Đợi Chờ Ký Ức

Chương 47



– Em tin tưởng anh mà – Hải Quỳnh cười tươi đáp rồi vén chăn chui vào, nhanh chóng sửa soạn dáng nằm chìm vào giấc ngủ.

Tần Phong khẽ lắc đầu than thở:” Em tin tưởng anh, nhưng anh lại không tin tưởng bản thân mình”, nhưng anh nhìn thấy Hải Quỳnh đã khép mi chìm vào giấc ngủ thì lẳng lặng ngắm cô một cái rồi cúi xuống hôn trán cô chúc ngủ ngon rồi nằm xuống kéo cô vào lòng mình. Họ trải qua một đêm bình an hạnh phúc bên nhau. Khi Hải Quỳnh thức giấc thấy mình nằm trong lòng Tần Phong thì thấy hạnh phúc vô cùng, có thể cùng anh đi đến cuối con đường cô nguyện sẽ đánh đổi tất cả.

Hơi thở mạnh của cô phủ lên lồng ngực của Tần Phong khiến anh thức giấc, tém giúp Hải Quỳnh mái tóc phủ trán, tần Phong khẽ cười hỏi:

– Em dậy rồi sao, tối qua ngủ ngon không?

Hải Quỳnh xấu hổ gật đầu, vùi mặt vào lòng ngực của anh cảm nhận mùi hương nam tính từ anh. – Tần Phong!

– Hửm…

– Chúng ta sẽ kết hôn phải không? – Hải Quỳnh khẽ hỏi

– Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn.

– Có khi nào anh hết yêu em không?

– Ngốc. Anh sẽ mãi mãi yêu em.

– Tính tình em trẻ con như vậy, lại hay giận dỗi, anh có ghét em không?

– Ngốc, em trẻ con nên mới đáng yêu,em hay giận dỗi nhưng anh lại thích gương mặt giận dỗi của em, em không nghe người ta nói: Giận nhau để thấy yêu nhau nhiều hơn à. Anh mỗi ngày càng yêu em nhiều hơn thì làm sao ghét em.

– Tần Phong, anh có nghe câu chuyện khăn tay vàng hay không?

– Chưa, em kể đi.

– Có hai vợ chồng rất yêu thương nhau, trước nhà họ có trồng một cây bò cạp vàng, tới mùa hoa nở rộ từng chùm vàng rực rất đẹp. Hai người giao hẹn với nhau, chỉ cần hoa nở dù giận nhau thế nào cũng sẽ tha thứ cho nhau. Ngày kia người chồng theo nhân tình bỏ đi nhưng sau đó bị cô ta bỏ rơi, cảm thấy hối hận và nhớ vợ con rất nhiều. Đành trở về nhà, nhưng điều lạ là cây hoa bò cạp vàng lại không nở hoa giống như trách sự phản bội của anh ta đối với người vợ, anh ta đành chờ hết năm này đến năm nọ vẫn không thấy hoa nở, bèn nghĩ ra cách mua rất nhiều khăn tay vàng treo lên trên cây. Nhìn từ xa ai cũng nghĩ là cây nở hoa cả. Người vợ thấy vậy bèn tha thứ cho anh ta. Nhưng cũng có người cho rằng là do người vợ thương chồng nên dùng khăn tay của mình treo lên cây tỏ ý đã tha thứ gọi chồng trở về.

– Câu chuyện rất cảm động – Tần Phong khẽ bảo.

– Ừhm, cho nên nếu sau này nếu chúng ta ở cùng nhau, nhất định phải trồng một cây bò cạp vàng. Nếu anh làm em giận, hay anh có lỗi với em, chỉ cần thấy khăn tay vàng treo trên cây, em nhất định tha lỗi cho anh.

– Anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em – Tần Phong ôm Hải Quỳnh chặt hơn tự nói với bản thân mình – Chúng ta nhất định sẽ kết hôn, cùng nhau sống hạnh phúc. Anh sẽ khiến em trở thành cô dâu đẹp nhất trong váy áo cưới trắng tinh và hạnh phúc nhất trong ngày cưới. Nhất định….

Tiếng vỗ tay vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của Tần Phong, anh nhìn lên khán đài lần nữa, trên đó cô dâu chú rễ hạnh phúc trao cho nhau nụ hôn lãng mạn. Tần Phong đứng dậy, lặng lẽ ra về, lời hứa năm nào vẫn còn, chỉ tiếc rằng giờ đây chỉ mình anh nhớ. (tự nhiên mình muốn khóc khi viết khúc này ghê, ai lại nghĩ có lúc xa nhau như thế)

Lái xe trở về nhà, trên đường trời đã mưa rơi lất phất. Tần Phong nhìn thấy trên con đường dưới nhà mình có một bóng dáng quen thuộc đang nhẹ bước trong mưa.

Hải Quỳnh hôm nay hôm nay mặc chiếc váu màu xanh lục mà cô rất thích, mang đôi giày cao gót màu trắng định đến tham dự đám cưới của Công. Lần trước gặp mặt, Công lịch sự mời cô cùng tham dự đám cưới của anh, nhưng đến phút cuối Phương Hồng lại ngăn cản cô tham dự. Dù sao cũng đã diện đồ rồi, Hải Quỳnh đành đi dạo phố một mình.

Chẳng biết tại sao bước chân lang thang của cô lại dẫn cô đi đến trước khu nhà của Tần Phong. Hải Quỳnh cũng hơi bàng hoàng khi nhận ra nơi mình đứng, cô ngẩng đầu nhìn lên nhà Tần Phong, ánh đèn nhà anh vẫn chưa sáng, trong lòng có cảm giác trống rỗng, hụt hẫng. Những hạt mưa từng hạt từng hạt rơi nhẹ lên vai cô, thấm vào da cô lạnh lẽo nhưng Hải Quỳnh lại không thấy lạnh bằng cõi lòng lúc này của cô.

Quay lưng trở về, Hải Quỳnh không vội vã trú mưa như những người khác, cô lặng lẽ bước đi trong mưa, nhớ lại suy nghĩ ngốc ghếch thưở nhỏ của mình:”Cô sẽ yêu người con trai đầu tiên che dù ình”.

– Ngốc nghếch thật – Hải Quỳnh khẽ cười nhạo chế giễu bản thân mình.

Cho tới bây giờ chẳng có chàng trai nào che dù cho cô cả, nhưng cô cũng đã yêu, yêu một người đàn ông mà cô không nên yêu, tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân mình.

Mưa lạnh bắt đầu rơi nhanh phủ đầy người cô khiến cô thấy lạnh, bất giác đưa tay ôm lấy bờ vai run nhẹ. Một bàn tay che dù đưa về phía cô, che chắn cho cô khỏi những hạt mưa lạnh lẽo và ướt đẫm kia. Hải Quỳnh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Một gương mặt chiếm lấy tâm trì cô từ nãy giờ hiện ra, là ảo giác hay là sự thật? Hải Quỳnh không tin vào ánh mắt mình, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt Tần Phong. Anh không cười, gương mặt bất động, chỉ nhìn cô dịu dàng, bàn tay nắm chặt lấy cây dù che cho cô, còn bản thân anh lại bị mưa phủ ướt chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kia. Người con trai đầu tiên che dù cho cô lại là người con trai cô yêu. Là trùng hợp hay vốn là duyên số.

Mặt Tần Phong rất ấm, bàn tay lạnh giá của Hải Quỳnh chạm vào mặt anh, lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác ấm áp khiến cô biết rằng mình không phải nhìn thấy ảo giác, Hải Quỳnh giật mình giật tay lại, sợ hãi nhìn Tần Phong, đôi môi run run…cô từ từ bước lùi lại, rơi vào màn mưa, sau đó sợ hãi quay lưng bỏ chạy.

Hải Quỳnh ra sức chạy, Tần Phong vội đuổi theo, mưa không ngừng phủ trên mặt cô, rơi xuống khóe môi. Có giọt lạt lẽo, không hương vị gì, lại có giọt mặn đắng. Vì sao? Hóa ra cô đang khóc.

Đôi giày cao gót của cô lúc này lại phản bội cô, Hải Quỳnh ngã sóng xoài xuống lề đường đã thấm ướt mưa, toàn thân cô ướt đẫm. Khi Hải Quỳnh ngã xuống trong đầu cô xuất hiện một đoạn hình ảnh, một Tần Phong khác đang che dù ột Hải Quỳnh khác, một Hải Quỳnh tóc ngắn, Hải Quỳnh kia cũng ở trong lòng Tần Phong khóc nức nỡ. Đó là gì? Hải Quỳnh sợ hãi nghĩ, đó cũng là ảo giác mà cô tạo ra hay nó chính là đoạn ký ức mà cô đã mất, cảm giác này càng khiến cõi lòng đang bấn loạn của Hải Quỳnh càng bấn loạn hơn.

Tần Phong quăng bỏ cây dù chạy đến đỡ lấy cô đứng dậy. Nhưng Hải Quỳnh đã hất tay anh ra rồi loạng choạng đứng dậy, cô cảm thấy đau nhói nơi mắc cá chân khiến cô vừa cố đứng lên lại ngã xuống, tần Phong thấy vậy bèn đỡ cô lần nữa, nhưng Hải Quỳnh đẩy tay Tần Phong ra ngồi bếch xuống đất, cô nấc ghẹn gào lên:

– Tại sao? Tại sao lại quan tâm em, tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó, tại sao lại hôn em….

Nói rồi cô gục đầu vào hai chân khóc nức nở. Tần Phong đau lòng đến điên dại khi nhìn thấy cô khóc, anh phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới khiến cô bớt đau khổ.

Mưa vẫn rơi mãi, ướt đẫm và lạnh ngắt. Mưa ưu buồn và ãm đạm, càng khiến lòng người cô đơn và đau khổ. Tần Phong đứng đó bất lực nhìn người con gái mình yêu gục đầu khóc, tay siết chặt lại hận bản thân mình vô dụng. Nếu có thể anh nguyện gánh vác hết nỗi đau đớn này, để cô mãi mãi hạnh phúc. (Trời ơi, thề là mình bị ghẹt mũi vì khóc khi viết khúc này)

Nhìn thấy hai vai Hải Quỳnh run lên vì lạnh, Tần Phong bất chấp sự xua đuổi của Hải Quỳnh ôm cô thật chặt vào lòng mình, hôn nhẹ mái tóc cô như muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng cô, thay cô hứng những giọt mưa lạnh thấu tim kia. Hải Quỳnh cuối cùng cũng thôi vùng vẫy, ngoan ngoãn vùi mình trong lòng Tần Phong khóc.

Hải Quỳnh để mặc Tần Phong bế mình đến nhà anh, cô thấy toàn thân rất mệt, cả thân xác và tâm hồn cô bị giá băng phủ lạnh lẽo nhưng lại có cảm giác tỏa ra từ người con trai đang bế cô, cô tham lam chiếm giữ hơi ấm kia.

Tần Phong đặt Hải Quỳnh vào bồn tắm, xã nước vừa đủ ấm giúp cô. Anh lấy một bộ quần áo ngủ của mình đặt ỏ một góc phòng, không nói gì thêm, nhẹ nhàng khép của lại chờ đợi bên ngoài.

Khi mặc bộ đồ ngủ này vào người, trong đầu Hải Quỳnh bỗng xoẹt qua một hình ảnh, một Hải Quỳnh tóc ngắn đang mặc đúng bộ đồ ngủ này vung vẩy hai cánh tay dài cười rạng rỡ. Hải Quỳnh lão đảo dựa người vào tường, cô nhìn kỹ những thứ xung quanh, gian phòng này, từng thứ từng thứ hiện ra rõ nét quen thuộc. Dường như cô đã đến đây rất nhiều lần, dường như nó từng thuộc về cô.

Không đúng, là từng thuộc về một Hải Quỳnh tóc ngắn, má bầu bĩnh, nụ cười đáng yêu.

Còn cô? Hải Quỳnh soi mình trong gương, mái tóc dài phủ vai, hai gò má thon dài, gương mặt xanh xao, ánh mắt đau buồn, hoàn toàn khác với một Hải Quỳnh mà cô vừa nhìn thấy.

– Cốc ….cốc…cốc…..

Là tiếng gõ cửa khô khốc vang lên mà không hề có lấy một giọng nói ấm áp mà cô muốn nghe. Hải Quỳnh ra mở cửa.

Tần Phong đã thay một bộ đồ thể thao mặc ở nhà thoải mái vô cùng. Nhìn thấy Hải Quỳnh, Tần Phong khẽ quàng tay ôm lấy cô nhấc bỗng cô lên..

Hải Quỳnh cũng không biết tại sao mình ngoan ngoãn để mặc anh bế đi như vậy. Tần Phong bế Hải Quỳnh vào gian phòng khách ấm áp, để cô ngồi vào ghế sofa, Tần Phong mới lên tiếng:

– Anh giúp em sấy tóc.

Hải Quỳnh im lặng, cô ngoan ngoãn ngồi im cho Tần Phong giúp cô sấy tóc. Từng ngón tay anh lùa vào tóc cô, chạm nhẹ vào da đầu cô kèm theo hơi ấm tỏa ra từ máy sáy khiến cái lạnh trong người cô tan biến mau chóng.

Tần Phong đưa tay vuốt nhẹ gò má cô xem xét, gương mặt cô giờ đây đã bớt tái nhợt, và bắt đầu ấm trở lại, anh mới hài lòng bỏ tay xuống. Hải Quỳnh ngồi im cảm nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh, trí tim không ngừng thổn thức. Nước mắt lại rơi ra, khi cô nhận ra mình yêu anh, yêu anh đến nhường nào.

– Đừng khóc! – Tần Phong vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô khẽ nói – Anh không muốn nhìn thấy em khóc.

Sau đó, Tần Phong nhìn về phía hai chân cô, nhấc chúng lên để trên đùi mình, Hải Quỳnh hơi hoảng sợ muốn rút chân lại nhưng Tần Phong giữ chặt, rồi anhq uay sang cô nói:

– Anh chỉ muốn giúp em xoa nắn lại cái chân.

Hải Quỳnh xấu hổ vội ngoãn ngoãn để chân trên đùi Tần Phong rồi gật đầu. Tần Phong với lấy hộp thuốc trên bàn mở ra rồi nhẹ nhàng bôi thuốc vào chỗ bị trật của chân cô. Anh xoa thật nhẹ nhưng Hải Quỳnh vẫn thấy đau, cô cắn nhẹ môi chịu đựng.

– Đau lắm sao? – Tần Phong ngẩng đầu lên hỏi.

Cô bèn gật đầu.

– Ráng chịu một chút, sẽ nhanh thôi – Tần Phong bèn dỗ dành, càng xoa nhẹ hơn trước.

Hải Quỳnh lại lần nữa gật đầu, gương mặt đã giảm bớt đau nhức.

Xoa chân giúp Hải Quỳnh xong Tần Phong bèn quén một bên ống quần Hải Quỳnh lên, Hải Quỳnh im lặng nhìn theo từng động tác của Tần Phong. Ống quần vén lên để lộ đầu gối đã bầm xanh và trầy da vì cú ngã của cô. Hải Quỳnh nhìn thấy Tần Phong đổ cồn vào bông gòn bèn nhăn mặt:

Tần Phong biết ý liền nói:

– Anh vừa xoa vừa thổi, sẽ không rát đâu. Em ngậm kẹo nha. Anh biết em thích ngậm kẹo để quên cái đau mà.

Nói rồi anh đưa cho cô một viên kẹo.

Hải Quỳnh đờ người nhìn Tần Phong đang săn sóc vết thương giúp mình tỉ mỉ từng chút từng chút một. Sao anh biết cô rất sợ bôi cồn, sao anh biết cô thích được vừa bôi thuốc vừa ngậm kẹo. Lúc trước cô bị tai nạn, mỗi ngày Khánh Vũ đều ân cần chăm sóc cô, nhưng khi anh giúp cô bôi thuốc trên trán cũng chỉ có thể giúp cô thổi nhẹ xua tan cái rát, chứ không hề biết cô thích ngậm kẹo để giảm đau. Tại sao một người mới gặp như anh lại biết sở thích đó của cô trong khi người tự nhận mình là bạn trai cô lại không biết điều đó.

Hải Quỳnh cảm động trước cử chỉ ân cần quan tâm của anh. Cô rất muốn hỏi tại sao? Tại sao lại quan tâm đến cô như thế? Có phải vì cô trùng tên với bạn gái anh hay không? Nhưng cô lại sợ, sợ cái đáp án sẽ khiến cô đau lòng đến chết kia.

Tần Phong dán chặt vết thương cho Hải Quỳnh xong, ngẩng đầu nhìn Hải Quỳnh, bốn mắt họ giao nhau, cứ như một lực hút mạnh kéo họ lại gần nhau trong không khí tĩnh lặng này. Không có một tiếng nói, chỉ có sự hòa nguyện và đồng cảm sâu sắc.

Và rồi họ lao vào nhau, đem hết mọi yêu thương trong lòng trở thành cơn sóng mạnh mẽ chút vào từng nụ hôn. Hai đôi môi chứa đựng những khao khát và nhớ nhung tạo thành một sợi dây bền chặt quyện lấy nhau qua đầu lưỡi mềm mại.

Hai tay Hải Quỳnh vòng lên cổ Tần Phong, hai bàn tay lồng vào nhau, chạm vào chiếc nhẫn đính hôn của Khánh Vũ, Hải Quỳnh nghe nhức nhói trong lòng, cô khẽ nhắm mắt lại để cho giọt nước mắt trào ra. Cô đã yêu và không hối hận với sự lựa chọn tình yêu này. Cô chỉ có thể xin lỗi Khánh Vũ mà thôi.

Tần Phong ôm chặt Hải Quỳnh, đem hết nỗi nhớ thương trong những ngày tháng qua cuốn lấy từng hơi thở của Hải Quỳnh, hai tay siết chặt lấy cô. Nếu cô đã quên hết tình cảm trước đây của anh cũng không sao.

Chỉ cần lần nữa để cô yêu anh. Gạt bỏ hết những đau khổ trước kia, bắt đầu một tình yêu mới. Làm lại từ đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.