#VeronicaDeMary
Mười phút sau, Tiêu Diễn bước ra với ly nước, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đợi mình, trái tim anh lại nóng lên, nhanh chóng đi đến bên cô.
“Của em đây.”
San San nhận lấy ly trà sữa, sau đó cắm ống hút và uống thử một ngụm.
Rất ngon!
Tính từ đó đến giờ cũng đã hơn mười năm cô uống nó, đến lớn do bộn bề việc học và sợ béo lên nên không dám thử lại, nay lại được một phen ấn tượng lớn.
San San liếc nhìn anh, cô có thể thấy được, Tiêu Diễn nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình yêu thương, làm cô cảm giác nóng rực rạo trong lòng.
“Thầy cũng thử đi a.” – San San đưa ly nước cho anh mà vô tình bôi đi vết son trên ông hút, anh có thể nhìn thấy dấu môi màu đỏ bên trên và một ít nước của em ấy trên đó.
Bàn tay anh chợt run lên nhưng rất nhanh đã nắm chặt lại thành nắm đấm, giả vờ tự nhiên ngậm vào và uống nó.
Tuy anh không thích dùng đồ ngọt, nhưng không phủ nhận rằng thức uống này…cũng có chút ngon.
“Chu Trinh? Cậu làm gì ở đây vậy?”
San San vô tình nhìn sang, thấy Chu Trinh đang ở quán chè bên cạnh.
Khoan đã, cô nói thiếu rồi, là ở cùng một chàng trai trẻ, nhìn vóc dáng chắc hẳn là sinh viên.
“San San?” – Chu Trinh đang ăn thì bị gọi tên, mém chút thì sặc, nhìn sang bên cạnh lại thấy thầy giáo của mình, liền đứng dậy chào hỏi mặc dù đã quen biết quan hệ giữa hai người họ nhưng vẫn chào hỏi đâu ra đó rõ ràng, đấy gọi là tôn ti giữ lễ của Chu Trinh.
“Khụ, giới thiệu với cả hai, đây là Chiếu Viện, bạn trai của mình, học lớp bên cạnh, tụi mình vừa quen nhau được khoảng một tuần mà thôi.”
“Viện Viện, đây là San San, bạn thân của mình, còn đây…chắc cậu biết rồi, chính là thầy thể dục của chúng ta.”
Chiếu Viện chính là học bá nam của khối, chỉ thua San San một hoặc hai hạng, ngoài việc cả trường lúc nào cũng háo hức chờ mức hạng của mình sau khi thi thì cũng rất mong chờ có sự thay đổi lớn về những người đứng đầu.
Tuy vậy, San San và Chiếu Viện luôn luôn không bao giờ thay đổi vị trí của mình, mà vẫn mãi vẫn ngồi trên hai cương vị cao nhất.
Chiếu Viện nhìn người trước mặt thì cúi đầu một cái, anh cũng không nghĩ sẽ gặp gỡ học bá của trường ở đây. Lại nghe Chu Trinh nói mới phát giác ra, người đứng cạnh cô bạn họ Ôn kia chính là người thầy thể dục nghiêm nghị của bọn họ, sao thầy ấy lại ở đây?
Chiếu Viện chỉ nghĩ thầm trong đầu, nhưng vẫn lặng im chào thầy.
“Chào em.” – Tiêu Diễn giữ sự nghiêm trang cúi chào, không có bất cứ ý nghĩ nào khác.
Chu Trinh nhìn ly trà sữa trong tay Tiêu Diễn, lại nhìn hai người, cuối cùng lại bắt đầu cười ranh mãnh.
“Hai người…đi hẹn hò sao? Đến đây lại trùng hợp nha.” – Chu Trinh chọc San San, cũng không tin là người nhạt nhẽo như thầy ấy lại chịu đi đến những nơi náo nhiệt này.
San San cười cười, sau đó đột ngột dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh, dùng giọng nũng nịu cất tiếng.
“Tất nhiên rồi, thầy ấy là người rủ tớ đó, nếu tớ không đi thì thầy ấy sẽ buồn cho mà xem.”
Tiêu Diễn nghe xong liền cảm thấy buồn cười, San San đúng là càn quấy mà, nhưng thế lại khiến anh dễ dàng rung động hơn, không thể không yêu cho được. Tiêu Diễn tiêu sái cúi đầu xuống và khẽ nói nhỏ, giọng nói chỉ đủ cho một mình cô nghe.
“Bé con nghịch ngợm, tối nay về anh tìm cách trừng trị em.”
San San nghe những lời lưu manh đó liền đỏ mặt, dùng tay nhẹ nhàng đá anh một cái.
Chiếu Viện chính là không tin vào mắt mình, người thầy được cho là nghiêm nghị, quy củ nhất nhì tại trường lại có một mặt đầy thương yêu khác biệt đến thế này, hai thầy trò này… chính là đang hẹn hò?
Anh cũng nhìn thoáng qua vẻ mặt học bá, cậu ta nhìn lại trông vô cùng khác so với tưởng tượng của anh.
Bình thường, học bá là người ít nói, trầm tính, không thể hiện cảm xúc hạnh phúc gì ngoài việc học hành, đôi khi chỉ nói chuyện cười đùa, tất nhiên cũng là vì chuyện học tập.
Còn học bá này, nhìn thế nào cũng không giống, tuổi xuân phơi phới lại tươi cười rạng rỡ, có lẽ là do ở cùng với người mà học bá yêu thương.
Vì anh ở cùng Chu Trinh cũng cảm nhận hạnh phúc giống như thế.
Chu Trinh nhìn cảnh tượng trước mặt đã quen rồi liền không có cảm xúc gì, hai cái người này đúng là không nể nang người trước mặt mà, thể hiện tình cảm liên tục, cô cảm thấy chính mình như bị rắc rất nhiều cơm tró, hơn nữa có vẻ còn rất ngon miệng.
Chu Trinh lặng thinh, sau đó ôm người bạn trai rời đi, còn không quên bồi thêm một câu.
“Được rồi, cậu đi chơi cùng thầy ấy đi, tớ đi cùng bạn trai đây, tạm biệt.”
…
Tiêu Diễn cùng San San dạo quanh vài vòng mát mẻ đến khi mặt trời lặn mới quay về nhà.
Thấy San San khá mệt mỏi, anh chủ động cởi áo khoác ngoài cho cô, sau đó chuẩn bị nước tắm và bảo cô đi tắm trước cho thoải mái.
San San vâng theo lời anh, đi vào trong chuẩn bị quần áo. Đến khi tắm rửa xong kĩ càng, cô ăn một bữa thoải mái do anh nấu.
Nhưng thiếu nữ ngây thơ không hề hay biết rằng chính mình sắp rơi vào bẫy của sói, lại tươi cười say mê, huyên náo trò chuyện cùng anh.
___
Vote ủng hộ tác giả với các bạn ơi, tương tác truyện thấp quá ಥ‿ಥ