Độc Sủng Chị Dâu

Chương 45: Chân tướng



“Thiên Hoan, sao cậu lại tới đây?” Ki Ki mở cửa phòng, giật mình khi nhìn Tầm Thiên Hoan đang đứng ngoài cửa.

Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Như thế nào, mình không thể đến thăm cậu sao?”

Ki Ki cười, mở rộng cửa: “Vào đi.”

Sau đó chạy vào phòng hô to: “Tịch, xem ai đến la ~”

Trong phòng Âu Dương Tịch nghe vậy đi ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Tầm Thiên Hoan, hai người đồng thời sửng sốt một lát, Âu Dương Tịch cười cười: “Thiên Hoan, em đã đến rồi.” Trong ánh mắt có chút hoang mang.

Tầm Thiên Hoan có chút ý vị thâm trường, nói: “Đã lâu không gặp, Tịch.”

Âu Dương Tịch ôn nhu cười, không nói.

Ki Ki nhướn mày: “Cái gì đã lâu không gặp? Hai ngày trước không phải mới gặp mặt sao? Đúng rồi, Thiên Hoan, thân thể của cậu thế nào?”

Tầm Thiên Hoan ngồi ở trên giường, nói: “Tốt…… Nếu không tốt, mình chắc là đã chết.”

Ki Ki nhăn nhíu mày: “Làm gì nói nặng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tầm Thiên Hoan lại cười: “Mình muốn giữ được thanh danh trong sạch thì từ nay về sau, phải trốn ở trong nhà mà không ra khỏi cửa nửa bước.”

“Phanh” một tiếng, ly nước Âu Dương Tịch đang rót cho Tầm Thiên Hoan trượt khỏi tay.

Ki Ki giật mình nhìn đến: “Tịch, anh sao không cẩn thận?”

Âu Dương Tịch quay đầu lại nhìn hai người cười cười.

Ki Ki lại hướng Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Thiên Hoan, cậu nói vậy là có ý gì?”

Tầm Thiên Hoan liếc nhìn Âu Dương Tịch, sau đó đem đầu đuôi sự tình kể cho Ki Ki nghe,Ki Ki càng nghe càng tỏ ra tức giận không thôi a……

Ki Ki tức giận: “Bắc Diệc Uy rõ ràng là biến thái mà? Chuyện đó mà cũng quay video lại sao?!”

Âu Dương Tịch vô cùng hoảng sợ, chạy đến cầm lấy hai tay Tầm Thiên Hoan hỏi han: “Bắc Diệc Uy đụng đến em?”

Tầm Thiên Hoan có chút không được tự nhiên, nói: “Ai nha, đây vốn không phải trọng điểm, quan trọng là…, hắn quay lại toàn bộ quá trình. Cho nên, em phải tìm được người muốn hại mình thì mới có thể thoát khỏi phiền toái này!”

Ki Ki tức giận nói: “Sau đó hắn dùng đoạn video để uy hiếp cậu? Mẹ nó, người đàn ông này cũng quá nham hiểm a? Cho dù hoài nghi chuyện này với cậu có quan hệ, cũng không làm thành như vậy! Bắc gia bọn họ có quyền thế, lại không thể tự mình đi tra sao?”

Tầm Thiên Hoan nói: “Bắc Diệc Uy chính là muốn gây khó dễ cho mình mà!”

Ki Ki oán hận nói: “Mình thật là không quen nhìn loại đàn ông này! Bọn hèn nhát!”

Tầm Thiên Hoan khinh khỉnh: “Hiện tại hận hắn cũng chẳng ích gì, hắn – Bắc Diệc Uy chính là loại người như vậy, mình cũng chỉ có thể nghe lời hắn, hiện tại quan trọng nhất là, phải tìm được đoạn phim ngắn, mới có thể cam đoan Bắc Diệc Uy sẽ không đem đoạn video của chúng mình công khai ra.”

Ki Ki nhíu nhíu mày: “ đoạn video đó dù sao cũng có cả hắn, hắn sẽ không ác như vậy chứ? Đến lúc đó mất mặt nhất chẳng phải vẫn là chính hắn – Bắc Diệc Uy!”

Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Chỉ cần người kia không công khai đoạn phim quay lén Bắc Diệc Uy, thì đoạn video của mình cũng vĩnh viễn khó có khả năng bị lộ ra ngoài, nhưng chẳng may đoạn video bị lộ ra ngoài, dù sao Bắc Diệc Uy danh dự cũng không còn, thì hà tất hắn còn sợ mất thêm? Chỉ là chuyện này có liên quan tới mình, hắn định sẽ không bỏ qua cho mình!”

“Nói như vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là phải tìm ra rốt cục đoạn phim ngắn trong tay ai!”

“Đúng vậy.”

Ki Ki nhíu mày suy nghĩ: “Ai có thể làm ra việc này chứ? Quen biết cậu cũng không nhiều lắm, người nhà thì không thể nào, bạn bè thì chỉ có hai đứa là mình và Tịch……”

Ki Ki bỗng nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thiên Hoan, hôm nay cậu đột nhiên chạy tới đây tìm, không phải là…… cậu nghi ngờ tụi mình chứ?”

Tầm Thiên Hoan nhìn Ki Ki, bỗng nhiên bật cười, ánh mắt Tầm Thiên Hoan không tự chủ chuyển về phía Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch giờ phút này chính là trầm mặc không nói đứng ở trước mặt hai người phụ nữ, khi vừa chạm phải ánh mắt của Tầm Thiên Hoan, thân thể mơ hồ chấn động.

Tầm Thiên Hoan đứng dậy, nhìn chăm chú vào Âu Dương Tịch, từng bước một đến gần Âu Dương Tịch, sau đó thanh âm chậm rãi mà thanh nhu, hỏi: “Tịch, có phải là anh làm không?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch tựa hồ nổi lên một tầng sương nhạt, sau một lát sững sờ lại giấu đi những cảm xúc đó thật nhanh, cười nói: “Thiên Hoan, em đang nói gì vậy chứ?”

Tầm Thiên Hoan lẳng lặng nhìn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mơn trớn môi hắn, sau đó lại dời lên mơn trớn cái mũi của hắn, ánh mắt của hắn, lông mày của hắn, quả quyết: “Tuy anh che dấu rất hoàn hảo, nhưng là, em biết rõ chính anh làm.”

Âu Dương Tịch đáy mắt cả kinh, nhưng vẫn phủ nhận: “Em nghi ngờ là anh làm sao?”

Tầm Thiên Hoan kiên quyết: “Đúng.”

Âu Dương Tịch trong ánh mắt kinh ngạc đến run sợ, sau đó cười nói: “Tại sao?”

Tầm Thiên Hoan thản nhiên nói: “Chỉ trách quan hệ xã giao của em rất ít, nên người em có thể hoài nghi chỉ có anh, Tịch…… Anh nói cho em biết hoài nghi của em có chính xác không?”

Âu Dương Tịch lãnh đạm trả lời: “Nếu như anh nói không phải?”

Tầm Thiên Hoan khóe môi khẽ nhếch: “Em không tin.”

Âu Dương Tịch ánh mắt thật sâu, khuôn mặt tuấn mỹ, đẹp đến kinh người, thanh âm sâu kín: “Nếu như anh nói là anh làm?”

Bàn tay đang đặt vuốt ve trên gò má Âu Dương Tịch của Tầm Thiên Hoan cứng đờ, cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, trong ánh mắt hiện lên vô số cảm xúc, cô bỗng nhiên kiễng mũi chân, ngẩng mặt, chuẩn xác hôn lên môi của hắn, sau đó, nhẹ nhàng mà cắn…… Mãi cho đến lúc chất lỏng màu đỏ chảy ra……

Âu Dương Tịch nhắm mắt lại…… Trên môi đau nhức……Một giọt máu đỏ thẫm từ môi chảy xuống, nhỏ trên mặt đất……

Tầm Thiên Hoan bỗng rời đi môi hắn, vội vã hỏi: “Không phải anh đúng không? Không phải anh, làm sao lại có thể là anh, Tịch!”

Tầm Thiên Hoàn hoài nghi…… Nhưng là, cô không tin……

Âu Dương Tịch ánh mắt u sầu nhìn cô, lời nói cũng trở nên nặng trĩu mà không thể cất lời, sau một khoảng lặng thật lâu, hắn mới nhẹ nhàng khẳng định: “Là anh.”

Tầm Thiên Hoan lập tức phủ nhận: “Không phải!”

Âu Dương Tịch kiên quyết: “Là anh làm.”

Tầm Thiên Hoan kiên trì: “Không phải!”

Âu Dương Tịch dứt khoát nói: “Anh gia hạn Bắc Diệc Uy trong vòng mười ngày phải đem phân nửa tài sản Bắc gia chuyển sang tên của em, nếu hắn không làm theo anh lập tức liền đem đoạn phim ngắn của hắn công khai!”

Tầm Thiên Hoan vẫn không tin: “Anh nói dối!”

“Anh liên lạc với hắn bằng số điện thoại: 1354458795*!”

Tầm Thiên Hoan sửng sốt……Đây là dãy số quen thuộc…… Cô vừa mới…… Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu…… nhưng ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy……

“Nhưng là người cùng nói chuyện với em qua số điện thoại đó chính là nữ nha!”

Âu Dương Tịch nhìn thoáng qua Tầm Thiên Hoan, sau đó lướt qua cô, đi vào bên trong một cái phòng……

Qua một lát, Tầm Thiên Hoan nghe thấy điện thoại vang lên, Tầm Thiên Hoan lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại báo chính là dãy số kia gọi đến, Tầm Thiên Hoan quay đầu lại, tìm kiếm Âu Dương Tịch, lúc này Âu Dương Tịch trong tay chính là đang cầm một cái điện thoại di động, hắn ý bảo cô nghe……

Tầm Thiên Hoan run rẩy nắm điện thoại, nhấn nút nghe rồi để đến bên tai, cô tận mắt nhìn thấy Âu Dương Tịch cầm điện thoại và đang nói chuyện với cô: “Hiện tại em đã tin?”

Tầm Thiên Hoan nghe thanh âm này mà cả người ngây ngẩn! Trong khoảng thời gian ngắn, cô như người lạc vào cõi mộng!

Đây là thanh âm của ‘Phụ nữ’! Cái thanh âm này cùng với thanh âm của ‘Người phụ nữ’ cô đã nói chuyện qua giống như đúc!

Âu Dương Tịch cầm điện thoại tiếp tục nói: “Buổi sáng trò chuyện với em đúng là anh, hiện tại loại máy biến âm này đã rất phổ biến……”

Tầm Thiên Hoan chăm chú cắn môi, cái này hết thảy thật không thể tin được!

Âu Dương Tịch còn nói: “Thiên Hoan, kỳ thật, có nhiều thứ, cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là thật sự, con người em quá đơn thuần, em phải hiểu được lòng của anh……”

Tầm Thiên Hoan đột nhiên cắt đứt điện thoại, cái ‘Nữ âm’ quái dị kia cũng bị cắt đứt!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.