– Thật vinh hạnh, tôi không nghĩ là anh thực sự đến!
Người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, cúi chào khi nhìn thấy có người bước vào. Người đi đầu mặc bộ vest đen, cao lớn và ngạo nghễ. Anh ta nổi bật hẳn lên giữa căn phòng rộng lớn và sang trọng. Xung quanh anh tỏa ra hàn khí khiến người đàn ông bất giác run nhẹ. Nhưng anh ta không hề liếc nhìn đến ông như thể ông là không khí mà đi thẳng vào trong.
Người đàn ông lấy lại vẻ bình tĩnh, e dè nhìn hai người đứng sau lưng anh tươi cười:
– Phong, Vũ, lâu rồi không gặp cậu!
Đáp lại ông chỉ là ánh nhìn nhạt.
Một người mở miệng:
– Vào vấn đề chính!
Lời nói lạnh lẽo phát ra khiến nụ cười của ông ta đông cứng. Ông ngồi xuống, xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay.
– Anh Quân, chắc anh đã biết, anh em chúng tôi sống chủ yếu dựa vào việc vận chuyển hàng cấm xuyên quốc gia. Bây giờ anh ra lệnh cấm vận chuyển loại hàng đó thì chúng tôi làm sao sống tiếp?
Ông nhìn vào người trước mặt, chờ mong câu trả lời.
– Là việc của tôi sao?
Cùng với câu nói bình thản, anh đưa cặp mắt sâu không đáy quét ngang mặt ông. Tuy nhiên, chừng đó đủ để ông ta cảm thấy sợ hãi khiến ông càng xoay mạnh chiếc nhẫn.
– Không, không, đương nhiên không phải việc của ngài. Chỉ là tôi muốn trao đổi, toàn bộ khu vực giáp ranh bên Thái Lan không biết có đủ để ngài suy nghĩ lại?
Trên trán ông ta đã xuất hiện những giọt mồ hôi.
Ai cũng biết, trao đổi đối với con người máu lạnh trước mặt là điều không thể. Nếu không phải đã đến đường cùng ông thật không có cái gan đó.
Lúc ông đang căng thẳng đến cực điểm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ông lên tiếng:
– Ai?
– Tôi là nhân viên bưu chính, đến gửi hàng chuyển phát nhanh.
Bên ngoài phòng là giọng của một cô gái.
Nghe xong, ông có chút ngạc nhiên:
– Vào đi!
Cửa vừa mở, một cô gái mặc đồng phục bưu chính bước vào, trên tay cô cầm chiếc hộp vuông đã được đóng gói. Cô gái đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che hết nửa khuôn mặt.
“Bip! Bip!”
Chiếc hoa tai trên tai cô phát ra âm thanh nhỏ, chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.
Vừa thấy chiếc hộp, mắt người đàn ông sáng lên. Nhưng đột nhiên mặt ông ta chuyển sang xám ngắt hỏi:
– Tại sao cô vào được đây? Những người dưới kia đâu?
Cô gái thờ ơ trả lời:
– Chỉ có hai người đứng ở cổng, nhưng họ bảo tôi mang lên tận đây!
Ông ta tức giận, nói như gào:
– Lũ khốn! Chúng mày dám…
Chưa nói hết câu, người tên Phong đã lên tiếng:
– Hồng Sang, đừng lãng phí thời gian. Hôm nay anh Quân nể tình ông đã lâu năm ở đây nên mới đến. Ông lại còn dám trao đổi, gan của ông cũng lớn lắm! Anh Quân phải cần đến ông mới có thể sở hữu vùng đất đó sao? Nhảm nhí!
Khuôn mặt ông ta trắng bệch, bàn tay nắm chặt lại như kiềm chế cơn run của mình, nặng nhọc lên tiếng:
– Các người đừng ép người quá đáng! Đã thế, ta chết cũng không cho các người được sống…
– Ôi, anh à! Sao lại làm lơ em như thế chứ!!? Em đứng dưới chờ anh nãy giờ, thấy có người chuyển phát nhanh đưa hàng đến nên mới mang giúp họ, muốn kiếm cớ lên đây. Vậy mà anh thấy em cũng không thèm nhìn một lần. Thật quá đáng mà!!
Cô bưu chính bỗng lên tiếng rồi nhanh chóng ngã nhào vào lòng người vẫn luôn mang bộ mặt lạnh như băng từ đầu đến giờ. Tay cô quàng qua cổ anh, tuy nhiên, bàn tay kia lại di chuyển trên lưng và môi mấp máy, mắt hướng đến hai tên sau lưng anh.
Hành động bất ngờ của cô khiến người đàn ông trợn to mắt, dừng lại hành động trên ngón tay đeo nhẫn. Ngược lại bên phía anh thì chẳng có động tĩnh gì ngoại trừ bàn tay anh vừa đặt lên cổ cô định siết lại đã buông ra.
– Anh à! Anh đang bàn về việc hoạt động ở khu vực đó sao? Đó là một chỗ tốt mà, thôi thì cứ theo ý ông ta đi, dù sao hai bên đều có lợi!
Nói xong, cô đứng dậy rồi chìa tay ra với người đàn ông đối diện cười nói:
– Thật ngại quá! Tôi đã làm phiền. Nhưng ông cứ yên tâm, về chuyện này tôi sẽ thuyết phục anh ấy.
Ông ta bị bất ngờ, một lúc sau định thần lại mới đưa tay bắt tay với cô.
Cùng lúc đó, Phong và Vũ đứng phía sau đạp mạnh chiếc bàn về phía ông ta, nhanh chóng bắt lấy cánh tay trái đeo nhẫn.
– Á! Các người… các người…
Ông ta sợ hãi cực độ, mồ hôi ướt cả khuôn mặt, toàn thân run lên, môi tím ngắt.
Phong nhanh chóng tháo chiếc nhẫn của ông ta rồi ném về phía Vũ:
– Vũ, giao cho anh!
Nói xong, Phong đưa ông ta ra ngoài. Vũ nhìn chiếc nhẫn xem xét, mắt anh lướt qua tia cảnh giác với chiếc hộp trên bàn rồi cẩn thận mở ra. Quả đúng như anh đoán, trong đó… là bom.
– Anh Quân, đây là nút điều khiển.
Vũ đưa chiếc nhẫn lên rồi tiếp tục nói:
– Thật không ngờ chúng ta đã cho người kiểm tra mà chúng vẫn tinh vi nghĩ ra cách này.
– Cô ta đâu?
– Cô ta…?- Vũ nhìn quanh.- Có lẽ nhân lúc chúng ta tập trung vào chiếc hộp, cô ta đã chuồn mất. Cô ta quả không tầm thường, có thể phát hiện được chiếc nhẫn là nút điều khiển. Cũng là do lão già kia thông tin quá kém, nếu không đã không bị mắc lừa. Bên cạnh anh Quân sao có nữ nhân chứ!
– Điều tra cô ta.
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng.
Vũ nhìn bìa chiếc hộp, cười khẽ:
– Nhân viên bưu chính của BB!