Độc Y Xấu Phi

Chương 96: Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu (trung)



Nói đến đây, Phượng Cửu nhìn nhìn vào phòng ngủ bên cạnh, khóe miệng lộ ra một nét cười dịu dàng. Đôi mắt Phượng Cửu đầy ẩn tình như thế, Tiêu thúc lần đầu tiên nhìn thấy. “Thiếu chủ, người có vẻ rất yêu thiếu phu nhân! Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thấy người đối với người khác lo lắng như vậy ——”

Tiêu thúc đi theo bên người Phượng Cửu niên kỉ lâu nhất, là lão nhân hắn tín nhiệm nhất, cũng chỉ có lão mới có thể cùng hắn đùa giỡn như vậy.

“Nàng là thê tử của ta, là người sẽ làm bạn với ta cả đời. Ta muốn sở hữu nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, yêu nàng, bởi vì nàng đáng giá.”

Nhiều năm như vậy đi theo bên người Phượng Cửu, Tiêu thúc chưa từng thấy qua Phượng Cửu để mắt tới nữ nhân nào, chớ nói chi là động tâm động tình. Dù nghe được tin tức Phượng Cửu đại hôn, Tiêu thúc vẫn chỉ cho rằng Phượng Cửu đến tuổi, cần nữ nhân nối dõi tông đường. Nhưng thật không ngờ, Phượng Cửu sẽ đem Hạng Quân Vãn đến Đào Hoa Ổ, có thể thấy nữ tử này là là người trong lòng Phượng Cửu.

Lúc này nghe Phượng Cửu nói như vậy, ý tứ bảo vệ trong giọng nói hàm xúc nồng hậu như vậy, nội tâm Tiêu thúc càng thêm xác minh. Xem ra, Phượng Cửu thực yêu Hạng Quân Vãn!

Một lời của Phượng Cửu trước mặt Tiêu thúc bày tỏ tình cảm của mình, cũng làm cho Tiêu thúc tinh tường nhận thức, Hạng Quân Vãn không phải là nữ nhân có thể tuỳ tiện thay thế, đối với nàng, hắn là nên giống như đối với Phượng Cửu tận tâm tận lực.

“Thiếu chủ, ta biết làm như thế nào.” Tiêu thúc không thừa một chữ trả lời, nhưng Phượng Cửu biết được, hắn nhất định bảo vệ Hạng Quân Vãn thật tốt.

Phượng Cửu nhẹ nhàng bước trở về phòng, vừa đến bên giường thì Hạng Quân Vãn quấn tới.

“Nàng tỉnh? Ta đánh thức nàng có phải hay không?” Phượng Cửu ôm Hạng Quân Vãn, để nàng gối lên vai mình, hôn môi nàng và trán, lấy cằm cằm cọ cọ trên tóc người trong lòng.

“Thiếu chàng, ta ngủ không được.”

Hạng Quân Vãn nhu nhu nói, từ lúc cùng Phượng Cửu thành thân, có hắn bên người nàng an tâm hơn nhiều, tình huống nửa ngủ nửa tỉnh trước kia được cải thiện, dù có xảy ra sự tình gì cũng có thể ngủ ngon đến bình minh.

Vừa rồi nàng nằm một mình, vừa nghĩ tới Phượng Cửu sẽ rời đi, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người bọn họ phải cách biệt, Hạng Quân Vãn có chút trằn trọc, thẳng đến khi Phượng Cửu trở về tâm tình mới kiên định xuống.

“Tiểu ngốc!” Được Hạng Quân Vãn ỷ lại, là chuyện tình hạnh phúc nhất, cũng làm cho Phượng Cửu càng thêm kiên định, nhất định phải bình định Bàn Long thành sớm một chút, cho nàng một cuộc sống yên ổn.

“Chờ ta xử lý tốt chuyện trong thành, sau đó chỉ cùng nàng ở nơi này. Xuân xem hoa nở, hạ nghe chim hót, thu xem lá đỏ, đông nghe tuyết rơi. Nàng nói có được không?”

Phượng Cửu miêu tả hình ảnh rất đẹp, khoé miệng Hạng Quân Vãn mang theo ý cười, hướng vào trong lòng ngực hắn cọ cọ. “Được!”

Một đêm rất nhanh trôi qua, buổi sang sau khi thưởng thức bữa sáng do Tiêu thẩm chuẩn bị, Hạng Quân Vãn cùng Tiêu thúc gấp rút đưa Phượng Cửu đến sườn núi. Hôm nay, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, Phượng Cửu đã cởi Hồng y đặc trưng của hắn, khoác lên người một kiện thanh sam, trên mặt cũng được dịch dung, che lấp dung mạo tuyệt mỹ, cùng người thường không khác là mấy.

“Tiêu thúc, Vãn Vãn ta nhờ ngươi!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Phượng Cửu vén áo dài, trước mặt Tiêu thúc quỳ xuống một gối, một lần cúi đầu này của hắn khiến cho Tiêu thúc hết hồn, miệng nói “Không được”, nghiêng người vội vàng tránh đi, đến bên cạnh kéo Phượng Cửu đứng lên.

“Tiêu thúc, người nghe ta nói hết. Lúc trước, là ngươi đem ta từ trong cung mang ra ngoài, ta không có phụ thân yêu thương, cũng không có mẫu thân chiếu cố, ngươi với ta mà nói không khác gì phụ huynh. Hôm nay, ta đem ta người quý giá nhất phó thác cho ngươi, cầu ngươi chiếu cố nàng thật tốt, chờ ta trở về.”

“Thiếu chủ!” Phượng Cửu nói rõ ràng như vậy, Tiêu thúc “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Phượng Cửu, “Xin thiếu chủ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo hộ thiếu phu nhân chu toàn! Người yên tâm, ta sẽ bảo hộ nàng như bảo hộ hai hạt châu trên mắt của ta!”

Có Tiêu thúc hứa hẹn, Phượng Cửu đi vô cùng an tâm. Đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, Hạng Quân Vãn vẫn còn si ngốc nhìn về hướng hắn ra đi, dường như, dường như Phượng Cửu sẽ lập tức trở về.

“Thiếu phu nhân, chúng ta trở về đi thôi! Trên núi gió lớn! Thiếu chủ nhất định sẽ nhanh chóng trở về!”

Tiêu thúc đứng bên cạnh Hạng Quân Vãn, vừa rồi Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn lưu luyến chia tay hắn nhìn thấy rất rõ ràng, dù mới ở chung với nàng không lâu, nhưng một nữ tử có thể khiến cho thiếu chủ nhà mình động tâm, Tiêu thúc tin chắc nàng không giống như nữ nhân yếu ớt bình thường khác.

“Mấy ngày nay phải phiền toái Tiêu thúc Tiêu thẩm!” Hạng Quân Vãn mỉm cười nhìn về phía Tiêu thúc.

“Thiếu phu nhân, người quá khách khí! Đây là ta phải làm!”

“Tiêu thúc, người là trưởng bối, thì cùng Phượng Cửu giống nhau kêu tên của ta đi!”

“Không được! Người là thiếu phu nhân, thì vĩnh viễn là thiếu phu nhân!”

Tiêu thúc ngoan cố thật giống hòn đá trên đảo nhỏ, cứng rắn không thể lay chuyển, Hạng Quân Vãn không thuyết phục được hắn, đành phải nhận xưng hô như thế.

Chờ Hạng Quân Vãn trở về đảo, Tiêu thúc cùng A Triệu đem Bát Quái trận mở ra, nhất thời trong hồ sương mù mênh mông, sương mù dày đặt chặt chẽ bao vây tiểu đảo, từ ngoài nhìn vào căn bản không thể thấy được gì, chỉ có trên đảo trời vẫn xanh, như trước ấm áp sáng sửa.

Làm tốt hết thảy, Tiêu thúc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại chỉ còn chờ tin tức của Phượng Cửu, chờ hết thảy thuận lợi mười ngày sau hắn sẽ trở về.

Ngày trôi qua không có Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn ngoại trừ ở thư phòng đọc sách chính là bồi Tiêu thẩm làm việc nhà. Tuy nhiều lúc Tiêu thẩm sẽ không để cho nàng hỗ trợ, nhưng Hạng Quân ở bên cạnh hay nói chuyện Tiêu thẩm rất thích. Vài ngày ở chung, Tiêu thẩm đã đem Hạng Quân Vãn yêu thương như chính khuê nữ của mình.

“Phu nhân, vết bớt trên mặt người mấy ngày nay có vẻ phai nhạt bớt đi rất nhiều.” Tiêu thẩm một bên câu cá, một bên ngắm nhìn Hạng Quân Vãn hồi lâu liền phát hiện, “Lúc trước nó đỏ tươi gai mắt, hôm nay xem, ngược lại mờ nhạt đi rất nhiều rồi!”

Hạng Quân Vãn trước giờ vẫn không để ý, cúi đầu xem hình ảnh chính mình trong nước, quả thật vết bớt đã nhạt đi nhiều, chẳng lẽ có chuyện gì hay sao? Hạng Quân Vãn chạm vào mặt mình, xem trái xem phải, thuỷ chung không phát hiện manh mối gì.

“Phu nhân không có vết bớt thật là xinh đẹp hơn đó!”

Xem bộ dáng Hạng Quân Vãn, biết nữ nhân không ai không thương tiếc dung mạo của mình, Tiêu thẩm vội vàng ở bên cạnh trấn an nàng, “Nói không chừng vết này về sau sẽ hoàn toàn biến mất, đến lúc đó khẳng định thiếu chủ sẽ rất cao hứng!”

Tiêu thẩm nhắc tới Phượng Cửu, hai má Hạng Quân Vãn ửng đỏ. Đúng rồi, nếu nàng không có vết bớt sẽ lộ ra dung mạo sẵn có, mấy người luôn cho rằng nàng không xứng với Phượng Cửu, còn mắng nàng là kẻ quái dị, có thể hay không mở rộng tầm mắt? 

Phát hiện nhan sắc mình thanh thiển hơn nhiều, tâm tình của Hạng Quân Vãn rất tốt, dù Phượng Cửu không phải là người để ý đến vẻ bên ngoài, nhưng Hạng Quân Vãn vẫn luôn hy vọng có thể là một chính mình tốt nhất trước mặt người yêu. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nhi tử của Tiêu thẩm A Triệu bình thường lặng lẽ ít nói, làm việc cũng vô thanh vô tức, chỉ là ngẫu nhiên lộ ra ánh mắt thâm trầm cộng thêm một ít tìm tòi nghiên cứu, khiến cho Hạng Quân Vãn cảm thấy có chút kỳ quái. Hôm nay, Tiêu thúc cùng Tiêu thẩm đều có việc trên đảo, A Triệu đột nhiên xuất hiện sau lưng Hạng Quân Vãn, “Thiếu phu nhân —”

Thanh âm của A Triệu có chút khàn khàn, nghe giống như một lão niên, Hạng Quân Vãn đang ở chuyên chú đọc sách bị hắn đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, “Có chuyện gì, A Triệu?”

“Thiếu phu nhân có biết Vân Tranh quận chúa đi đâu không?”

A Triệu hỏi như vậy khiến cho Hạng Quân Vãn nhíu mày. Vân Tranh? Nàng thật lâu đã không có nghĩ đến người này, nếu không phải A Triệu đột nhiên nhắc tới, Hạng Quân Vãn đã nhanh quên cái vị quận chúa này.

“Ta không biết.”

Đối với Vân Tranh tình địch của mình, Hạng Quân Vãn không thích cũng không chán ghét, dường như trước khi đại hôn, Vân Tranh rời khỏi Cẩm thành đi tìm lão thái quân, sau lão thái quân lại đến Cẩm thành, Hạng Quân Vãn cũng không có thấy Vân Tranh. Lúc này A Triệu hỏi đến Hạng Quân Vãn đương nhiên lắc đầu, nàng cũng đã thật lâu không không thấy cũng không nhớ tới, đối với hướng đi của Vân Tranh hoàn toàn không biết.

Nghe xong lời của Hạng Quân Vãn, con ngươi A Triệu tối sầm u ám, cúi đầu lui trở về.

“A Triệu, ngươi hỏi thăm Vân Tranh có việc gì thế?”

Hạng Quân Vãn mẫn cảm nhận thấy được A Triệu khác thường, truy vấn một câu.

“Không có việc gì.”

A Triệu khôi phục bộ dáng ít lời thường ngày, vùi đầu làm việc, giống như vừa rồi cái gì hắn cũng không nói qua, khiến cho Hạng Quân Vãn một trận buồn bực.

“Tê ——” Hỏa Quỳ quấn quanh cổ tay Hạng Quân Vãn ẩn ẩn biến hoá, vừa rồi trong mắt A Triệu loé lên hàn ý, Hoả Quỳ cảm nhận được. Nếu không phải A Triệu là người của Phượng Cửu, Hỏa Quỳ nhất định sẽ một ngụm cắn cổ hắn. Người này, không thể tin!

Biểu hiện của Hoả Quỳ Hạng Quân Vãn làm sao không biết. A Triệu xác thực có phần khả nghi, bất quá nếu Phượng Cửu để A Triệu ở đây, hắn hẳn là đáng giá tín nhiệm. Chưa bao lâu sau, Hạng Quân Vãn đã đem chuyện mới vừa rồi đặt ở phía sau đầu.

Từ lúc Bát Quái trận được mở, mặt trời mọc mặt trời lặn không giống thể nhìn rõ ràng như bên ngoài, thời gian trôi qua có vẻ rất chậm, nhưng cho dù như thế mười ngày cũng rất nhanh đã trôi qua rồi.

“Thế nào còn chưa có trở lại?” Tiêu thúc có chút hoảng hốt. Ngày cùng Phượng Cửu ước định đã sớm đến, nhưng Phượng Cửu vẫn chưa xuất hiện. Hạng Quân Vãn cũng không phải người dễ gạt gẫm, nàng tựa hồ đã đã nhận ra một ít chuyện không thích hợp, làm sao Phượng Cửu có thể trở về trấn an nàng trước, đây là một vấn đề.

Năm đó, Phượng Cửu để cho Tiêu thúc đến xử lý Đào Hoa Ổ chính là không muốn cho ai khác biết được chỗ này. Trong Bàn Long thành luôn có cao thủ cùng Tiêu thúc trao đổi tin tức, theo lý thuyết tin tức hẳn là đã có, nhưng đã mấy ngày không có tin tức gì truyền đến, khiến cho Tiêu thúc từng trải lần đầu tiên có chút lo lắng.

“Cha A Triệu, làm sao?” Nhận thấy được bạn già kích động, Tiêu thẩm trong lòng đại để cũng đoán ra được chuyện gì, trong lòng cũng bối rối. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Thiếu chủ không có tin tức, ta muốn vào thành xem tình huống.”

Phượng Cửu trước giờ chỉ nói một không hai, lần này thất ước, khiến cho Tiêu thúc đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, dù trầm ổn cách mấy, e rằng lần này cũng có chút không bình tĩnh.

“Ngươi đi rồi, trong lòng thiếu phu nhân nghi ngờ phải làm sao đây?” Tiêu thẩm nhìn về phía phòng ngủ Hạng Quân Vãn, lúc này hẳn là thời gian nàng ngủ trưa, có lẽ đến Đào Hoa Ổ Hạng Quân Vãn vẫn chưa quen thời tiết, cho nên mấy ngày này ngủ tương đối nhiều, đối với sự tình bên ngoài cũng không nhận thấy được.

“Nói là ta đi ra ngoài mua đồ! Tóm lại, nhất định phải ổn định thiếu phu nhân! Chỉ có thiếu phu nhân bình an, thiếu chủ mới có thể tĩnh tâm làm việc!”

Sau khi Tiêu thúc rời đi Đào Hoa Ổ hai ngày, Hạng Quân Vãn phát hiện nàng đã có thai. Thì ra, nàng thèm ngủ như vậy là phản ứng bình thường, cũng không phải cái gì khí hậu không quen. Vừa nghĩ tới mình và Phượng Cửu đã có kết tinh tình yêu, Hạng Quân Vãn phi thường cao hứng, hận không thể đem tin tức này trước tiên nói cho Phượng Cửu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.