Đoạn Tình Kết

Chương 34



“Công tử, hai đại a phúc này cũng không tồi, ngài nhất định phải mua đi, sau này tiểu thiếu gia lớn thêm một chút là có thể chơi.”

Ngôn Phi Ly vì nhiệt tình của tiểu lão bản, cuối cùng mua một đôi bàn a phúc và một bát lộng cổ kia.

Lão bản đem a phúc vào một chiếc hộp, Lăng Thanh đi tới tiếp nhận. Chiếc tiểu cổ kia vẫn ở trong tay Ngôn Phi Ly, có chút thích thú, liền cất vào trong ngực.

Từ cửa hàng đi ra, tâm tình Ngôn Phi Ly đã khá lên nhièu. Chỉ cần nghĩ đến biểu tình của Ly nhi khi thấy những món đồ chơi, mọi chuyện khác với y đều không còn trọng yếu.

Hai người thuận theo đường cũ trở về.

Nơi đây cách Hoa Thành phân đà cũng không phải là xa lắm, qua vài góc đường là tới. Đi qua một tiệm điểm tâm ở cuối đường đông, Ngôn Phi Ly bỗng dừng bước.

“Đào hoa tô của nhà này rất có tiếng, chúng ta mua một chút mang về cho Thu đại phu đi.”

“Hảo a!” Đã sống chung hai tháng, Lăng Thanh và Ngôn Phi Ly đều biết Thu Diệp Nguyên rất thích ăn đồ ngọt. Tuy vẫn là một đại nam nhân như đại đa số nam nhân, nhưng xin miễn cho (1), Thu đại phu chỉ duy yêu thích có đồ ngọt.

(1) Nguyên bản có dùng cụm từ “kính tạ bất mẫn”, nghĩa dịch là trên kia, nhưng cả đoạn này, cảm thấy cứ kì kì, đành dịch theo ý mình. Mọi người xem QT lại hộ, hiểu đúng nghĩa hơn thì báo tớ nhé. Cảm ơn.

Lăng Thanh nhìn thấy một hàng dài đang xếp theo thứ tự, điểm tâm hình như còn chưa ra lò.

Dù năm nay gặp phải thiên tai lũ lụt, nhưng phú thứ nhân gia (phú thứ: giàu có và đông đúc) lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn ăn chơi nhảy múa như cũ. Hàng dài trước cửa quán điểm tâm, vừa nhìn đã biết là nha hoàn tôi tớ của những đại hộ nhân gia, không giống như người dân đang ứng phó với vật giá bất dung dịch trong những năm qua, sao có thể mua được loại điểm tâm xa xỉ này.

“Công tử, ngài ở đây, ta đi mua.”

Lăng Thanh cẩn thận đưa Ngôn Phi Ly chờ dưới táng cây đại hòe ở phố, sợ hắn bị phơi nắng, xong xuôi mới vội vàng đi xếp hàng.

Ngôn Phi Ly dựa vào thân cây, cơn gió mùa hạ khẽ thổi qua, mang theo hơi lộc non, vừa có chút nóng, mà lại vừa trong lành.

Tâm trạng của y dần tĩnh lại.

Một bóng người nhỏ gầy thình lình lao tới, đâm thẳng vào lòng y. Ngôn Phi Ly còn chưa kịp đỡ nó dậy, nó đã giãy giụa muốn chạy. Nhưng cảm thấy cổ tay bị siết lại, bị người ta cầm. Quay đầu, Ngôn Phi Ly tự tiếu phi tiêu mà nhìn nó, tay kia nắm lấy chiếc túi vừa bị nó cầm.

Cái dáng nhỏ ấy thất kinh, liều mạng muốn thoát khỏi sự giam giữ này, cớ sao thế nào cũng không thoát được.

Ngôn Phi Ly dịu dàng nhìn nó: “Đừng sợ, ta sẽ không làm gì nhóc.”

Trước mắt là một tiểu nam hài loắt choắt bẩn thỉu, khoảng mười một mười hai tuổi, đôi mắt to lanh lợi giờ đây phát ra hoài nghi, quật cường, cảnh giác và có chút hoang mang. Nó khiến Ngôn Phi Ly nhớ tới cuộc sông của bản thân lúc nhỏ, cùng Lưu Thất làm hành khất. Hai dáng nhược tiểu nam hài không nơi nương tựa, lưu lạc khắp nơi, còn thường xuyên bị những tên khất cái lớn tuổi khác ăn hiếp. Bụng lúc nào cũng đói một cách khẩn cấp, cũng từng ăn cắp ăn trộm thế này.

Lòng Ngôn Phi Ly chợt thấy thương hại: “Nhóc có đói bụng không?”

Thấy nam hài kia vẫn không đáp, chỉ cắn môi nhìn y.

Ngôn Phi Ly lấy ra một thỏi bạc vụn từ chiếc túi vừa bị nó chạm vào.

“Cho nhóc, cầm lấy mua chút gì ăn đi. Lần sau ăn nó đã rồi hẵng làm việc này, không thì không chạy được đâu.”

Nam hài trợn tròn mắt, giật mình mà trừng y.

Ngôn Phi Ly cười cười.

Y chỉ có thể giúp hài tử này được một lần nhưng không thể giúp nó cả đời. Lần tới nếu đói bụng, nó có tìm đến biện pháp thế này nữa, cũng là chuyện không cách nào. Chỉ hy vọng nó đừng nhằm vào những bách tính bình thường, lần sau nên trốn nhanh một chút, không nên để người ta bắt được. Số phận sau này ra sao, tạo hóa sẽ trông chừng.

Hài tử kia còn có chút do dự, nhưng thấy nụ cười ấm áp của y, cuối cùng cũng vươn tay nhận lấy.

Ngôn Phi Ly buông tay, nhẹ vỗ đầu nó: “Đi đi.”

Nam hài hạ mắt, ánh mắt ánh lên quang mang kì lạ, đáng tiếc Ngôn Phi Ly không phát hiện.

Lăng Thanh thỉnh thoảng lại quay về phía Ngôn Phi Ly, trông thấy y bắt được tiểu hài nàm ăn cắp, biết chuyện này không thể làm khó được đại tướng quân, trong lòng nghĩ hành vi lỗ mãng của nam hài kia sao mà buồn cười.

“Khách quan, đào hoa tô của ngài, tam tiễn ngân tử.”

Nửa cân tô vậy mà bán những tam tiễn ngân tử, chung quy chỉ có cửa hiệu lâu năm của nhà này mới bán thế được.

Lăng Thanh một bên thầm mắng họn họ như ăn cướp, một bên trả tiền. Đợi khi cầm hết các thứ mới xoay người, bóng dáng của Ngôn Phi Ly dưới bóng đại thụ đối diện đã không thấy đâu…

“Ngươi sao đã về?” Bắc Đường Ngạo cau mày, nhìn một Tây Môn Việt tuy phong trần mà vẫn không mất đi vẻ quyết đoán, đứng trước mặt mình.

Vẻ phiền muộn vẫn đọng trên khuôn mặt Tây Môn. Nếu không phải vì nhân tình với Ngôn Phi Ly ở chiến trường, lại còn bị Bắc Đường mang Thu Diệp Nguyên đi, việc gì phải bỏ lại chiến sự tiền phương chạy về đây?

Đương nhiên lý do thứ nhất thì có thể nói, chứ cái thứ hai kia đánh chết y cũng không khai.

“Không phải là vì đại tướng thủ hạ của ngươi, Ngôn tướng quân sao?”

“Phi Ly xảy ra chuyện gì?”

“Ta đến thông báo, Ngột Kiệt mang theo cao thủ tối hảo võ công của Điền tộc tiềm nhập Hoa Thành, ý đồ bất lợi với Ngôn tướng quân.” Nếu không phải Ngột Kiệt thình lình bỏ lại đại quân tiền phương, chạy đến Hoa Thành, y sao đơn giản mà đại phá Điền quân, một phát thu hồi ba tòa thành. Đợi y nhận được tin, liền khoái mã gia tiên (2) truy đuổi theo bước Ngột Kiệt, vậy mà cũng chậm mất hai ngày.

(2) khoái mã gia tiên: ra roi thúc ngựa.

Bắc Đường Ngạo nghe xong, tâm nhói lên, nhớ tới lúc nãy quản sự báo lại, nói lúc chiều Phi Ly cùng Lăng Thanh đã ra ngoài.

“Còn nữa.” Tây Môn Việt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nghe bảo mục đích lần này của hắn còn là muốn gặp Bắc Môn môn chủ ngươi, báo thù Hà sơn chi cừu!”

“Nga? Vậy bản tọa rất mong chờ.” Bắc Đường Ngạo lạnh lùng cười, mang theo chút hứng thú.

Đưa tay gọi hạ nhân tới: “Phái người ra ngoài tìm Ngôn tướng quân, nói có chuyện gấp, bảo hắn nhanh chóng trở về.”

Người nọ ứng khẩu rồi lui xuống.

Tây Môn Việt nhướng mày: “Ngôn tuớng quân ra ngoài sao?”

“Đừng lo, có người đi theo.” Bắc Đường Ngạo nói xong thì im lặng, nhưng không biết làm sao, tâm trạng không khỏi thấy hồi hộp. Vừa nghe Tây Môn nói có người sẽ gây bất lợi với Ngôn Phi Ly, phản ứng đầu tiên của hắn tự nhiên muốn đem người kia siết chặt vào lồng ngực, tuyệt đối không để bất kì ai mảy may thương tổn y.

Tây Môn thấy hắn nhẹ nhàng nói vậy, còn bảo có người theo, nhưng chính vẫn lập tức phái người đi tìm. Hành động này, dường như mất đi một chút lãnh tĩnh ngày xưa.

Bắc Đường Ngạo nâng ly trà, thấy Ngôn Phi Ly mãi vẫn chưa về, có chút mất kiên nhẫn. Kì thật có Lăng Thanh đi theo, hắn nên thấy không có trở ngại gì mới phải. Trong đầu dù hắn giữ ý nghĩ thế, nhưng lại bất ổn không yên.

“Khiêm Chi, ta lúc trước có phái người theo quân Ngột Kiệt, nhưng vào thành thì không có tin tức nữa. Nghe nói ngươi ngày mai sẽ mang theo Ngôn tướng quân quay về Tổng đà, trên đường nhất định phải cẩn thận.”

“Ân.” Bắc Đường Ngạo tư tưởng không tập trung, đáp. Lòng chỉ tự hỏi, kẻ đi tìm kia sao chậm chạp vậy, còn không nghĩ hắn vừa ra lệnh, công phu chưa đến một ly trà mà thôi.

Chính vào lúc này, có người hoảng sợ chạy vào.

“Báo cáo môn chủ, thiếp thân hạ nhân của Ngôn tướng quân bị thương nặng, ngã ở ngoài đại môn phân đà!”

“Cái gì?” Tây Môn Việt đại kinh.

Chỉ nghe “Rắc!” một tiếng, tất cả đều theo tiếng động mà nhìn, ly trà trong tay Bắc Đường Ngạo đã bị nghiền vỡ nát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.