Thứ hai sau khi cuối tuần trôi qua, hội nghị quý của Ngũ thị đúng giờ tổ chức.
Trong phòng hội nghị, quản lý, chủ quản của các bộ phận đều đã đến đông đủ. Cửa lớn bỗng nhiên bị người đẩy mở ra, mọi người đứng lên, đồng thanh hô, “Liên thiếu gia.”
Ngũ Hạ Liên trầm ổn đi vào phòng hội nghị, đi theo sau lưng anh là thư ký Hạ cùng với ba người trợ lý.
Mà Cố Hiểu Thần đi ở phía sau cùng, đưa tay đóng cửa lại.
Ngũ Hạ Liên dẫn đầu ngồi vào chỗ, thư ký Hạ ngồi ở ghế phụ, ba người trợ lý ngồi ở một bên khác.
Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Thần tham gia buổi hội như vậy, bởi vì một lát nữa còn phải thuyết trình, cô có chút hơi lo lắng. Quay đầu nhìn về phía mọi người, ánh mắt thoáng quét qua đám người, lại phát hiện có người đang nhìn cô.
Cố Hiểu Thần ngẩn người, Ngôn Húc Đông hơi gật đầu với cô.
Cố Hiểu Thần cũng gật đầu, xem như là đáp lại.
“Hội nghị bắt đầu đi.” Đôi tay Ngũ Hạ Liên đặt trên tay ghế, hơi đan lại ở trước ngực, chờ đợi hội nghị báo cáo.
Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, chầm chậm đứng dậy.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã là một nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
Cố Hiểu Thần đem báo cáo đã chỉnh lý trong tay phát cho mọi người, trầm tĩnh nói, “Tài liệu trong các vị là một loạt dữ liệu như là thành tích tiêu thụ, giải quyết tín dụng cá nhân của một quý vừa rồi. Từ những số liệu trên ta thấy, quý vừa rồi hoạt động của toàn bộ Ngũ thị rất tốt, sự ra mắt của nền tảng hệ thống tài chính mới đã làm tăng giá cổ phiếu lên năm mươi phần trăm, nhưng….”
Giọng nữ của cô nhẹ nhàng mà có lực chậm rãi vang lên trong phòng hội nghị, giống như một cơn gió mát thoảng qua.
Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên vô tình quét về phía cô, ánh mắt lướt từ cần cổ trắng ngần mịn màng dao động đến bên mặt cũng trắng ngần như vậy.
Đôi môi của cô mở ra khép lại, màu sắc phấn nộn, không thoa bất kỳ loại son môi nào.
“Mọi người mời nhìn bên này.” Cố Hiểu Thần đi đến phía trước máy chiếu, đưa tay chỉ về phía màn chiếu, thuyết minh rõ ràng rành mạch, “Nếu như trên nền tảng ban đầu ổn định lại tăng thêm năm phần trăm, điều này cần phải hoàn thiện nhiều phương diện…”
Cô trầm ổn bình tĩnh, cả con người toát lên một loại sức hút đặc biệt.
Ngũ Hạ Liên hơi nheo mắt, Cố Hiểu Thần vô tình nhìn về phía anh, trong tâm khẽ giật.
Một phiên nghiên cứu thảo luận, hội nghị quý kéo dài hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng hội nghị, Ngôn Húc Đông đứng dậy đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, mở miệng khen ngợi, “Cố tiểu thư, em rất xuất sắc !”
Thời gian một tuần ngắn ngủi mà có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, năng lực của cô quả thực rất tốt.
Cố Hiểu Thần thẹn thùng mỉm cười, lặng lẽ nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, chờ đợi sự công nhận của ai đó.
“Hạ tổng, cậu cảm thấy thế nào?” Ngôn Húc Đông tiếp theo hỏi.
Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trong lòng Cố Hiểu Thần bỗng chốc ngột ngạt, vô thức mím môi. Đôi mắt hẹp dài của anh vậy mà có một chút ý cười, lông mày hơi cau giãn ra, sâu thẳm nói, “Quả thực rất xuất sắc.”
Hết hồn, Cố Hiểu Thần lộ ra một khuôn mặt cười sáng lạn mà lại gượng gạo, nghĩ đến nỗ lực nhiều ngày như vậy không có phí công.
Mà thư ký Hạ ở một bên khinh thường lại ngầm nắm chặt tài liệu trong tay, nghe thấy sự công nhận của Ngũ Hạ Liên, cô không cam lòng nhìn về phía Cố Hiểu Thần, dung nhan lạnh lùng xinh đẹp thoáng qua một cơn tức giận.