Những cơn gió mát thổi từ biển tới, một không khí tươi mát ở khắp nơi đất nước Andrea, ổ bánh mì từ cửa hàng nhỏ Lưu Ly vừa nướng xong tỏa một mùi hương thơm phức khiến ai ngửi thấy cũng muốn ăn.
– Một không khí thật thanh bình… – Ông chủ cửa hàng bánh mì Lưu Ly vươn vai, mỉm cười hít thở.
– TRÁNH RA!!!!! – Chợt một tiếng hét phát ra khiến mọi người giật mình sợ hãi.
Tiếng hét ấy kết thúc chưa lâu thì đoàn quân của Danniel chạy nhanh về phía lâu đài. Khung cảnh buổi sáng yên bình chưa được bao lâu thì bị phá vỡ.
Từ trên thành lâu đài, người canh giữ từ xa đã thấy được đoàn quân của Danniel về tới liền ra lệnh mở cổng.
Đoàn quân chạy vào lâu đài, vừa đến nơi thì tướng quân Danniel lập tức xuống ngựa hỏi ngay tên quan canh giữ:
– Nữ hoàng đâu?
– Thưa tướng quân, Ngài ấy đang ở trong đại điện đợi ngài.
Tướng quân Danniel, một trong các vị tướng quân của đất nước, là người đứng đầu của quân đoàn NDA, mái tóc trắng cộng với khuôn mặt điển trai và cơ thể vạm vỡ của ngài đã khiến không ít kẻ xao xuyến nhưng ngài ấy rất yêu nước và đến bây giờ người yêu duy nhất của ngài chính là đất nước.
Bước nhanh trên hành lang dẫn đến chính điện, đầu óc của tướng quân không ngừng quay cuồng đủ thứ chuyện.
– Danniel!
– Ai dám gọi thẳng tên ta v-… Hửm, ra là Leyla.
– Ngài cũng đang gọi thẳng tên tôi đấy.
– Có chuyện gì thì nói đi, tôi cần gặp nữ vương ngay.
– Tôi đang bắt giữ một tinh linh bóng tối.
– Tốt đấy, – Danniel nhếch mép cười khẩy – gặp xong nữ vương tôi sẽ đến gặp cô ngay.
Chú chim nhỏ hiền lành đậu trên tay của một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài mang màu nắng, đôi mắt đượm buồn âu lo, trên mình khoác lên một bộ trang phục lỗng lẫy được đính lên những viên kim cương thuần khiết hệt như sương mai. Ánh nắng từ khuôn cửa kính phía sau chiếu lên trước càng khiến người đó trở nên lộng lẫy hơn.
Một tiếng gõ cửa vang lên, chú chim nhỏ giật mình bay đi mất.
– Thưa nữ vương điện hạ, tướng quân Edwards Danniel của quân đoàn NDA thuộc khu vực đối ngoại xin được phép diện kiến.
Nữ Vương chỉnh lại phục trang rồi ra hiệu cho tướng quân vào. Nhận được lệnh, cánh cửa lớn bằng gỗ được điêu khắc tinh tế mở ra, tướng quân Danniel lãnh đạm bước vào.
– Thưa nữ vương điện hạ, thần là Edwards Danniel, thần có chuyện muốn bẩm báo với Ngài.
– Ngươi có thể nói. – Nữ vương mỉm cười, cất giọng nói. – Nhưng trước tiên hãy ngồi xuống ghế đi, không cần phải quá khuôn phép với ta đâu.
– Vâng thưa Ngài, cảm ơn Ngài.
– Bây giờ, xin mời tướng quân bẩm báo.
– Thưa Ngài, chuyện là…
– —————————
Tên lính gác cửa tựa người vào bức tường, nói nhỏ với tên người hầu bên cạnh:
– Có chuyện gì mà khiến tướng quân đang ngoài biên giới phải đích thân cưỡi ngựa đi xuyên đêm tới đây vậy nhỉ?
– Chịu đấy, nữ vương vừa nghe tin tướng quân Danniel về liền lập tức hạ lệnh đóng chặt cổng thành chỉ cho vào, không cho ra.
– Ừm… nhưng nói gì thì nói, hai ngài ấy đã bàn chuyện đã qua mấy tiếng rồi đấy nhỉ…
Vừa mới nói xong cánh cửa liền bật mở, tên lính gác và người hầu liền giật mình đứng thẳng dậy. Tướng quân Danniel mệt mỏi xoa đầu đi ra, một lát sau, tên thị nhân được truyền vào để mang theo mệnh lệnh của nữ vương đi thông báo:
– Nữ vương có lệnh, triệu tập tất cả các vị tướng quân về thành, diện kiến nữ vương!
– ————————
– Leyla, cô lúc nãy có chuyện gì muốn nói với tôi.
– Tôi không có gì muốn nói nữa tướng quân Danniel, mời ngài rời khỏi đây.
– Đều là tướng quân với nhau thì có chuyện gì mà cô phải khó chịu với tôi thế.
– Tôi không ngẫu nhiên khó chịu với ngài đâu, mà vì… – Tướng quân Leyla liếc nhìn, gằn giọng – ngài bỏ đôi chân bẩn thỉu của ngài xuống giường tôi ngay và cút về phòng của ngài đi!
Tướng quân Danniel nghe vậy liền mang giày vào rồi nhảy lên giường của tướng quân Leyla:
– Tôi không về.
Xoẹt, con dao nhanh chóng được rút ra từ trong hộc tủ và lập tức bị Leyla phóng về phía trước.
– Lệch rồi. – Danniel cười khẩy nhìn Leyla.
– Chắc không?
Leyla vừa dứt lời thì thắt lưng của Danniel liền đứt.
– Ác nhân !
– Tôi là tinh linh, cảm ơn. – Lần này đến lượt Leyla cười khẩy.
– Rốt cuộc có gì thì nói đi, cô thích cãi nhau lắm sao!?
– Thì tôi nói rồi đấy thôi, đầu anh có vấn đề à. Tôi nói tôi đang giam giữ một tinh linh bóng tối, hắn ta hình như là Ngũ hoàng tử!!!
– Hửm… Vậy đi gặp thôi. Hắn ở đâu?
– Về phòng thay đồ đi, anh làm ô uế mắt tôi quá.
Danniel im lặng một lát sau đó đạp mạnh lên giường của Leyla rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Tâm hồn của một vị nữ tướng tên Leyla nổi giông tố.
– Mình muốn giết tên đó quá, nhưng hắn là tướng quân, người được nữ vương trọng vọng. Không được giết, không được giết…
========================
Tui vừa đọc lại truyện của tui và trong đầu tui liền hiện lên dòng chữ: “Đây là mình viết sao?…”