Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 148-2



“Hoàng thượng người không thể! Đây tất cả đều là do ta làm, không liên quan đến người trong nhà ta! Ngài không thể, không thể đối với Tôn gia cửu tộc của ta như vậy!” Tôn Phỉ Phỉ nghe Triệu Khải Hâm lại muốn diệt cửu tộc của Tôn gia, liền kích động, nàng làm thế nào cũng không nghĩ đến chuyện Triệu Khải Hâm này lại hung ác như thế!

Triệu Khải Hâm lạnh lùng liếc Tôn Phỉ Phỉ một cái, “Trẫm đã nói rồi đáng lẽ ngươi không nên dùng Vu Cổ (Phù thủy), Vu Cổ (Phù thủy) là họa liên lụy tru di cửu tộc. Đây là Luật Lệ.”

Tôn Phỉ Phỉ ngây ngẩn cả người, nàng ta chưa từng nghĩ tới chuyện có thể trở nên như vậy, nàng ta cho là, chuyện lần này mình làm rất ẩn nhẫn, sẽ không có người phát hiện, mà bởi vì cái này cũng gấn liền trên người mình, cho nên nàng ta cho rằng người ngoài giải không được cũng không thể nào phát hiện ra nàng ta được, hoàng hậu hẳn phải chết.

Đồng thời cũng cảm thấy coi như nếu phát hiện ra, nàng ra cũng không có việc gì, Tôn gia gia đại nghiệp cường đại, nếu như nói rằng dính liếu cửu tộc, chỉ sợ mặt đất cả Kính Thành đều sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ, mặc dù Triệu Khải Hâm không được coi là một Hoàng đế quá mức nhân từ, thế nhưng hắn cũng không phải là một Bạo Quân, nàng ta cho là…… Thì ra tất cả là đều là tự nàng cho là! Coi như hắn không phải là một Bạo Quân, nhưng hắn cũng là một Đế Vương!

Tôn Phỉ Phỉ chán chường nằm ở trên giường, nàng ta thành Tội Nhân Tôn gia!

Chuyện cửu tộc Tôn gia sắp bị chém đầu truyền khắp cả vương triều Cảnh Hi, nhưng gia đình cùng Tôn gia quan hệ tốt lúc trước tất cả đều lẫn tránh hết, không phải bọn họ không muốn vì Tôn gia nói chuyện, mà là họa Vu Cổ (Phù thủy) này quá mức nghiêm trọng, chỉ cần một chút sơ sót, bọn họ cũng sẽ liên lụy gia tộc của mình!

Mà dân chúng Cảnh Hi vương triều mặc dù cũng là cảm thấy người của Tôn gia rất đáng thương, cũng chỉ bởi vì nuôi ra một nữ nhi làm loạn mà liên lụy mọi người trong nhà, tuy nhiên cũng không có người nào đi nói vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này tàn bạo.

Dù sao họa Vu Cổ (Phù thủy) này ai cũng ghét, ai cũng sợ hãi. Hơn nữa chuyện này đã được ghi chép trong Luật Lệ, dưới tình huống ngươi đã biết rõ sẽ gây họa tới cửu tộc mà vẫn còn làm, đó chính là ngươi muốn tất cả người trong nhà của ngươi đều chết hết, điều này có thể trách ai? Dĩ nhiên đây là tự làm tự chịu.

Trương Vân Nguyệt cũng không biết chuyện bên ngoài, sau khi Hiền phi chết, cái hình nộm đó cũng bị phá hủy, hồn phách của Trương Vân Nguyệt lúc hình nộm bị hủy diệt trong nháy mắt bị hút vào trong thân thể.

Chỉ là nàng hôn mê thời gian quá dài, thân thể rất suy yếu, mặc dù linh hồn trở về thân thể nhưng không có biện pháp lập tức tỉnh lại.

“Đại sư, ngài không phải nói đã không sao sao? Vì sao hoàng hậu bây giờ còn chưa tỉnh lại?” Triệu Khải Hâm đi tới Phượng Minh cung lại phát hiện Trương Vân Nguyệt hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, khẩn trương xoay người hỏi Trí Chân.

“Hoàng thượng, chuyện tình tiếp theo ngài phải hỏi thái y rồi!’’

Triệu Khải Hâm vội vàng tìm thái y đến, biết được nguyên nhân là bởi vì thân thể quá mức yếu đuối cho nên không có khả năng ngay lập tức tỉnh lại được, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm..

Chuyện Vu Cổ (Phù thủy) làm cho cả Kinh Thành bao gồm cả bên trong hoàng cung cũng bị đè nén mấy phần, những vị học cát đại thần này cũng an phận hơn, các nữ nhân trong hậu viện đại thần cũng an phận đi, nữ nhân trong hậu cung cũng tương tự mà an phận. Vì vậy trong khoảng thời gian này Kinh Thành thế nhưng lại biểu hiện ra một loại hài hòa quỷ dị khó có được.

Cứ như vậy thời gian cứ chậm rãi trôi qua, rất nhanh tháng bảy đã qua hết, tháng tám lập tức đến, mùng tám tháng tám là ngày sinh Thái hậu.

Các vị đại thần thở phào nhẹ nhõm, ngày sinh Thái hậu đã tới, hoàng thượng chắc cũng không đến nỗi bị đè nén như vậy nữa chứ? Cuộc sống lại có thể khôi phục bình thường rồi không phải sao?

Thái hậu trở về khiến Triệu Khải Hâm thật vui mừng.

“Mẫu hậu, ngài cuối cùng cũng trở về.” Triệu Khải Hâm nhìn gương mặt mẫu hậu mình hiện đầy nếp nhăn, đột nhiên lòng cũng có chút chua xót.

“Cái đứa con này, không nhanh trở lại không phải là để cho ngươi xử lý mọi chuyện sao? Nếu mẫu hậu trở lại, có một số việc ngươi xử lý cũng không dễ dàng à.” Thái hậu cười ha hả nói.

Đối với hai tôn tử Triệu Thiên Sâm cùng Triệu Thiên An bà đều rất thích, về phần thân phận quá cao hiện tại của Trương Vân Nguyệt cũng khiến cho hai cháu trai nhận được thân phận cao hơn, bà tự nhiên cũng không phản đối, nhưng không có nghĩa là những tên đại thần kia không phản đối.

Nếu như bà mà ở trong cung, những đại thần kia tất nhiên sẽ tìm đến bà, để cho bà đi nghĩ biện pháp đi bác bỏ thánh chỉ của hoàng đế.

Cho nên bà dứt khoát không hồi cung nữa, để cho bà không có ở trong cung, thì các đại thần cũng không thể tìm được người khiến Triệu Khải Hâm thu hồi ý tưởng, và cũng sẽ an tĩnh như vậy mà đón nhận không phải sao?

“Mẫu hậu.” Trương Vân Nguyệt nhìn Thái hậu cười gọi một tiếng.

Từ sau chuyện bệnh dịch lần trước, nàng cũng đã gần hai năm chưa từng thấy qua Thái hậu

“Hoàng nãi nãi, hoàng nãi nãi, sao bây giờ ngài mới trở về, bảo bảo cũng muốn người.” Triệu Thiên Sâm tiến lên nhào tới cạnh chân Thái hậu.

Hắn biết thân phận của mẫu thân mình không cao, cho nên ngoài việc có thể nhận được sủng ái của hoàng thượng, thì được Thái hậu thích cũng là rất quan trọng. Hắn là bé ngoan tự nhiên muốn giúp đỡ mẫu thân mình rồi.

“Bảo bảo cũng đã cao lớn như vậy rồi.” Thái hậu nhìn thấy tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm, rất vui mừng, đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn đáng yêu.

“Mẫu hậu, chúng ta trở về đi thôi.” Triệu Khải Hâm thấy Thái hậu ôm Triệu Thiên Sâm không buông tay, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, đứa nhỏ này hiện tại vẫn luôn là dáng vẻ của một tiểu đại nhân, khó có được có hội nhìn thấy Thái hậu nên vì để lấy lòng Thái hậu mà làm ra dáng vẻ một đứa bé.

Như vậy không tồi.

Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm hai người liếc mắt nhìn nhau, đối với biểu hiện của con trai mình bày tỏ hài lòng.

“Hoàng nãi nãi, người xem đây là đệ đệ Tiểu An.” Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm chỉ vào người bên cạnh đang ôm người bạn nhỏ Triệu Thiên An đang được bao bọc lại.

“Tiểu An, đây là hoàng nãi nãi.” Triệu Thiên Sâm đi tới bên cạnh đệ đệ mình nghiêm túc đối với đệ đệ nhà mình nói.

Mặc dù bây giờ người bạn nhỏ Triệu Thiên An nghe cũng không hiểu tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nói gì, nhưng cũng sẽ có phản ứng đối với lời nói của hắn, vốn dĩ hắn chính là luôn làm không biết mệt như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.