Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 15: Eo đau



Editor: Tiểu Minh

Cố Lăng Tiêu mang Trì Ninh vào một gian phòng trên lầu hai. Trì Ninh tức giận còn chưa tiêu tan: “Mấy tháng không thấy, ngươi trái lại bản lĩnh lớn như vậy, còn tới Noãn Yên lâu, như thế nào không trực tiếp mang một cô nương về Dao Quang điện luôn đi?”

Cố Lăng Tiêu tránh nặng tìm nhẹ: “Sư tôn tốt, đã lâu không gặp, người không nhớ ta sao?”

Trì Ninh không đáp, bàn tay nắm Đạp Hồng kiếm tăng thêm vài phần lực đạo.

Muốn đánh thằng nhóc này một trận.

Cố Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Ta rất nhớ người.”

Trì Ninh: “……….. ”

Chẳng những muốn đánh, còn muốn phạt hắn đi Lưu Vân nhai tư quá (suy ngẫm), phạt mười năm.

Đem vỏ Đạp Hồng kiếm đặt trên cổ Cố Lăng Tiêu, Trì Ninh nói: “Cùng ta trở về.”

“Không thể trở về,” Cố Lăng Tiêu thu gương mặt tươi cười, nghiêm túc nói, “Đệ tử của Thiên Diệp phái đi tới Giang Châu, mục đích không đơn giản, mấy ngày trước đây, ta cùng bọn họ ở trong một khách điếm, tại trên người đại đệ tử Hoắc Liễu thả truyền âm điệp.”

“Ta phát hiện hắn mấy ngày gần đây thường xuyên hoạt động ở phụ cận Noãn Yên lâu, có lẽ là có âm mưu gì đó.”

“Truyền âm điệp” có thể theo dõi hành tung của ký chủ, nhưng thời gian hữu hiệu chỉ có ba ngày.

Nghe được cái tên Hoắc Liễu này, trong đầu Trì Ninh lại hiện ra cảnh tượng ngày cuối cùng ở đời trước: Lôi điện, mưa rào, lạnh thấu xương.

Mà Hoắc Liễu đời này, chỉ mới là đại đệ tử môn hạ của chưởng môn phái Thiên Diệp.

“Ngươi tới đây là vì theo dõi Hoắc Liễu?”

“Tất nhiên.” Cố Lăng Tiêu đem vỏ kiếm trên cổ nhẹ nhàng đánh rớt, “Bằng không sư tôn cho rằng ta tới đây để làm gì?”

…….. Cho rằng ngươi tới dạo hoa lâu.

Trì Ninh đuối lý, thật sự cho rằng chính mình oan uổng đồ đệ.

Cố tình Cố Lăng Tiêu không biết đủ, hắn đi từng bước về phía trước, cong khóe miệng: “Sư tôn hoài nghi ta tới đây tìm vui sao?”

Trì Ninh: “Không phải…..”

Bỗng nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, tú bà dịu dàng nói: “Thiếu hiệp, Phù Dung cô nương tới rồi đây.”

Cố Lăng Tiêu: “…..”

Trong nháy mắt, Cố Lăng Tiêu trong ánh mắt của Trì Ninh đọc ra mấy từ vô liêm sỉ, ngả ngớn, không học vấn không nghề nghiệp, cuối cùng, một tia sát khí lạnh thấu xương hiện lên.

Cố Lăng Tiêu cuống quít lui về phía sau, nhưng vẫn là bị Linh Tê bó thành cái bánh chưng.

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Trì Ninh mắng.

“Không phải hoa ngôn xảo ngữ, là vì làm chính sự a.” Cố Lăng Tiêu sốt ruột biện bạch, “Ta chưa từng thấy qua vị nữ tử này, chỉ là tùy ý kêu, để giấu tai mắt người khác.”

Như là muốn chứng minh lời nói Cố Lăng Tiêu không ngoa, tiếng tú bà ngoài cửa vừa dứt, một người khác ân cần lên tiếng: “Gian phòng ngài muốn cũng đã chuẩn bị xong, là gian ngay bên cạnh.”

Người nọ lên tiếng, tiếng bước chân đi về phía trước.

Tú bà lại nói: “Phù Dung a, không bằng ngươi trước đi hầu hạ Dương công tử, bên này không mở cửa, cứ chờ cũng không phải biện pháp.”

Bên trong cánh cửa, Cố Lăng Tiêu vô tội mà chớp chớp mắt: “Nghe tiếng bước chân, là công pháp của Thiên Diệp phái, hắn xác thật là tới đây.”

“Sư tôn tốt ~ người liền giúp ta giải đi.” Cố Lăng Tiêu xoay người, cổ tay bị trói đưa về phía Trì Ninh.

Hoắc Liễu hôm nay không có mặc đạo bào của Thiên Diệp phái, cố ý cải trang giả dạng một phen, bề ngoài giống như một vị công tử bình thường.

Gian phòng hướng ra ngoài phố có một cái sân nhỏ, Cố Lăng Tiêu chống lên lan can gỗ nhảy một cái, vững vàng rơi xuống bên kia.

“Sư tôn, ta kéo người.” Cố Lăng Tiêu hướng Trì Ninh vươn tay.

Trì Ninh đạm bạc nói: “Không cần.”

Hắn nhún mũi chân một chút, ngay sau đó liền xuất hiện ở phía sau Cố Lăng Tiêu.

Linh Tê quấn trên cổ tay Cố Lăng Tiêu, Trì Ninh dắt Cố Lăng Tiêu giống như dắt một con chó nhỏ, đi vào bên trong: “Còn chờ gì nữa, đi thôi.”

Cố Lăng Tiêu duỗi tay sờ sờ cái mũi: “Tốt.”

Cảm giác của tu sĩ rất nhạy, Trì Ninh hướng Linh Tê rót vào một ít công pháp, Linh Tê hợp với hai người, có thể giấu đi hơi thở của bọn họ, không sợ bị phát hiện.

Nơi Trì Ninh và Cố Lăng Tiêu lẻn vào là gian phòng bên trong, được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm màn che, giờ phút này Hoắc Liễu đang ngồi ở bàn bên ngoài, đang đợi người tới.

Bọn họ núp ở sau một tấm bình phong, sau lưng là cửa sổ gỗ, thập phần kín đáo.

Hoắc Liễu đợi ước chừng khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, cửa phòng rốt cuộc cũng bị đẩy ra.

Người tới mang mặt nạ màu bạc, đồ án đáng sợ trên mặt nạ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhìn không thấy khuôn mặt, người nọ toàn thân cũng thực bình thường, vải trơn, dáng người thon gầy, đặt trong đám người cực không bắt mắt.

Nhưng không biết vì cái gì, Trì Ninh nhìn hắn, lại cảm thấy thực quen mắt.

Giống như rất lâu trước kia đã từng gặp mặt một lần.

Hoắc Liễu mở miệng, kêu người nọ: “Phần Cầm.”

Phần Cầm ngồi vào đối diện Hoắc Liễu, không hề chào hỏi, Hoắc Liễu dăm ba câu khách khí xong cũng vào chủ đề chính, nói: “Sự tình bái phỏng lần này vô cùng quan trọng, rất mong trưởng lão có thể phối hợp.”

Vừa nói, hắn vừa đem ngọc giản trong tay đẩy ra ngoài.

Phần Cầm đem ngọc giản thu vào, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Yên tâm, phong chủ của chúng tôi sẽ toàn lực tương trợ.”

Phong chủ, Thốc Ngọc Phong chỉ có ba vị phong chủ!

Trì Ninh giương mắt nhìn Lăng Tiêu, muốn cùng Cố Lăng Tiêu thương lượng việc gấp, lại phát hiện hắn dùng tay trái vụng về mà đùa nghịch Linh Tê.

Nghịch một lúc, Linh Tê ở trên cổ tay Trì Ninh đã đan thành một cái kết vô cùng xấu.

Vì thế bọn họ đều thành con chó con bị xích.

Trì Ninh cắn răng: “Càn rỡ.”

Cố Lăng Tiêu nâng tay lên ngắm nghía, thực vừa lòng với tác phẩm của chính mình: “Trói cùng nhau mới an toàn.”

“Ấu trĩ.”

Trì Ninh cởi nút kết trên tay, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải phía sau bình phong, làm cho bình phong phát ra một âm thanh kẽo kẹt.

Động tĩnh không lớn, nhưng đủ để kinh động người bên ngoài.

“Ai?!” Hoắc Liễu rút bội kiếm ra, xốc lên tấm màn đi vào, cẩn thận điều tra mỗi một góc.

Sau bình phong không có người, tủ quần áo không có người, cửa sổ cũng không có dấu vết bị người mở ra.

Hoắc Liễu hồ nghi nói: “Mới vừa rồi rõ ràng có động tĩnh.”

Ánh mắt Phần Cầm xẹt qua trên chiếc giường thêu trống trải, cũng không có khẩn trương giống Hoắc Liễu: “Có thể là con chuột đang cắn gỗ, đừng trông gà hoá cuốc.”

Dưới giường, Trì Ninh ngừng lại hô hấp.

Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Cố Lăng Tiêu kéo hắn trốn vào dưới giường.

Hiện tại Cố Lăng Tiêu đang đè trên người hắn, bọn họ vai chống vai, khoảng cách cực gần.

Trì Ninh có thể ngửi thấy hương vị trên người Cố Lăng Tiêu, sạch sẽ mát lạnh, giống một ngọn gió sau cơn mưa; vừa nhấc đầu, còn có thể thấy hầu kết đang hơi hơi lên xuống của đồ đệ.

Trì Ninh câu nệ mà dời đi ánh mắt.

Tư thế này thực mất sức, sau lưng Trì Ninh là mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, eo lưng một khối, chua xót dị thường.

Nhưng là hai người bên ngoài còn chưa rời đi, Hoắc Liễu đa nghi, hận không thể đào ba thước đất tìm ra khác thường.

Nhưng Phần Cầm không muốn tiếp tục chờ: “Ngươi không vội, nhưng ta lại vội trở về phục mệnh.”

Hai người giằng co không dứt, Trì Ninh nhịn không được xê dịch thân mình.

“Đừng nhúc nhích.” Cố Lăng Tiêu dùng khẩu hình nói.

Trì Ninh nhíu mày: “Eo ta đau.”

Giây tiếp theo, cánh tay không bị trói của Cố Lăng Tiêu liền ôm lấy eo Trì Ninh.

Mục đích ban đầu của Cố Lăng Tiêu thực thuần khiết a, hắn chỉ là muốn làm cho sư tôn thoải mái một chút, nhưng khi hắn vuốt ve vòng eo thon gầy ấy, hắn liền nhịn không được kích động một phen.

Bàn tay cách lớp quần áo mỏng manh chạm vào da thịt, xúc cảm như miếng ngọc lạnh lẽo, mềm dẻo như cành dương liễu, phảng phất giống như chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái cũng có thể bị bẻ gãy.

Phía sau lưng Trì Ninh nóng lên, chỗ da thịt tiếp xúc như bùng lên một ngọn lửa.

Hắn nghe thấy Cố Lăng Tiêu hỏi: “Tốt hơn chút nào không?”

Trì Ninh cảm thấy càng tệ hơn: “Không tốt, buông ta ra.”

@Tiểu Minh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.