Chương 45:
Lã Hứa Lệ gấp gáp di chuyển sau khi nhận được cuộc gọi của tài xế riêng. Nàng vốn đang rất đau đầu, nhưng nghĩ đến việc Dương Dương chạy tới chạy lui ở khoa ngoại – nhi sẽ làm phiền mọi người nơi đó mà không thể đau đầu cho nổi.
Sau một hồi hỏi han, nàng đã định vị được vị trí của Dương Dương – khuôn viên bệnh viện.
Không ngoài dự đoán, Dương Dương đang ở chung với Giáo sư Trương.
– A! Mẹ!!!
Dương Dương được Tiểu Chu nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất liền chạy ngay tới chỗ mẹ, ôm lấy bàn tay.
Lã Hứa Lệ nhìn Tiểu Chu, hơi cúi chào rồi chuyển hướng sang con gái.
– Dương Dương, đã dặn là không được làm phiền các bác sĩ trong bệnh viện kia mà!?
Dương Dương trùng xuống, gương mặt ăn năn.
– T-Tại Dương Dương muốn gặp Tiểu Chu… Với cả Tiểu Chu nói không có bận gì nên Dương Dương mới đòi Tiểu Chu đưa đi thăm quan bệnh viện.
Ánh mắt Lã Hứa Lệ đổ lên Tiểu Chu. Cô gật nhẹ xác nhận, nàng cũng yên tâm phần nào.
– Được rồi! Chúng ta đi thôi!
– Vân-
– Giám đốc Lã!
Lã Hứa Lệ giật mình nhìn về phía người mới gọi mình.
– Sao vậy Giáo sư Trương!?
– Không có gì, tôi muốn mời cô cùng Dương Dương dùng bữa trưa thôi! Tiểu công chúa, cháu đồng ý không?
Tươi cười nhìn Dương Dương.
Dương Dương tròn xoe mắt, lập tức reo lên ngay sau đó.
– VÂNG!!!! Dương Dương đồng ý!!!!
Rồi quay sang mẹ Lệ Lệ.
– Mẹ ơi, Tiểu Chu sẽ dùng bữa trưa cùng chúng ta đó!!!
Không lọt tai mấy lời Dương Dương reo hò lúc này. Lã Hứa Lệ giờ đây ngây ngốc, cũng chẳng biết phải phản ứng sao cho hợp hoàn cảnh.
Tai nàng ù ù nhiền thanh âm, mà rõ ràng nhất chính là nhịp đập con tim của nàng.
– Nếu là vì-…
– Không, chẳng vì lí do nào cả!
Tiểu Chu ngắt lời dang dở của Lã Hứa Lệ. Cô nghiêm túc, đến chính bản thân cũng bàng hoàng bởi sự nghiêm túc quá đỗi lúc này.
– S-Sao?
– Không vì lí do nào ngoại trừ chính bản thân tôi muốn như vậy! Nếu hôm nay tôi không thể mời cô dùng bữa, những ngày sau tôi cũng không thể, vậy sẽ rất khó chịu. Tôi đang làm điều này là vì tôi! Chỉ vì tôi ích kỉ mà thôi!
Lã Hứa Lệ nghiến răng, cổ họng cũng nghẹn lại.
“C-Cô ấy… muốn nói gì… ?”
Ngẫm lại cuộc trò chuyện gần nhất cùng với Trần Di, Tiểu Chu cười nhợt nhạt, nhẹ bước tiến đến gần Lã Hứa Lệ hơn nữa.
– Chúng ta sẽ đi dùng bữa chứ!?
– À…
“…
– Giáo sư, chị đúng là đang yêu rồi đấy!
Trần Di thở dài, rõ ràng sự tình thì chẳng biết phải làm sao.
Tiểu Chu mệt mỏi, nặng đầu óc hơn bao giờ hết.
– Tôi phải làm sao? Chết tiệt, không yêu thích gã đàn ông nào, giờ lại phải lòng một phụ nữ! T-Tôi…
– Chị cảm thấy Giám đốc Lã là người thế nào?
Trần Di nghiêm túc hỏi cặn kẽ.
Giáo sư Trương bá đạo ngày nào giờ không khác gì cún con, tình trạng tội nghiệp hơn bao giờ hết.
– Trong mắt tôi cô ấy rất tuyệt. Kì lạ là tôi đã không nhận ra việc thích cô ấy từ lâu, còn ngộ nhận đó chỉ là tình bạn mặc dù ban đầu thấy khá kì quặc.
– Bạn?
– Phải! Nếu không vì cô ấy cũng có suy nghĩ muốn làm bạn với tôi, có lẽ tôi không ngộ nhận lầm tưởng mối quan hệ mình muốn có với cô ấy!
Trần Di chưa nói thêm gì, chỉ đơn giản là quan sát đối phương.
“Giáo sư… thực sự phải lòng Giám đốc…!”
– Giáo sư, với tư cách là một học trò, đồng nghiệp, người bạn, em có lời khuyên cho chị!
– Ừ!?
Trần Di cười, nâng tay tựa cằm nhìn đối diện Tiểu Chu.
– Hãy suy nghĩ về khả năng có thể khiến chị hối hận! Chị đã sống qua độ tuổi ngây ngô, không cần phải có những trải nghiệm hay lo lắng. Chị nên làm những thứ chị thực sự muốn vì nếu không, chị sẽ vĩnh viễn không biết mình cần gì!
– … T-Tôi…muốn gì sao?
…”
Bữa ăn không phải quá căng thẳng, chỉ là… Lã Hứa Lệ nhận ra Tiểu Chu thực sự rất thiếu thoải mái.
Sức ăn của Tiểu Chu khá tốt, vậy mà hiện tại, chỉ đơn giản là “ăn hương ăn hoa”, không có chút gì gọi là “lấp đầy dạ dày”.
Nếu như không phải có Dương Dương, Lã Hứa Lệ sẽ tức khắc đứng lên ra về trước.
Mà Dương Dương lại ngồi ngoan ngoãn ở đây, nàng không thể hành xử như vậy được, huống hồ Dương Dương rất yêu thích Giáo sư Trương.
– Tiểu Chu, đồ ăn ngon lắm, sao Tiểu Chu không ăn?
Con gái đã thay lời muốn nói mặc dù ý tứ có chút khác nhau nhưng nhìn chung đều là cùng mục đích.
Tiểu Chu giật mình nhìn Dương Dương, sau đó nhìn vào suất ăn gần như vẫn còn nguyên vẹn thì bối rối.
– À… ăn ngay đây, ngay đây!
Luống cuống, tức thì nắm chặt dao dĩa.
Lã Hứa Lệ khẽ thở dài.
– Không ngon có thể chuyển món hoặc đổi quán, không cần gượng ép!
Tiểu Chu ngẩng lên lần nữa. Nhìn ánh mắt không hài lòng của Lã Hứa Lệ thì càng thêm khốn khó.
– K-Không phải, tại vì tôi…
Tiểu Chu cuống càng thêm cuống, tay loay hoay đưa xuống túi áo khoác.
Đắn đo đến nắm muốn nát thứ gì đó trong túi áo. Sau cùng không chịu nổi áp lực nào nữa, Tiểu Chu quyết tâm, nghiến răng rút thứ đồ “ấp ủ” trong người, đưa đến trước mặt đối phương.
Lã Hứa Lệ nhướn mày, nhìn hai đoạn giấy cứng nhỏ hơi nhăn nheo.
Nhìn kĩ hơn, chính là hai tấm vé xem phim
Tròn mắt, lại hướng đồng tử đến người đang đỏ bừng mặt mũi kia.
– Sao đây?
Tiểu Chu hít thở tựa hồ khó khăn. Nàng mới hỏi câu hợp lí, nhưng phải trả lời ra sao mới có lí đây…!?
– T-Tôi… tôi được tặng hai vé xem phim….
– Ừ!?
Lã Hứa Lệ hơi cười, chờ đợi lên cao.
– T-Tôi… tôi thấy bộ phim khá hay…
*Ực
Tiểu Chu mặt nóng bừng, sắp không thở nổi nữa rồi.
Huống chi, trong mắt cô hiện giờ, Lã Hứa Lệ giống một khối áp lực lớn mà cô không thể vượt qua.
“P-Phải mời cô ấy đi xem phim…”
– Ừ!?
– Thì…t-thì….
Mồ hôi Tiểu Chu chảy thành dòng dài. Đồng tử đảo xung quanh, cảm giác như muốn chết tức thì.
– T-T-Tôi….tôi….
*Ực
– t-t-tôi… TÔI MUỐN CÔ ĐƯA DƯƠNG DƯƠNG ĐI XEM PHIM!
– ….!?
“Ể…ể….ể……….???????????”
Gương mặt Tiểu Chu bỗng từ đỏ bừng hóa tái dại…
“Lô….Lộn rồi… LỘN RỒI!!!!!!!!!!!!!!!”
“…Gặp gỡ chính là nhân duyên.
Ta đã đi qua bao con hẻm, đã trải qua bao sự sợ hãi, cũng đã từng nếm trải bóng tối đau buồn.
May mắn thay, ta gặp được người đó.
Người đó xuất hiện tựa như ánh nắng. Hào quang tỏa sáng cơ hồ là vĩnh cửu. Người đó thu hút ta về mỹ quan, lại cũng thu hút ta về cả tính cách.
Người đó nóng nảy trách cứ mỗi khi ta sai lầm, nhưng rồi lại không quản ngại nắng nóng mua cho ta cốc kem ta yêu thích để dỗ dành.
Người đó sẽ cười thật tươi khi ta đột phá, vỗ nhẹ đầu ta động viên chân thành.
Đó cũng là người ở cạnh ta khi ta đau khổ nhất.
Đáng lẽ, ta phải mạnh mẽ, phải một mực bảo vệ tình yêu của mình vì ta là Tư Ninh Ninh – một người phụ nữ yếu đuối luôn khao khát tình yêu.
Nhưng ta không làm được, ta không dám đối diện nếu bản thân thất bại thảm hại. Vì người ta…
…chị ấy, cũng là một phụ nữ…”
—Tư Ninh Ninh – nhật kí năm hai đại học—
Lã Hứa Lệ nhấp môi tách trà, ánh mắt nửa cảnh giác lại nửa thoải mái với người đàn ông đang ngồi ở chiếc ghế tiếp khách trong chính phòng làm việc của nàng.
Người đàn ông này khá nhiều tuổi, trên năm mươi, gương mặt già dặn, cả người bốc ra mùi kẻ nhiều kinh nghiệm chiến trường. Ở tập đoàn INP, mọi người gọi ông ta là ngài Smith.
“Giám đốc Lã đã quen dần với nơi này chưa?”
Ngài Smith là con lai, ngoài cái tên Smith thì người ta thường gọi ông ta là Chủ tịch Lưu. Là con lai gốc Trung nên Chủ tịch Lưu đặc biệt yêu thích quê gốc mẹ, là vậy nên thế lực bành trướng ở Trung Quốc đa dạng phong phú.
Hiện tại ông ta đang một mực muốn thâu tóm cả y tế, rất tham lam.
Lã Hứa Lệ cười nhẹ, gật đầu: “Có chút khác ở Mỹ về nhiều phương diện, nhưng nhìn chung đã quen thuộc.”
Chủ tịch Lưu khoát tay, ngả lưng vào tựa, ung dung: “Tôi đã lo Giám đốc Lã không có bạn khi về Trung Quốc, nhưng xem ra tôi lo thừa thãi rồi!”
Lời này ám chỉ tới ai, bất kể ai nghe được cũng hiểu rõ.
Lã Hứa Lệ cười càng đậm, lấy chính bất lợi để đệm câu trả lời: “Phải rồi! Cũng may mắn người bạn đó lại là người quan trọng nhất trong bệnh viện này. Ngài Smith thấy tôi chọn bạn tốt chứ!?”
Chủ tịch Lưu nhướn mày nhìn nàng. Nửa phút sau, ông ta cũng bật cười đến tâm phục khẩu phục: “Tôi cũng đâu có tin lời đồn thổi nhảm nhí. Mục đích của chúng ta khác nhau, nhưng lại hỗ trợ nhau, chính Giám đốc Lã biết vậy nên mới đến gặp tôi, không phải sao?”
“Đương nhiên!”
“Tốt rồi, đúng là phải gặp gỡ mới yên tâm phần nào. Mà tôi đã đề cập một chút qua cuộc gọi lần trước nên chúng ta sẽ về Mỹ một ngày giải quyết công chuyện, cuối tuần là cô có thể trở lại Trung Quốc được rồi.”, dứt lời, Chủ tịch Lưu đứng lên, là có ý định rời khỏi.
Đồng thuận bằng cái gật, Lã Hứa Lệ sau đó cũng đứng lên ngay sau Chủ tịch Lưu.
“Vậy tôi về khách sạn. Giám đốc Lã, gặp lại sau!”
“Vâng! Chào ngài!”, Lã Hứa Lệ nghiêng người lịch sự.
Cạch
Lã Hứa Lệ nâng tay di di thái dương sau khi Chủ tịch Lưu rời khỏi. Mệt mỏi đến khó thở, nàng trước giờ vốn đâu có khối khó khăn như vậy trong giải quyết các công việc!? Chỉ là gần đây mới phát sinh khó nghĩ.
Thật mệt mỏi…
Còn chưa nói cho Dương Dương… con bé sẽ buồn lắm đây…!
Tiểu Chu nhìn bên trái rồi sang bên phải, ngó trên ngó dưới, đảo mắt mấy lần rồi cũng bĩu môi: “Tiểu công chúa, cháu nói cháu ốm!? Lừa ta sao?”
Dương Dương cười hì hì, nũng nịu Tiểu Chu đang giả bộ nhăn nhó: “Tiểu Chu đừng giận, Dương Dương chỉ đùa thôi!”
“Hừm, còn như vậy lần nữa ta sẽ cốc đầu đấy!”
Dứt câu liền nở nụ cười toe toét. Tiểu Chu nhanh chóng bế bổng Dương Dương lên, giọng vô cùng sủng nịnh: “Vậy tiểu công chúa sao lại xuất hiện ở đây vậy?”
“A, hôm nay mẹ hẹn Dương Dương đi mua đồ để chuẩn bị cho ngày đi công viên cuối tuần. Mẹ nói đợi mẹ ở nhà nhưng Dương Dương hôm nay được tan học sớm, vậy Dương Dương đến bệnh viện với mẹ, cũng đến thăm Tiểu Chu luôn!”
Tiếng Trung của Dương Dương đã khá hơn rất nhiều, đã vậy cách nói chuyện như bà cụ non nên Tiểu Chu càng thêm buồn cười.
Nhưng giọng ngọng thì vẫn phải sửa chữa mới khá được…
“Vậy sao? Ai nha~ Đi công viên vào cuối tuần quả là tuyệt vời nhất rồi còn gì!? Tiểu công chúa rất háo hức đúng không?”
“Vâng! Ở đó có mấy con thú rất ngộ, còn có nhiều đồ ăn nữa. Còn có Micky khổng lồ!!! Dương Dương thích Micky lắm, cũng thích đi chơi công viên lắm!”
Tiểu Chu bật cười vì sự ngây ngô của cô bé dễ thương này: “Đúng đúng! Công viên ở Trung quốc rất đẹp nga~ Lần này tiểu công chúa đi chơi công viên phải quan sát thật kỹ xem công viên Trung Quốc khác công viên nước Mỹ nhiều không nhé!”
“A! Dương Dương chưa có đi công viên ở nhà cũ!”
Hả?
Tiểu Chu giật mình, đánh mặt sang nhìn Dương Dương.
Ngây ngô con nít, Dương Dương gương mặt vẫn rạng rỡ. Là vui mừng và mong đợi… cũng hi vọng rất nhiều vào điều mong mỏi sắp diễn ra, chứ tuyệt đối không có buồn chuyện từ trước đến giờ vốn chưa được đi chơi công viên lần nào.
“Tiểu Chu, công viên ở đây rất đẹp đúng không? Dương Dương đã xem trong TV, rất đẹp, đẹp lắm lắm!!!”
“À… A! Tất nhiên! Là đẹp nhất thế giới luôn! Tiểu công chúa, con sẽ không phải thất vọng đâu!!! Ta chắc chắn đó!”
“VÂNG!!!”
Quan sát nụ cười của Dương Dương, Tiểu Chu trầm ngâm sâu sắc đến tàn nụ cười vốn đang ở trên môi.
Chắc hẳn… cô ấy phải rất bận…