Xem xong tiết mục biểu diễn thì ăn tối, thế là hôm nay đã ghi hình xong.
Các thành viên có thể rời khỏi đảo E ngay, nhưng phần lớn vẫn nghỉ ngơi lại trong khách sạn tổ chương trình sắp xếp.
Biên Ý thì không cùng họ về khách sạn, y và Khấu Lệ mang theo con mình tới một hòn đảo tư nhân khác.
Y chẳng rõ Khấu Lệ có nhà trên đảo đó hay không, nhưng cũng chẳng quan trọng. Hơn nữa đây là nơi tư nhân nên đội cảnh sát đi theo y cũng không được phép vào.
Dù họ tới là để bảo vệ y nhưng vẫn có chút ý giám sát – chắc cũng chẳng được bao lâu, bởi Biên Ý nào phải nghi phạm.
Họ vừa tới nơi thì cửa biệt thự đã mở ra. Một người bước đến, nụ cười rạng rỡ vô cùng, chào hỏi Khấu Lệ rồi lại tự giới thiệu với Biên Ý: “Chào em, tên tôi là Giản Dịch, tôi là bạn cũ của Khấu Lệ”.
“Biên Ý”. Biên Ý gật đầu rồi chuẩn bị dắt Cây Nhỏ vào trong, nhưng hình như bé con quen với người này vô cùng, vừa đi theo y vừa quay ra sau lè lưỡi.
Biên Ý cũng thoáng nhìn qua phía sau, Giản Dịch đang trò chuyện với Khấu Lệ.
Y hơi có ấn tượng với người này, bởi anh đã tới trong hôn lễ của y và Khấu Lệ. Nhưng cũng chỉ là thế mà thôi, Biên Ý chẳng mấy khi thấy anh lui tới với Khấu Lệ, không giống “bạn cũ” cho lắm.
Trong trí nhớ của y, Khấu Lệ làm gì có người bạn nào. Dường như kẻ duy nhất hắn có thể tin tưởng, có thể bày tỏ cõi lòng chính là y.
Duy nhất à. Hai chữ này nói ra thì dễ biết bao.
Khấu Lệ – Biên Ý hơi nghi ngờ, liệu có phải từ khi hai người bắt đầu yêu nhau, hắn đã lén dựng nên từng chiếc bẫy một, cuối cùng khiến y chỉ có thể ở lại bên một mình hắn.
Biên Ý cụp mắt đi vào phòng, không nhìn hai người đó nữa.
“Ôi chao, buồn ghê cơ, vợ cậu chẳng thèm tin cậu kìa”. Giản Dịch cười vui vẻ, trông tương đối ngứa đòn.
Tiếng họ nói chuyện cũng không lớn, những cảnh sát vẫn đứng gần đó chưa rời đi chỉ nghe được rằng Giản Dịch đúng là bạn của Khấu Lệ như lời anh đã khai lúc trước.
Khấu Lệ tháo kính xuống lau lau, giọng hắn chẳng mảy may suy suyển: “Đi thôi”.
Giản Dịch nhún vai bước theo sau, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Thế nào? Giờ nhìn em ấy, cậu thấy mình vẫn không nỡ xuống tay, hay là càng muốn khóa em ấy lại hơn?”.
Khấu Lệ nhìn bóng người trong nhà, không đáp.
Giản Dịch khẽ thở dài, lắc đầu.
Chính hắn cũng không biết được đáp án.
Ngày trước Khấu Lệ duy trì sự tỉnh táo bằng tình yêu dành cho Biên Ý. Hắn tận mắt thấy y đứng dưới ánh đèn lấp lánh, được vô số người yêu mến. Hắn giả làm một người chồng hoàn hảo trước mặt Biên Ý, không đành lòng bẻ gãy đôi cánh của y, cũng không đành lòng phải thấy chút đau đớn buồn thương nào xuất hiện trên gương mặt ấy, nên hắn cố áp chế ham muốn chiếm hữu cố chấp trong mình từng giây từng phút.
Khi ấy, Giản Dịch có thể khẳng định, Khấu Lệ yêu người bạn đời của hắn vô cùng.
Nhưng giờ đây, Khấu Lệ lại là một kẻ điên cuồng chẳng biết đã phải chia xa người ấy bao lâu. Giản Dịch cũng chẳng đoán được, liệu có khi nào hắn sẽ hoàn toàn phát điên hay không.
Có thể hắn sẽ vĩnh viễn giam cầm người ấy, chắc không phải trong tầng hầm bẩn thỉu chẳng chút ánh sáng, mà là một hòn đảo hoang biệt lập đầy những vật phẩm Biên Ý cần. Chỉ Khấu Lệ mới có thể đặt chân lên nơi đó, Biên Ý cũng chỉ nhìn thấy một mình hắn mà thôi.
Mà cũng có thể một ngày nào đó hắn không chịu đựng nổi ánh mắt căm hận và chán ghét từ Biên Ý, hắn sẽ giết y rồi bảo vệ thi thể y cả đời. Vậy thì hắn sẽ chẳng phải lo rằng Biên Ý sẽ rời đi một lần nữa, bị bắt cóc trong yên lặng thêm lần nữa.
Cũng có thể là một quyết định dứt khoát hơn – cùng nhau giã từ cuộc đời này.
Giản Dịch lại thở dài, nhẹ nhàng tới bên Khấu Lệ đang đứng cạnh cửa vào.
Anh vỗ vai hắn: “Đừng quên là cậu còn một đứa con trai. Tôi chẳng tốt lành gì, mà cha mẹ bên vợ cậu cũng không đáng tin cậy đâu”.
Khấu Lệ hơi khựng lại: “Tôi biết”.
Rồi hắn nói thêm: “Tôi đã bắt đầu chữa trị bằng thuốc của cậu còn gì”.
“Cậu lại muốn tỏ vẻ có đạo đức đấy à? Thuốc của tôi đâu có độc, cậu muốn làm gì cũng chẳng liên quan tới tôi”. Giản Dịch trợn trắng mắt, rời đi trước.
Khấu Lệ nhìn tòa nhà với ánh sáng vàng ấm áp trước mặt, bước một bước vào trong.
Cánh cửa mở ra, ánh đèn chói lóa.
Hắn nghĩ, làm gì có ai thích bóng tối đâu? Chỉ là đã quen mà thôi. Ánh đèn trước mắt hắn đây là thật, dù chẳng chạm tới được, nó vẫn đang ở trước mắt hắn.
Nếu phá hủy nó, hắn sẽ không được nhìn thấy ánh sáng rạng ngời nữa.
Hắn căm ghét thứ bóng tối chỉ có nỗi cô đơn vô hạn này.
Mấy thành viên chương trình ở bên khách sạn kia lại đang bắt đầu tụ tập. Họ cũng chẳng làm gì quá mức, chỉ cùng ăn BBQ và uống chút rượu rồi chơi board game.
Vì vậy Giang Thạch cũng bị gọi qua, cậu ta vừa trưởng thành nên được mấy tiền bối cho uống nước trái cây. Người đại diện của cậu ta ngó thấy còn bực mình, cũng chẳng to tát gì, nhưng ai mà không biết mấy người kia đang nhắm vào sự may mắn của Tiểu Thạch nhà này? Ai cùng nhóm với cậu ta thì chắc chắn sẽ thắng lớn.
Thôi thì dù sao cũng chỉ là tụ tập bình thường, người khác cũng đang nhìn, không cần từ chối.
Tuy Giang Thạch mới ra mắt được một năm nhưng tính cách cũng chẳng rụt rè, vừa thoải mái, hào phóng lại đáng yêu, dễ khiến người lớn hơn thích vô cùng.
Cậu ta bước sang tìm người, rồi phát hiện trừ những người đã rời đảo ngay đêm nay thì Biên Ý và Hứa Duệ vẫn chưa tới.
Cậu ta xung phong: “Để em đi tìm thầy Biên cho!”.
Rồi chạy lên tầng định gõ cửa.
Có người gọi lại: “Ây ây nhóc con kia, sao ngốc thế? Đêm hôm khuya khoắt mà chạy đi gõ cửa phòng chồng chồng nhà người ta à?”.
“Em em em…”. Mặt Giang Thạch đỏ bừng trong nháy mắt.
“Ha ha ha”. Lại có người nói. “Lão Trương lừa cưng thôi. Biên Ý đi cùng người nhà rồi, chưa về khách sạn đâu”.
“Thế ạ…”. Giang Thạch rõ ràng thất vọng vô cùng.
“Tôi nghe nói nhé! Hòn đảo chúng ta ghi hình hôm nay là của chồng người ta hết đấy, còn về khách sạn làm gì nữa. Mọi người thấy hôm nay đạo diễn nịnh nọt chồng Biên Ý tới mức nào chưa”.
“Hầy, có khi vì điều kiện tốt thế nên Biên Ý mới bị bắt cóc ấy chứ. Tên hàng giả kia cũng to gan thật, phẫu thuật thành cái mặt giống Biên Ý như đúc, lừa được mọi người hẳn một năm… Lúc trước tôi từng hợp tác với gã đấy, nổi cả da gà”.
“Mọi người thử đoán xem, chồng cậu ta có phân biệt được không? Đến tối…”.
“Được rồi đấy, còn có trẻ con ở đây này, bơn bớt cái mồm lại”.
Giang Thạch uống một ngụm nước trái cây, vờ như không hiểu lời họ nói.
Cậu ta hơi ảo não. Tuy không thông minh xuất chúng gì, nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được rất rõ ràng, rằng trong giờ ăn tối, Biên Ý đề phòng cậu ta vô cùng.
Vốn tưởng y sẽ ở lại chơi, thế mà – biết vậy cậu ta chẳng đến.
Mấy ông chú ở đây không bụng bia thì cũng toàn dầu trên mặt, đâu có đẹp bằng thầy Biên.
Mọi người cũng chẳng tụ họp quá muộn, chơi một chốc là tan tầm.
Giang Thạch cũng chuẩn bị về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, không ngờ vừa bước khỏi thang máy đã chạm mặt Hứa Duệ.
Cậu ta ngoan ngoãn cất tiếng chào, Hứa Duệ chỉ liếc một cái rồi ngoảnh đi, lạnh nhạt gật đầu, vội vàng bước vào thang máy.
Giang Thạch vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép trên mặt, mọi người vừa đi là cậu ta đã trợn mắt với phía hành lang.
Cậu ta không hay hóng hớt, lúc trước cũng chưa gặp Hứa Duệ bao giờ, hôm nay mới biết tại sao cả ngày tên này cứ tỏ vẻ kì quái.
Giang Thạch thấy tởm chết đi được – vì cái quyển tiểu thuyết đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu ta ấy.
Cậu ta nghi ngờ nhìn quyển sách lậu này, logic thì hỗn loạn, thiết lập nhân vật thì rối bung, cốt truyện vừa máu chó vừa ảo lòi.
Giang Thạch còn nghi ngờ chẳng biết có phải mình thức tỉnh siêu năng lực rồi hay không, quyển sách lậu này chính là do anti fan viết ra để mắng chửi mình.
Đầu tiên, logic hỗn loạn.
Cuốn sách này cho cậu ta làm người tình của Khấu Lệ, cùng hắn biểu diễn một tiết mục em yêu anh anh không yêu em, em không yêu anh anh lại yêu em, máu chó cực kì.
Trước hết là cái vụ bồ nhí này đi, tuy Giang Thạch đúng là đồ háo sắc – đúng thế, cậu ta vừa trẻ trung vừa thuần khiết, và cũng háo sắc vô cùng. Nhưng thích chơi với người đẹp cũng chỉ nằm gọn trong chữ “chơi” theo nghĩa đen mà thôi, chứ cậu ta vừa mới thành niên, bồ bịch cái gì?
Hơn nữa, điều kiện nhà cậu ta cũng đâu có tệ, sao phải sa cơ lỡ vận tới mức đi làm bồ nhí cho người ta? Cha mẹ cậu ta không có ham mê gì xấu, mà dù có phá sản thật thì cũng chẳng đến mức bắt đứa con vừa qua ngưỡng trưởng thành đi làm bồ nhí để đổi lấy tiền bạc giàu sang chứ?
Tiếp theo, thiết lập nhân vật rối bung.
Trong cuốn tiểu thuyết này, vì cha mẹ phá sản nên đứa con hiếu thảo là Giang Thạch không thể không hi sinh thân mình, bị bao nuôi còn đem lòng yêu người đàn ông lớn hơn cậu ta tận mười tuổi. Mấu chốt là, trong lòng người đàn ông kia rõ ràng vẫn có một người khác.
Giang Thạch đọc một đoạn đã không buồn nổi nữa rồi. ** má, chẳng lẽ mình bị não à? Sao phải yêu một tên thối tha đã có người thương còn muốn dùng tiền để mua thân xác mình?
Trước khi đem lòng yêu người đàn ông đó, cậu ta còn thầm thích Hứa Duệ nữa chứ.
Hức… Giang Thạch chỉ muốn chọc mù hai mắt mình quách cho xong, bệnh mù phải nặng tới mức nào mới thầm thích một thằng ngoại tình với chồng người ta chứ?
Cuối cùng là ảo lòi.
Quyển sách đó nói, biệt danh “cá koi trong sông” [1] của cậu chàng đơn giản là nhờ hào quang nhân vật chính.
Nếu thực sự có cái hào quang cá koi này thì cậu ta còn bị cha mẹ bán đứt, bị bao nuôi, rồi trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn mới được ở bên tên cặn bã kia cả đời à?
Không phải cá koi, mà là chó mực mới đúng chứ?
Vì tiểu thuyết này quá khác với hiện thực lại còn nhiều lần nhắc tên Biên Ý, nên Giang Thạch mới liên tục nhìn y trong lúc ăn cơm.
Cuối cùng lại bị y đề phòng, nguyên buổi tối chẳng liếc cậu ta cái nào.
Giang Thạch muốn khóc ngất luôn, một anh trai xinh đẹp đến thế không thèm để ý tới cậu ta, hối hận chết đi được.
Biết thế cái tay, à không, cái não hư đã không lật sách rồi.
Giang Thạch thở ngắn than dài chìm vào giấc ngủ. Ba người nhà Biên Ý cũng nhắm mắt trên giường, chỉ là không biết đã ngủ chưa.
Giản Dịch làm khách trong nhà Khấu Lệ đang phấn chấn ngồi trước căn phòng thủy tinh, tay cầm một cốc cà phê, nhấp hai ngụm rồi lại bắt đầu ân cần thăm hỏi và mời mọc hệ thống trong đầu Quan Hi:
“Anh bạn à, thằng vô dụng nằm đó cũng hết giá trị lợi dụng rồi mà, hay tới chỗ tao ở tạm nhé?”.
“Ôi chao đừng sợ, tao cũng có sợ mày đâu. Đúng là đồ rác rưởi chỉ khống chế được cái loại thiểu năng trí tuệ ý chí không kiên định, đừng nói với những người có tinh thần mạnh mẽ thì mày không chỉ không khống chế được mà còn bị phản kháng lại nhé?”.
Giản Dịch lại thất vọng tặc lưỡi: “Chậc…”.
Hệ thống sắp không nhịn nổi nữa.
Nhưng nó không thể lộ diện trước mặt người ở thế giới này được, nếu không nó sẽ bị thế giới này truy bắt và phá hủy.
Cứ mỉa mai nữa đi, chúng mày có giết luôn thằng vô dụng này thì cũng không tìm được tao đâu. Chúng mày nghĩ chỉ bắt được thằng ngu này là xong việc à?
Tao đã sao lưu hết dữ liệu rồi, chờ thằng vô dụng này chết đi, tao sẽ có vật chủ mới. Loài người tham lam chẳng bao giờ kháng cự được cám dỗ, chúng mày định làm gì tao đây?