“Hôm nay học đường giao bài tập gì?”
Dùng xong bữa tối, Bùi Việt chủ động hỏi nàng bài tập về nhà.
Thư Quân mới vừa ăn xong miệng còn đầy dầu mỡ, nghe được câu này, xấu hổ nhìn Bùi Việt, hơi tủi thân.
Nàng còn chưa ăn no đâu.
“Hôm nay ta bị gọi về từ sớm, làm sao biết phu tử giao bài tập gì?”
Bùi Việt không chịu tha cho nàng: “Vậy ta tìm quyển sách cho nàng đọc.”
Nàng chống cằm xích lại gần hắn, đôi mắt nhỏ xoay tròn, gò má hồng hào quyến rũ như quả đào trước mặt hắn.
“Thất gia, đại phu nói ăn no buồn ngủ. Giờ ta mới ăn no, cho dù đọc sách cũng sẽ không tập trung đâu.”
Bùi Việt thiếu chút nữa giận tới bật cười: “Ngày thường nàng có tập trung à?”
Thư Quân đuối lý, nản chí chôn mặt vào lòng bàn tay. Thấy Bùi Việt không trêu nữa, nàng mới nghịch chuỗi hạt bồ đề hắn để trên bàn, chuỗi bồ đề này như phủ một lớp lụa bóng, phát ra ánh sáng.
“Nếu bệ hạ thật sự quan tâm thần nữ, nên giải tán học đường, cho ta về…” Nàng nghiêng đầu, lẩm bẩm líu ríu nói.
Bùi Việt suýt nữa cho rằng nàng nhận ra hắn, ánh đèn cung đình màu cam chiếu sáng lên hai tròng mắt nàng, như có gợn sóng đong đưa: “Nàng muốn ra cung?”
Giọng nói của hắn rõ ràng đã dịu đi, trong bóng đêm lại chứa thêm vài phần ý vị.
Tâm trí Thư Quân khẽ động, lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn. Bất cứ lúc nào nam nhân này cũng tự tại trầm ổn như vậy, gương mặt kia vô cùng tuấn tú lại trong sáng, cho dù ở một mình cũng không cảm thấy có tính công kích. Chẳng qua khí chất của hắn thật sự lạnh lùng nghiêm nghị, cho nên bề ngoài cũng nhiễm vài phần sắc sảo.
Thư Quân muốn rời cung, nhưng lời này của Bùi Việt có ý gì, có lẽ nàng hiểu được.
Nam nhân này rất có thể, sẽ vì nàng mà nhận lấy nguy hiểm lớn.
So với Bùi Giang Thành, Bùi Việt vẫn luôn bao dung chăm sóc nàng, chẳng lẽ là vì chênh lệch tuổi tác quá lớn sao.
Dường như Bùi Việt còn đang đợi nàng trả lời, trong không khí vô cớ chảy xuôi vài phần kiều diễm. Tai Thư Quân đỏ lên, nàng lẩm bẩm: “Không phải ngài muốn dạy ta đọc sách à?”
Bùi Việt mang hai quyển sách đã chọn xong tới, một quyển là “Tả Truyện”, một quyển là “Thế Thuyết Tân Ngữ”, hắn hỏi Thư Quân muốn học quyển nào., Thư Quân chọn “Thế Thuyết Tân Ngữ”, Bùi Việt bắt đầu giảng cho nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đồng lậu chỉ vào giờ Tuất khắc đầu tiên, nàng đã sớm phải đi nhưng hắn lại hơi luyến tiếc. Sau khi giảng hết bài này đến bài khác, cô nương kia đã dựa vào bàn ngủ đến không biết trời trăng gì.
Gò má nàng hiện lên một vệt ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ gác lên mu bàn tay, cánh tay vô thức trượt xuống, nhìn dáng vẻ ngủ say này thêm một lát là sẽ ngã.
Bùi Việt chậm rãi đặt sách xuống, chuyển đến bên cạnh nàng, ngủ như vậy rất dễ bị lạnh, tỉnh dậy sẽ không thoải mái. Bùi Việt đấu tranh tư tưởng rất lâu giữa việc đánh thức nàng hay mang nàng vào trong phòng, nhớ lại hôm nay nàng đã có một ngày hoảng sợ, hắn quyết định mang nàng vào phòng.
Hắn nâng cánh tay nàng lên, cánh tay thon dài xuyên qua nách nàng, nàng lập tức được hắn nửa ôm vào ngực, đang muốn khom người xuống dùng sức, cảnh quen thuộc lại xảy ra lần nữa.
Đầu nàng vô lực rũ xuống, đè lên cánh môi hắn, trán lướt qua sườn mặt hắn, hơi thở phảng phất, cái lưỡi dường như nếm được sự mềm mại, chậm rãi mút một cái, lại nhẹ nhàng hướng lên trên, mở cánh môi hắn ra, dễ dàng phá vỡ rào cản thâm nhập vào trong.
Nói nàng vụng về, nàng lại cực kỳ linh hoạt dạo chơi khắp nơi, nơi nào đi qua đều kí,ch thích cảm giác tê dại. Nói nàng linh hoạt, nàng lại vụng về khuấy đảo lung tung, dường như đang tìm gì đó, muốn tìm một vật có thể cùng nàng chơi đùa trong rừng mưa.
Răng môi quấn quýt, dường như có gì đó đánh mạnh vào lòng Bùi Việt, suy nghĩ bị hắn cố tình đè xuống kia lại bị nàng khơi dậy từng chút một. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt nặng nề, nàng treo trên người hắn, thân mình mềm mại giống như làn sóng, quyến rũ lòng người.
“Có biết mình đang làm gì không?”
“Biết mình đang làm gì chứ?” Hắn cũng không thể dễ dàng chịu đựng đến lần thứ hai.
Nàng hoảng hốt nâng mi mắt lên, ý thức không biết ở nơi nào, như đi vào cõi thần tiên, đôi mắt mông lung bao phủ sương mù.
“Ngài đồng ý không?”
Bùi Việt không hiểu ý nàng: “Không phải là ta nên hỏi nàng có đồng ý hay không sao?”
Hai má nàng đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng lắc đầu, chóp mũi tràn ra chua xót: “Ta bị từ hôn, ngài có chê không?”
Bùi Việt nghe được, trái tim thắt lại, đôi mắt ngập nước kia giống như làn nước sóng sánh mùa thu, dường như nàng cực kỳ khổ sở, lại cố gắng kìm nén không khóc, ánh mắt mềm mại giống như được bôi thêm một tầng phấn hồng, xinh đẹp ướt át.
“Không phải lỗi của nàng, đừng tự trách.”
Ánh sáng trong đáy mắt Thư Quân theo nước mắt rơi xuống: “Ta không tự trách, ta chỉ hận bản thân mình không thể làm cha mẹ vui lòng…”
Cô nương ngày thường vô tâm vô phổi, nơi bóng tối mà ánh nắng không thể chiếu tới, mới bằng lòng lặng lẽ mở ra vết thương của chính mình.
Bùi Việt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú một lúc. Hắn không phải là người thích nói ra lời hứa hẹn, hắn muốn thể hiện bằng hành động hơn. Nhưng mà giờ phút này đối mặt với cô nương đang đau lòng tự trách, hắn có phần bó tay không có cách nào, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, dỗ dành.
“Không cần sợ, còn có trẫm. Trẫm che chở cho nàng.”
Lời này giống như âm thanh của ma quỷ quanh quẩn trong đầu nàng, Thư Quân đột nhiên giật nảy mình, theo bản năng ngồi thẳng dậy. Nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, ngơ ngác ngồi một lúc lâu, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, vỗ nhẹ lên gò má hồng hào, lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Trời tối rồi, đêm đã khuya.
Nên chắc là lại nằm mơ.
Chân hơi tê, nàng chống mạnh vào bàn đứng lên, xấu hổ cười: “Thất gia, thời gian không còn sớm, ta phải trở về.”
Bùi Việt bị nàng quyến rũ một hồi đang còn chút ngơ ngẩn, lui lại vài bước nhìn nàng. Cô nương trước mắt, đôi mắt buồn ngủ nheo lại như tiểu hồ ly, quyến rũ mà không tự biết, hắn mím môi nhìn nàng trong một lúc, khôi phục tỉnh táo: “Được, ta đưa nàng về.”
Thư Quân tới Trữ Tú Cung mới biết, ở nơi này không chỉ có một mình nàng.
Các cô nương này không phải dựa vào Công chúa để vào cung, cũng không phải chủ tử trong hoàng cung, cho nên ở sương phòng phía sau chính điện. Sương phòng có ba gian, Lý Anh ở gian phía đông, Tạ Vân ở gian phía tây, gian giữa lớn nhất để cho đại tiểu thư Thôi gia – Thôi Phượng Lâm. Thư Quân được đưa đến ở cùng nàng ấy.
Thư Quân đã tới mấy ngày, cũng biết ba người này là nữ tử tiếng tăm vang dội nhất trong kinh thành, có lẽ là đều cố ý vào cung. Tạ Vân và Lý Anh là nhắm vào vị trí Hoàng hậu, hai người đối chọi gay gắt đến nỗi không ai không biết. Thôi Phượng Lâm xuất thân là đích trưởng nữ Thôi gia, cho dù là tướng mạo hay tài năng đều thuộc loại thượng thừa, nàng ấy cũng có tư cách tranh tuyển vị trí Hoàng hậu. Chẳng qua Thôi Phượng Lâm không nổi bật như hai người kia mà thôi.
Lý Anh kiêu ngạo khí phách, Tạ Vân kiêu căng xinh đẹp, mà Thôi Phượng Lâm lại dịu dàng nhã nhặn lịch sự, ở chung tốt hơn so với hai người kia.
Tin đồn trong cung lan truyền rất nhanh, mọi người đều biết Hàm An Cung xảy ra chuyện, nhưng lại không quen thân, sẽ không có ai cố ý thăm dò. Thôi Phượng Lâm cũng không phải người tò mò, khách sáo chào hỏi Thư Quân, lịch sự giới thiệu với nàng.
“Ta vừa tới thì đã nằm giường kháng(*) phía đông, nên thiệt thòi cho muội muội phải ở giường kháng phía tây. Giờ Mẹo sẽ mở cửa cung, giờ Hợi khoá lại, buổi tối mỗi ngày sẽ cung cấp hai lần nước ấm, đầu giờ Tuất một lần, đầu giờ Hợi một lần, sau đó sẽ không còn nữa. Muội muội đến ở đây muốn tắm gội thì phải tranh thủ hai canh giờ này.”
(*) Giường kháng: Một loại giường đất có xây lò để sưởi ấm phía dưới của Trung thời xưa.
“Mỗi ngày bắt đầu từ giờ Mẹo, qua giờ Thìn thì không còn đồ ăn sáng, cơm trưa như thường lệ sẽ đưa đến Anh Hoa Điện. Nơi này cách Anh Hoa Điện khá xa, ta cũng không về nghỉ trưa, nếu muội muội đi nhanh thì cũng có thể.” Nàng ấy mỉm cười, lại chọn mấy chuyện quan trọng nói hết. Thư Quân ghi nhớ trong lòng nói cảm ơn.
Thư Quân nhìn quanh một vòng, đặt bọc hành lý lên giường kháng phía tây, lại gác mấy món trang sức lên bàn trang điểm, so với hộp trang sức rực rỡ muôn màu của Thôi Phượng Lâm ở đầu bên kia thì Thư Quân bên này có vẻ hơi khó coi. Trong nhà vốn không giàu có, mỗi năm Thư Quân cũng chẳng có thêm mấy bộ y phục mới. Bộ đồ đang mặc trên người hiện giờ cũng là do Tô thị thấy nàng đính hôn, dùng kim thoa bằng bạc để điểm xuyết giữ thể diện cho nàng.
Cũng may là đã lấy lại cửa hàng, sau này sẽ tốt hơn.
Thư Quân ôm đầu gối ngồi ở trên giường đất, vừa nhìn Thôi Phượng Lâm ở đối diện tháo trâm cài, vừa chờ nước ấm đợt tiếp theo. Đã là giờ Tuất bốn khắc, lại chờ thêm hai khắc thì có thể tắm gội rồi.
Trong phòng im ắng, Thôi Phượng Lâm xoã tóc xuống, quay đầu nhìn Thư Quân cười dịu dàng.
“Muội muội, ta ngủ trước.” Nói xong thì nằm xuống.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, hai tiểu cung nữ nâng một xô nước tiến vào, người đi đầu hành lễ với Thư Quân.
“Cô nương, nước đã chuẩn bị xong, mời ngài tắm gội thay quần áo.”
Thư Quân sững sờ, nhìn thoáng qua Thôi Phượng Lâm. Thôi Phượng Lâm hiển nhiên cũng kinh ngạc, nhưng nàng ấy rất nhanh đã khôi phục như thường, nhìn Thư Quân cong cong khóe miệng: “Ta đi ngủ.”
Thư Quân ngượng ngùng nói: “Ta cố gắng nhỏ tiếng chút.”
Thư Quân mang xiêm y đi tịnh thất tắm rửa, hai cung nữ đi theo hầu hạ. Thôi Phượng Lâm đợi nàng rời đi, trên mặt lại hiện ra vẻ nghi hoặc.
Lẽ ra canh giờ này không có khả năng có người mang nước đến.
Từ lúc Bùi Việt đăng cơ, tinh giản nhân sự, cắt giảm chi phí, mỗi cung đều có số lượng người nhất định. Trữ Tú Cung để trống quanh năm, ngày thường không có mấy cung nhân canh gác, bây giờ ba người các nàng vào ở, cũng vì thuận tiện sắp xếp, đưa ba người vào ở một dãy sương phòng. Vì chuyện này, Tạ Vân và Lý Anh còn ầm ĩ một trận, Tạ Vân thậm chí còn tìm Đại Trưởng Công chúa, ý muốn là ở điện thờ phụ, đáng tiếc thái giám nội thị căn bản không thèm để ý tới.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Trữ Tú Cung có ngoại lệ.
Đúng vào lúc này, một cung nữ từ tịnh phòng bước ra, Thôi Phượng Lâm đang định hỏi chuyện, lại thấy nàng ta đi ra ngoài. Một lát sau, cung nữ kia ôm một tấm đệm dày đi vào, nhanh chóng trải giường cho Thư Quân.
Thôi Phượng Lâm nhìn thoáng qua đệm của mình, lại nhìn của Thư Quân, đãi ngộ khác nhau khá rõ ràng nha.
Rời khỏi Hàm An Cung, Thư Quân ngủ rất thoải mái, một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, mấy chú chim phỉ thúy sau vườn hót vang, khiến Trữ Tú Cung thêm vài phần yên tĩnh. Sắc trời tờ mờ sáng, Thôi Phượng Lâm thức dậy như thường ngày. Mỗi ngày nàng ấy đều làm từng bước một, khi nào làm chuyện gì, đều trật tự không sai, lúc xuống giường nhìn thoáng qua bên giường Thư Quân một cái.
Thư Quân ngủ không biết trời trăng mây gió gì.
Trước tiên nàng ấy đi tịnh phòng rửa mặt, lúc quay lại ngồi ở bàn trang điểm, lại nhìn thêm một cái, Thư Quân trở mình tiếp tục ngủ. Thôi Phượng Lâm phân vân xem có nên đánh thức Thư Quân hay không, cuối cùng nhớ đến hai người cũng không thân nên không dám mạo muội quấy rầy, lặng lẽ ra cửa.
Có điều Thôi Phượng Lâm cũng có chút suy nghĩ, khi đóng cửa cố ý đập mạnh, phát ra một tiếng động. Nếu Thư Quân còn không tỉnh thì nàng ấy cũng đành chịu. Quả nhiên, Thư Quân không làm nàng ấy thất vọng, nghe được âm thanh này vang lên, giật mình ngồi bật dậy từ trên giường, sau đó duỗi cái eo lười, phát ra một tiếng e hèm ngái ngủ, giống như một con mèo nhỏ. Thôi Phượng Lâm cong cong khoé môi, cảm thấy cô nương này thú vị, đi đến phòng ăn dùng bữa.
Thư Quân là người cuối cùng đến phòng ăn, lúc nàng ngáp dài đi vào, Lý Anh, Tạ Vân và Thôi Phượng Lâm đang được cung nhân hầu hạ dùng bữa. Thư Quân chào hỏi ba người, Thôi Phượng Lâm nhìn nàng cười đáp lễ, Tạ Vân hơi gật đầu tỏ ý đã biết, từ đầu đến cuối Lý Anh vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Đêm qua Thư Quân đến đây đã gây động tĩnh không nhỏ, Lý Anh và Tạ Vân đều biết, xuất thân Thư Quân không cao, vốn không đáng ngại. Nhưng mà Trữ Tú Cung này không phải ai cũng có thể vào được, các thời đại trước Trữ Tú Cung đều là nơi tuyển phi tần cho thiên tử. Thư Thái phi bị phạt, Thư Quân lại được sắp xếp đến đây, ẩn ý trong đó đáng để người ta tìm tòi nghiên cứu.
Từ trước đến nay Thư Quân là người có gương mặt tươi cười lịch sự, nếu người khác không thích nàng, nàng cũng sẽ không nịnh nọt lấy lòng. Nàng chọn vị trí cách xa Lý Anh, đến ngồi đối diện với Thôi Phượng Lâm.
Thư Quân lặng lẽ nhìn lướt qua, ba người dùng bữa giống nhau, đều là bốn món điểm tâm, bốn món khai vị, lại có một bát cháo, phong phú hơn ở Hàm An Cung. Không bao lâu sau, hai cung nhân bưng mâm gỗ sơn mài đỏ vào, dọn đồ ăn sáng cho Thư Quân.
Một chồng bánh ngải cứu Động Đình xếp chồng lên nhau, một chén đựng măng trộn quyết(*), còn có bánh khoai lang tím, bánh ngọt cải hoa quế, cuối cùng là một bát canh củ mài bồ câu non, lớp vỏ bọc bên ngoài hơi mỏng, nhìn thấy được măng giòn và quyết băm nhuyễn cùng cá quế và tôm bóc vỏ, Thư Quân vui sướng thưởng thức đồ ăn ngon.
(*) Quyết: Một loài thực vật nở hoa ngầm, lá non ăn được.
Thôi Phượng Lâm ăn xong đầu tiên. Nàng ấy buông đũa, Tạ Vân cũng giận dỗi ném đũa xuống. Tuy thức ăn trong cung không kém, nhưng làm sao so được sơn hào hải vị ở nhà. Nàng ta động được mấy đũa là mất hết khẩu vị, không chỉ thế, nàng ta vẫn luôn cố tình ăn uống kiêng khem vì giữ gìn vóc dáng tinh tế mềm mại.
Cung nhân dâng trà súc miệng cho hai người, Tạ Vân nhấp một ngụm, lại chú ý tới Thư Quân đang ăn đến khí thế bừng bừng.
Có lẽ là đã nhìn thấy quá nhiều cô nương kiềm chế tính tình, thoải mái phóng khoáng như Thư Quân thế này cực kỳ hiếm có, cho nên không khỏi nhìn chăm chú vài lần. Nhìn Thư Quân ăn ngon như vậy, cũng khơi dậy vị giác của nàng ta, ngay sau đó, dường như nàng ta ngửi được một hương thơm từ nhân sâm cổ ngàn năm.
Tạ Vân này cũng là người cực kỳ ham ăn, chẳng qua ngày thường phải giữ gìn lễ tiết của quý nữ không dám phóng túng, từ nhỏ nàng ta đã cực kỳ quan tâm đến ăn uống, lại là con gái út của Tạ gia, được chiều đến không có giới hạn, xem như đã nếm đủ món ngon từ khắp bốn biển.
Nàng ta có thể chắc chắn đây chính là nhân sâm ngàn năm, nhân sâm càng tốt, dược tính càng mạnh càng đậm đà.
Vậy thì lạ quá, bát canh kia rõ ràng không có nhân sâm.Vậy mùi này từ đâu ra?
Bữa sáng của bốn người đều do Ngự Thiện Phòng thống nhất chia xuống, không thể khác nhau. Nàng ta nghi ngờ Lý Anh lén lút mua chuộc ngự trù thêm thức ăn cho mình.
“Hôm nay Lý tỷ tỷ bỏ thêm nhân sâm, ngửi mùi vị này, có lẽ là không ít tuổi đâu.”
Lý Anh tuân thủ quy tắc lúc ăn không nói chuyện, ngày thường sẽ không nói chuyện với người khác, thế nhưng hôm nay nàng ta đơ mặt đáp lại một câu: “Tạ muội muội là chó à? Mũi thính như vậy?”
Nhìn thấy Tạ Vân nhíu mày muốn nổi giận, nàng ta chậm rãi nói thêm: “Không phải ta, bệ hạ tuân thủ tiết kiệm, sao ta lại muốn làm ngài không vui chứ?”
Tạ Vân nghẹn giọng, ánh mắt không thể tin được bắn về phía Thư Quân.
Thư Quân đã ăn xong năm món, một chồng điểm tâm, trong miệng khô khốc, thuận tay múc một muỗng canh củ mài bồ câu non, nước canh trắng thuần giống mỡ đông, mùi dược liệu tản ra bốn phía. Cho dù là Tạ Vân kén ăn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia như thế chứ?
Thư Quân ăn mặc thật sự không giống như gia đình giàu có xa hoa, đừng nói là nàng không có bản lĩnh mua chuộc ngự trù, quan trọng hơn cả là ngự trù cũng không phải có bạc là mua được. Tạ Vân nghẹn một bụng nghi ngờ, ngồi sụp xuống hỏi Thôi Phượng Lâm.
“Nàng có chỗ dựa gì?”
Thôi Phượng Lâm nhún nhún vai tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì cả.
Mà Lý Anh rất nhanh nghĩ đến nguyên nhân sâu hơn, nàng ta vừa dùng khăn thêu lau tay, vừa liếc nhìn Thư Quân, kiêu căng mở miệng.
“Vị Thư cô nương này, ngươi quen biết bệ hạ à?”
Tạ Vân lập tức hiểu được ý của Lý Anh, ánh mắt nhìn về phía Thư Quân càng thêm sắc bén.
Lý Anh hỏi bất ngờ, Thư Quân hơi ngây người. Nàng lắc đầu: “Ta chưa từng gặp thiên nhan.”
Tâm tư Thư Quân đều viết ở trên mặt, không giống giả bộ. Lý Anh cũng không phải kiểu nắm mãi không tha, chỉ gật đầu ừ một tiếng, đứng dậy rời đi trước.
Trong lòng Tạ Vân không thoải mái, nhanh chân đuổi theo Lý Anh, hiếm khi bình tĩnh ôn hoà nói chuyện cùng nàng ta.
“Lý Anh, chúng ta điều tra Thư Quân này một chút đi, nàng quá kỳ lạ. Chỉ là con gái của một quan lục phẩm, nhưng lại có thể ở cùng một chỗ với chúng ta, không phải kỳ lạ sao?”
Lý Anh chín chắn hơn so với Tạ Vân, ánh mắt nàng ta lạnh nhạt nhìn phía trước, giọng nói trào phúng: “Có gì hay mà tra, dù sao cũng chỉ là nhan sắc xuất chúng, tương lai trở thành một phi tử mà thôi, đúng không?”
Nàng ta liếc mắt qua, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén: “Ngươi định trông đợi bệ hạ chỉ giữ một mình ngươi đấy à?”
Mục tiêu của Lý Anh thì rõ ràng hơn Tạ Vân, cũng nhìn rõ được tình hình. Nàng ta muốn vị trí Hoàng hậu, cho dù Bùi Việt nạp phi tử nhiều hay ít, nàng ta không cản được, cũng sẽ không ngăn cản.
Lý Anh để lại lời này, ra khỏi Trữ Tú Cung trước một bước.
Tạ Vân không quen nhìn nàng ta kiêu ngạo như khổng tước, trợn mắt, lại tìm Thôi Phượng Lâm hỏi thăm Thư Quân. Thôi Phượng Lâm không muốn nhiều chuyện sau lưng người khác, thoái thác: “Đêm qua ta ngủ sớm, chưa nói về chuyện trong nhà với nàng.”
Thư Quân uống cạn bát canh thuốc kia mới đi học đường. Nàng không hề biết, cái đó cũng không phải là bồ câu non bình thường, mà là chim nguyên cáo do ám vệ mới săn được sáng sớm nay, chỉ có một con đem đi Ngự Thiện Phòng, lại bỏ thêm nhân sâm ngàn năm, làm được ba bát canh. Một bát dâng cho Thái Hoàng Thái Hậu, một bát đưa đi Phụng Thiên Điện, còn bát cuối cùng là cho Thư Quân, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng không có phần.
Theo nguyên văn lời nói của Bùi Việt là: “Hôm qua cô nương này phải chịu tội nhiều, cho nàng chút an ủi.”
Lộ trình của nhóm người Dạ Sắc gặp khá nhiều trắc trở.
Tối đó, trên chuyến bay CA3855 có tất cả một trăm hai mươi lăm người, đội cảnh sát hình sự bắt đầu dựa vào danh sách hành khách do phía sân bay cung cấp, bắt đầu tiến hành loại trừ, cuối cùng còn lại ba mươi lăm người từng ở lại thành phố R trong ngày hôm đó.
Đã biết danh tính các bệnh nhân bị nhiễm virus Marbug, là người đầu tiên có liên quan trực tiếp đến virus là nhà sinh vật học Diệp Trường An và một y sinh Ninh Hán ở thành phố R đang cận kề cái chết.
Hung thủ không có ý định trả thù xã hội, nên trong chuyện này hẳn là còn có mối liên hệ nào đó.
Đáng tiếc hồ sơ quan hệ của người tên Ninh Hán này rất đơn giản, người tỉnh R, học và lớn lên tại thành phố R. Lần này đến thành phố N cũng chỉ là thay đồng nghiệp đi tham gia hội thảo nghiên cứu của bệnh viện.
Mối quan hệ trên mạng xã hội của cậu ta cũng đơn điệu giống như cuộc sống hằng ngày.
Cha mẹ đều đã mất, chỉ có một nhóm người miễn cưỡng được gọi là đồng nghiệp thân quen là hay quan hệ qua lại, nhưng cũng không quá thân thiết.
Quá trình tìm kiếm tiến triển rất chậm.
Nhóm người Dạ Sắc cũng không có nhiều thời gian để ở lại thành phố R, sau đó họ tiếp tục lên đường trở về địa điểm xuất phát.
*******************
Vừa đặt chân xuống thành phố N, Dạ Sắc liền nhận được điện thoại của Linser.
“Katze, tôi phải trở về Berlin, giúp tôi chăm sóc J.”
Dạ Sắc vừa bước ra đại sảnh sân bay, một cơn gió lạnh quất vào mặt, thuận tay kéo kéo áo khoác chắn gió: “Nhanh vậy, anh ấy có biết không?”
“Cậu ấy không thích tôi nói tạm biệt, mặc dù cậu ta biết tôi kiểu gì cũng sẽ trở lại.”
Giọng nói Linser cực kì u oán.
Dạ Sắc vốn đang căng thẳng, nghe vậy liền thả lỏng, cười nói: “Anh dặn dò tôi như vậy, giống như cô gái nhỏ không đành lòng để người yêu ở lại rồi rời đi vậy.”
“Tôi tưởng chuyện tôi yêu cậu ta đã sớm không còn là bí mật nữa rồi.” Linser cũng cười: “Tốt, không đùa nữa, có chút chuyện tôi không tiện nói cho cô biết, nhưng tóm lại nhớ chăm sóc cậu ta. Dù cậu ấy có chê cô vướng víu, hay chế giễu cô ngớ ngẩn.”
“Nhìn tôi giống như người đang thiếu ngược sao?” Dạ Sắc nhíu mày.
Nhắc đến cách giao tiếp khác người của Bùi Bạch Mặc, Linser cảm thấy mình có nghĩa vụ phải cổ vũ Dạ Sắc, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Cô có ánh mắt tốt như vậy, coi trọng cậu ấy, là chuyện đáng tự hào. Cô có thể làm được, giao cậu ấy cho cô, tôi thấy yên tâm rồi.”
Dạ Sắc nghe anh nói quanh co lòng vòng, rồi cuối cùng lại quay về khen Bùi Bạch Mặc, tâm trạng bất ổn vì vụ án và chuyện của Tiêu Tử Quy bỗng chốc tan biến: “Trước khi tôi biết anh ấy đang ở tỉnh N, trước khi anh vượt biển đến đây, một mình anh ấy, sống cũng rất ổn.”
“Cô ghét bỏ cậu ấy!” Linser kết luận.
Dạ Sắc: “Nói bậy, rõ ràng là tôi đang ca ngợi anh ấy.”
Đầu dây bên kia, Linser ngáp một cái, cúp máy: “Thật ra, tôi lo cậu ấy sẽ chết đói vì mỗi ngày ăn một quả táo. Cô giúp tôi kiểm tra xem cậu ta còn sống hay không là được.”
********************************
Bên ngoài sân bay, Dạ Sắc đứng ở cửa ra vào một lúc, mới thấy Lâm Khẩn lái xe đến.
Vừa lên xe, không còn vẻ nhẹ nhõm như lúc vừa nói chuyện với Linser nữa, mà vẻ mặt cô lại cực kì sầu lo.
Lâm Khẩn cũng không nói nhiều, trực tiếp lái xe đến bệnh viện của tỉnh N.
Mấy ngày nay, các chuyên gia của trung tâm chống bệnh truyền nhiễm vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, trong điện thoại Dạ Sắc vẫn còn tin nhắn Tiêu Tử Quy gửi đến: Anh đến bệnh viện, đừng lo lắng. P/s: Đừng nói cho cha mẹ.
Các bệnh nhân trong bệnh viện rất đông, Dạ Sắc đứng trước thang máy một lúc lâu, rồi lại chạy về phía cầu thang bộ.
Lâm Khẩn biết cô đang lo cho Tiêu Tử Quy, cũng không nói nhiều, im lặng đi sau cô.
Triệu chứng của Tiêu Tử Quy rất giống các triệu chứng của bệnh nhân nhiễm Virus Marbug giai đoạn đầu, khi Dạ Sắc còn ở tỉnh R, cô đã biết chuyện này qua một đồng nghiệp kiểm tra Tiêu Tử Quy.
Cô nhớ, mấy ngày trước Tiêu Tử Quy từng nói: Anh không rơi từ trên trời xuống, em cũng không được ngã xuống ở mặt đất.
Sao anh có thể ngã trước được chứ.
**********
Dạ Sắc lên thẳng phòng hội chẩn đặc biệt dành để đối phó với Virus Marbug.
Còn chưa đến tầng kia, đã thấy cha dượng Tiêu Hà và Lữ Tống Tống đang đi xuống.
Dạ Sắc ngẩng đầu nói với Tiêu Hà: “Cha!”
Khóe mắt Tiêu Hà trùng xuống, ông gật đầu với Dạ Sắc, xoa xoa tóc cô: “Sắc Sắc, con nói không sai. Anh trai con sinh ra là để giày vò cha. Đợi đến lúc nó ra ngoài, cha nhất định sẽ không nuông chiều nó nữa, nếu nó mà không nghe lời, cha sẽ nhốt nó lại như hồi còn nhỏ.”
Dạ Sắc miễn cưỡng nở nụ cười, tâm trạng cô vốn đang bình tĩnh, nghe được nỗi lòng của Tiêu Hà, cô lại thấy có chút chua xót.
Tiêu Tử Quy muốn cô giấu diếm, nhưng đối mặt với người thật sự quan tâm đến anh, những tin liên quan đến anh, họ đâu chỉ nghe thông qua mỗi cô.
Lâm Khẩn giúp Lữ Tống Tống đỡ Tiêu Hà. Lúc này Lữ Tống Tống mới giải thích với Dạ Sắc: “Bác Tiêu có bạn làm trong bệnh viện, tất nhiên là không lừa được bác ấy rồi. Dì Khương, mẹ cậu vẫn chưa biết đâu. Còn mình thì kiếm cơm nhờ mấy tin tức thế này, đừng dùng ánh mắt nghi ngờ ấy nhìn mình.”
“Có kết quả chưa?” Dạ Sắc dựa lưng vào tường, nhiệt độ lạnh buốt dường như xuyên thẳng vào tận tim cô.
Lữ Tống Tống khống đáp lại Dạ Sắc, ngược lại đứng phàn nàn: “Này, cậu ấy, biết chuyện rồi cũng không nói với mình một tiếng. Khi mình biết tin, anh ấy đã bị cách ly, ngay cả bóng người mình cũng chưa được gặp.”
“Lảng sang chuyện khác? Mình hiểu, đừng nói thẳng đáp án cho mình, mình không muốn nghe.”
“Cậu hiểu cái quái gì? Từ năm 11 tuổi mình đã phát hiện, ngoại trừ tính cách hư hỏng, anh ấy còn có ưu điểm là đẹp trai, bắt đầu từ năm 14 tuổi mình đã thích anh ấy mặc dù ai cũng biết, nhưng trước giờ mình cũng không biểu hiện ra một cách thái quá.”
Dạ Sắc đứng thẳng người, hai tay vòng qua hông Lữ Tống Tống, kéo cô lại ôm một cái: “Đừng cố tỏ vẻ kiên cường, trước mặt bạn thân, cậu khóc cũng được.”
“Mình khóc với cậu thì có ích gì, đừng an ủi mình.”
Lữ Tống Tống lè lưỡi, nói tiếp với Dạ Sắc: “Sắc Sắc, Dạ Văn Tây ở trong bệnh viện này đấy, đầu tuần mới về từ Châu Phi. Anh trai cậu đúng là đến chết cũng không đổi tính, lúc nào cũng chạy đến chỗ chị ấy.”
Lần đầu tiên Dạ Sắc thấy Lữ Tống Tống nhắc đến tên Dạ Văn Tây nhẹ nhàng như vậy.
Dạ Sắc biết, cô ấy không thích nhắc đến tên Tiêu Tử Quy và Dạ Văn Tây cùng lúc.
Hai người mặc dù không quen biết, nhưng giữa hai người có những mối liên quan không thể cắt đứt.
“Dương hoa lạc tẫn tử quy đề, văn đạo long tiêu quá ngũ khê.” (trích thơ Lý Bạch)
Dạ Sắc vẫn nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa Lữ Tống Tống từng say rượu, mắng to Lý Bạch.
Trong ba người, rõ ràng Lữ Tống Tống đã đến sớm hơn, nhưng sau này lại phát hiện ra, có nhiều thứ không liên quan đến chuyện trước sau, vận mệnh là một trong số đó.
***************************
Vụ án vẫn chưa được phá. Mỗi một giây một phút đều rất quan trọng.
Nhưng Dạ Sắc vẫn tự cho phép mình ích kỉ một chút, dành ra ít thời gian để ở lại bệnh viện.
Khi Tiêu Tử Quy thừa nhận bị cảm, cô không có cách nào can thiệp vào việc bệnh tật của anh, chuyện duy nhất có thể làm được vì anh, đó chính làm hoàn thành một chấp niệm mà những năm qua anh vẫn không bỏ xuống được.
Giống Lữ Tống Tống, có khuyết điểm là chưa từng tỏ tình qua, Tiêu Tử Quy cũng luôn chờ đợi Dạ Văn Tây, không muốn cô ấy bị mình ngăn bước, cũng chưa từng thổ lộ bao giờ.
Dạ Sắc mượn một tờ giấy trắng từ một đồng nghiệp ngoài hành lang, đứng ở hành lang đông đúc của bệnh viện, cầm trong tay dãy số Lữ Tống Tống đưa cho cô, ấn từng phím số trên điện thoại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng giọng của Dạ Văn Tây cũng vang lên bên đầu dây kia, Dạ Sắc không nói nhiều, vào thẳng vấn đề chính: ” Chị Văn Tây, em là Dạ Sắc, đang ở gần bệnh viện, có thể xin chị chút thời gian ở lầu một bệnh viện không?”
Dạ Văn Tây ngừng mấy giây mới đồng ý, nhưng mà lời đáp lại cũng rất ngắn gọn: “Được.”
*****************************
Nhiều năm sau, Dạ Sắc vẫn có thể nhớ kĩ cảm giác tim mình đập loạn nhịp khi thấy Dạ Văn Tây ở cửa sổ hành lang tầng hai.
Nhịp đập ấy, còn mạnh hơn cả lúc cô gặp Bùi Bạch Mặc thuở thiếu thời.
Dạ Văn Tây có rất nhiều lý tưởng: Chi viện biên cương, dạy học, làm y sinh ở biên giới.
Như lý tưởng của Tiêu Tử Quy lại chỉ có một.
Một đời, một kiếp, một người.
Dạ Sắc không biết, liệu sau này Tiêu Tử Quy sống sót, biết được hành vi lúc này của cô, có tức giơ chân lên hay không, nhưng khi cô giơ lên tờ giấy có ghi dòng chữ “Dạ Văn Tây, Tiêu Tử Quy yêu chị.” cô tự thấy, bản thân ngoại trừ việc có chút già mồm, bình thường đều hướng đến một tương lai tươi đẹp.
Trên đường về tỉnh N, cô đã từng sợ như vậy.
Từ chuyện Lữ Tống Tống né tránh, đến lúc biết được Tiêu Tử Quy bị cảm, cô đột nhiên lại có một khoảnh khắc thả lỏng.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Tử Quy gãy tay, gãy chân nhiều như vậy, nhưng lần nào cũng nhanh chóng khỏi lại như cũ, lại trở thành người anh khỏe mạnh của cô.
Cô tin rằng, lần này anh vẫn sẽ khỏe lại như trước.
Mà thế giới này, cũng sẽ không tàn nhẫn đến như vậy, ép anh rời đi.
**********************
Việc phá án vẫn giậm chân tại chỗ như cũ.
Ngược lại, ca bệnh thứ năm lại xuất hiện.
Người nhiễm bệnh là bạn trai của Kiều Kiều, cũng là nhà sinh vật học, Cố Thần.
Dạ Sắc phụng mệnh đi đón Bùi Bạch Mặc đến hỗ trợ.
Sau khi Linser rời đi, Dạ Sắc vẫn chưa gặp lại Bùi Bạch Mặc, trước khi xuất phát đến biệt thự, cô liền gọi điện thoại cho anh.
Gần đây có rất nhiều chuyện, lại càng làm Dạ Sắc hiểu rõ câu : “Bạn sẽ không bao giờ biết chuyện ngoài ý muốn và ngày mai, cái nào sẽ đến trước”. Từ khi Tiêu Tử Quy có chuyện đến bây giờ, Dạ Sắc tự nhận mình coi như kiên cường, có thể bình tĩnh an ủi Lữ Tống Tống, cũng có hơi sức để lý trí tỏ tình giúp Tiêu Tử Quy, rồi đi phân tích vu án.
Nhưng vào giây phút nghe được giọng của Bùi Bạch Mặc, mắt cô lại ướt.
Tổ trưởng Hứa Nam Khang đã sớm thông báo cho Bùi Bạch Mặc về tình huống chung của vụ án, Dạ Sắc cũng không cần nhiều lời. Cô cầm điện thoại, không dám lên tiếng, sợ vừa mở lời, liền để lộ vẻ yếu đuối của mình.
Bùi Bạch Mặc cũng yên lặng cùng cô tầm năm giây, sau đó lên tiếng hỏi: “Em đã gặp qua người đàn ông nào hiểu lòng người, lại phong độ nhẹ nhàng hơn tôi chưa?”
Dạ Sắc bị câu hỏi bất ngờ của anh dọa đến sững người.
Bùi Bạch Mặc cũng không cần cô đáp lại: “Tôi thích em mặc định như vậy. Nói thế, thì tôi đúng là người đàn ông hiểu lòng người, lại phong độ nhẹ nhàng nhất mà em từng gặp đúng không?”
Dạ Sắc nghi hoặc lên tiếng: “Tiểu sư thúc?”
Đầu dây bên kia, Bùi Bạch Mặc nhíu mày, giọng điệu rất uyển chuyển: “Thật ra, em cười lên, thì sẽ phù hợp với mỹ quan của người bình thường hơn.”
Bỗng nhiên anh thấy mình dùng từ ngữ khiêm nhường của người bình thường để miêu tả bản thân có chút không hợp, rất sỉ nhục mắt thẩm mỹ của bản thân. (Sắc Sắc là một mỹ nữ, mọi người hãy tha thứ cho mắt thẩm mỹ của Bùi sư thúc, cứ để anh ấy động não thỏa thích đi.) cũng không thể nói láo là cô cười tươi thì dễ nhìn hơn là khóc, thôi thì vẫn nói thẳng đi…
“Sắc Sắc, đừng khóc vô cớ. Tôi vẫn chưa quên dáng vẻ….. khó coi của em khi khóc lần trước đâu.”
Dạ Sắc: “….”
Anh còn có thể ‘uyển chuyển’ hơn nữa sao?
Dạ Sắc cảm thấy cánh tay cầm điện thoại của mình cực kì bỏng rát, sắp không cầm nổi điện thoại mà quăng xuống đất.
Lúc này cô cực kì muốn nhắn với Linser hãy nghiên cứu một đề tài: Sự ảnh hưởng của táo đến việc phát triển EQ.
Bùi Bạch Mặc đợi mãi không thấy cô phản ứng lại, có chút hối hận bản thân nói thẳng chưa hết ý.
Chẳng hạn như lúc xế chiều anh đến bệnh viện kiểm tra, không cẩn thận thấy cô ở đại sảnh tỏ tình với một người con gái khác, khung cảnh ấy, rất ‘man’, rất ‘cool’.