Chương 7:
– Mọi người, xếp hàng!!!
Trần Di phấn khởi hô lớn khi mới thấy Tiểu Chu đến, ba kẻ lắm chuyện đã ngay ngắn xếp thành một hàng ngang khiến Tiểu Chu mang một thứ cảnh giác cao độ.
– VỖ TAY!!!
Tiếng lẹt đẹt nổi lên đồng đều. Tiểu Chu phì cười, khó hiểu nhìn ba “đồ đệ”.
– Sao đây?
– Giáo sư, nhờ “cuộc nổi dậy” hôm qua của chị, ngày hôm nay viện phí đã trở lại như cũ!!! CHÚNG TA THẮNG RỒI!
Tiểu Chu nhướn mày, ban đầu không tin mấy, sau thì cũng tin tưởng, nhưng lại băn khoăn nhiều hơn với câu hỏi “tại sao dễ dàng vậy!?”.
– Mà, các người vui gì chứ? Không phải như cũ thì lương cũng không tăng nữa sao!?
Cô lại bắt đầu châm chọc ba “đứa nhóc” của mình. Lập tức, Tiểu Chu nhận ngay cái lườm nguýt của cả ba.
– Giáo sư, nhận đồng lương đó có thể vui được sao?
– Phải, lương thấp viện phí thấp. “Niềm vui khi được chữa khỏi của bệnh nhân là thứ có giá trị nhất với chúng ta“. Tăng viện phí đồng thời chúng ta đã mất cơ hội cứu chữa cho rất nhiều bệnh nhân. Nhận đồng lương đó không thể tiêu cho nổi! Nói chung, bọn em không cần tăng lương!
– Em chính là có ý giống hai chàng trai này!
Trần Di bá vai hai người bạn bên cạnh, tươi cười đáp lại Tiểu Chu.
Hài lòng với sự trưởng thành của ba đứa học trò, Tiểu Chu khoát tay, cái cười thật ấm áp.
– Chà, xem ra tôi chọn “đồ đệ” cũng không tồi!
– Đâu có! Do Giáo sư có phúc lắm mới gặp được bọn em chứ!???
– Trần Di nói đúng, đâu có học trò nào bỏ mấy bệnh viện lớn ở thành phố để theo thầy về đây làm bác sĩ đâu! Giáo sư, thật ghen tị, Giáo sư có những học trò thực ngoan ngoãn nha!!!
– Lời của họ thay lời Đinh Khống này luôn rồi, miễn bổ sung!!!
Cả bốn người không hẹn, ba giây sau đột nhiên bật cười vui vẻ.
*Hộc hộc
– G-Giáo sư, có bệnh nhi cần cô xem xét!
– – –
Tiểu Chu nhìn lên màn hình chụp chiếu.
– B-Bác sĩ, c…con chúng tôi…!
Khẽ thở dài, Tiểu Chu nghiêm túc nhìn ba mẹ đứa nhỏ.
– Tình trạng không được ổn định. Đứa nhỏ sinh non, bị viêm ruột hoại tử, cần phải làm phẫu thuật. Nhưng mà…
Tiểu Chu liếc nhìn đứa bé, chần chừ không muốn nói ra điều không may.
– B-…bác sĩ!?
– Tỉ lệ thành công rất thấp, chưa đến 20% khả năng sống sót!
Có lẽ, thông báo điều không may chính là khó khăn lớn nhất của người bác sĩ. Tiểu Chu khi nói ra thấy nghẹn ở cuống họng. Đứa nhỏ mới sinh, còn chưa mở mắt nhìn ngắm thế giới, vậy mà sao ông trời nỡ để nó phải chịu đau đớn thể xác như vậy!?
– C-Chúng tôi sẽ làm phẫu thuật!
Tiểu Chu kinh ngạc, quay sang nhìn ba mẹ đứa nhỏ.
– C-Chúng tôi sẽ đánh cược. Bác sĩ, hãy làm phẫu thuật cho con chúng tôi! Xin cô!
Người cha lấy hết can đảm nói ra những lời này, còn người mẹ, đau lòng chỉ biết rơi nước mắt nhìn ngắm con.
– Giáo sư!??
Trần Di khó khăn nhìn về phía Tiểu Chu, nhắc nhở cô phải đưa ra quyết định.
– Bác sĩ Trần, đẩy ca phẫu thuật vòm họng của cậu nhóc sáng nay xuống, tôi sẽ phẩu thuật cho đứa bé này trước!
– Vâng!
– C…Cảm ơn cô, cảm ơn…!
– …
– – –
– Sao cơ!?
Viện phó tròn mắt nhìn Trưởng khoa mũi họng Khương Lỗi, đến khi ông ta xác nhận đúng sự tình liền quay sang nhìn Giám đốc Lã Hứa Lệ.
– Nếu cô ta thất bại, chúng ta hoàn toàn có cớ đuổi cô ta đi mà không gặp bất kì khó khăn nào. Điều này tôi nói đúng không Trưởng khoa Khương!?
Lại quay sang phía Khương Lỗi.
– Đúng là vậy nên tôi mới đến đây thông báo cho hai vị. Trương La Chu, cô ta vốn được ca tụng là có đôi tay vàng trong phẫu thuật. Nếu lần này thất bại, kèm thêm việc rùm beng được ghi lại trong máy quay an ninh khi đắc tội với tôi ngày hôm đó, một vài chứng cứ ngụy tạo được Viện trưởng nâng đỡ thì sự nghiệp bác sĩ của cô ta đi tong. Chắc chắn!
Khương Lỗi nở nụ cười nham hiểm, kèm thêm tức giận vẫn chưa thể nguôi từ ngày bị Tiểu Chu xúc phạm trước tất cả bác sĩ và bệnh nhân, càng lúc càng tính lắm mưu nhiều kế để đuổi được Tiểu Chu ra khỏi bệnh viện. Mà chưa chính xác, là muốn phá hủy sự nghiệp bác sĩ của cô mới đúng. Sẵn tiện có cơ hội, ông ta nhất định không bỏ qua.
– Chết trên bàn mổ, không phải chưa từng xảy ra, sao ông lại quá tự tin vậy Trưởng khoa Khương?
Lã Hứa Lệ nhướn mày, hoàn toàn chẳng tin tưởng.
– Trường hợp khá đắc biệt! Đa số bác sĩ gặp hoàn cảnh này đều lắc đầu bởi biết chắc sẽ không thành công vì con số thực sự của sự sống chỉ là dưới 20% mà thôi. Với trường hợp hoại tử của đứa nhỏ, sự sống của nó là khoảng 10%, thậm chí dưới một nửa mức trung bình của ghi chép. Mọi bác sĩ đều không có khả năng, nhưng, Trương La Chu, cô ta lại nhận phẫu thuật cho đứa nhỏ. Nếu cô ta thất bại, chúng ta sẽ làm to sự việc lên, gán cho cô ta mấy từ như “thích thể hiện”, thêm mấy câu nữa như “lấy bệnh nhân làm vật thí nghiệm cho tên tuổi của mình” thì chắc chắn, tương lai cô ta sẽ khép lại, cuộc đời cũng tàn theo.
Khương Lỗi sảng khoái lắm, thậm chí còn cười rất tươi.
Sự nham hiểm này, Lã Hứa Lệ thấy khinh thường biết bao. Nàng khoát tay, dựa lưng vào ghế, khá thản nhiên.
– Trưởng khoa Khương, ngài có vẻ tính toán khá kĩ! Nhưng có điều này, tôi muốn hỏi!?
– Giám đốc cứ nói!
Lã Hứa Lệ cười, mị hoặc đến điêu đứng bất kì ai khi nhìn vào, để mà trưởng khoa Khương phải nuốt khan một tiếng thèm thuồng.
– Thế nếu rơi vào 10% thành công, thì ngài tính sao đây!???
“Tại sao Viện phí lại đột nhiên lên như vậy kia chứ!? Khác nào giết chúng tôi không? Giờ tôi biết phải làm thế nào?”, người đàn bà khổ sở nơi gương mặt, bất đắc dĩ phải lớn tiếng với đội ngũ y tá.
Không biết phải giải thích thế nào, ồn ào đã lan đến xung quanh, rất nhiều bệnh nhân đồng quan điểm cũng đứng tập trung lại tại đây.
Trước giờ tại bệnh viện Lã Kiện, đa số những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn sẽ chọn nơi này để khám bệnh, nay đột nhiên viện phí tăng, thậm chí là cao gần gấp đôi, việc này khiến người ta không khỏi sửng sốt.
“Các cô giải thích xem, tại sao lại tăng cao đến vậy?”, một người nhà bệnh nhân cũng bức xúc lớn tiếng chêm vào.
Các y tá trực ban nhăn nhó nhìn nhau, không biết phải nói sao cho đúng bởi… họ cho rằng việc tăng viện phí như vậy cũng hết sức vô lý, nếu họ là đối phương hiển nhiên cũng bức xúc như vậy.
“C-Cái này…”, lúng túng không thể nói thành lời.
“Vì bệnh viện đã được tu sửa lại, thưa chị!”
Tiếng giày cao gót dừng lại, bảo vệ chen vào giữa đám đông, tạo một lối đi cho người phụ nữ đẹp đẽ kia bước vào.
Hết thảy đánh giá của mọi người hiện tại đều đổ về người phụ nữ rạng ngời nào đó, xong rồi mới hoàn hồn về chuyện chính lúc này – viện phí.
“G-Gì?”, người phụ nữ là nhân vật chính hấp háy môi.
“Các thiết bị mới được nhập từ nước ngoài, cơ sở y tế được tu sửa hoàn toàn, đội ngũ bác sĩ là những người giỏi nhất Trung Quốc tụ tập về đây. Với ngần đó lợi ích, việc tăng viện phí là rất cần thiết! Chúng tôi không thể chi trả cho các khoản vay cùng tiền công các bác sĩ nếu viện phí vẫn giữ nguyên như cũ. Mong chị thông cảm!”, Lã Hứa Lệ hơi cúi đầu lịch sự, trình bày rõ ràng lý lẽ của mình: những lý lẽ mà người nghe cũng cảm thấy khó chối cãi.
“Nh-Nhưng…”
“Lí lẽ hay đấy, nhưng tăng gấp đôi thì hơi quá đáng rồi còn gì!”
C-Cái gì? Tăng gấp đôi!?
Mà…giọng này…
Lã Hứa Lệ vô thức nhíu mày khi nhận ra tông giọng quen tai nào đó.
Người phụ nữ mặc áo blouse, với mái tóc ngắn hơi rối xoa xoa đầu, vô tư chen vào đám đông.
Tiểu Chu ra dấu, người đàn bà kia hiểu ý lập tức đặt lên tay cô quyển sổ khám của mình.
“Chỉ là khám tổng thể, nhưng chi phí phải trả lại cao hơn hẳn các bệnh viện khác! Giám đốc, tăng viện phí có vẻ hợp lý, nhưng cũng phải đúng việc đúng chỗ. Với Giám đốc, vài đồng nhân dân tệ chẳng là gì, nhưng với họ, những bệnh nhân ở đây, họ phải tích cóp từng đồng một để được đến đây khám bệnh. Tôi nghĩ Giám đốc nên xem xét lại phí khám, ngoài việc tránh tiếng xấu cho bệnh viện ta, cũng là coi trọng công sức lao động của người khác, quý trọng mạng sống của bệnh nhân!”, Tiểu Chu lạnh lùng thẳng thừng nhìn vào mắt Lã Hứa Lệ mà đáp trả.
Trước đám đông này, bị chính bác sĩ bệnh viện “phản”, nàng thực sự là đã mất hết thể diện.
Nuốt cơn giận vào, Lã Hứa Lệ còn lạnh lùng hơn cả khổi băng, đôi mắt sắc lẹm muốn ghim sâu vào trí óc Tiểu Chu.
Tiếng ồn ào xuất hiện, hết thảy bệnh nhân đều ủng hộ người đang đứng về phía họ.
Vài lời không hay cũng xuất hiện, đương nhiên là hướng về nàng.
“Giáo sư Trương, thiết bị bệnh viện ta là tân tiến nhất, tôi nói lời này thôi, giáo sư phải rõ tăng viện phí là hợp lý chứ vì chính giáo sư và các bác sĩ là người sử dụng các thiết bị này mà!”
“Giám đốc, cô nói cứ như là: nếu không có cô “cứu rỗi” các trang thiết bị ở đây, thì việc khám bệnh của bệnh viện ta không được đảm bảo vậy!?”
Tiểu Chu đưa trả sổ khám cho người phụ nữ kia, tiến càng lúc càng gần đến trước mặt Lã Hứa Lệ. Đến là gần, rất gần rồi mới dừng chân.
“Báo cho Giám đốc một tin chẳng vui vẻ gì với Giám đốc cho lắm, không có cô, bệnh viện vẫn vậy, không đổi khác. Mấy lời của cô giống như là khinh thường bác sĩ bọn tôi vậy. Nếu không có máy móc hiện đại, chúng tôi không thể cứu người sao? Một người chưa từng nhìn thấy dao mổ thì sao hiểu được công việc của bác sĩ bọn tôi!?”
Dừng một chút, Tiểu Chu hơi cười, mang bộ dạng mỉa mai: “Một người trong đầu chỉ có tiền thì không nên làm cán bộ trong bệnh viện đâu. Bởi bệnh viện, thứ làm nên nó chính là chữ đức. Vậy xin Giám đốc, hãy dùng thứ gọi là lương tâm còn sót lại trong cô mà chỉnh lại viện phí đi!”
Tiểu Chu hết câu, bước qua Lã Hứa Lệ nhẹ bẫng, để lại một nỗi nhục lớn cho người ở lại.
Lã Hứa Lệ khóe môi hơi giật, răng từ lúc nào vô thức nghiến chặt lại.
Chưa bao giờ nàng thấy nhục nhã đến vậy!
Nàng rời khỏi đám đông, để lại những lời nhục mạ hết thảy hướng về mình.
“Giám đốc….”, cậu thư ký thấy bộ dạng đáng sợ của Giám đốc mình thì được một phen kinh hãi.
“Ai đã tăng viện phí lên nhiều như vậy?”, tức giận xộc thẳng lên não, Lã Hứa Lệ liếc nhìn cậu thư ký.
“H-Hình như là….l-Là… ngài Smith chỉ thị Viện phó!”
“… Sao cậu biết!?”
“Hôm qua… lúc đưa hồ sơ lên cho Viện phó, em nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Viện phó với ngài ấy. Chỉ nghe được loáng thoáng, không chắc nên không báo với Giám đốc. Không ngờ hôm nay đột nhiên viện phí tăng… em…xin lỗi Giám đốc! Rõ ràng Giám đốc không có làm việc này, đột nhiên phải gánh lấy… thực sự…”
Lã Hứa Lệ thở dài, cố trấn an bản thân. Nàng đưa tay, vỗ nhẹ vai cậu thư ký đang bày ra bộ dạng khốn khổ.
“Được rồi cậu La, mang giúp tôi văn bản viện phí hiện tại của bệnh viện lên phòng làm việc!”
“V-Vâng ạ!”