Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu

Chương 27



“Con xem con một chút, làm sao đem mình gieo vạ thành như vậy?” Nói xong đánh vai Hứa Phượng Lâm, “Con không biết làm cho thằng bé ăn ngon chút sao?”

“Dì, dì đừng trách anh ấy, là gần đây con bận rộn công việc, đem thân thể làm hỏng.”

Hứa Phượng Lâm uy xong cháo, lau miệng cho cậu, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ tới, con cùng mẹ nói chút chuyện.”

Hắn mang mẹ đi ra ngoài, hai người chọn một hành lang ít khách, “Mẹ, hai con ở cùng một chỗ.”

Hứa mẹ nhìn con trai, trả lời một câu: “Ồ.”

Lần này đổi thành Hứa Phượng Lâm kinh ngạc, “Mẹ, con là cùng với Thần Thần, ở cùng một chỗ, là loại sinh sống nói chuyện yêu đương.”

Hứa mẹ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu hồi đáp: “Mẹ biết rồi, con không phải vừa mới nói sao?”

“Mẹ, mẹ không phản đối sao?”

“Phản đối cũng vô dụng đi? Hơn nữa mẹ biết lâu rồi.”

“Cái gì… Khi nào ạ?”

“Thời điểm hai đứa học năm hai đại học, thằng bé tới nhà chúng ta ăn tết, mẹ ra ngoài mua thức ăn quên mang ví tiền, trờ về lấy, thấy con ấn người ta trên giường thân. Nên mẹ vẫn hơi sợ, vẫn luôn lo lắng khi nào người ta tố cao con, chờ cha mẹ người ta đến tìm mẹ cho tới bây giờ. Giờ thấy Thần Thần là tự nguyện, vậy mẹ an tâm.”

Hứa Phượng Lâm bị nói đỏ mặt, hắn gãi đầu ấp úng không biết nói gì cho phải, “Mẹ, cảm ơn mẹ. Mẹ có thể ủng hộ chúng con, con thật sự cảm thấy may mắn.”

Hứa mẹ vung vung tay, “Con cho mẹ nguyện ý? Mẹ vừa bắt đầu đã giả vờ không biết, thanh niên bây giờ nói một câu không hợp liền chia tay, mấy năm qua mẹ cũng điều tra tư liệu, lên mạng xem đó. Luôn suy nghĩ rốt cuộc chúng ta chỗ nào làm không đúng, làm con yêu thích đàn ông. Có thể nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta không cấm con ăn mặc, cũng không có gia đình bắt hạnh, kia cũng khá tốt đấy chứ. Mẹ có trách tiểu Bạch, nhưng nghĩ lại, người ta cần con làm gì? Người ta cần con, mới thấy lạ, tám phần mười là con lừa người ta tới tay.”

Hứa Phượng Lâm vui vẻ, “Này đúng là mẹ nói đúng, là con theo đuổi em ấy.”

Sở trường Hứa mẹ là chỉ điểm hắn: “Mẹ biết mà! So với việc con đi tìm một ai vớ va vớ vẩn, mẹ muốn con cùng Thần Thần sống cho tốt, mẹ cũng đồng ý.”

Hứa Phượng Lâm tiến lên ôm lấy mẹ mình, có chút cảm động nói, “Mẹ, cảm on mẹ! Thực sự, cảm ơn mẹ!”

Hứa mẹ vỗ vỗ vai hắn: “Được, mau trở về thôi, nó chờ lại cuống lên.”

Hai mẹ con đi về phía phòng bệnh, vừa đi Hứa mẹ đột nhiên hỏi: “Con trai, thằng bé là con dâu hay con rể mẹ?”

Hứa Phượng Lâm bị hỏi đỏ mặt, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Húc, con dâu mẹ.”

Hứa mẹ vỗ vỗ ngực: “Mẹ biết mà, mẹ biết mà. Vậy được, trong lòng mẹ nắm chắc là được.”

“Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?”

Hứa mẹ cũng không trả lời hắn, đẩy cửa phòng bệnh ra, nhưng động tác kế tiếp càng đun nóng tình cảm, chăm sóc Bạch Dạ Thần đặc biệt đúng chỗ. Bạch Dạ Thần cũng bối rối, cậu biết Hứa Phượng Lâm phải đi nói thật, cậu vẫn chờ Hứa mẹ chỉ trích, làm thế nào cũng không nghĩ thành như vậy.

Bạch Dạ Thần không ngừng nháy mắt với Hứa Phượng Lâm, muốn biết đến cùng chuyện gì xảy ra, Hứa Phượng Lâm cũng nghĩ mãi mà không ra. Tận tới đêm khuya tiễn mẹ về, hắn mới hỏi rõ, mẹ hắn mới nói: “Mẹ đều điều tra rồi. Giữa hai người, ai đóng vai nữa, là tương đối khổ cực. Vậy mẹ phải đối với người ta càng tốt một chút nha, nếu không người ta không cần con nữa, mẹ muốn sầu chết luôn.”

Hứa Phượng Lâm bị mẹ hắn nói dở khóc dở cười, tâm lại tràn đầy cảm kích, hắn tiễn mẹ lên xe, còn mình quay lại bệnh viện. Bạch Dạ Thần vẫn còn đang lo lắng đợi trên giường bệnh, cậu thấy Hứa Phượng Lâm trở lại, lo lắng gấp gáp hỏi: “Đến cùng có chuyện gì xảy ra thế?”

Hứa Phượng Lâm vui vẻ ôm cậu, “Thành công rồi đại bảo bối!”

Bạch Dạ Thần một mặt khó mà tin nổi, “Thật sự? Thuận lợi như vậy?”

Hứa Phượng Lâm đem đối thoại buổi trưa thuật lại cho Bạch Dạ Thần, thấy Bạch Dạ Thần viền mắt ướt át, cậu nắm tay Hứa Phượng Lâm nói: “Thật sự, cảm ơn dì, cùng cảm ơn anh.”

Hứa Phượng Lâm ôm lấy cậu, vỗ về sau lưng cậu, “Chúng ta nhất định sẽ càng tốt hơn.”

Vài ngày sau, Bạch Dạ Thần xuất viện, Hứa Phượng Lâm dàn xếp Bạch Dạ Thần xong xuôi, cũng tiễn mẹ lên máy bay. Ở sân bay, Hứa mẹ nắm tay Bạch Dạ Thần nói, “Con phải chăm sóc tốt chính mình, không để mẹ lo lắng. Các con cũng không nên cãi nhau, phải tốt, biết chưa?”

Bạch Dạ Thần cười trả lời, “Dạ, chúng con biết.”

“Thật ngon, mẹ đi đây. Con chăm sóc tốt cho Thần Thần nhé!”

“Biết rồi thưa mẹ!”

Bạch Dạ Thần cùng Hứa Phượng Lâm sau khi về nhà, Hứa Phượng Lâm làm cho cậu đồ ăn dễ tiêu hoá, để cậu ngủ sớm. Đêm đó, hắn viết vào quyển nhật ký nhỏ:

[Ngày 19 tháng 8 năm 2106. Thời tiết: Mưa to

Tiểu Thần, anh sẽ yêu em cả đời.]

Tác giả có lời: Chính văn vậy là kết thúc nha! Ba đoạn nhật ký của tiểu Hứa đã xong nha! Hi vọng cuộc sống của mọi người cũng ngọt ngào như họ!

_HOÀN_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.