Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 234: Nồng đậm ấm áp cùng trầm mặc đối lập



Tạ Hoài nghe lời nói vô cùng kiên định của Khúc An, toàn bộ tâm tư lập tức dại ra. Qua vài giây sau, mới lấy lại tinh thần, lập tức tránh khỏi tay Khúc An, ánh mắt híp lại mang theo một tia u quang, lẳng lặng nhìn Khúc An gần trong gang tấc, qua một hồi lâu, mới cười ha ha “Lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy. Đáng tiếc, ta bây giờ đối với ngươi không có hứng thú.” Nói rồi, Tạ Hoài đẩy Khúc An ra, sải bước hướng về cửa phòng đi đến. Y thế nào cũng sẽ không thừa nhận, chính mình này là đang trốn tránh. Y nói không rõ được cảm giác trong nội tâm mình, chỉ cảm thấy khi nhìn Khúc An, trái tim của y, rất loạn rất loạn……

‘Ầm’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hung hăng đóng lại, Khúc An đứng ở phía sau Tạ Hoài, ánh mắt như trước lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Môi mỏng hé mở, từng chữ từng chữ, chữ chữ rõ ràng mềm nhẹ “Ta nói rồi, ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu hết!”

“Ngươi……” Tạ Hoài xoay người nhìn Khúc An, tay đặt ở hai bên, không tự chủ nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt nhất thời cực kỳ âm trầm.

“Tạ Hoài, ban đầu là ngươi chữ chữ cam đoan. Ta mới từ bỏ gia đình cùng sự nghiệp của ta, cùng ngươi đi vào con đường không thể quay đầu lại này.” Khúc An cũng không sợ gương mặt âm trầm của Tạ Hoài, ánh mắt lẳng lặng nhìn y, vẫn như trước dùng ngữ khí không nhanh không chậm, chậm rãi nói.

“Ta xem ngươi bệnh cũng không nhẹ.” Tạ Hoài nghe Khúc An nói, cảm giác mình đầu có chút hơi đau. Hắn vẫn như cũ cố nén, làm bộ không có bất kỳ chuyện gì, khinh miệt liếc mắt nhìn Khúc An. Nội tâm nhưng là binh hoang mã loạn mê man.

“Ha ha……” Nghe Tạ Hoài nói, Khúc An nở nụ cười, anh cười rất đẹp, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đôi đồng tử đen kịt sáng lấp lánh, ướt át giống như vừa được gột rửa, quyến rũ vội hiện ra. Cũng không phải loại liêu nhân phong tình, mà là, nhìn một chút cũng cảm giác nội tâm một trận mỹ lệ.

Tạ Hoài theo bản năng không dám nhìn nụ cười của Khúc An, tầm mắt của y hơi rũ xuống, dừng ở trên mũi Khúc An. Bên tai lại vang lên từng trận cười khẽ của Khúc An, dường như là một cơn gió nhẹ trong trận chiến, thổi bay làm khắp nơi bừa bộn, thổi tan từng trận khói thuốc súng, lưu lại đều là đau xót không thể thổi đi. Nghe nghe, trong tâm Tạ Hoài nổi lên một trận cảm giác nóng nảy không nói ra được, y sờ môi, nửa ngày mới ói ra hai chữ “Đồ điên.” Dứt lời, liền chuẩn bị đưa tay ra mở cửa, lại phát hiện cửa này đã bị khóa chặt, làm sao cũng không mở ra được.

“Ta biết ngươi sẽ đến. Cho nên, ta từ rất sớm đã chuẩn bị.” Thanh âm Khúc An nhẹ nhàng, ánh mắt mang ý cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài. Nụ cười kia, đẹp đến kinh người.

Tạ Hoài phẫn nộ quay người, lại không đoán trước được, đập vào mắt là nụ cười khuynh thế của Khúc An, trong nháy mắt si ngốc sững sờ. Trong đầu có cái gì đó nhanh chóng thoáng hiện. Tạ Hoài trực giác chính mình nên rời đi nơi này, rời đi người trước mắt này, nhưng là, y bước không ra nổi hai chân của chính mình.

“Tạ Hoài, biết ta tìm ngươi đã bao lâu không?” Khúc An thu lại nụ cười của bản thân, ánh mắt điềm tĩnh thật giống như đang nhớ lại cái gì đó.

“Khúc An, chúng ta quen biết?” Cho đến lúc này, Tạ Hoài mới nhìn thẳng vào vấn đề này. Y hiện tại, đã không muốn chạy trốn nữa, y muốn biết y cùng người này đến cùng từng có quan hệ gì. Tại sao, sau khi gặp, chính mình lại biến đổi đến cổ quái như vậy.

“Ừm. Quen.” Khúc An gật đầu cười, một nụ cười nhạt phi thường bình tĩnh, mang theo một loại ý tứ hàm xúc thanh nhàn không nói ra được. “Chúng ta quen biết đã lâu rồi.” Bên trong giọng điệu này không có chút quái lạ nào như vừa nãy, trở nên vô cùng bình thường.

“Bao lâu?” Tạ Hoài thuận miệng liền tiếp hỏi, trong lòng cũng rất là buồn bực, không thể, nếu quả thật là cực kỳ lâu, tại sao chính mình không có bất kỳ ấn tượng nào? Chỉ là, Khúc An cũng không giống như là đang nói dối, trong chuyện này hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đoa?

“Ân, để ta nghĩ xem.” Khúc An khẽ cúi thấp đầu, tựa hồ là đang suy tư. Qua thật lâu mới ngẩng đầu lên, vẫn như trước cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài “Một nửa của thiên trường địa cửu.”

Nghe lời này, Tạ Hoài lập tức nhíu mặt mày. Tên này trả lời kiểu gì vậy? “Nói rõ ràng chút.”

“Bởi vì.” Khúc An tựa hồ biết Tạ Hoài sẽ hỏi, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần, nói hai chữ, sau đó dừng lại một chút, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Tạ Hoài “Việc này, thật sự không có cách nào nói rõ ràng.”

Tạ Hoài nghe, chân mày nhíu chặt hơn. Đáy mắt chợt lóe âm trầm “Ta không rảnh nói đùa với ngươi.”

“Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc.” Khúc An thẳng thẳng bờ vai của chính mình, ngữ khí rất nhẹ nhàng.

Tạ Hoài trầm mặc, sau đó, trực tiếp lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho thuộc hạ ở phía ngoài, đến đem cái cửa này phá ra. Cùng cái người điên này cùng nhau, y sẽ nổi điên.

“Cầu ngoại viện?” Khúc An đưa tay ra thừa dịp Tạ Hoài không chú ý, đưa điện thoại di động cướp vào trong tay, mạn bất kinh tâm thưởng thức.

“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?” Tạ Hoài cũng không đi giựt lại điện thoại di động, chỉ là trầm giọng hỏi Khúc An.

“Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong.” Khúc An cười đến mặt mày cong cong, nhếch miệng lên, gương mặt tái nhợt bị ánh đèn chiếu lên, đẹp đến có chút mộng ảo.

Tạ Hoài mím môi không nói gì, y hiện tại đã xác định người này chính là một người điên.

“Ngươi yên tâm. Sau khi xong, ta sẽ cùng ngươi một đao cắt đứt. Từ đây, lộ đường về cầu về cầu” Khúc An đưa điện thoại di động ném cho Tạ Hoài, cười quay người rời đi, trong con ngươi sáng ngời chợt lóe tia sáng lấm ta lấm tấm, trong đầu thoáng hiện. Những ngày kia bọn họ ở chung với nhau, nhiều khó khăn như vậy bọn họ đều dắt tay nhau đi qua, bọn họ, kiên trì lâu như vậy, rốt cục, bại bởi một cái địa cửu thiên trường…… Là tình yêu quá đẹp, mê mắt của anh, quên mất bọn họ vốn không có thiên trường địa cửu. Cũng được, ngươi trả lại ta 961 ngày, hai lần 961 gộp lại, có tính là một thiên trường địa cửu hay không?

Tạ Hoài đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Khúc An càng đi càng xa. Trong đầu vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn lời của anh: Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong……

……

“Tiểu Cửu, để em xem một chút thân thể của anh thế nào rồi.” Nam Cung Kỳ lập tức buông lỏng tay đang nắm chặt Nam Cung Cửu ra, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới thân thể của hắn. “Làm sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Không có chuyện gì, hiện tại hết thảy đều đã là quá khứ.” Nam Cung Cửu nắm chặt tay Nam Cung Kỳ, đem anh ôm vào trong ngực “Kỳ, sau này sẽ không người nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ.”

“Tiểu Cửu, em, em còn chưa cùng người trong nhà nói chuyện.” Nam Cung Kỳ có chút chần chờ lên tiếng.

“Không sao, chờ tôi chữa khỏi vết thương, chúng ta cùng trở lại. Sau đó, nói rõ với người thân, nếu như bọn họ không tiếp thụ được, Kỳ cũng không cần sợ, tôi có rất nhiều tiền, đầy đủ cho chúng ta đi một nơi khác sống một cuộc sống nhàn nhã.” Nam Cung Cửu nhìn tay nắm chặt của hai người, trong lòng tràn đầy toàn bộ đều là ngọt ngào. Thời khắc này, cảm giác tất cả khổ cực đều đáng giá.

“Tiền của anh……” Nam Cung Kỳ ngước mắt nhìn Nam Cung Cửu, khắp khuôn mặt là nghi ngờ, Tiểu Cửu, thật giống có rất nhiều chuyện……

“Em đừng nóng giận, tôi chậm rãi nói cho em biết.” Nam Cung Cửu đối Nam Cung Kỳ cười cười. Sau đó, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện của bản thân ở nước Pháp. Đương nhiên, hắn cũng không nói gì mình là trọng sinh, hắn sợ rằng, Kỳ còn chưa có tiếp thu được…… Cái này nguy hiểm, hắn không thể đánh cược. Hắn cũng không đánh cuộc được……

Thời gian trôi qua một tiếng, Nam Cung Cửu mới dần dần kể xong. Nam Cung Kỳ đã sớm bị khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, đầy đủ ngốc trệ một phút mới tỉnh táo lại, đôi môi run rẩy, lại nói không ra bất kỳ cái gì, chỉ có nước mắt từ khóe mắt lách tách rơi xuống. Cảm giác trong lòng không có cách nào dùng lời nói để diễn tả……

“Hết thảy đều đã trôi qua, Kỳ, hiện tại chúng ta rốt cục có thể ở cùng một chỗ.” Nam Cung Cửu cúi đầu, hôn lên khóe mắt Nam Cung Kỳ. Mặn mặn, mang chút ấm áp. Nhưng là hắn rất vui vẻ.

“Tiểu Cửu.” Nam Cung Kỳ chớp chớp con mắt của chính mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu, đáy mắt lập loè ánh sáng kiên định “Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!” Anh vì em làm nhiều như vậy, điều duy nhất em có thể làm chính là cho anh tất cả hạnh phúc cùng vui sướng.

Nam Cung Cửu nghe lời nói này, cảm giác con mắt của chính mình có chút toả nhiệt. Tim trướng trướng tất cả đều là cảm giác ấm áp, tâm tư vào đúng lúc này dại ra, đầu óc lặp lại quanh quẩn âm thanh của Nam Cung Kỳ. Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!

Đợi lâu như vậy, hắn rốt cục chờ được rồi. Thật lâu Nam Cung Cửu mới hoàn hồn, thầm nhủ trong lòng. Đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ gần trong gang tấc, âm thanh có chút nghẹn lại. “Được!”

PS: 3c sau là lời tác giả và Hoài × Ân. nhưng tui chỉ làm Hoài × Ân thôi nhá. lời tác giả các nàng tự hiểu nhiaaaaa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.