Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 34: Chu Hi Thánh



Đây là loại nhà ngang kiểu cũ, một cái hành lang dài kết nối hơn mười cánh cửa sơn màu nâu đỏ, một cửa là một phòng một gia đình ở.

Đám Phùng Chi dẫm thang lên đến lầu ba, đúng là sáng sớm cuối tuần, nắng xuân chậm rãi dịch chuyển từ đông sang tây, nỗ lực chiếu các tia sáng đến các nơi.

Trên hành lang rất náo nhiệt, đều đang đốt bếp lò, từng cột khói trắng xám bị quạt hương bồ và gió thổi đến giữa không trung rồi tản mát thành từng khối tròn bay ra bốn phía xung quanh, các cô nỗ lực nhìn vào bên trong nhưng toàn là bóng người lắc lư không thấy rõ, mắt trừng lớn đến mức chua xót chảy cả nước mắt.

Ba người tay trong tay nghiêng thân đi vào trong sương mù, giống như là tiến vào rừng sâu thám hiểm vậy, thật cẩn thận, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, giống một con chim lớn, “Vù” một tiếng xẹt qua, dưới chân đá phải thứ na ná như chuột vậy, nhìn kỹ thì là từng đôi dép lê bị vứt lung tung. Trên đầu giống bị con khỉ vò vào tóc, giật mình ngẩng đầu hóa ra là tay áo hoặc ống quần phơi trên dây thừng rủ xuống.

Vòi nước máy chảy ào ào, rửa mặt đánh răng vo gạo giặt đồ, có người đang làm cá, toàn bộ hành lang đều có mùi tanh, không biết con nhà ai bị ốm, toàn bộ hành lang đều là tiếng khóc.

Dục Trinh bỗng nhiên dừng chân: “Không đúng, lần trước tớ tới không đi qua tầng này.”

Phùng Chi do dự: “Cậu chắc chắn không? Nếu như quay lại cũng rất khó đó.”

Nguyệt Mai kêu lên sợ hãi một tiếng, có người xách bồn cầu đi qua, không hiểu là vô tình hay là cố ý bị bắn ra tới, có vài giọt rơi lên giày da của cô ấy, có màu vàng nhàn nhạt.

“Muốn chết sao, mắt mù rồi hay sao? Không thấy người sống đứng đây sao? Sáng nay thật xúi quẩy, gặp phải quỷ rồi.” Nguyệt Mai mắng to.

Người nọ nghe được còn lẩm bẩm: “Hàng hiên chật như này, ba người như thần giữa cửa chắn ngay giữa đường, còn trách người khác sao?”

“Nói như vậy mà không biết xấu hổ à, mày không có bản lĩnh, cả đời chỉ làm quỷ nghèo, ở trong loại ổ heo chó như này kiếm ăn thôi.”

Phùng Chi kéo kéo tay áo cô ta, nhỏ giọng nói: “Thôi, người ta cũng không cố ý, cậu bớt nói hai câu đi!”

Có người phụ nữ lớn tuổi đã búi tóc bước lại đây, trong tay cầm cái quạt hương bồ nửa cũ nửa mới, cau mày nói: “Cô gái này tuổi còn trẻ chừa chút khẩu đức đi, nói ra những lời như thế không biết thẹn thùng sao? Các cô muốn tìm ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.