng thời hai thị vệ thân cận là Unasu và Ruka cũng bị đưa vào ngục tối. Sau đó đột ngột có tin phạm nhân trốn thoát, hoàng đế cho người vây bắt, đến nay chưa có manh mối nào. Bên cạnh đó, Hoàng thân Nebanon tuy không được phép lên triều, nhưng vây cánh càng ngày càng mạnh, đa phần các quan tấu lên đều nhằm ý tốt cho hắn, ngay cả tư tế Kaputa đã chính thức theo phe hắn. 

Mấy ngày nay, không cần tin tức kia, nàng cũng thật sự nghĩ không thông, Nafutera làm sao lại biến mất cách kì bí như thế, giả như bà ta còn ở Thượng Ai Cập, không ra nổi vì quân binh vây bắt quá chặt, theo lý sẽ bị gông cổ về từ lâu rồi, mà trường hợp chạy thoát, không lí gì lại không kiếm Minuê. Quái lạ! Vậy chỉ có hai khả năng, một là bà ta đã chết, hai là đang trốn ở một nơi nào đó quan binh không thể ngang nhiên lục soát. Ở trong cung sao? Meku chắc chắn sẽ phát hiện ra chứ…Chỉ còn cách nghĩ cuối cùng…bà ta trốn ở thần điện, nơi mà ngay cả hoàng đế cũng không được phép mạo phạm, cũng không thể ngụ bên thần điện lâu, đợi bên cung hoàng phi yên ổn, bà ta tìm cách chạy qua đấy. Dù gì Meku thấp hơn Carol một bậc, không ngang nhiên mà xông vào được.

Rốt cuộc, ở chỗ Nafutera đang nắm giữ cái gì? Cái gì có thể đe doạ được bọn chúng…

Asisu chép miệng thở dài, thả mình trên trường kỷ, rồi lệnh Ari phá huỷ bức thư, sau đó mang rượu nho vào. Ari nhìn chủ nhân mình ưu tư, không khỏi thắc mắc, nhưng lời nói cẩn thận, bị ém lại ngay đầu môi, nhanh chóng làm theo lời chủ nhân căn dặn.

Vua chúa vốn dĩ là thế, trải qua bao nhiêu gian khổ, khi đã đạt được mục đích lên ngai rồi, liền cảm thấy hạnh phúc đến trống rỗng, cảm thấy mọi thứ quả thật hư ảo. Càng giữ được vật báu trong tay, càng muốn giữ chặt nó cho riêng mình. Chính vì vậy, có một số vị vua ban đầu vốn là minh quân, nhưng càng vè sau lại trở thành bất tài vô đạo, nghi ngờ ác tâm. Asisu chỉ mong, Menfuisu vạn lần đừng biến thành người như vậy. Sự thật đang bày ra đây, hoàn toàn cho nàng một dấu hiệu, Menfuisu đã đạp bước chân đầu tiên trên con đường xấu xa đó. Nàng rùng mình một cái, tay với cầm ly rượu nhấm nháp, rồi lặng lẽ chợp mắt.

_Nữ hoàng…

_Có chuyện gì sao?

_Người không định can thiệp vào chuyện của hoàng đế sao? Dù gì, Thượng Ai Cập cũng…

Asisu ngước mặt lên nhìn Ari, nở nụ cười trong veo như hoa thoảng mùa xuân, thế mà câu trả lời lại như tuyết đông lạnh lẽo.

_Ta, giờ không còn là người Ai Cập nữa rồi…Menfuisu tự có cách giải quyết của mình, không liên quan đến ta.

Ari nhìn chủ nhân mình hồi lâu, lui ra sau không hỏi han gì nữa. Lần này, có lẽ nữ hoàng đã thật sự dứt khoát buông bỏ rồi, sao lại nghe thấy đâu đó có chút mùi vị tàn nhẫn và thê lương.

– — ——–

Những ngày tháng sau đó, đúng như dự đoán, Asisu vô cùng tất bật lo toan, hình ảnh cô gái mặc váy áo thướt tha màu nho nhã tới lui lo toan quốc sự dần được mọi người tiếp nhận, thậm chí đã đè bẹp hoàn toàn bóng dáng vị nữ hoàng lạnh lùng, bí ẩn, độc ác xưa kia. Người ta bất ngờ khi biết Asisu còn có một bộ mặt khác thế này, bây giờ thì họ có thể thấu hiểu hoàn toàn giáo huấn của tổ tiên về việc cái gì cũng có hai phương diện.

Asisu vẫn còn rất khó chịu khi phải thay đổi thói quen và sở thích thế này, nhưng rõ ràng một khung cảnh đầy màu sắc xung quanh, vẫn ảnh hưởng tốt hơn đến tâm trí, nó khiến nàng cảm thấy cuộc đời này không ảm đạm như mình hằng nghĩ. So với mấy áo áo đen và màn cửa xám tro như cũ, trông thật tẻ nhạt. Tuy nhiên, Hạ Ai Cập một khi khá hơn, nàng nhất quyết dẹp hết mấy bộ đồ màu mè lố lăng này, trở lại với màu đen thân ái. Nhịp sống cũng bị biến đổi hẳn, ăn uống trở nên thất thường, làm cho nàng dạo gần đây có vài lần nhói ngay bụng, gần phía ngực. Bị mất ngủ và thời tiết bức bối cũng làm sức khoẻ nàng tụt dốc không phanh.

Những điều đó không hề gì, nàng nhìn lại thành quả của mình, Hạ Ai Cập đã qua thời kì nguy hiểm thảm hại, giờ chỉ còn ổn định và tiến lên. Các cuộc trao đổi bí mật giữa nàng và hoàng tử Izumin vẫn diễn ra rất thuận lợi. Hắn ban đầu chỉ vì bất đắc dĩ, Ruka đột ngột bị liên luỵ từ chuyện Carol, người hắn cài vào Ai Cập không thiếu, dù thế nào cũng khó mà bì được như người trong hoàng cung, thông tin từ nội cung bên Asisu vẫn là chắc chắn nhất. Từ từ, hắn khám phá ra giao kèo này thật thú vị. Tuy không nói ra ngoài mặt, nhưng trong lòng Izumin không khỏi nhận xét, Asisu quả thật thông minh, có thiên phú tài năng để cai quản đất nước, con cái của đại bàng, thì phải mang tính cách và dòng máu của đại bàng là lẽ thường. Chỉ tiếc, nếu được đào luyện từ nhỏ, bây giờ Asisu chắc chắn sẽ khác. Hắn có dịp tiếp xúc lâu với nàng, nhận ra nàng hoàn toàn khác với hắn nghĩ. Mỗi khi thông tin cho hắn về số lượng quân sĩ, tướng cầm quân, vũ khí…lúc kết thúc đều bằng một câu dặn dò hắn phải giữ lời hứa, chứng tỏ nàng không phải kẻ bạc tình, phản quốc. Ai cũng cho rằng nàng là rắn độc, gian tà, Izumin cũng vậy, bây giờ ngẫm nghĩ lại, hắn thấy đó không phải là tính cách của Asisu. Thực ra, nàng là con người rất thẳng thắn, tỏ ý ghét Carol ra mặt, yêu thích rõ ràng, chứ không cười cười nói nói giả tạo, rồi đâm sau lưng như ả Meku gì đó vang danh hiện nay.

Hôm nay, hai người họ vừa mới hoàn tất xong kế hoạch lương khô, Asisu như mọi lần, kết thúc bằng một câu nói:

_Xin Ngài nhớ giữ giao ước giữa hai chúng ta, khi chuyện này đến hồi vãn.

Izumin nhìn bóng dáng Asisu quay lưng đi, khác với những lần thinh lặng trước đây, hắn bất giác đáp lời:

_Hoàng phi không tin ta sao? Izumin ta nói được là làm được.

_Vậy thì tốt.

Asisu vẫn giữ nguyên tư thế, không ngoảnh người lại mà cứ tiếp tục bước đi. Izumin thấy nàng dáng người cô độc mà chống chọi, không khỏi cảm khái. Hắn cứ nghĩ nữ nhân cần chịu đựng đòn roi, xông pha chiến trường hay can đảm ăn hoa độc, vào sa mạc chết để giữ mình như Carol mới gọi là quật cường, không ngờ đến con gái khi tự mình chống chọi với những đau khổ, dằn vặt, tự mình học cách đứng trên đôi chân của mình, bảo vệ mình, học cách buông bỏ và chịu đựng vết thương trái tim lại có thể trở nên kiên cường đến như thế, họ đều là người mạnh mẽ, theo cách của riêng mình. Tính cách và suy nghĩ của nàng hiện nay, khác xa với Asisu mà hắn gặp ở Hàm Sư Tử trước đây. Không chỉ vì bộ váy áo mà hắn nhìn nhận nàng trông đẹp mong manh và thuần khiết hơn, hay mất bản chất trước kia. Có lẽ do thời gian biến đổi, hoàn cảnh đẩy đưa và cuộc đời dạy khôn con người. Nếu như thân phận và mọi thứ thay đổi, hắn nhất định sẽ làm bạn với nàng.

Vì nơi hai người trao đổi đều cách xa chính điện, do vậy nàng phải đi qua một đoạn hành lang dài gần chỗ ở của quốc khách, mọi khi nơi đây hầu như chẳng có ai qua lại, nếu tình cờ bị ai đó bắt gặp, nàng sẽ lấp liếm là đi dạo, vậy là ổn. Mấy lần trước thuận lợi không gặp ai, nhưng có lẽ tiếng diều hâu vỗ cánh xa xa đã báo hiệu đúng về điềm xấu, nàng trên đường trở về lại vô tình chạm mặt hoàng đế Assyria, Algon.

Dưới ánh đuốc lập loè treo trên mấy cột trụ lớn hai bên, gương mặt háo sắc của Algon hiện lên cách trắng trợn, trang phục không kém xa hoa là mấy, mái tóc xoăn đen phủ dọc hai gò má đã ửng lên khi nhìn thấy mỹ nhân cách mình thật gần, áo choàng phủ lấp một bên bị cụt. Cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn của hắn vương ra trước thật khiếm nhã muốn chạm vào người Asisu.

_Hoàng phi xinh đẹp, trời đã tối, sao nàng lại có nhã hứng đi dạo thế này, trời đang rất lạnh, hoàng phi phải biết chăm sóc bản thân chứ.

Asisu giật bắn mình, sợ hãi lui lại vài bước. Khốn khiếp! Hiện tại Ragashu không có ở đây, Ari lại không đi theo nàng, binh lính xung quanh hầu như không có. Còn nữa, hắn đã phát giác gì chuyện nàng âm thầm cấu kết với Hitaito hay chưa? Phải tìm cách đuổi hắn đi trước.

_Hoàng đế đây cũng thích đi dạo thế sao, ta có vài việc cần giải quyết, nay đã làm xong, xin phép về điện trước.

Trái với vẻ điềm tĩnh bên ngoài của Asisu, Algon nhìn chòng chọc vào nàng bằng một ánh mắt tràn ngập lửa tình. Hôm nay, vì không phải tiệc tùng gì lớn lao, cũng không có sự kiện quan trọng, gặp trong nơi bí mật, đâu cần thiết phải trang điểm lộng lẫy, chỉ đơn giản trang phục tím nhạt dịu, hai bên cổ tay có rắn bằng vàng uốn quanh, càng tôn thêm làn da mịn, đôi mắt phủ tông màu ôn hoà, miệng cũng không đánh son đậm. Càng đơn giản bao nhiêu, trông Asisu càng đơn thuần bấy nhiêu. Algon chính là đang có hứng thú với mẫu người này. Thêm vào đó, bên cạnh hắn không thiếu sự xa hoa màu sắc, đàn bà loè loẹt xu nịnh cũng không ít, người như Carol chống đối khiến hắn thấy rất mới mẻ, nhưng nàng không hề tát hắn hay cự tuyệt hắn, đối đáp trơn tru, thế mà lại tạo ra áp lực ranh giới rõ ràng, khiến trong lòng hắn bất giác dè chừng trước khoảng cách vô hình mà rõ ràng, do nàng tạo nên ấy.

_Ta đưa hoàng phi về có được không?

_Không cần làm phiền đến hoàng đế, ta có thể tự về được.

_Ngày kia là ta phải về nước rồi, đáng tiếc không có nhiều cơ hội trò chuyện cùng hoàng phi đây.

Asisu ngờ ngợ trong người, đúng rồi, sắp tới là chiến tranh, hắn phải về nước để điều động binh lực chuẩn bị hành quân chứ. Vậy là Ragashu chắc cũng sắp tới để đón nàng. Asisu không biết rằng, Algon đã mưu đồ từ trước, ngay lúc chiến tranh với Thượng Ai Cập, cũng là lúc Hạ Ai Cập ít phòng bị nhất, chỉ cần Ragashu không đến được đây, thì hắn luôn nắm chắc phần thắng. Ít ra nếu không thành công ở Thượng Ai Cập, thì cũng chiếm được Hạ. Đến thời điểm đó, mỹ nhân này nhất định là của hắn.

_Hoàng phi thật đẹp…

Algon được thế lấn lướt, vừa nói vừa đi tới áp sát Asisu, khiến nàng cứ vậy mà lui bước ra sau. Khi Algon dùng bàn tay bẩn thỉu của mình nâng tay nầng tên hôn nhẹ, cả người Asisu nổi da gà, cảm giác như vừa bị thứ bùn nhớp nháp dính vào. Nàng vội vàng rụt tay lại, trong khi Algon nhịn không nổi lại sấn tới thêm bước nữa, gần như áp sát nàng. Để lưng nàng tựa vào cột, một tay hắn chống lên kế vai nàng, gương mặt hắn cợt nhã đặt thật gần mặt nàng. Điều kỳ lạ là, nàng không hề trốn chạy, hay la lối cầu cứu, hoặc dùng tay chân đánh lên người hắn. Chỉ im lặng dùng ánh mắt đáng sợ, đối mặt với hắn. Ánh nhìn giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, cái nhìn của vị tướng quân giết địch trên sa trường, khuôn mặt đanh lại như sắp tàn sát kẻ thù. Algon bị nàng làm cho hoảng hốt, tưởng chừng nếu hắn không biết điều, sẽ thành thây ma ngay tức thì. Algon vội vàng chào mấy câu hoà nhã, rồi lủi đi mất. Asisu thở phào nhẹ nhõm, phủi vài cái trên áo, rồi ung dung tiếp tục về chính điện. 

Từ phía sau, Izumin đã chứng kiến toàn bộ, hắn mọi lần đợi nàng đi được một lúc, mới đi về để tránh bị phát giác. Hôm nay trùng hợp nhìn thấy được chuyện hay ho kia, ban đầu hắn phân vân có nên ra giúp không, nhưng sau khi thấy cách ứng biến của Asisu, hắn cười mỉm trong vô thức. Xem ra, cách nhìn nhận phụ nữ của hắn còn thiếu xót rất nhiều.

– — —— —-

Vài ngày sau, cả hai vị khách hoàng tộc này đều cáo biệt về nước. Điều này làm cho nơi nơi đều xôn xao, chiến tranh đã đến rất gần rồi

Trái với khí thế hừng hực khắp nơi, Hạ Ai Cập trông có vẻ an bình. Ngoài việc Minuê vẫn chưa tìm ra được bất kì manh mối nào của Nafutera và Ragashu gửi thư không đến được, bảo nàng tự sắp xếp rồi quay về, thì không có bất kì biến cố nào quan trọng. Mọi thứ lại diễn ra chậm chạp và thanh thản. 

Sau hai mươi ngày, người ta có thể cảm nhận rõ rệt hơn mùi máu tanh sắp chảy thành sông. Mặc dù Hạ Ai Cập cách khá xa chiến trường, nhưng đứng từ nơi cao nhất vẫn có thể thấy thấp thoáng những doanh trại đóng quân nhỏ li ti như hạt bụi. Quả nhiên, nung nấu ý thù bấy lâu nay, giờ hành quân đến nhanh như dòn nước chảy xiết. Người dân từ Thượng Ai Cập đều kiếm cớ chạy chiến tranh, mấy nhà dân vùng biên giới tràn ồ ạt sang Hạ Ai Cập. Asisu không xuống lệnh cấm, nhưng tự bản thân người dân ở Hạ đuổi họ đi. Bởi lẽ trước đây Hạ Ai Cập không được chăm lo, còn bị trao đổi thành thuộc địa để chuộc hoàng thượng, hiện tại may mắn nữ hoàng còn nhớ tình xưa, giúp đỡ và bảo vệ Hạ Ai Cập, mới khá lên một tý, không lí gì lại để sự thay đổi số lượng dân dẫn đến hỗn loạn. 

Asisu cũng gấp rút chuẩn bị về Babylon, Hạ Ai Cập giao lại cho quan tướng cai quản, mặc kệ Minuê vân nài được nán lại, nàng vẫn kiên quyết bắt hắn về theo cùng. Dù cho di chuyển giữ thời cuộc hỗn loạn này là không nên, nhưng không thể ở gần nơi xảy ra chiến tranh. Mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ ba ngày sau lên đường. Thời gian thật hay, thì ra nó có thể làm liều thuốc công hiệu cho vết thương trái tim nàng.

Sáng sớm ngày cuối cùng ở Hạ Ai Cập, Asisu quyết định đi xem xét một vòng bên ngoài lần cuối cùng, không biết đến khi nào mới có thể quay lại đây, quay lại nơi mà nàng muốn gắn bó suốt đời. Ướm lên mình trang phục mộc mạc dân thường, nàng nhanh chóng cùng Ari và Minuê ra khỏi hoàng cung, đến những phiên chợ đã trở nên nhộn nhịp hơn hắn, đến những lò rèn hùng hục tiếng thổi lửa lò than, đến cảng Giza hội tụ rôm rả hàng buôn tứ xứ. Tâm tình phức tạp hoài niệm của nàng bỗng chốc bị đẩy lui, thay vào đó là sự thoải mái và an tâm. Không khí từ biển Địa Trung Hải làm cho nàng thấy dễ chịu hơn hẳn, mùi vị mặn đậm đà của quê hương mình. Cuối cùng, nàng quyết định đến một nơi, bấy lâu nàng nàng không quan tâm đến: biên giới Thượng – Hạ.

Tiếng người ta thổn thức, tiếng kêu cứu tràn ngập khắp nơi. Đó là những gì đập vào mắt nàng đầu tiên khi vừa đặt chân đến đường biên giới. Người dân bên Hạ Ai Cập nàng thì không sao, binh lính rào quanh rất chặt chẽ bảo vệ họ và chủ quyền đất Hạ. Nhưng còn bên kia thì sao? Chỉ  cách một đường ranh phân chia, mà hoàn cảnh lại chọi nhau đến vậy. Nàng lờ mờ nhìn thấy cảnh cả gia đình tay xách nách mang, xộc xệch, xấc bấc xang mà chạy nạn, đâu đó mấy câu từ chia li khi nam đinh bị bắt gia nhập quân đội. Cái hình ảnh đôi bàn tay níu nhau bị tách ra chia lìa, làm cho nàng thổn thức, mấy đứa bé còm cõi không nơi nương tựa, mặt mày chằng chịt vết cáu bẩn nỗi sợ hãi lan toả, chúng ôm lấy nhau dính chặt tại một góc tường. Người chạy nạn thì làm gì có nhà để ở, họ lê la khắp nơi, y hệt chờ ai đó đến đoạt mạng mình. Thức ăn bẩn hiện diện khắp nơi, mặc sức cho bọn họ không màng cầm lên ăn vào. Còn thảm hơn Hạ Ai Cập ban đầu khi nàng đến.

Asisu chịu không nổi, liền xoay mình bước vội vào một ngõ hẻm nhỏ gần đó, tay chân run rẩy không ngớt. Thời thế như vầy, phần nàng góp vào không ít, không biết họ nguyền rủa nàng đến mức nào rồi. Nhìn thấy chủ nhân mình thất thần đi trước, Ari và Minuê cũng không dám đánh động gì, một mực đi theo sau, cũng may chỗ này hoang vắng, không ai để ý một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang không khống chế nổi mình. Khi gần đến một ngã rẽ cuối đường, bất ngờ một bóng đen lao ra nằm sóng soài trên đất, một bàn tay nắm lấy gấu áo Asisu, làm cho nàng bắn cả tim gan, Ari theo phản xạ đẩy người này ra ngoài, Minuê xông lên chắn trước mặt nàng, họ cho rằng đây chỉ là bọn chạy nạn kêu cứu. Asisu xuyên qua bả vai Minuê, chăm chú quan sát kỹ kẻ vừa mạo phạm mình. 

Đó có vẻ là người đàn bà trung niên, ốm yếu, gầy trơ xương, tóc tai loã xoã bù xù che lấp nửa gương mặt, áo quần thô màu nâu và rách rưới, nhiều chỗ vá hai ba lớp, trên tay còn có mấy vết cắt chồng lên nhau, đôi bàn chân nứt nẻ không có gì che chắn. Nhưng cho dù bà ta có thay đổi đến đâu, qua đôi mắt đó, Minuê vẫn nhận ra. 

Người này, là Nafutera.

Minuê còn chưa kịp cảm thán hay thốt lên điều gì, Nafutera đã ngất xỉu, một người nữa đã xuất hiện chạy đến bên cạnh bà ta. Lần này, đến lượt Asisu là người nhận ra đầu tiên, cho dù đối phương có là cái xác chết, nàng cũng sẽ biết đó là ai. Cô gái có mái tóc vàng bị cắt lởm chởm gầnđến trên cổ, mặt mày nhem nhuốc, xanh xao, bộ váy thuộc loại thượng hạng giờ đây như bị thú dữ cào xé từng mảng, bàn tay trầy trụa vì chà rạp trên sỏi đá, đôi mắt xanh như biển bây giờ ngập tràn hoang mang, quầng thâm hiện rõ, gấu áo còn có vết máu lớn, khô bám dính. Tên trộm mộ, kẻ thù số một của nàng. Khi hai cặp mắt chạm nhau, Carol gần như gục xuống, thì thào mấy câu:

_May…may mắn…đúng thật…thật là chị rồi…Xin chị…mau cứu Menfuisu.

Asisu không khỏi thắc mắc, linh cảm không lành, bước thật nhanh đến cạnh Carol, quỳ thấp người, hai tay bám vai nàng, bắt nàng phải ngồi dậy nói hết. Carol dùng chút sức lực cuối cùng trên hai tay víu chặt ngược lại Asisu mà nói:

_Xin chị, cứu Menfuisu, nhanh lên kẻo không…không kịp.

Dứt lời, Carol buông thõng người ngất xỉu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.