Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 18: Bãi Bỏ Từ Chức



Văn phòng rất rộng lớn, Cố Hiểu Thần vẫn đứng nguyên một chỗ, có chút do dự không yên. Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô. Ngũ Hạ Liên ngồi ở trên ghế tựa làm bằng da thật, toàn bộ đều nhập khẩu từ Italia, ánh mắt đó mang theo sự truy xét. Anh mở miệng ra lệnh, “Ngồi !”

Cố Hiểu Thần đi đến ngồi xuống trước mặt anh, cúi đầu không nhìn anh.

“Nếu em không định mở miệng, vậy thì đi ra ngoài làm việc.” Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng vào cô, môi mỏng nhẹ phun ra một câu nói.

Cố Hiểu Thần cắn răng trả lời, cương quyết nói, “Rất xin lỗi, tôi muốn từ chức.” Cô vừa nói đồng thời động tác phản xạ mở túi tìm phong thư từ chức, cả người chợt ngẩn ra, lập tức ảo não muốn chết. Cô quên mất, đơn từ chức bị người đàn ông kia cầm đi rồi, còn nói đó là … thư tỏ tình.

“Cho tôi lý do.” Ngũ Hạ Liên nhướng mày, lạnh giọng chất vấn.

“Một chút việc riêng.”

“Việc riêng gì?” Anh kiên trì truy hỏi, hiển nhiên không quan tâm ý nghĩa của từ ‘việc riêng’ này là như thế nào.

Cố Hiểu Thần thập phần tức giận, bướng bỉnh nói, “Liên thiếu gia, tôi đã nói là việc riêng.”

“Vậy thì sao? Không tiện nói?” Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng hỏi, mắt chim ưng như bó đuốc, “Tôi có thể cho e nghỉ phép để em sắp xếp xong công việc cá nhân. Hay là, em đã tìm được công việc khác, cho nên thấy Ngũ thị chướng mắt rồi?”

“Không phải ! Ngũ thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển, tôi vừa mới tốt nghiệp, còn là người mới, có thể gia nhập vào Ngũ thị làm việc, tôi cảm thấy đã là rất may mắn rồi !” Cố Hiểu Thần thật lòng nói.

“Nếu đã như vậy, vậy tại sao em vẫn muốn đưa đơn từ chức.” Ngũ Hạ Liên bức bách chăm chú nhìn người, không định buông tha cho cô.

Cố Hiểu Thần mắt nhìn chằm chằm mô hình xe lửa cao mô phỏng như thật đặt trên bàn làm việc, quả thực là rất lúng túng, “Tôi đã nói rồi… là việc riêng.”

“Ba ngày, thời gian ba ngày có đủ không.” Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, anh lại chậm rãi nói, “Thu xếp việc riêng của em.”

“Liên thiếu gia…” chẳng qua là cô chỉ muốn từ chức, làm sao lại khó khăn như vậy !

Ngũ Hạ Liên thấy trên mặt cô một trận xanh rồi một trận trắng, vẻ mặt có tức giận nhưng lại không được phát tác, chỉ cảm thấy trầm ngâm, “Chẳng lẽ là em để ý đến sự việc nhìn trộm ngày hôm đó?”

“Không… phải !” Cố Hiểu Thần nghiến răng nghiến lợi, cô mới không có nhìn trộm !

“Vậy thì được rồi.” Ngũ Hạ Liên không cho cô cơ hội để từ chối, trầm giọng nói, “Cho em nghỉ phép ba ngày, ba ngày sau đến chỗ tôi báo cáo. Và tháng sau lương tăng lên năm mươi phần trăm. Tôi hy vọng em hiểu rõ một chút, tôi thăng chức cho em, bởi vì em có năng lực này.”

“Hay là em cho rằng tôi đối với em còn có suy nghĩ khác.” Ngũ Hạ Liên giương khoé môi lên, hơi mỉm cười một chút.

“Dĩ nhiên là không có.” Tim Cố Hiểu Thần nhảy lỗi mất nửa nhịp, hai má bốc lên hai đám đỏ ửng.

Chuyện từ chức bị gạt bỏ vì mấy câu nói của anh, mức lương nhiều như vậy, cô quả thực không nỡ từ bỏ.

Tay Cố Hiểu Thần ngầm nắm thành quyền, trầm tĩnh nói, “Liên thiếu gia, tôi cảm thấy tôi có thể thu xếp tốt việc riêng, ngoài ra không cần nghỉ phép, ngày mai có thể đi làm. Nhưng, hôm nay có thể cho tôi nghỉ một ngày được không?”

Nhưng cô lại không phát hiện ra, đáy mắt Ngũ Hạ Liên loé lên một tia tinh quang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.