Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 12: THI NÊ
Dư Hạo nói: Tôi thích cậu mà, rất thích luôn.
————————————————————
Quần áo của Chu Thăng phơi ra ba ngày mới khô, trong thời gian ấy, cái tên này đối với thái độ có lỗi tự kiểm điểm của Dư Hạo rất không vừa lòng.
Kiểm điểm cái gì? Chu Thăng nói, Sao lại phải kiểm điểm? Cậu có làm sai cái quái gì đâu? Có kiểm điểm cũng là tôi chứ chẳng phải cậu!
Dư Hạo nghiêm túc viết bản kiểm điểm gửi Trần Diệp Khải, đem hết những sai lầm của Chu Thăng nhận làm của mình, nghĩ thầm chỉ cần thành khẩn kiểm điểm thì không chừng viện trưởng sẽ thu hồi hình phạt, xem xét lại.
Nhưng nguyện vọng này của y cũng rất nhanh bị dập tắt, Trần Diệp Khải báo với y, ngày 30 tháng 12 này, trước kì nghỉ tết Nguyên Đán, học viện sẽ đưa ra thông báo.
Họ Thi liên lạc phía truyền thông.
Chu Thăng lướt lướt điện thoại, trên cùng là bản thảo chuyên đề hắn và Dư Hạo nhặt được của tơi, còn nói, Chuẩn bị đưa tin chúng ta đã trộm đồ còn đánh chủ rồi.
Dư Hạo nói: Liệu có sao không nhỉ?
Chắc bị dân mạng chửi rủa thôi.
Chu Thăng thuận miệng đáp, Chẳng sao cả.
Lúc Dư Hạo còn đang ngây người suy nghĩ, Chu Thăng nói tiếp: Tên họ Thi muốn cáo chúng ta tội cố ý đánh gã và tội cậu lấy trộm đồ.
Dư Hạo: Khi nào thế?
Chu Thăng không trả lời, chỉ quay điện thoại lại tiếp tục xem tin tức.
Tôi muốn tìm Thi Nê.
Dư Hạo đột nhiên nói, Trước ngày ba mươi, phải nói chuyện được với em ấy, tự tôi sẽ đi đàm luận.
Chu Thăng dời sự chú ý từ điện thoại đến Dư Hạo.
Hôm đó là thứ sáu, Dư Hạo ở trong buổi sinh hoạt lớp tự làm kiểm điểm.
Lúc kết thúc, mấy hàng sinh viên ban thể dục đồng thời vỗ tay, ngay sau đó kéo theo sinh viên cả lớp vỗ tay cùng, vỗ cả bàn, ồn ào kinh khủng.
Sắc mặt phụ đạo viên nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, chủ nhiệm Trần Diệp Khải lập tức đứng dậy, bực bội đứng sau, đang định mở miệng mắng mỏ, kết quả đón nhận một loạt camera chụp ảnh quay phim của nửa nữ sinh trong phòng học, các cô nàng còn nhỏ giọng rít gào, nhất thời xuất sư vị tiệp (1), mặt đỏ ửng, minh kim thu binh (2), trong âm thanh cười vang ngồi xuống.
(1) Xuất sư vị tiệp: chết trước khi rời trường, có thể hiểu là bị bóp chết từ trong trứng nước:v có thể nghĩa nó không giống nhau lắm nhưng t không biết nên dùng câu gì để giải thích.
(2) Minh kim thu binh (鸣金收兵) có nghĩa là sử dụng một chiếc chiêng để gửi tín hiệu rút quân và trở về trại; ẩn dụ kết thúc trận chiến tạm thời.
Nhà Thi tiên sinh không chấp nhận hòa giải dân sự, sau Nguyên Đán nhà trường định giúp các cậu tìm luật sư.
Sau cuộc họp, Trần Diệp Khải ở bên ngoài hội trường gọi Chu Thăng với Dư Hạo ở lại, giải thích: Đồng thời cũng sẽ phụ trách án kiện của Dư Hạo và hành vi cố ý gây thương tổn của Chu Thăng.
Dư Hạo nói: Để em tự đến trung tâm viện trợ pháp luận điền đơn xin.
Trần Diệp Khải xua tay, uống chút nước, nhíu chặt long mày, nói với Dư Hạo, Chuyện này hiện tại viện trưởng rất quan tâm, đã không còn là vấn đề cá nhân của hai cậu, bắt nạt muốn nhảy lên cả đầu học viện, ý viện trưởng là, nếu không muốn nói chuyện hẳn hoi, tuyệt đối không nhẹ tay nữa.
Dư Hạo vô cùng bất ngờ, Trần Diệp Khải nói tiếp: Việc này chẳng ai muốn dây dưa đến, mấy hôm trước, anh còn bận bịu đến độ chân không chạm đất, còn một trận nữa cần giải quyết, hai cậu cũng muốn bản thân vượt qua nó đúng chứ.
Trần Diệp Khải mấy ngày nay cũng không thèm gặp Dư Hạo, tựa như có chút lãnh đạm, mấy lần Dư Hạo muốn tìm Trần Diệp Khải tâm sự, nhưng Trần Diệp Khải lại không thèm quan tâm đến y, sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, trong lòng Dư Hạo trùng xuống.
Lần này đến Chu Thăng cũng phải đàng hoàng nói: Thầy Trần, xin lỗi.
Trần Diệp Khải nhìn Chu Thăng, vỗ vỗ vai hắn, nói: Cậu giúp anh một việc, ân tình coi như trả sạch.
Dư Hạo lập tức đáp: Được ạ!
Đừng để ảnh hưởng đến kết quả thi cuối kỳ, tuyệt đối đừng để trượt, đặc biệt là gian lận là cấm tuyệt đấy.
Ngón tay Trần Diệp Khải chỉ chỉ Chu Thăng, nói tiếp: Điều này liên quan nhiều đến công việc của anh, Chu Thăng, lớp cậu anh lo mỗi cậu thôi đấy.
Chu Thăng: ….!
Đang định rời đi, đột nhiên Trần Diệp Khải lại nói: Hai cậu nhặt được 120 vạn hôm trước, hình như có manh mối gì đấy, hôm nọ Hoàng Đình bị gọi về là tra chuyện này đấy.
Dư Hạo hết sức ngạc nhiên, đang muốn hỏi lại thì Trần Diệp Khải nói cho y biết việc này tạm thời phải bảo mật, cụ thể thì anh cũng không rõ, rồi quay người rời đi.
Hôm nay là thứ sáu, đêm mai sẽ là đêm Giáng sinh, ba giờ chiều mà trường học đã khoác lên mình một bộ quạnh quẽ và hiu quạnh/ Dư Hạo đêm 300 đồng gia sản cuối cùng cất trong túi, chuẩn bị cho ngày hôm nay thuận lợi tìm một công việc nào đó, kiếm lấy lời 100 200 ăn đến cuối kỳ.
Phó Lập Quần đi gặp bạn gái, đầy đường đều là tình nhân, Chu Thăng ở trên tàu điện ngầm liếc đi liếc lại, chu vi xung quanh đều là mấy cặp yêu nhau ôm ôm ấp ấp, bất đắc dĩ: Ôi lễ Giáng sinh năm nào cũng như vậy, không cho cẩu độc thân đường sống.
Cậu có từng tỏ tình với cô gái nào không? Dư Hạo không nhịn được mà hỏi.
Chu Thăng miễn cưỡng đáp: Cũng coi như là có, nhưng mà tôi bị từ chối rồi.
Nói xong lại lên tinh thần, nhìn Dư Hạo tiếp lời: Cô nàng đó chân dài cực, nhìn thấy không?
Cuối cùng Dư Hạo cũng xác thực được suy nghĩ của mình, Chu Thăng quả là một siêu cấp thẳng nam, không bao giờ cong.
Dư Hạo liếc nhìn, đáp: Đẹp thật đấy nhỉ.
Tuy rằng y thích con trai, nhưng cũng có thể hiểu được tại sao những thằng đàn ông khác thích mấy cô gái xinh đẹp, rất nhiều cô gái, chỉ cần biết chăm chút bản thân một chút, toàn thân từ trên xuống tỏa ra cái khí chất như một bến cảng yên tĩnh.
Ở bên cạnh cô nàng không có gió mưa, chẳng phải chịu phiền lòng, bao nhiêu sóng to gió lớn hai người cùng chịu, một gia đình, bên trong gánh chịu cùng nhau những buồn phiền nhỏ nhặt, đón lấy hạnh phúc nhỏ xinh.
Trung tâm thành phố, tại quảng trường Vạn Đạt có một cây thông lớn, các cửa hàng đều điên cuồng treo bảng sales off, người đến người đi.
Dư Hạo chờ ở bên ngoài hoa phòng của một quán cà phê, Chu Thăng hoài nghi hỏi: Cậu chắc chắn mấy đứa nhóc kia sẽ đến?
Dư Hạo gật gù nói: Lúc tôi còn dạy học Thi Nê, cô bé thường gửi voice chat cho bạn cùng lớp, mấy đứa nhỏ hay đến quán này.
Từ cái lần Chu Thăng đánh Thi tiên sinh đến độ máu me đầy mặt cũng đã qua một tuần, đối phương cũng có phần buông lỏng cảnh giác, Dư Hạo liền muốn thử vận may, nói không chừng có thể gặp được.
Sắc trời bắt đầu tối, Dư Hạo mang thẻ sinh viên đến một cửa hàng pizza xin việc phát tờ rơi, may mắn thay chủ cửa hàng ở đây, ông đưa y một tấm danh thiếp, bảo y ngày mai đến đây lấy tờ rơi để phát, Chu Thăng làm vẻ thế này cũng được ấy hả.
Được thật hả? Chu Thăng khó tin hỏi.
Đúng vậy.
Dư Hạo đáp, Có điều tiền hơi ít, mỗi ngày chỉ có 40 đồng.
( 40 đồng hình như là hơn 100k gì đó)
Chu Thăng chưa đi làm công bao giờ, nhìn Dư Hạo đơn giản kiếm được việc, Dư Hạo nói tiếp: Thật sự rất ít, cậu tính xem, làm đủ 30 ngày cũng chỉ có 1.200 đồng.
Dư Hạo đứng trong gió rét cả ngày, từ sáng mười giờ đến khi trời tối mịt, kiếm về chỉ đủ mua một ly cà phê.
Mà Dĩnh Thị năm nay thu nhập bình quân của một người cũng đã đến 35.000 đồng.
Chu Thăng đột nhiên lay lay Dư Hạo, ra hiệu y nhìn xem, trong hoa phòng cà phê, Thi Nê cùng một đám bạn cũng đến rồi.
( 1.000 đồng là tầm khoảng hơn 3 triệu á:v)
Dư Hạo vội vàng ra hiệu cho Chu Thăng đừng đánh động, cúi đầu muốn gửi wexin cho Thi Nê thì phát hiện mình bị kéo vào danh sách đen rồi.
Y đẩy cửa đi vào, đến quầy mua hàng trước, ngẩng đầu nhìn món tráng miệng, mua hai phần Tiramisu mà Thi Nê thích, hai phần này ngốn của y một phần tiền không nhỏ, y để cho nhân viên phục vụ đưa đến, còn mình thì lại ngồi ở xa,lẳng lặng theo dõi cô bé.
Thi Nê đang nói chuyện cùng một cô nhóc khác, Tiramisu vừa đưa đến, hai đứa nhóc liền nhìn thấy Dư Hạo.
Hai nữ sinh tiểu học mặc đồng phục học sinh, Dư Hạo mở môt quyển tạp chí ra, uống nước trắng miễn phí, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn lại hai cô bé.
Nê Nê hỏi anh, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Một học sinh tiểu học khác đi đến, ngồi đối diện Dư Hạo.
Dư Hạo nhìn kỹ học sinh tiểu học này, mới lớp sáu đã nhìn ra dáng thiếu niên rồi.
Anh muốn tâm sự với bạn ấy.
Dư Hạo nói, Không có chuyện gì khác.
Em biết anh.
Học sinh tiểu học này nói, Anh là giáo viên tiếng anh của bạn ấy, bạn ấy bảo em nói xin lỗi với anh.
Dư Hạo nghe vậy thì rất ngạc nhiên, cô bé kia nhanh chóng nói tiếp: Em tên Tiêu Tiêu, tiền bánh kia, em chuyển qua Wechat cho anh.
Nói xong cô nhóc lấy điện thoại ra, muốn chuyển tiền cho Dư Hạo, Dư Hạo từ chối, lại hỏi: Nê nê ấy, bạn ấy khỏe không em?
Anh không nên hỏi thế.
Tiêu Tiêu nói, Bạn ấy sắp bị bố mình….!Quên đi, ngược lại thì….!
Cô nhóc nhìn Dư Hạo, nói: Bọn em đi đây, anh đừng đi theo bạn ấy nữa.
Ừ, anh đi đây.
Dư Hạo đứng lên nói, Các em cứ chơi đi.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Dư Hạo, đột nhiên mở miệng hỏi: Anh muốn lên tòa với bố cậu ấy ư?
Dư Hạo chần chừ đáp: Anh cũng không muốn vậy, nhưng hết cách rồi, nhất định phải làm vậy thôi, anh đi nhé.
Tiêu Tiêu lại nói với Dư Hạo: Hay anh cho em cách liên lạc đi.
Dư Hạo chủ động thêm QQ của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nói tiếp: Em cho anh số điện thoại.
Y ra khỏi hoa phòng cà phê thì quay đầu lại nhìn, vừa vặn lúc Thi Nê ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn y.
Cậu xem, có thu hoạch rồi đó, chuyến này đi đúng là không bõ công mà.
Ừ, có điểm đột phá.
Dư Hạo và Chu Thăng ngồi ngậm đũa, ngồi chờ đợi nồi mỹ thực tê tê cay cay, Chu Thăng lướt lướt QQ của Tiêu Tiêu, nghe Dư Hạo thuật lại, nói: Tôi có cảm giác gì đấy quái quái?
Dư Hạo đáp: Đúng chứ, lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy thế rồi.
Dư Hạo luôn cảm thấy từ ngày đó trở về, Thi Nê đã bị bố mình đánh đập, hơn nữa từ ngày đầu tiên bắt đầu lên lớp, y liền phát hiện đứa nhỏ này không tập trung, không thích trò chuyện, cực kỳ giống y hồi cấp hai.
Chẳng lẽ bố mẹ em ấy cãi nhau suốt ngày sao? Dư Hạo nhớ lại đại đa số thời điểm y ở nhà Thi Nê, chỉ có một bảo mẫu xuất hiện, Thi tiên sinh hiếm lắm mới lộ mặt, hơn nữa mẹ Thi Nê đến giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu.
Nồi lẩu tê tê cay cay thơm thơm cuối cùng cũng được mang lên, Chu Thăng nói, Vợ chồng trong nhà đánh nhau, đứa nhỏ lớn lên đáng nhẽ phải như tôi chứ nhỉ?
Dư Hạo: ….!
Chu Thăng lại thờ ơ nói tiếp: Thì bị đả kích mạnh.
Bố mẹ tôi đánh nhau từ khi tôi còn bé, đánh không biết sống chết là gì, mà đánh nhau thì thôi đi, còn muốn lôi cả tôi vào, cầm cái roi quất tôi như con quay vậy đó….!Cười à? Có cái gì để cười đâu!
Dư Hạo nghe thấy Chu Thăng đem hình ảnh mình bị ăn đánh miêu tả sinh động thế, trong đầu hiện ra hình ảnh bố hắn vụt hắn như vụt con quay, thực sự không nhịn được cười.
Tôi vừa đến nhìn, lại bị ăn đòn, hại tôi lớn lên cũng thích đánh người.
Dư Hạo vạn nhất không nghĩ đến, Chu Thăng lại chọn thời điểm này nói về việc đó.
Vì thế tôi mới đi học quyền anh, muốn đánh cho bố mình một trận, mà cuối cùng hai người họ cũng ly dị rồi.
Chu Thăng nói tiếp: Cảm tạ trời đất, cũng không hành hạ lẫn nhau nữa.
Vì thế, cậu phải biết kiềm chế bản thân.
Dư Hạo nói, Đôi khi cậu cũng hay bị kích động quá mức.
Đạo lý này người nào không rõ chứ? Chu Thăng nói, Nhịn không được đâu, thói quen rồi mà, mọi người cũng chẳng ưa gì tôi.
Dư Hạo nói: Tôi thích cậu mà, rất thích luôn.
Chu Thăng đỏ mặt, ra hiệu Dư Hạo ăn đi.
Đêm hôm ý Chu Thăng lại vứt cho Dư Hạo một đống quần áo nữa, hôm nay là Chủ Nhật, các bạn cùng phòng không đi tìm bạn gái thuê phòng thì là tham gia mấy trò chơi đêm Noel.
Dư Hạo ngồi trong phòng giặt quần áo, nghĩ thầm, hay là mình mở một phòng giặt đồ trong ký túc xá nhỉ, giúp các bạn giặt quần áo xong kiếm lấy ít lời luôn.
Học phí ngót nghét 12.000 đồng, chẳng biết chừng nào mới kiếm được, qua tết Nguyên Đán đến xuân tiết chưa biết sống sao đây, còn chưa có tin tức gì.
Vốn là nghèo, còn phải bán thời gian để lấy tiền, đúng thật là người nghèo chí ngắn…!Dư Hạo vô cùng ngưỡng mộ với các bạn học khác không cần đi làm kia, bọn họ cơm áo vô lo, có thể dành thời gian để vào thư viện đọc sách, học tập ôn luyện, mở mang tầm mắt của mình.
Mà y thì phải vì sinh hoạt của bản thân mà bôn ba, làm công về phòng mệt như chó, cũng chẳng có sức lực mà học tập hay tham gia khóa ngoại để mở mang tầm mắt.
Cứ thế mãi, chẳng khác nào vòng tuần hoàn ác tính, người có tiền dùng tiền mua thời gian, tiến bộ ngày càng lớn, cuộc sống ngày càng tốt lên, người nghèo thì lại dùng thời gian để đổi lấy tiền, ở trong vũng bùn này giãy dụa lún ngày càng sâu, phiền phức ngày càng nhiều thêm.
Dư Hạo chỉ muốn tìm ra biện pháp nào đó thể thoát khỏi hoàn cảnh này, bằng không bản thân sẽ từng bước từng bước bị vũng bùn này hút sâu vào.
Mà đầu tiên phải giải thoát bản thân thoát ra khỏi hoàn cảnh, ngày ngày đi làm để kiếm tiền đóng học đã.
Sao lại lạnh thế nhỉ? Chăn của Dư Hạo không biết bị ai vứt đi rồi, ngay sau đó một vệt kim quang hiện lên, trong mộng, y cảm giác được bản thân mình đang lao về phía mặt trời.
Mặt trời hiện lên ngày càng lớn, một luồng sức mạnh khổng lồ đưa y mạnh mẽ xông vào bên trong mặt trời, cảnh tượng trước mắt hóa thành một vùng tăm tối.
Một giây sau, vô số tua vòi dính nhớp cuốn lấy y.
Thả tôi ra—-! Dư Hạo hô to, Cái quái gì thế này?!
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, y lại đưa thân vào thế giới hắc ám nào đó, không biết thứ gì, tàn nhẫn ghìm lấy cổ y, làm y thở không nổi, cũng đưa y vào tuyết lạnh lẽo.
Đánh nó…!liên tiếp vào…..!Một thanh âm yếu ớt vang lên.
Dư Hạo không biết mình đang ở chốn nào, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng vừa nghe được thanh âm quen thuộc đó, Dư Hạo đột nhiên nghĩ đến một người!
Tướng quân?
Tướng quân?
Giọng nói của Tướng quân thoáng qua rồi biến mất, hai tay Dư Hạo bị treo lên thẳng tắp, lơ lửng, sau một giây, cái miệng hình tròn đầy răng nhọn xoắn ốc, mang theo nhầy nhụa mở ra trước mặt y, tạo ra một trận gió như sóng âm!
Dư Hạo: ….!
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Dư Hạo, tại sao mình lại ở đây, đây là đâu….!Vũ khí của mình đâu….!Vũ khí!
Vũ khí!!!
Dư Hạo vừa mới nghĩ thoáng qua, ngay lập tức trên tay y xuất hiện cái pháp trượng! Y cật lực rút tay lại, xúc tu bốn phía kéo y một cái, tựa như phải ngũ mã phanh thây y vậy! Y cầm pháp trượng trong tay, dùng hết sức mạnh của bản thân, pháp trượng tức thì nổ ra một tia sáng trắng.
Bạch quang chói mắt, con quái vật khổng lồ kêu lên ầm ầm, tất cả đống xúc tu cũng bị tiêu diệt, Dư Hạo bị ngã lăn trên mặt đất.
Dưới đất toàn là tuyết đọng, Dư Hạo khó khăn bò dậy giữa đống tuyết, bò lên, chạy về phía quái vật kia kêu to: Tướng quân!
Y tách đôi pháp trượng, nó lập tức hóa thành hai cái dao găm đồng đen, cầm trong tay, dao găm phát ra bạch quang chiếu rọi trời đất, thoáng chốc thấy rõ con quái vật kia.
Đây là đâu chứ? Nam cực chăng? Bốn phía đều bị bao phủ bởi tuyết dày, tầng băng vỡ ra ầm ầm, quái vật kia như con hải quái, hình dạng giống cá mút đá, người tròn, thân hình ngăm đen dài đến mười mét, quanh người mọc ra mấy chục cái xúc tu như đám trăn, nửa nổi trên mặt tuyết, trong miệng là hàm răng nhọn hoắt sắc bén, cuống họng bên trong lộ ra màu đỏ tươi, nhục bích lúc nhúc không ngừng.
Nhìn xung quanh miệng nó, còn thấy được vòng tròn chứa hàng trăm con mắt, đang nhìn chằm chằm Dư Hạo.
Xúc tu này chẳng khác gì đầu con rắn, ở giữa cuốn lấy một cái gì đó đang cật lực giãy dụa, một cái xúc tu nắm lấy đầu của người đó, một cái khác túm lấy chân, tựa như muốn xé xác tù binh thành hai nửa.
Tướng quân——-! Dư Hạo phi người lên trước, tung dao găm ra.
Hai cái dao găm rời khỏi tay, trên không trung vẽ ra một đường tròn, Phập một tiếng rồi cắm thẳng vào hai cái xúc tu đang bấu chặt vào người Tướng quân! Hải quái ngửa mặt lên trời điên cuồng rít gào, đống xúc tu vung vung vẩy vẩy, đống tuyết xung quanh như muốn nổ tung, tầng băng dưới đáy bị phá vụn, nước biển trào ra, quái vật nhanh chóng bị chìm xuống đáy biển đen kịt!
Tướng quân ngã xuống, rơi vào đống tuyết đọng, Dư Hạo dùng tốc độ nhanh nhất đạp trên tuyết chạy đến, chạy đến xung quanh, trong đám tuyết y mò tìm một hồi.
Dư Hạo: ???
Sao y có cảm giác mình vừa sờ phải cái gì đấy toàn thân đều là lông, hơn nữa còn đang ướt sũng nhỉ?
Dư Hạo: ….!
Tướng quân? Dư Hạo dùng sức kéo lên, từ trong tuyết lộ ra một cơ thể đầy lông, vì rơi vào đống tuyết nên màu hơi nhạt, sau đó lấy đà kéo thứ đó ra khỏi tuyết.
Tướng quân phun ra một ngụm nước biển, văng đầy người Dư Hạo.
Dư Hạo: !!!
Một con khỉ lớn cao gần hai mét, toàn thân mềm oặt nằm lên người Dư Hạo.
Dư Hạo trợn tròn mắt, y kéo con khỉ này đến nơi an toàn.
Trên đầu con khỉ này đeo một cái vòng kim cô, toàn thân ướt đẫm, động tay động chân, mặc trên người một bộ áo giáp kỳ lạ, áo giáp bảo vệ nửa người, lộ ra phần bụng dưới thon gầy toàn lông.
Con khỉ lớn này mặc một cái quần đỏ sậm, chỗ đầu gối đã bị xé rách, giày thì bị rơi mất đâu một cái, dưới sườn không có áo giáp bảo vệ bị chém một đường, chỗ đó dài khoảng 10cm, đang không ngừng trào ra máu tươi, nhiễm đỏ tuyết xung quanh.
Dư Hạo lần thứ hai trở nên khẩn trương, ấn vết thương dưới sườn của con khỉ nói: Tướng quân? Là anh ư?! Nói xong quay đầu lại nhìn đống tuyết nứt toang, nghĩ thầm có khi nào y mới từ trên kia rơi xuống không hả!!!!
Con khỉ lớn kia thoáng mở mắt ra, uể oải nói: Cho ta….!Sức mạnh của ngươi….!
Dư Hạo nghe thấy câu nói đó, biết ngay đây là Tướng quân!
Dư Hạo nhắm mắt lại, trầm ngâm, hai tay đè xuống vết thương dưới sườn con khỉ, ánh sáng trắng từ lòng bàn tay tỏa ra, thấm vào toàn thân con khỉ, vết thương như được một phép màu nào đó tác động vào, cuối cùng cũng khép lại!
Vẻ mặt Dư Hạo vô cùng nghi hoặc, nhấc hai tay ra, nhìn tay mình một lát, lẩm bẩm nói: Chuyện gì xảy ra vậy?
Con khỉ ho kịch liệt, Dư Hạo gấp gáp đỡ hắn ngồi dậy, hắn không ngừng thở dốc, nhìn Dư Hạo, mỏi mệt nhếch miệng, lộ ra răng nanh, nở nụ cười.
Dư Hạo cũng cười theo, trong mắt mang theo vài tia vui sướng, ôm lấy hắn.
Tốt quá rồi! Lại được gặp anh! Dư Hạo hô to.
Đau—-! Con khỉ này như phát điên gào toáng lên.
Gãy chân rồi! Nhẹ chút!
Sau đó, con khỉ hướng dẫn Dư Hạo cách để chữa lành vết thương ở chân của mình, rồi lại dùng sức mạnh chữa thương giúp hắn khỏe lại.
Vụn băng ở phía xa xa vang lại rắc rắc, gió ngừng thổi, nước biển màu đen từng làn sóng dâng lên vết nứt.
Dư Hạo nói: Đây là nơi nào vậy?
Đương nhiên là trong mộng rồi.
Con khỉ nhìn y đánh giá bằng ánh mắt kỳ quái, đáp.
Dư Hạo nói: Nhưng mà…!sao anh lại biến thành như này?
Con khỉ sờ sờ đầu mình, đáp: Vẫn ổn chứ?
Dư Hạo nở nụ cười, nói: Vậy tôi nên gọi anh là gì đây?
Con khỉ đáp: Ngươi cứ gọi là Tướng quân đi, tìm trong tuyết xem, có thấy ủng của ta đâu không, còn có cả kiếm của ta nữa.
Dư Hạo tìm giày cho Tướng quân, đưa cho hắn để hắn đi vào, tìm trong nước thấy một cái trường kiếm, đeo nó lên người, Tướng Quân nói tiếp: Mượn tay cái đi.
Dư Hạo bận rộn để hắn khoác lấy vai mình, nỗ lực dìu hắn dậy.
Hay là để tôi cõng anh nhé.
Thế là được rồi.
Tướng quân cứ như vậy nói, Con quái vật này cũng lợi hại lắm đó, trước tiên rời khỏi đây đã.
Dư Hạo nhìn kỹ xung quanh, phát hiện chỗ mình đang đứng là một tuyết nguyên mênh mông, như đại lục Bắc Cực hoang vu, xa xa là dãy núi đen kịt trong màn đêm.
Đá ngầm trên núi màu đen giương nanh múa vuốt, như đồng quỷ mị.
[7/8/2020].
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 14. CON KHỈ
“Cút!!! Ngủ ngon!” Tướng Quân đột nhiên nói.
—————————————————-
Sau khi Tướng Quân biến thành một con khỉ thì lưng hơi khom xuống. Nhưng nguyên hình của hắn cao lớn nên cho dù có chút gù lưng thì vẫn cao hơn Dư Hạo non nửa cái đầu, hắn nói: “Ta bị biến thành Mỹ Hầu Vương rồi.”
Tướng Quân lắc lắc cái đầu khỉ vài lần khiến cho bọt nước bắn tung tóe, bắn đầy đầu Dư Hạo. Tướng Quân cúi đầu nhìn cái quần rách rưới, nói: “Thực sự chẳng dễ chịu tý gì. Giờ lên núi trước rồi nói chuyện sau, nơi này thực sự quá nguy hiểm, không an toàn.”
Dư Hạo đột nhiên nhớ đến vũ khí của mình, Tướng Quân lại nói: “Chỉ cần ngươi triệu hoán nó thì tự khắc nó sẽ trở về.”
Dư Hạo đưa tay ra rồi nghĩ lại lúc pháp trượng xuất hiện lần đầu tiên thì quả nhiên ánh sáng lấp lóe hiện lên,nó lại xuất hiện. Tướng Quân nhắc nhở Dư Hạo: “Đừng dùng sức mạnh, nên cảnh giác thì hơn.”
Dư Hạo “Ừ” một tiếng. Y để một tay Tướng Quân khoác lên vai mình rồi đỡ hắn chầm chậm đi lên núi. Trong bóng tối, bốn phía vang lên tiếng ma sát, có thứ gì đó đang dò xét bọn họ. Sườn dốc phủ tuyết ánh lên những ánh sáng xanh lục lấm tấm, Dư Hạo cảnh giác quay đầu thì ánh sáng đấy biến mất toàn bộ.
“Rắn.” Tướng Quân nói, “Tất cả đều là rắn.”
Trong lòng Dư Hạo tràn ngập nghi hoặc, đây không thể nào là mộng cảnh của y. Mộng cảnh của y sẽ không thể xuất hiện loại quái vật biển như Cthulhu (1) hay là vùng đất cực lạnh. Suy luận duy nhất chính là Tướng Quân đang cứu một người khác, mà chẳng hiểu tại sao vừa vặn gọi trúng y đến. Tại sao y lại bị kéo đế trong giấc mộng của người khác?
(1) Cthulhu. là một thực thể vũ trụ được sáng tạo bởi nhà văn H. P. Lovecraft, xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn “Tiếng gọi Cthulhu” (The Call of Cthulhu), được xuất bản trong tạp chí giật gân Weird Tales của Mỹ vào năm 1928. Được coi là một Cổ xưa Vĩ đại (Great Old One) trong đền thờ các thực thể vũ trụ của những người hâm mộ Lovecraft, sinh vật này đã được đề cập đến trong rất nhiều tài liệu văn hoá phổ biến. Lovecraft miêu tả Cthulhu như một thực thể khổng lồ được tôn thờ bởi những kẻ sùng bái. Ngoại hình của Cthulhu được mô tả như một con bạch tuộc, một con rồng và một hình hoạt hoạ có dáng con người. Tên của nó đã được đặt cho vũ trụ nhân vật lấy cảm hứng từ Lovecraft, nơi nó và các thực thể khác cùng tồn tại, Cthulhu Mythos.
Bọn họ đi tới bên dưới núi đá, mấy tảng đá lởm chởm quái dị bám đầy tuyết bị gió thổi bay đi. Tướng Quân đã khôi phục không ít. Đầu tiên, hắn trèo lên một tảng nham thạch, sau lại đưa tay xuống kéo Dư hạo lên một khối nham thạch nhô ra. Hai người ngồi trên đó mà nhìn về phương xa.
Tướng Quân đưa tay trán giống như đang che nắng, lấm lét nhìn trái nhìn phải, như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
“Cái khiên tôi đưa cho anh đâu?” Dư Hạo dường như mơ hồ đoán được, có lẽ là bởi y đem một phần “Đồ Đằng” trong thế giới ý thức cho Tướng Quân nên giữa bọn họ mới sinh ra loại liên hệ kỳ dị này. Cũng đồng thời vì thế mà Tướng Quân trong lúc vô tình đã kéo y vào đây.
“Ở đây này.” Tướng Quân duỗi ra ngón tay xù lông của mình gõ gõ vào cái vòng vàng trên đỉnh đầu.
Dư Hạo: “…”
Tướng Quân vác thanh trường kiếm ngồi xổm ở phía trước nham thạch đen kịt, nhìn chằm chằm về hướng gió Bắc, phía sau thì áo choàng rách rưới rủ xuống đất.
“Nên làm gì bây giờ?” Tướng Quân tự nhủ.
“Tại sao?” Dư Hạo nói, “Anh bây giờ không phải là Tôn Ngộ Không à?”
Tướng Quân cúi đầu nhìn xuống chính bản thân mình rồi lại nhìn Dư Hạo, ánh mắt vô cùng kỳ quái, nói: “Nhìn rõ rành rành như vậy sao?”
Dư Hạo lại hỏi: “Tôi đưa cho anh cái khiên rồi, làm thế nào mà nó biến thành một chiếc vòng Kim Cô thế? Thế còn Định Hải Thần Châm (2) thì sao?
(2). Chính là chỉ gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không. Trước khi bị Tôn Ngộ Không cướp lên từ Đông Hải thì nó gọi là “Định Hải Thần Châm”.
Tướng Quân bất đắc dĩ buông tay, nói: “Ta làm sao biết được?”
Dư Hạo nghĩ thầm: điều này thực sự có chút kỳ lạ. Y nghi ngờ đánh giá Tướng Quân. Tướng Quân cân nhắc một lúc liền vươn ngón tay chỉ về dưới tàng cây, nói: “Ngươi xem.”
Y thấy một bầy rắn màu đen lan tràn đầy đất, bao trùm tuyết địa dưới chân. Tướng Quân lẩm bẩm nói: “Mộng cảnh của người này còn u ám hơn so với mộng của ngươi. U ám, đen tối còn chưa tính, lại còn lạnh muốn chết, quả thật phiền phức.”
Dư Hạo lạnh đến run rẩy. Y nghĩ thầm ban ngày đã lạnh như vậy rồi, buổi tối nằm mơ lại còn lạnh đến đông cứng, tại sao y lại thê thảm như vậy hả?!
Tướng Quân lại dặn dò: “Đừng có chết ở đây, nếu không ngươi sẽ không quay trở về được đâu. Đừng có hỏi gì cả, có nhiều chuyện đến ta cũng không rõ. Ngược lại thì sau khi tiến vào mộng cảnh này, ta vô duyên vô cớ liền biến thành một con khỉ to xác.”
“Vậy… còn cái này thì sao?” Dư Hạo đưa tay thử kéo cái vòng vàng trên đầu hắn, Tướng Quân nói: “Không gỡ xuống được! Ta đã thử rồi! Đau, đừng kéo nữa!”
Dư Hạo cũng hết cách, quan sát Tướng Quân một lát, cuối cùng nói: “Để tôi giúp anh, phải giải cứu chủ nhân của mộng cảnh này đúng không?”
Bọn họ đã từng ôm ấp từ biệt nhau dưới trời đất sáng rực rỡ kia, sau đó Dư Hạo có suy đoán đến việc Tướng Quân tiếp theo sẽ đi đâu. Có lẽ là đi cứu vớt những người giống như y.
Dần dần y cũng coi Tướng Quân như một anh hùng, vốn cho rằng đời này sẽ không thể gặp lại hắn, thế mà đột nhiên lại gặp được, trong lòng y bị cảm xúc kích động cùng vui sướng lấp kín, bao nhiêu nghi hoặc trong nháy mắt cũng đã quên hết.
Trên khuôn mặt khỉ của Tướng Quân hiện ra vẻ ngờ vực, nhìn xung quanh, nói: “Trước tiên phải tìm chủ nhân của mộng cảnh này và sau đó ta sẽ giải thích cho ngươi sau.”
“Nhưng tại sao tôi vẫn xuất hiện ở đây với hình dáng của bản thân?” Dư Hạo cau mày.
“Bởi vì ngươi là do ta triệu hoán tới, hình dáng trong đây của ngươi là do ấn tượng của ngươi trong lòng ta quyết định.”
Dư Hạo: “Vậy thì hình dạng của anh được ai quyết định? Chủ nhân mộng cảnh này?”
Dư Hạo có chút khó hiểu. Lần thứ nhất Tướng Quân xuất hiện trước mặt y là mặc áo giáp, theo lý thuyết thì hắn giống như “không phải người”, nên tất nhiên Dư Hạo sẽ không từng gặp qua hắn, cũng sẽ không có việc tồn tại ấn tượng. Theo suy đoán đó thì Tướng Quân ở trong mộng cảnh này cũng chỉ là một vị khách xa lạ, đáng lẽ cũng nên là toàn thân áo giáp chứ, tại sao lại bị biến thành Tôn Ngộ Không rồi?
Tướng Quân vỗ tay, giữa ngón tay hắn bắn ra một ngọn lửa, ngọn lửa lao về phía bầy rắn. Bầy rắn đang bò lên chính giữa ngọn núi sợ hãi ngọn lửa, lập tức tản ra tứ phía. Chợt, Tướng Quân thả người nhảy một cái, lên một khối nham thạch lồi ra khác, hắn duỗi cánh tay bám lấy đầu tảng đá, đưa tay còn lại về phía Dư Hạo.
Dư Hạo thử nhảy lên giống như Tướng Quân nhưng nhảy mãi không lên được tảng đá kia, mà y còn bị bước hụt, hét to một tiếng, suýt chút nữa thì ngã xuống giữa bầy rắn. Cánh tay Tướng Quân cũng nhanh chóng tóm chặt lấy y giữa không trung.
Dư Hạo phát hiện ra tốc độ, sức mạnh, phản ứng của y đều yếu đi không ít.
“Bình thường.” Tướng Quân đem y kéo đến trên một tảng đá khác, nói: “Sức mạnh của ngươi tất nhiên sẽ bị suy yếu, có thể dọa chạy con quái vật kia đã là rất tốt rồi.”
Dư Hạo nhớ tới lần trước khi mà Tướng Quân tiến vào trong mộng cảnh của y đã nói rằng, nếu nguyên chủ của mộng cảnh bị trục xuất thì sức mạnh của người ngoại lai cũng sẽ bị suy yếu.
Dư Hạo: “Có lẽ là anh mạnh hơn tôi.”
“Đó là đương nhiên.” Một tay Tướng Quân ôm lấy Dư Hạo, một tay duỗi ra bám lấy vách một khối đá nhô ra khác.
Dư Hạo: “…”
Tướng Quân vừa muốn giúp Dư Hạo lại vừa muốn trèo từ tảng đá này sang tảng đá khác, việc này vô cùng rắc rối. Một lát sau, hắn nghĩ đến một biện pháp, kéo cánh tay Dư Hạo, để y ôm lấy cái cổ đầy lông và bám chắc lấy cái thân khỉ của hắn. Sau đó Tướng Quân nhanh chóng tăng tốc nhảy vọt lên, không ngừng leo lên trên.
“Nhưng mà sức mạnh của anh là từ đâu mà có?” Dư Hạo hỏi.
“Hiểu bản thân mình, tự tin và không ngừng ám chỉ…” Tướng Quân ngẩng đầu nhìn tán cây, nói, “Chỉ cần ngươi tin bản thân mình là loại người như nào thì ngươi sẽ dần dần biến thành loại người như thế.”
Dư Hạo đáp: “Không thể nào. Nếu vậy thì chẳng phải tôi thành vô địch rồi sao?”
Tướng Quân nói: “Cái quan trọng là ngươi thực sự dám tin tưởng bản thân là vô địch sao? Có bao người đều dám nhận bản thân vô địch, nội tâm kiên cường, kết quả thì sao, nói mấy câu là có thể khiến bọn họ nổi trận lôi đình rồi.”
Dư Hạo: “Có người luôn lầm tưởng bản thân vô địch, nhưng lại chỉ cần có chút trắc trở thì liền lùi bước trốn tránh… Tôi đại khái có hiểu được điều này.”
“Hiểu được chính mình, thẳng thắn tự tin, đó chính là sức mạnh khởi nguồn của ngươi.” Tướng Quân đáp.
Một tay Tướng Quân ôm lấy Dư Hạo. Cánh tay khỉ dài hoàn hảo mà đem eo của y ôm đúng một vòng, ngón tay cái còn thoải mái tự nhiên nghịch lưng quần của Dư Hạo.
“Tôi có thể giúp anh xử lí vết thương.” Dư Hạo ôm chặt lấy hắn, cùng con khỉ to xác này di chuyển, nói, “Tôi có thể mà.”
Tướng Quân: “Ừ.”
Dư Hạo: “Loại năng lực này là ý nghĩ của tôi, anh cảm thấy tôi có thể điều trị giúp anh không?”
Tướng Quân cũng không quay ra nhìn Dư Hạo, nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Làm sao lại đần như vậy? Ngươi không tin tưởng bản thân thì sao có thể chữa trị cho người khác?”
“Vậy ư?” Dư Hạo kinh ngạc nói, “Có nói sao? Sao tôi lại không nghĩ đến chứ?”
Tướng Quân không nói gì, Dư Hạo quan sát gò má của Tướng Quân. Nhưng mà cũng không nhìn ra được gì, khuôn mặt khỉ này chỉ thấy được một mảng da hồng hồng cùng với lông lá rậm rạp trên mặt. Bất chợt Tướng Quân quay mặt lại, chỉ không chú ý một chút mà Dư Hạo suýt chút nữa cùng cái mặt khỉ này môi chạm môi. Hai người ngay lập tức nhanh chóng quay mặt đi, Dư Hạo cảm thấy mặt y lúc này có chút nóng, y nghĩ rằng lúc này mặt y cùng với mặt Tướng Quân phải đỏ ngang ngửa mông khỉ.
Tướng Quân: “Ngươi mà còn tiếp tục hỏi là ta sẽ tống ngươi ra khỏi mộng cảnh này.”
Dư Hạo vội nói: “Được, không hỏi.”
Tướng Quân đi tới trước vách đá ở cuối rừng rậm, cởi ủng quấn vào trên eo, cõng lấy Dư Hạo và trèo lên trên.
Dư Hạo đột nhiên lại hỏi: “Tướng Quân, thực ra anh cũng là con người, tôi đoán đúng chứ?”
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Tướng Quân lập tức dừng lại động tác.
“Cút!!! Ngủ ngon!” Tướng Quân đột nhiên nói.
Trong nháy mắt Dư Hạo mở mắt ra thấy bản thân đang ở trong phòng ngủ.
“Tướng Quân, tôi sai rồi!” Dư Hạo hối hận nói, nhưng giờ có hối hận thì cũng không kịp rồi, y thế mà bị đuổi ra từ trong giấc mơ.
Y không do dự mà nằm xuống ngủ tiếp, chỉ là vẫn không ngủ được nên ngồi dậy uống cốc nước. Y lăn qua lộn lại trên giường, không bao lâu sau thì trời cũng sáng. Dư Hạo kêu rên một lúc rồi liền ôm chăn ngồi dậy, hận không thể đánh mình hai cái bạt tai. Y làm sao lại lắm miệng như vậy? Có thể sau này không bao giờ gặp lại người ta nữa đấy!
Trời đã sáng, Dư Hạo cuối cùng cũng không thể thuận lợi mà ngủ tiếp. Chỉ đành bất đắc dĩ mà cào loạn tóc lên rồi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, rồi sau đó đi làm thuê phát tờ rơi.
Ba ngày liền nhiệt độ đều hạ xuống, ngày hôm nay thì càng lạnh hơn. Y đứng ở trong gió rét lạnh lẽo mà run rẩy, tận lực tìm một nơi có thể tránh gió mà đứng rồi làm việc phát tờ rơi luôn. Y làm việc trong nỗi ghen tị khi cứ phải nhìn thấy bộ đồ búp bê khổng lồ trước mặt nhảy lên nhảy xuống.
Bọc nhiều bông như vậy quanh người, hẳn là rất ấm áp… Dư Hạo nghĩ thầm, sau đó mùa hè mà mặc vậy thì như thế nào bây giờ.
Y không phải người không tận tâm với công việc. Nhưng việc thiếu ngủ khiến y không chống lại được cái lạnh, cộng thêm gió cứ liên tục thổi, thực sự lạnh đến mức không chịu được. Dưới cái lạnh 6 độ C của mùa đông, y chỉ mặc đúng 3 cái áo. Hơn nữa mây đen âm u còn che mất đi mặt trời, y đột nhiên lạnh đến run rẩy cả người, run đến mức không thốt ra được câu nào.
Có một cách!
Dư Hạo nghĩ ra một cách là cứ nửa giờ thì y sẽ vào trung tâm thương mại mười phút, khi cảm thấy đủ ấm rồi thì lại đi ra ngoài hứng khí lạnh, đi đi lại lại, cuối cùng y vẫn thấy rằng thà bị gió lạnh thổi còn tốt hơn.
May mà hôm nay là đêm Giáng Sinh, trên đường phố xuất hiện nhiều cặp đôi đến lạ thường, không tới bốn giờ chiều thì tờ rơi đã phát được gần hết rồi.
Không xong rồi… Dư Hạo nghĩ thầm, y muốn bị đông cứng đến chết rồi… Hay đi vào kia nghỉ ngơi một lát?
“Dư Hạo, con mẹ nó cậu muốn chết sao? Đi phát tờ rơi mà mặc ít như thế? Cậu thế mà không bị lạnh chết đi à?” Đột nhiên âm thanh của Chu Thăng như phát điên, phát rồ mà truyền tới.
Dư Hạo bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, trong tay y vẫn còn cầm một ít tờ rơi. Không biết Chu Thăng đã tiến đến từ lúc nào, hắn mặc áo lông, ngậm thuốc lá, biểu tình khó có thể tin mà nhìn chằm chằm y.
Đứng bên cạnh Chu Thăng là một cô gái xinh đẹp, dáng người thon gầy, mặc bên ngoài là áo gió màu đen, ngũ quan hết sức tinh xảo. Giữa lông mày cô gái hiện rõ vẻ kinh ngạc, bất an mà nhìn Chu Thăng.
“Nhanh mặc vào! Cậu bị điên à?” Chu Thăng đem áo lông cởi ra, không nói gì đã ném đến cho Dư Hạo. Mặt Dư Hạo đỏ lên, người xung quanh đều nhìn y, làm y thấy thật lúng túng.
“Tôi chuẩn bị phát xong rồi!” Dư Hạo đẩy Chu Thăng, lại nhìn cô gái kia, không một tiếng cười, rồi y tiến vào trung tâm thương mại.
“Mặc vào!” Chu Thăng ra lệnh, tiện đà đẩy cửa trung tâm thương mại rồi đi vào. Bước vào trong, hơi ấm điều hòa thổi đến khiến Dư Hạo thấy thật thoải mái, lại có thêm áo lông, thật ấm áp. Chu Thăng nói to như thế, nhiều người đột nhiên đi tới chủ động lấy tờ rơi trong tay Dư Hạo.
Dư Hạo: “…”
“Cảm ơn.” Tay chân Dư Hạo có chút luống cuống, y chẳng biết nói gì ngoài hai chữ “Cảm ơn.”
Y rất không thích cảm giác này. Nếu là trước đây, y rất có thể sẽ cảm thấy khó chịu ít nhất là ba ngày, bởi vì việc này gây tổn thương đến lòng tự tôn của y, đến việc phát tờ rơi cũng phải nhờ người khác bố thí cho.
Nhưng bây giờ thì y lại dần có cảm giác ấm áp nơi đáy lòng, đem hai tay dấu ở trong túi áo.
Cửa kính sát đất sau lưng phát ra tiếng gõ. Chu Thăng chỉ mặc một chiếc áo len, ngồi trong quán cà phê với vẻ mặt không bình tĩnh lắm, ngồi bên cạnh hắn vẫn là cô gái kia. Khuôn mặt Chu Thăng tràn ngập biểu cảm, bực tức nói, “Phát xong tờ rơi rồi thì sao còn không nhanh cút vào đây?”
Sau mười phút, Dư Hạo nâng bưng cốc thủy tinh chứa đầy nước ấm, ngồi đối diện Chu Thăng cùng với cô gái kia. Trong lòng y vẫn không thể đoán ra được thân phận cô gái này.
“Gọi chị dâu.” Chu Thăng không để ý gì mà nói, đồng thời đưa tay ra sờ mu bàn tay Dư Hạo, vẫn lạnh lẽo như vậy. Hắn đem mấy ngón tay đỏ bừng của Dư Hạo kéo khỏi cốc thủy tinh, thuận tiện nắm dùng tay mình nắm lấy tay Dư Hạo.
Tay Chu Thăng phi thường nóng, giống như một đám lửa đang bốc cháy vậy.
Cô gái kia chỉ cười cười. Bộ dạng Dư Hạo khiếp đảm nói: “Chào chị dâu.” Y nghĩ thầm không biết đây có phải bạn gái Chu Thăng? Bạn gái xinh đẹp như vậy? Hắn có bạn gái xinh như vậy, tại sao ở trên tàu điện ngầm còn nhìn ngắm xung quanh xem có mỹ nữ chân dài nào không?!
“Lông mi bảo bảo, xin chào.” Cô gái kia đưa tay ra, Dư Hạo muốn xoa tay cho ấm một chút rồi sẽ bắt tay cô nàng. Nhưng không chờ y làm gì thì cô gái kia đã đem bàn tay mảnh khảnh đấy bắt lấy tay y, dồng thời giúp y làm ấm tay. Trong nháy mắt, mặt Dư Hạo đỏ bừng, vội vàng đem tay thu về.
“Lông mi bảo bảo?” Dư Hạo một mặt mờ mịt, nói, “Là sao cơ?”
Cô gái cười giải thích: “Họ nói rằng lông mi của cậu dài hơn cả nữ sinh, mắt lại cũng lớn, quả nhiên là thật nha!”
Dư Hạo mặt càng đỏ hơn: “Ai nói vậy chứ?”
Chu Thăng cười nói: “Cái lúc mà cậu làm kiểm điểm vào tuần trước ấy, sinh viên nữ lớp chúng ta nói vậy.”
Dư Hạo quả thật sắp lúng túng đến phát điên rồi, cô gái đấy lại nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Chu Thăng nói: “Để tôi đưa cậu về.”
Cô gái kia kiên trì nói: “Cậu về cùng Dư Hạo đi, trở về nhớ mua cho cậu ấy chén canh gừng. Tôi ra gọi xe về là được, không cần phải để ý đâu.”
Dư Hạo vội nói: “Tôi cũng phải đi bây giờ…”
Chu Thăng nghe xong lời kia thì liền ngồi xuống. Cô gái đó quay về phía bọn họ tạm biệt, nói: “Lần sau lại gặp.”
“Cậu nhanh đuổi theo đưa cô ấy về!” Dư Hạo vội đẩy Chu Thăng.
Sắc mặt Chu Thăng lập tức thay đổi. Đêm qua Dư Hạo mới bị Tướng Quân hung ác quát nên y nhất thời không dám nói gì tiếp, chỉ đành tiếp tục ôm lấy cốc nước ấm. Y quay đầu lại nhìn theo hướng cô gái kia rời đi, đến tên cô ấy y cũng quên hỏi.
Thật đẹp nha! Dư Hạo không khỏi than thở, bạn gái Chu Thăng quả nhiên phải thuộc cấp bậc hoa khôi của trường, lại càng thấy tiếc vì quên không hỏi tên.
“Tại sao…”
Tâm tình Chu Thăng tựa hồ không tốt lắm: “Đừng hỏi cái gì hết được không? Cậu không thấy phiền hả?”
Dư Hạo liền thức thời ngậm miệng lại, đồng thời y tự nhắc nhở bản thân nói năng phải thận trọng, tránh gây phiền toái cho người khác.
Chu Thăng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có chút thất thần rồi một lát lại cúi đầu xem điện thoại. Dư Hạo đêm qua ngủ không ngon, lại bị gió lạnh thổi cả một ngày, cả người có cảm giác bị đông cứng đến choáng váng rồi, y chỉ ngồi im đấy nhìn Chu Thăng đến đờ người ra, nhìn hắn đang đọc tin tức trên điện thoại.
Cuối năm nay trên mạng xã hội tràn ngập nhưng tin tức tiêu cực. Đại hỏa hoạn sau một đêm khiến cho mấy trăm ngàn công nhân không có nhà để về; nhà trẻ ngược đãi trẻ em; chồng chém chết vợ rồi nhảy lầu; trường tư thục dùng roi điện đánh đập học sinh… Chu Thăng một mặt buồn bực xem xong tin tức, hắn xem xong hết thì càng có vẻ buồn bực hơn, thuận tiện mở mồm mắng thói đời khốn nạn.
Thế giới này người tốt nhiều, hay là người xấu nhiều? Dư Hạo không khỏi nghĩ đến một tiếng trước, một đống người ở quảng trường tụ tập lại lấy đi hết tờ rơi còn sót trên tay y. Trong quán cà phê vang lên bài hát Giáng sinh kinh điển “The Christmas Song”. Vào buổi chiều ảm đạm này, hai cây thông noel cao ngang hai tầng lầu trên quảng trường liền phát sáng, lấp lánh màu sắc trong nháy mắt.
“Tại sao cậu không mặc quần áo của tôi? Chu Thăng nói, “Không phải quần áo của tôi đang phơi ở phòng cậu sao?”
“Có mặc.” Dư Hạo đpá, “Chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại lạnh như thế.”
Chu Thăng cất điện thoại đi: “Lấy tiền lương chưa?”
“Đã lấy.”
“Vậy về thôi.” Chu Thăng kéo Dư Hạo đi tàu điện ngầm, đem y đưa về lại trường học. Sau bữa cơm chiều, Chu Thăng ép buộc Dư Hạo phải uống xong một chén canh gừng thì mới đồng ý cho y về kí túc xá để đi ngủ.
Dư Hạo vốn cho rằng sau một ngày hứng đầy gió lạnh như thế thì kiểu gì y cũng sẽ bị cảm mạo, kết quả là uống xong chén canh gừng thì lại đổ ra rất nhiều mồ hôi, khiến y cảm thấy rất thoải mái. Chu Thăng còn đưa y mượn một tấm thảm điện. Đêm đông lạnh lẽo yên tĩnh, bên ngoài vang lên tiếng tuyết rơi sàn sạt. Dư Hạo an tâm nằm trong chăn, thảm điện hoạt động phát ra ánh hồng, chiếu sáng một mảng nhỏ ở bốn phía, giống như một mặt trời nhỏ đang bảo vệ y khỏi bị đông lạnh vậy.
Con khỉ lớn ngồi xổm trên đỉnh núi, hờ hững ngáp một cái, lộ ra hàm răng sắc bén.
Dư Hạo trượt chân, suýt chút nữa lại té xuống thì một cánh tay xù lông đã ngay lập tức ôm lấy eo của y.
“Bình tĩnh.” Tướng Quân thuận miệng nói.
Dư Hạo quan sát bốn phía, phát hiện mình đã bị Tướng Quân dẫn tới trên đỉnh núi. Cuồng phong mãnh liệt thổi tới khiến y run bần bật. Tướng Quân mở rộng lồng ngực mình ra, để đầu y núp vào trong ngực mình. Nhìn từ xa thì sẽ dễ nhận thấy một con khỉ lớn đang ngồi xổm trên đỉnh núi, một thân khỉ nhưng lại với hai cái đầu.
Dư Hạo cảm thấy ấm áp hơn một chút, y suy nghĩ rằng bản thân cũng không nên hỏi nhiều, đồng thời đưa mắt quan sát mặt Tướng Quân.
“Đằng kia có một thôn trang.” Tướng Quân có chút xuất thần nói.
Dư Hạo nhìn tới và phát hiện bản thân đang đứng ở một vịnh hẹp mà lớn, gần với núi và biển. Phía sát bờ biển là một thôn trang, không xa đấy chính là vùng đất liền với những dãy núi cao thấp khác nhau. Trông nơi này khá giống với Howling Fjord trong World of Warcraft. (3)
(3). đây hình như là một địa điểm trong game World of Warcraft, mình không chơi game nên không rõ lắm. Mình nghĩ nó đại khái như này ( đây là hình ảnh trong game)
Y lại quay đầu lại nhìn phía sau mình, chỉ thấy lục địa phía sau lưng y, thế mà lại là một dãy nũi kéo dài, phía xa đằng sau dãy núi kéo dài đó là một vùng tối tắm không thể nhìn thấu. Mộng cạnh này dường như bao phủ bởi một màu đen kịt và có tầm nhìn khá hạn chế. Điều duy nhất có thể nhận biết được ở đây cũng chỉ có các tòa nhà bằng gỗ theo kiểu kiến trúc Trung cổ ở ven bờ biển. Mà ở phía cuối thôn trang cạnh bờ biển có một tòa tháp ẩn hiện trong bóng tối.
“Đi đến thôn trang đấy xem sao.” Tướng Quân ôm Dư Hạo từ trên núi nhảy xuống, dọc theo đường núi cất bước đi tới.
Dư Hạo nói: “Để tôi tự đi.” Nói xong y liền từ trên người Tướng Quân nhảy xuống, đi theo phía sau hắn, bước dài bước ngắn mà đạp lên tuyết trắng đi tới.
Tuyết đọng xuống rất sâu, Dư Hạo cố hết sức đi tới, xung quanh một mảng tối tăm, chỉ có tiếng chân đạp lên tuyết sàn sạt. Y thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Tướng Quân đang vì y mà cản gió rét.
“Tại sao lại không nói chuyện nữa?” Tướng Quân quay đầu lại, nhìn Dư Hạo một chút, hỏi, “Tức rồi à?”
Dư Hạo không thể cưỡng chế lại việc hơi ấm toàn thân y từ từ tiêu tan sau khi rời khỏi Tướng Quân, nói: “Tôi… tôi tôi… Tôi quá lạnh rồi!”
Tướng Quần liền đem y ôm lên, để y nằm trên lưng mình. Sau đó hắn sử dụng cả tay và chân, nhanh chóng đạp lên tuyết chạy tới.
“Vào thôn sẽ thấy ấm ngay thôi.” Hiếm thấy Tướng Quân chủ động giải thích, “Đây là giấc mộng của một cô bé.”
Dư Hạo mơ hồ nghĩ đến một điều gì đó, ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu y.
[17/08/2020]