“Gia chủ đại nhân đoán không sai, bên người cô gia cũng có hai con động vật nhỏ này.”
Nhìn thấy Triệu gia chủ rơi vào suy tư, Triệu Vinh gật đầu, sau đó mang đầy thâm ý mà nói: “Mà ngày hắn mất tích, trùng hợp là thời điểm phải thực hiện nhiệm vụ giới hạn thời gian.”
“Cho nên lão phu hoài nghi rất có khả năng vị Kinh Kha kia chính là Lâm Lăng.”
Nghe đại quản gia Triệu Vinh thuật lại xong, cảm xúc chấn động trên mặt Triệu Cao Liệt càng đậm hơn.
Sau đó, ông ta hít một hơi thật sâu, nỗ lực làm cảm xúc kích động của mình bình tĩnh lại, sau đó nặng nề quát: “Lập tức tìm kiếm Lâm Lăng, sau đó dẫn hắn tới gặp ta!”
“Tuân lệnh, gia chủ đại nhân.”
Triệu Vinh kính sợ gật đầu, thân thể khòm khòm kia lập tức hành động.
Trong nhất thời, số người trong Triệu phủ đi ra ngoài tìm kiếm Lâm Lăng không chỉ giới hạn ở những người hầu cấp thấp, ngay cả nhị quản gia, tam quản gia và những người hầu hộ vệ cấp bậc cao cũng bị điều động.
“Tiên sư nhà nó, một tên mù rác rưởi mà còn muốn chúng ta dầm mưa đi tìm.”
Tam quản gia Tần Trì đã què chân, mang theo một đám thủ hạ hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cổng Triệu phủ.
Tuy trong lòng mang đầy oán giận, nhưng đây là mệnh lệnh của Triệu gia chủ nên hắn ta cũng không dám cãi lời.
“Nếu để ông đây tìm được thì tuyệt đối sẽ đánh gãy cái chân chó của hắn, để khỏi chạy loạn khắp nơi nữa!”
Tần Trì nổi giận đùng đùng, lần trước từ khi bị Công Phu Tiểu Dăng cắt vào đùi phải ở nhà ăn, hắn ta luôn tìm cơ hội trả thù.
Dưới màn đêm, nước mưa bao trùm toàn bộ thành Thiên Vũ.
Mà trên rất nhiều con phố, bọn hạ nhân của Triệu phủ đang che ô dầm mưa đi khắp nơi nơi.
Chúng đâu có ngờ là lúc này Lâm Lăng đang ngồi trong phòng thuê, thoải mái mà tĩnh tâm minh tưởng.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lâm Lăng mới tỉnh táo lại từ minh tưởng, nhịn không được mà duỗi thắt lưng một cái.
Cả đêm hắn không ngủ, nhưng tinh thần lại rất đầy đủ.
“Phải trở về thôi, để kịp bữa sáng nữa.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, thổi một tiếng huýt sáo với Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bên cạnh. Chỉ thoáng chốc, chúng lập tức lao nhanh tới, sau đó một con đậu trên vai, một con chui vào túi.
Lâm Lăng mở cửa phòng ra rồi hít một hơi thật sâu.
Có lẽ do cơn mưa to kéo dài cả đêm đã xóa tan sự ồn ào của thành thị, bầu không khí cũng vô cùng tươi mát.
Sau đó Lâm Lăng đi vào một ngõ nhỏ, đi theo lối tắt để trở về Triệu phủ.
Nhưng khi đi đến cuối chỗ quẹo, hắn lại nghênh đón một đám người đi ra, người dẫn đầu chính là tam quản gia Tần Trì. Lúc này quần áo cả người hắn ta đã ướt dầm dề, tóc tai bù xù, nhìn có vẻ rất chật vật.
Hắn ta vốn nghĩ rằng tìm kiếm một đêm, trở về ăn bữa sáng là có thể nghỉ ngơi. Không ngờ vừa buông chén đũa xuống thì tiếp tục bị đại quản gia phái đi, hắn ta đang nghẹn một bụng lửa giận.
Cho nên lúc này, khi nhìn thấy Lâm Lăng, phản ứng đầu tiên của hắn ta là sửng sốt, sau đó thì đầy mặt phẫn nộ.
“Thật là ông trời có mắt, cuối cùng cũng tìm ra thằng mù chết tiệt nhà ngươi!”
Ánh mắt Tần Trì thật âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng đang đi tới từ trước mặt, bắt đầu cười dữ tợn.
Tất nhiên Lâm Lăng cũng chú ý tới bọn họ, lập tức dừng bước lại.
“Mấy tên các ngươi, lập tức đi lên đánh gãy chân tên rác rưởi này, đừng để hắn chạy mất nữa!” Tần Trì giống như thẩm phán phạm nhân, hung ác mà quát lên.
“Tam quản gia, như vậy không hay lắm.”
Một hộ vệ Triệu gia bên cạnh nhíu mày và nói: “Nếu trở về mà hắn nói ra chuyện chúng ta đánh gãy chân hắn thì rất khó ăn nói.”
Khóe miệng Tần Trì nhếch lên một ý cười tàn bạo, lạnh lùng nói: “Vậy thì quá đơn giản, cắt luôn lưỡi của hắn, sau đó tùy tiện tìm một lý do là được.”
Nghe vậy, tên hộ vệ Triệu gia kia hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tần Trì.
Năm tên người hầu bên cạnh cũng không khỏi hít hà một hơi.
Tất nhiên bọn họ đều biết chuyện xảy ra ở nhà ăn mấy ngày hôm trước, nhưng không nghĩ tới thủ đoạn của tam quản gia lại tàn bạo và thù dai như thế.
Làm vậy hoàn toàn là muốn biến Lâm Lăng thành một tên bỏ đi vừa mù vừa câm.
“Các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của ta?!” Tần Trì lạnh lùng nói: “Xem ra sau này Triệu phủ không chứa nổi các ngươi.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của những tên tay đấm Triệu gia lập tức hơi e sợ.
Đối mặt với lời uy hϊếp của tam quản gia, tuy sáu tên tay đấm đều hơi tức giận trong lòng, nhưng vì giữ bát cơm nên đành phải phục tùng.
Theo cái nhìn của bọn họ, so với đắc tội Tần Trì thì chi bằng hạ độc thủ với Lâm Lăng, dù sao đến lúc đó Lâm Lăng cũng vừa mù vừa câm, căn bản là chết không đối chứng.
“Thằng nhãi, ngươi đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách ngươi không may nên đến ở rể trong Triệu phủ đi.”
Khi nói chuyện, sáu gã hộ vệ Triệu gia đều lộ ra vẻ mặt hung ác, đi về hướng Lâm Lăng.
Thậm chí một người trong đó đã lấy ra một con dao găm, chuẩn bị dùng để cắt lưỡi.
“Yên tâm, ta sẽ không trách các ngươi, bởi vì vận may gần đây của ta không tồi.” Lâm Lăng lạnh lùng cười.
Thực lực của sáu người này đều chỉ là chiến sĩ cấp 2 thôi, hoàn toàn không đáng sợ gì.
“Các ngươi đè hắn lại, ta cắt lưỡi trước, để tránh sau đó đánh gãy hai chân lại la to quá.” người đàn ông đầu trọc tay cầm dao găm, lộ ra vẻ mặt dữ tợn mà đề nghị.
Xẹt ——!
Nhưng vừa dứt lời, một ánh đen đột nhiên xẹt qua như tia chớp.
Ngay sau đó, bàn tay nắm chủy thủ của gã lập tức bị cắt phăng xuống đất.
“A a!! Tay của ta!!” Nhìn bàn tay tuôn trào máu tươi, người đàn ông đầu trọc hoảng sợ kêu lên thảm thiết.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra này không khỏi làm Tần Trì và năm tên tay đấm sợ đến mức thay đổi sắc mặt.
Sau đó bọn họ tập trung nhìn vào, rốt cuộc cũng phát hiện sự tồn tại của Công Phu Tiểu Dăng.
“Ngày đó ở nhà ăn, chính là con ruồi này cắt chân ta?!”
Tần Trì kinh sợ nhìn chằm chằm vào Công Phu Tiểu Dăng, tuy hôm qua nghe nói thằng nhãi này có một con ruồi rất lợi hại, nhưng hắn ta cũng không tin lắm.
Nhưng lúc này lại nhìn thấy nó, quả nhiên chuyện này là sự thật!
Nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà ăn trước đó, Tần Trì lập tức nổi trận lôi đình mà quát lên: “Ai xé xác được con súc sinh này thì ta thưởng một ngàn lượng!”
Những tên tay đấm của Triệu gia nghe thấy có tiền thưởng thì cả đám lập tức phấn chấn tinh thần, trực tiếp rút ra trường kiếm, đuổi theo Công Phu Tiểu Dăng trong ngõ nhỏ mà điên cuồng chặt chém.
Nhưng hình thể của Công Phu Tiểu Dăng quá nhỏ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, bọn chúng đuổi theo chém như vậy gần như kiếm nào cũng thất bại.
Cho dù may mắn bổ trúng, cũng bị trang bị Địa giai trên chân của Công Phu Tiểu Dăng dễ dàng ngăn cản.
“Xẹt xẹt xẹt!!”
Sự giằng co này cũng không duy trì bao lâu, tốc độ của Công Phu Tiểu Dăng đột nhiên tăng vọt, hóa thành một ánh đen rồi lao vút qua.
Ngay sau đó, năm tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy bàn tay cầm kiếm của bọn họ đều bị chặt đứt tận gốc, máu tươi phun trào.
Thấy thế, tam quản gia Tần Trì sợ ngây người, trên mặt tràn đầy kinh hoàng.
Khi tỉnh táo lại, sao hắn ta còn dám nán lại nơi này, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hắn ta lại không biết, Lang Chu sớm đã chặn lại ở vách tường phía sau.
Nó trực tiếp phun ra một sợi tơ nhện, bắn lên người Tần Trì, hắn ta lập tức trúng độc ngã xuống đất, toàn thân run rẩy miệng sùi bọt mép.
Nhưng hiển nhiên Tần Trì vẫn còn ý thức, hắn ta vươn ngón tay ra, chỉ vào Lâm Lăng và run rẩy nói: “Tên mù chết tiệt, ngươi dám làm ta bị thương, đệ đệ ta là người của học viện Thiên Diễn, ngươi… Ngươi chết chắc rồi!”
Lâm Lăng đi đến gần đó, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn người ta vừa mù vừa câm như vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Câu nói vừa dứt, Công Phu Tiểu Dăng lập tức lao vút đến, liêm trảo sắc bén trực tiếp chọc mù hai mắt Tần Trì.
“A ——!”
Hai mắt Tần Trì nhiễm máu, lập tức phát ra tiếng gào thê lương như heo bị chọc tiết.
Mà ngay khi hắn ta há mồm, đầu lưỡi cũng bị Công Phu Tiểu Dăng cắt đứt, hoàn toàn biến thành người câm.
Nhìn Tần Trì ngất đi vì mất máu quá nhiều, trên mặt Lâm Lăng không có chút cảm xúc.
Trước kia do hắn yếu ớt nên chỉ có thể nhịn nhục, nhưng trong lòng vẫn luôn hiểu rõ, đối xử với kẻ địch thì phải dùng bạo lực để chống lại bạo lực, đó mới là biện pháp giải quyết phiền phức!