Cơn mưa dừng lại đã lâu nhưng mùi đất ẩm ướt vẫn còn vương trên mấy ngọn cỏ. Ngồi trên thềm lạnh, Corbett nhìn trời đêm, cố giữ im lặng để tránh đánh thức người khác.
– Xin lỗi, làm phiền chút được không? – Lilith nhỏ giọng hỏi.
– Không sao.
Lilith đưa cho Corbett một cốc nước nóng:
– Trời tối rồi, cẩn thận cảm lạnh.
– Cảm ơn.
– Tuy hay cãi nhau với Arice nhưng tôi vẫn phải công nhận câu nói của cô ta: “Không cần cảm ơn, trả tiền là được rồi.”
– …
Mân mê cốc trên tay một chút rồi Corbett uống nó, có chút ngạc nhiên cậu hỏi:
– Mùi vị không tồi, nước gì vậy?
– Cacao đó.
– Cacao? Trước đây tôi từng thử nhưng mùi vị nó không ngọt như vậy.
– Tôi đã cho thêm đường, vật phẩm đặc biệt đấy, nó giúp thực phẩm trở nên ngọt hơn.
– Thú vị thật…
Uống một ngụm lớn, Lilith quay lại nhìn cậu hỏi:
– Cậu muốn ở lại cùng chúng tôi thật sao?
– Đúng vậy.
– Chuyện này, tôi chưa từng kể với những người trong nhóm, tuy cậu là người mà tôi chỉ mới gặp vào sáng nay nhưng có lẽ tôi nên nói rõ cho cậu biết…
– …
– Tôi là một Spiriter.
Corbett giật mình, sợ sệt quay mặt nhìn xuống đám cỏ ẩm ướt nói:
– Spiriter là gì cơ? Tôi không hiểu cô đang nói gì…
– Tôi nói rồi, tôi là Spiriter, tôi chỉ cần nhìn liền biết cậu là tinh linh rồi. Lúc ở trong rừng tôi đã cảm thấy được sự kỳ lạ của cậu nhưng đến khi cậu vẽ vòng ma pháp thì tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, vòng pháp ấy tuy người khác không thấy được nhưng tôi thì thấy rất rõ đấy. Đừng chối vòng vo làm gì.
– …
– Mọi chuyện tuy có vẻ hơi nhanh quá nhưng tôi nghĩ, quyết định nói ra điều này của tôi không khiến tôi hối hận. Nếu như thực lòng cậu muốn ở lại đây thì cậu phải biết rằng, bên cạnh cậu đang có một kẻ có thể sẵn sàng giết cậu bất cứ lúc nào… Lúc này cậu vẫn muốn ở lại cùng chúng tôi sao?
– … Phải, tôi không có ý định thay đổi.
– Được rồi, tiết lộ thêm một bí mật nữa vậy. Những Spiriter tuy phần lớn là những người có ma pháp, sống ẩn dật nhưng cũng có những kẻ như tôi, là một con người, nhưng vẫn có thể là một Spiriter được, bọn họ sống ở thế giới ngoài kia rất nhiều, cậu không thể phân biệt được đâu, nên tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại đây đi, lơ là một chút liền có thể chết đấy.
– … Cô vẫn chưa giết tôi đấy thôi.
– Haiz… tôi lực bất tòng tâm rồi đấy, cậu mà chết đừng có gào tên tôi.
Lilith thở dài đứng dậy tính quay vào trong nhà thì Corbett quay lại:
– Khoan đã… tại sao một Spiriter như cô lại ở đây? Và lại đi cùng những con người bình thường như vậy? Tại sao cô không giết tôi?
– Hỏi nhiều vậy, tôi trả lời từng cái một nhé. Thứ nhất, những người đồng đội của tôi rất đặc biệt, không phải là người thường, tôi học được rất nhiều thứ từ họ, đi với họ là quyết định đúng đắn của tôi. Thứ hai, như tôi đã nói, ở đây chủ là Darick, tôi không thể tùy tiện giết người được, anh ấy sẽ giận tôi mất. Thêm nữa, tôi thích cứu người, không thích giết người… Còn tại sao tôi lại ở đây thì… chúng tôi sắp chuyển đến một nơi khác, nơi này đã an toàn hơn, chúng tôi sẽ trả lại khu rừng cho chủ cũ để họ quản lí, nếu muốn đi cùng chúng tôi thì phải qua một bài kiểm tra, qua được bài kiểm tra đó thì tôi trả lời cho.
– Nhưng mà___
– Đi ngủ đi, muốn biết câu trả lời thì cậu phải đủ sức khỏe đó.
Bị chặn lời, Corbett đành phải im lặng, nhưng cậu vẫn muốn biết câu trả lời. “Được rồi, bài kiểm tra thử thách gì đấy không khiến tôi bỏ cuộc đâu.”
Một ngôi sao băng vội vụt qua trong màn đêm, tuy khoảng khắc ấy ngắn ngủi nhưng vẫn thật xinh đẹp.
============
Theo như tui được biết thì gia vị mà ngày nay ta vẫn dùng rất nhiều là một vật phẩm đặc biệt mà trước đây chỉ những người tầng lớp cao quý mới được dùng (thức ăn còn khó có được, mà cách làm gia vị thì… thực sự là quý hiếm lắm đấy). Nên từ đấy ta có thể thấy có điều lạ. Và… Dừng. Spoil đủ rồi.
Hẹn gặp vào chương sau.
Yêu.