Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 20: Đi biên giới



“Có người kết luận, không phải có đại yêu xuất thế, mà chính là tà ác hạ xuống!”

“Bây giờ đã có người chuẩn bị chạy trốn đến thành trì khác, lòng người bàng hoàng!”

Biểu cảm Diệp Thần Phi quái dị, hắn quả thật không biết nên giải thích thế nào.

Chỉ vượt một thiên kiếp thôi, vậy mà lại sinh ra phản ứng dây chuyền lớn như vậy.

Thật đúng với câu thoại cổ kia: Tu vi càng thấp, đồ vật hiếm lạ cổ quái trên thế giới thì càng nhiều.

“Nhà họ Lý và nhà họ Đường đã tập trung người đi biên giới”, Diệp Tùy Vân nói.

“Bọn họ định tiếp viện cho biên giới?”, Diệp Thần Phi sờ cằm nói.

“Đúng vậy”, Diệp Tùy Vân nói: “Nếu như chúng ta không nhúc nhích, khu vực nhà họ Diệp quản lý, còn có những tài nguyên đất kia, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề”.

Phương thức cai quản thành Vân Tiêu vô cùng kỳ lạ.

Tất cả địa giới của nó tổng thể là do ba đại gia tộc thống nhất quản lý.

Mỗi gia tộc đều có phạm vi quản lý riêng, nhà họ Đường phần lớn ở phía nam, nhà họ Lý ở đông bắc, nhà họ Diệp ở tây bắc.

Ba bên xen kẽ, quản thúc nhau, lại hợp tác lẫn nhau.

Phần lớn thu nhập sản nghiệp của nhà họ Diệp, bao gồm cả tài nguyên đất đều ở trong phạm vi thế lực thuộc quyền mình.

Một khi xảy ra vấn đề thì sẽ ảnh hưởng rất lớn với nhà họ Diệp.

“Bọn họ chuẩn bị phái đi bao nhiêu người?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Tùy Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc sẽ không quá nhiều”.

“Trước kia khi gặp phải tình huống tương tự thì sẽ phái ra một phần lực lực trung gian của gia tộc để đi chủ trì đại cục, cơ bản thì sẽ không có vấn đề gì”.

“Như vậy đi”, Diệp Thần Phi trầm ngâm chốc lát rồi lại nói: “Vậy chúng ta cũng phái người đến”.

“Nhưng lần này, chúng ta không những phải phái lực lượng trung gian, phái cả đám nhóc con kia đi nữa”.

Tùy Vân ngẩn người nói: “Tại sao vậy, yêu thú tàn bạo, bọn chúng còn quá trẻ tuổi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện rắc rối”.

“Cũng bởi vì bọn chúng trẻ tuổi, cho nên mới phải đi ra ngoài lịch luyện!”

Diệp Thần Phi nói: “Chim non không trải qua mưa gió, vĩnh viễn không có cách nào vỗ cánh bay cao được”.

“Hơn nữa, đệ phải dặn dò bọn chúng cho tốt, sau khi đi rồi, đừng bày ra dáng vẻ tự cao gì đó của đại gia tộc, tốt nhất phải tạo mối quan hệt tốt với tu sĩ của các thành trì biên giới kia”.

“Ngoài ra mang thêm nhiều tài nguyên chút, nếu như có ai bị thương, chúng ta sẽ cung cấp chữa bệnh miễn phí cho bọn họ”.

Một chuỗi hoạt động của Diệp Thần Phi trong nháy mắt khiến Tùy Vân bối rối.

Cái gì vậy?

Mặc dù nói những nơi kia rất quan trọng với gia tộc, nhưng cũng chưa tới mức độ này đâu!

Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, còn phải quan hệ tốt, còn cung cấp chữa bệnh miễn phí?

Đại ca, bây giờ dù chúng ta có tiền rồi, nhưng cũng không phải tiêu xài như vậy đâu!

Nhìn vẻ ngơ ngác của Diệp Tùy Vân, Diệp Thần Phi xua tay nói: “Tùy Vân à, ta hỏi đệ, đối với một thế lực lớn mà nói, cái gì là quan trọng nhất?”

“Tiền”.

Tùy Vân không chút nghĩ ngợi đáp lại.

“Đúng, tiền rất quan trọng, nhưng nếu muốn mở rộng thế lực thì nhân tài là cần thiết nhất”.

“Cho nên lần chi viện này, chẳng những chúng ta phải tận tâm tận lực, mà còn phải thiết lập mối quan hệ tốt với bọn họ, sau này khi mở rộng thì mới có thể càng thuận lợi”.

“Đệ hiểu chưa?”

Diệp Thần Phi làm như vậy là để cho dự định sau này.

Không có tiền thì tuyệt đối không thể, nhưng tiền cũng không phải vạn năng.

Không sai, với thực lực và tài lực của Diệp Thần Phi, thổi một hơi cũng có thể tiêu diệt hết nhà họ Lý và nhà họ Đường, hơn nữa còn mời chào một đống chí sĩ tài giỏi.

Nhưng tiếp theo thì sao?

Ngoại trừ Diệp Thần Phi ra, người trong tộc nhà họ Diệp sẽ suy yếu chưa từng có, giống như trẻ sơ sinh quấn tã vậy, cái gì cũng không làm được.

Nhà họ Diệp là một gia tộc.

Mà gia tộc là một tập hợp thể phức tạp.

Nếu như Diệp Thần Phi lấy sức của một mình mình che chở cho cả gia tộc, vậy thì nhà họ Diệp thật sự xong đời rồi.

Hắn muốn thành lập một thế lực lớn chân chính.

“Ta đã từng gặp mấy tu sĩ trẻ tuổi ở biên giới, tiềm lực của bọn họ không kém gì một vài con em gia tộc chúng ta đâu”.

“Cho nên đừng mang theo ánh mắt kỳ thị để đối xử với bọn họ, chỉ là bọn họ thiếu tài nguyên mà thôi”.

“Bọn họ đều là lực lượng tiềm ẩn mà gia tộc có thể lợi dụng”.

Diệp Thần Phi nói.

“Đúng rồi, đệ và đám Tùy Hổ bọn họ, tu vi bây giờ ở trình độ nào?”

Tùy Vân trả lời: “Trước mắt bọn đệ đều ở Kim Đan kỳ, rất nhiều năm rồi”.

“Từ sau khi trở thành chủ sự của gia tộc thì ít có thời gian đi tinh tiến tu vi, hơn nữa thiên phú của bọn đệ cũng cứ như vậy thôi”.

Diệp Thần Phi lắc đầu: “Mấy ngày trước ta đã nói với các đệ, phải tiến hành tu luyện toàn tộc, không chỉ riêng gì người trẻ tuổi”.

“Bắt đầu từ bây giờ, các đệ cũng phải tăng cường tu luyện mới được!”

“Ánh mắt của ta sẽ không chỉ dừng lại ở một thành Vân Tiêu nho nhỏ”.

Tùy Vân nặng nề gật đầu, nếu có thể tiến thêm một bước về mặt tu luyện, ai lại nguyện ý hèn hạ cả một đời cứ?

Cuộc nói chuyện trong thư phòng lúc này liền chấm dứt tại đây.

Chỉ thị của Diệp Thần Phi nhanh chóng được truyền đạt xuống và làm đầy đủ chu đáo.

Chỉ là trong một ngày, gần như toàn bộ người nhà họ Diệp đều được điều động, họ mang theo số lượng lớn tài nguyên, lên đường tiếp viện cho biên giới!

Một lần nữa kinh động đến hai đại gia tộc khác ở thành Vân Tiêu.

“Điên rồi, quả đúng là điên!”

Có người kinh hô thành tiếng.

“Tác phong của gia chủ mới nhà họ Diệp thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt!”

“Ha ha, không trao cho hắn giải thánh nhân thành Vân Tiêu cũng thật có lỗi với sự cố gắng của hắn, hắc hắc!”

“Đúng là thứ liều lĩnh, có cái rắm gì mà phải làm mấy việc không đâu vào đâu thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.