Đợi Chờ Ký Ức

Chương 44



Yêu em ngày nắng, nhớ em ngày mưa

Tần Phong đang ngủ thì bị thức giấc bởi tiếng đập cửa rầm rầm bên ngoài, cảm giác bực bội khiến anh bật dậy bước xuống giường ra mở cửa.

Miệng lẩm bẩm mắng cái kẻ điên khùng nào mới sáng sớm đã đến quấy phá giấc ngủ của người khác, anh vặn mạnh nấm cửa ra định mắng cho kẻ đó một trận nào ngờ cửa vừa mở ra, anh đã bị một vật đập mạnh vào mặt lùi về phía sau mấy bước

Tới khi trấn tĩnh lại thì nhận ra chủ nhân của vật đập vào mặt mình là Minh Trang. Vả mặt cô hầm hầm nhìn Tần Phong đầy tức giận xông vào nhà, nhìn thấy mặt của Tần Phong liền mắng xối xả.

– Tần Phong, anh là đồ ngốc. Em đã dặn đi dặn lại với anh rất nhiều lần rằng không nên nóng vội, cứ từ từ nói rõ cho Hải Quỳnh biết. Vậy mà anh đã nói gì chứ hả?

– Anh…- Tần Phong ngơ ngác, cậu vẫn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì?

– Em nói cho anh biết Hải Quỳnh đã đồng ý kết hôn cùng Khánh Vũ rồi – Minh Trang hằn học nói rồi ngồi phịch xuống cái ghế so pha như chút giận

Tần Phong như bị ai giáng ột búa vào đầu choáng voáng vô cùng, anh kích động nắm lấy tay Minh Trang kéo hỏi:

– Em nói thật sao.

– Chẳng lẽ em lại đem chuyện như vậy ra đùa giỡn được sao. Anh chờ ngày nhận được thiệp cưới đi – Minh trang tức giận vung tay ra khỏi tay Tần Phong.

Tần Phong choáng voáng không còn sức lực nào, anh ngã phịch xuống ghế sô pha, rồi đưa hai tay ôm lấy đầu. Cảm giác như tim bị ai đấy bóp ghẹt, khó thở đến nỗi sống không bằng chết.

Minh Trang thấy dáng điệu đau khổ không thiết sống của Tần Phong mà thấy thương cảm vô cùng, không nhẫn tâm nỗi giận thêm nữa, đành thở dài. In lặng một lát, Minh Trang hít thở một cái rồi đưa ra nhận định.

– Tần Phong! Sỡ dĩ em quyết định giúp anh là vì Hải Quỳnh dường như đã yêu anh lần nữa rồi. Lần này có lẽ vì nguyên nhân gì đó khiến cô ấy không dám đối diện với lòng mình mà chọn cách chạy trốn.

Tần Phong ngẩng đầu nhìn Minh Trang với ánh mắt kinh ngạc.

– Anh đã nói gì với Hải Quỳnh….

– Anh….- Sắc mặt Tần Phong tái nhợt.

Anh nhớ lại từng lời nói của mình với Hải Quỳnh. Bởi vì Minh Trang bảo anh rằng, không thể kể hết sự thật với Hải Quỳnh được, sẽ khiến cô bị shock khi mà ký ức vẫn chưa phục hồi. Anh muốn cô nhanh chóng tìm lại ký ức của mình nên đã kể cho cô nghe về những hồi ức trước đây của mình và cô.

Sau đó Tần Phong run rẩy nhận ra, anh đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Vì quá nôn nóng, vì nóng lòng muốn cho cô nhớ ra, vì muốn lại được nhìn thấy cô, ôm trọn cô vào lòng để cảm nhận được hương vị ấm áp của cô mà anh chọn một cái cách ngốc nghếch đến như vậy.

Làm gì có cô gái nào không cảm đau đớn khi người con trai mà mình yêu cứ tưởng nhớ về một cô gái khác và đối xử tốt với mình chỉ vì mình và cô gái ấy có cùng cái tên. Thái độ đau khổ lúc đó của cô sao cậu lại không nhận ra cơ chứ.

– Tần Phong, trước khi Hải Quỳnh xảy ra tai nạn, cô ấy đã gọi điện cho em, cô ấy đã khóc rất nhiều, kể lại toàn bộ sự việc cho em nghe. Có lẽ Hải Quỳnh vì quá đau lòng cho nên không để ý đến đèn xanh đèn đỏ mà bước xuống lòng đường rồi bị tai nạn. Cho nên khi anh đến tìm gặp Lê Phương, cô ấy cũng không biết gì hết cho đến khi em báo cho cô ấy hay. Lúc đó em rất giận anh, nếu không phải vì anh, Hải Quỳnh sẽ không xảy ra tai nạn như thế, cho nên đã giấu diếm toàn bộ sự việc.

Lúc hải Quỳnh được đưa vào phòng hồi sức, lúc đó em đã kể lại sự việc cho các bạn nghe khi họ đến thăm, ngay lúc đó, Hải Quỳnh bỗng nhiên có phản ứng dữ dội trước tên anh, cho nên về sau tên anh là điều không được phép nhắc đến. Tới khi Hải Quỳnh tỉnh lại hoàn toàn chỉ nhớ mình vẫn là học sinh trung học, chuẩn bị thi Đại Học mà thôi.

Bác sĩ đã bảo rằng, có những sự vật, sự việc trong quá khứ khiến cho bệnh nhân đau đớn vô cùng, nên trong tiềm thức muốn bảo vệ mình tránh bị tổn thương nên đã chọn cách lãng quên. Lúc đó Hải Quỳnh sống trong tâm trạng mơ hồ vô cùng, ba cô ấy vì không rõ nguyên nhân khiến con gái mình bị kích động mà mất trí nhớ là gì nên quyết định dọn đến nơi khác, chuyển trường cho Hải Quỳnh đến trường đại học mà bác ấy dạy. Anh có biết một người khi biết mình mất đi một khoảng ký ức thì sẽ hoang mang thế nào không?Chính vào lúc ấy thì Khánh Vũ xuất hiện cho cô ấy một điểm tựa.

Tần Phong run cả người khi nghe Minh Trang kể lại mọi chuyện, anh hận bản thân mình vì sao đã để cho cơn ghen làm mờ đi lí trí dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

– Cho nên khi biết mình yêu anh, Hải Quỳnh thấy có lỗi với Khánh Vũ, luôn sống trong tâm trạng dằn vặt.

Tới khi cô ấy biết, trong trái tim anh chỉ chứa hình bóng của người yêu cũ, càng khiến cô ấy đau khổ hơn mà chọn cách tự làm khổ chính mình. Tự lừa dối chình mình mà chọn lựa kết hôn với Khánh Vũ.

– Anh đi nói rõ với cô ấy – Tần Phong bật người đứng dậy, anh muốn nói rõ hết mọi chuyện với Hải Quỳnh.

Nhưng Minh Trang đã chụp tay anh giữ lại:

– Tần Phong! Tuyệt đối không được.

– Tại sao? Em muốn thấy anh và Hải Quỳnh cùng nhau đau khổ hay sao – Tần Phong tức giận vì bị ngăn cản nên nóng nảy nói.

Minh Trang cũng tức giận đứng bật dậy quát lên:

– Anh có biết là sau tai nạn đó, bác sĩ đã bảo gì không hả?

Sau đó cô đau khổ khép mắt thở dài rồi từ từ ngồi xuống ghế quay mặt đi kiềm chế nước mắt của mình. Tần Phong nhìn cô bằng ánh mắt hoang mang sững sờ, cả người run lên, hoảng sợ hỏi:

– Bác sĩ đã nói gì?

Minh trang mím môi im lặng không đáp khiến Tần Phong sốt ruột nắm lấy tay cô cầu xin, giọng anh lạc đi:

– Anh xin em, hãy nói cho anh biết đi, bác sĩ đã nói gì.

Minh trang nấc lên từng tiếng nghẹn ngào nói:

– Bác sĩ bảo: Trong đầu Hải Quỳnh vẫn còn chứa máu bầm chưa tan ra, tuyệt đối không để cô ấy bị kích động, nếu không di chứng xảy ra chúng ta không đoán được hậu quả.

Tần Phong thấy toàn thân không còn sức lực gì cả, anh ngã khụy xuống đất, tay chống xuống mặt bàn, nước mắt theo sự đau đớn của trái tim mà rơi ra. Tim anh lặng đi từng phút từng giây, đau đớn vô cùng.

“Nếu bạn yêu một người, nhìn thấy sự đau đớn của người ấy, bạn sẽ đau hơn gấp trăm lần”. Hóa ra cảm giác của câu nói này là như vậy. Hóa ra tim anh đau đến nỗi lặng đi. Hóa ra cái cảm giác ghẹt thở khó chịu đến như vậy. Hóa ra cái cảm giác máu chạy ngược vào tim lại đau đớn đến thế.

– Tần Phong! Coi như em cầu xin anh, cầu xin anh, hãy buông tay đi có được không? – Minh Trang nức nở van xin.

Tần Phong không đáp, bởi vì trái tim anh đang chết dần.

– Thật hả? Hai người quyết định kết hôn thật sao? – Lê Phương với Ngọc yến kinh ngạc vui mừng reo lên hỏi.

Khánh Vũ quay đầu nhìn Hải Quỳnh, bàn tay siết chặt tay cô nhẹ nhàng gật đầu đáp:

– Ừhm….

– Vậy thì khi nào?- Lê Phương lặp tức hỏi.

– Cái đó vẫn còn chưa quyết định, mình ổn định công việc rồi mới tính, dù gì mình cũng đã đeo nhẫn cầu hôn của anh Vũ rồi, cho nên cũng không muốn anh ấy đợi lâu. Với lại mẹ anh ấy cứ giục hai đứa mình mau chóng kết hôn để bà có cháu bồng – Hải Quỳnh hơi đỏ mặt nói ra.

– Chúc mừng hai người – Phương Hồng mĩm cười nói.

– Cám ơn – Hải Quỳnh cười vui vẻ nói nhưng trong đôi mắt cô thoáng chút u buồn, ẩn giấu sau nét cười kia.

Minh Trang nhìn thấy càng đau lòng hơn nhưng cô cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.

Lê Phương và Ngọc Yến thay phiên nhau bày vẽ đám cưới cho Hải Quỳnh và Khánh Vũ, Phương Hồng ngồi im lặng, chỉ thỉnh thoảng góp ý vài câu.

– Trang, sao bà không nói gì hết vậy – Lê Phương đột nhiên thúc cùi chỏ vào Minh Trang hỏi.

Minh Trang vội vàng ngồi thẳng người dấu đi tâm trạng của mình, hất cằm hùng hổ nói:

– Cưới cái gì mà cưới. Chẳng phải đã nói một đứa đám cưới, những đứa còn lại sẽ làm phù dâu hay sao. Tao đây chưa có bạn trai, lấy ai làm phù rễ đây. Cho nên đợi đến khi nào tao có bạn trai, tụi bây mới được lấy chồng. Hehehe….Do đó, bây giờ anh Vũ và Hải Quỳnh tuyệt đối không được làm đám cưới, muốn làm đám cưới thì phải mau mau tìm cho tao một anh chàng hào hoa phong nhã nào đó đi.

– Trời! Đứa nào tuyên bố tôn thờ chủ nghĩa độc thân vậy hả, bây giờ lại đòi kiếm chồng à – Lê Phương trề môi dè bĩu.

– Ê nhỏ kia, thời thế thay đổi, lòng người cũng đổi thay chứ. Tụi bây lấy chồng hết, mình tao buồn thì sao, cho nên tao cũng lấy chồng quách cho khỏi buồn – Minh Trang cũng ưỡng ngực đáp lại.

Mọi người cùng nhau cười phá ra vui vẻ. Khánh Vũ thở dài lắc đầu chịu thua, cười khổ nói:

– Vậy em cho anh biết mẫu người mà em muốn đi, để anh đi tìm giới thiệu.

– Kiếm người nào thiệt là đẹp trai đi, nó mê trai đẹp lắm…. – Lê Phương bèn gợi ý.

– Khổ nổi trai đẹp lại không thèm tao, mà có đi chăng nữa thì tao cũng không thèm. Không nghe đàn ông hào hoa thường lăng nhăng sao…..

Cuối cùng câu chuyện xoay quanh sang chuyện tìm bạn trai cho Minh Trang, Mà quên đi việc đám cưới của Hải Quỳnh, điều này khiến Hải Quỳnh cảm thấy nhẹ nhỏm, kỳ thực trong lòng cô vẫn luôn thấy rối loạn và buồn phiền khi nhắc đến hai từ đám cưới.

Cô ngẩng đầu nhìn Minh Trang vì biết Minh Trang đã cố ý giúp cô, Minh Trang khẽ cười gật đầu với cô.

Khánh Vũ im lặng cười lắc đầu nhìn các cô nàng bàn lậun sôi nổi, ánh mắt vô tình lướt qua chạm vào cái nhìn của Phương Hồng vội cụp xuống quay đầu tránh đi. Minh Trang vô tình nhìn thấy biểu hiện đó của hai người bọn họ, trong lòng bỗng thấy có điều gì đo khó nói.

Buổi họp mặt đó, ngoài hai người không biết gì là Lê Phương và Ngọc Yến ra, những người còn lại đều chất chứa tâm sự.

Hải Quỳnh coi như chính thức đồng ý kết hôn cùng Khánh Vũ, cô cũng không ngại chuyện mọi người biết nữa, nên để Khánh Vũ hàng ngày đưa đón cô đi làm, cộng thêm việc trên tay cô là chiếc nhẫn sáng óng ánh, khiến ấy chị gái vẫn còn đang ế một phen ghen tỵ lôi cô ra trêu chọc.

– Con bé này, em út mà dám qua mặt đàn chị à, chị còn chưa có bạn trai đó nha, kiểu này thì phải giở chính sách ma cũ bắt nạt ma mới thôi – Chị Nga cười trêu.

– Thôi, đừng có bắt nẹt em nó, đám cưới là chuyện vui mà. Để chị giúp em đặt bàn mời mọi người một bàn tiệc thông báo tin em sắp đám cưới nha – Chị Thương giả vờ bênh vực nhưng kì thực là định đục nước béo cò bắt Hải Quỳnh khao một chầu.

– Một bàn ít quá ….- Một chị cười trêu.

– Ít gì, bàn ít đồ ăn nhiều là được rồi…- Chị Thương phản bác lại.

– Chí lí…. – Chị kia gật đầu ….

Cứ thế người một câu trêu chọc Hải Quỳnh khiến cô đỏ bừng mặt xấu hổ, trong lòng bỗng đưa mắt hướng về một cánh cửa phòng vẫn im lìm mấy hôm nay. Trong lòng đột nhiên thấy lo lắng, sao anh ấy không đi làm, có phải là bị ốm rồi không? Lòng cảm thấy nhói đau khi nghĩ đến việc Tần Phong bị bệnh nhưng không có ai chăm sóc.

Giám đốc bỗng đi vào đưa một xấp tài liệu trên bàn của chị Thanh:

– Chiều nay khi tan sở cô kêu tài xế lấy xe đưa đến nhà cho tổng giám đốc ký đi.

– Tổng giám đốc bị bệnh à, sao mấy hôm nay không thấy cậu ấy đi làm – Chị Thanh nhìn xấp hồ sơ hỏi.

– Đi mà hỏi cậu ấy, sao tôi biết được – Giám đốc hừ nhẹ một cái rồi bỏ về phòng mình.

Hải Quỳnh giật thót người khi nghe hai người họ nhắc đến tần Phong, hai tay vò chặt vạt áo trước, Cô đã dặn lòng không nghĩ đến Tần Phong nữa, vậy mà hết lần này đến lần khác không ngừng nghĩ đến, không ngừng nhớ đến.

Chị Thanh cầm xấp hồ sơ cất kỹ vào trong ngăn kéo. Gọi điện cho tài xế của công ty căn dặn rồi tiếp tục làm việc. Nhưng tới khi ra về thì có điện thoại gọi bảo con chị bị sốt, khiến chị lo lắng. Nhìn thấy Hải Quỳnh chị mừng rỡ chạy đến nhờ vã:

– Hải Quỳnh! Em giúp chị đem hồ sơ này đến cho tổng giám đốc nha, lần trước em đến nhà rồi mà.

– Nhưng mà….- Hải Quỳnh ngập ngừng

– Đi mà….giúp chị lần này đi, chị sẽ biết ơn em lắm – Chị Thanh nói giọng van nài.

Hải Quỳnh đành gật đầu ưng thuận rồi cằm lấy xấp tài liệu trên tay của chị Thanh. Chi Thanh vui mừng cám ơn Hải Quỳnh rồi vội vã chạy về với con mình.

Ngồi trong xe, Hải Quỳnh không nén nổi cảm giác lo sợ và hồi hộp. Cô sợ khi nhìn thấy anh không thể kiềm chế mà yêu anh, lại sợ cái cảm giác yêu anh, càng căm hận việc bản thân có lỗi với Khánh Vũ.

Hải Quỳnh run run đưa ngón tay nhấn chuông, tim cô đập rất mạnh, không biết phải đối mắt với Tần Phong thế nào khi anh mở cửa. Cánh cửa mở ra, nét mặt Tần Phong cũng hiện ra, sắc mặt vẫn hồng hào chỉ có đôi mắt u buồn, Hải Quỳnh thở phào nhẹ nhỏm vì anh không bị bệnh.

Tần Phong cũng hơi bất ngờ khi thấy Hải Quỳnh, hai mắt cô long lánh nhìn anh, đôi môi hồng chím lại, lộ rõ hai lúm đồng tiền đáng yêu của cô. Hơi sững người vì bất ngờ một chút, Tần Phong đã thay đổi thái độ ngay lặp tức, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô hỏi:

– Có chuyện gì?

– Tổng giám đốc ký giùm số giấy tờ này… – Hải Quỳnh ấp úng nói, cô thấy lúng túng vô cùng khi đối mặt với Tần Phong.

Tần Phong không nói gì, nghiêng người cho cô đem giấy tờ vào.

Anh không nhìn cô mà thản nhiên ngồi xuống ghế rồi nhấc điện thoại gọi:

– Em tới chưa, anh lên….

Sau đó anh quay lại nhìn hải Quỳnh đang đứng im như tượng đá ở đó, lạnh lùng hỏi:

– Giấy tờ đâu.

Hải Quỳnh có chút hoảng hốt, cô chưa từng nghe thấy giọng lạnh lùng này của anh, vội vã mở bìa sơmi đựng tài liệu lấy giấy tờ ra cho Tần Phong ký. Trong lúc gấp gáp cô làm rơi hết đống hồ sơ xuống đất.

Ánh mắt tần Phong nhìn cô đầy khó chịu, Hải Quỳnh hối lỗi cụp mắt xuống nói xin lỗi, rồi vội vã ngồi xuống nhặt đống tài liệu lên xếp ngay ngắn đưa cho Tần Phong bằng hai bàn tay run run.

Tần Phong nhìn thấy mà đau lòng, nhưng anh khép chặt hai ấnm tay lại, kiềm chế cảm giác muốn ôm cô vào lòng.

– Để trên bàn đi.

Hải Quỳnh lập tức đặt nó trên bàn rồi đừng sang một bên chờ đợi. Trong lòng bỗng có cảm giác xót xa tủi hô vô cùng, nước mắt như trực chờ rơi ra.

Tần Phong lặng lẽ lấy bút ra ký tên rồi đặt bút cái cạch xuống bàn sau đó đẩy số giấy tờ đã ký bên sang một bên lạnh lùng nói:

– Xong rồi.

Hải Quỳnh vội thu lại số giấy tờ bỏ vào trong bìa sơ mi. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Tần Phong dựa người vào thành ghế ra lệnh.

– Mở cửa đi.

Hải Quỳnh sững sờ nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Tần Phong một giây rồi nén lòng ra mở cửa. Người bấm chuông là Nguyên Thu.

Cô ta thấy Hải Quỳnh thì hơi bất ngờ một chút, sau đó cười khẽ hỏi:

– Nghe nói cô chuẩn bị kết hôn rồi phải không?

Hải Quỳnh hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Nguyên Thu dò hỏi. Làm sao chị ta lại biết cô chẩun bị kết hôn chứ. Cô khẽ đưa mắt nhìn Tần Phong, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Hải Quỳnh khẽ gật đầu.

– Chúc mừng cô.

– Cám ơn chị – Hải Quỳnh khách sáo đáp lời.

Nguyên Thu bèn len người vào trong nhà, xà nhanh vào lòng Tần Phong.

– Chúng ta đi thôi, anh hứa là đưa em đi mua nhẫn mà.

– Ừ …- Tần Phong hờ hững đáp.

– Em yêu anh….- Nói xong cô ta ôm lấy cổ tần Phong, đặt môi mình lên môi anh hôn quyết liệt.

Tần Phong cũng choàng tay ôm lấy Nguyên Thu hôn đáp trả. Hai người họ dường như xem thường người lẹ như Hải Quỳnh, cứ quấn quít lấy nhau.

Hải Quỳnh cảm thấy đau thắt cả tim, từng nhát từng nhát dao đang cứa vào lòng cô, từng mũi từng mũi kim châm vào tim cô, sống mũi cay xòe, hai mắt đã nhòe, giọng vỡ òa, cô ghẹn ngào cố gắng nói:

– Tổng giám đốc, tôi xin phép ra về.

Nói rồi cô quay lưng lại mở cửa. Nguyên Thu mắt mắt nhìn bóng lưng của cô đắc ý vô cùng. Cô ta biết, Tần Phong sẽ không từ chối nụ hôn của cô khi biết Hải Quỳnh sắp đám cưới, bởi vì lòng tự trọng đàn ông không chấp nhận bản thân là người thua cuộc. Cô ta cố ý nói lớn cho Tần Phong biết điều này, càng đắc ý khi Hải Quỳnh xác nhận.

Bàn tay của Tần Phong trên eo của Nguyên Thu bỗng lõng ra. Tiếng cửa đóng lại, giống như đóng cả nỗi lòng đau đớn của hai trái tim.

Tần Phong đờ cả người mặc cho Nguyên Thu quấn lấy mình, nhớ lại lời van xin của Minh Trang:” Tần Phong! Coi như em cầu xin anh, cầu xin anh, hãy buông tay đi có được không?”, anh khẽ nhắm mắt lại, nước mắt trào qua khóe mi.

Cánh cửa vừa đóng lại nước mắt Hải Quỳnh rơi xuống, cõi lòng tan nát, tim đau đớn đến độ không thở nổi.

Cô vội chạy đến cầu thang thoát hiểm, ngội xụp xuống đất úp mặt vào tay tay nức nở khóc.

Hóa ra tình yêu vốn đau đớn như thế, cô phụ bạc một người, nhưng bản thân đến cơ hội bị phụ bạc cũng không có được. Tất cả chỉ là ảo tưởng yêu thương của mình cô. Anh không yêu cô, ngoài cô ra, anh cũng có thể đón nhận bất cứ tình cảm của cô gái nào.

Cô chỉ là người yêu đơn phương anh mà thôi, cô lại không đáng được đồng tình như những cô gái yêu đơn phương khác, bởi vì cô bỏ rơi một người yêu mình để đi yêu một người khác.

Kết cuộc này là quả báo của bản thân cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.