Bầu không khí đột nhiên đóng băng.
Tiếng máy lạnh phà phà bên tai không dứt.
Thẩm Tô Khê chợt ý thức được lời cô vừa nói… mất nhân tính tới mức nào.
Nói nghiêm trọng một chút, cô vừa công khai xử tội tôn nghiêm của bạn trai mình.
Đôi mắt đen láy của Giang Cẩn Châu vẫn đang dán chặt lên người cô, thiêu khuôn mặt cô bỏng rát.
Cô mím môi, qua một lúc mới nghe thấy giọng nói bình thản: “Sao mặt em lại đỏ như vậy?”
Còn chưa đủ nữa hả?
Nếu là trước kia, Thẩm Tô Khê nhất định cho rằng anh hỏi những lời này bởi vì quan tâm lo lắng, nhưng từ sau khi nhận rõ bản chất của anh, cô không cách nào nhìn anh bằng con mắt thuần khiết được nữa.
Anh nói cái gì, làm cái gì cũng vô cớ có cảm giác anh sắp đưa cô tung lượn.
Kèm theo đầy hình ảnh màu vàng. (18+)
“Chắc do điều hòa mở cao quá.” Cô thẳng lưng nói.
Giang Cẩn Châu hiểu rõ, thuận tay tắt điều hòa đi, mở một bên cửa sổ, cơn gió nhàn nhạt thổi vào, nhanh chóng cuốn đi hơi nóng trong phòng.
Anh lại đi vòng về, khom người trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Vẫn còn đỏ, ngồi thêm một lát đi.”
Thẩm Tô Khê tức anh ách. Não bộ tự động giải ra ẩn ý của anh: Lừa ai? Còn không phải vì em ngượng ngùng nên mới đỏ mặt hay sao? Để anh xem em giả vờ đến lúc nào.
Không hiểu sao, trong đầu cô bỗng xuất hiện cảnh tượng phụ nữ giật đầu túm tóc vật nhau ngoài đường, tới khi hoàn hồn, cô mới phát hiện tay cô đang nắm chặt đầu tóc của Giang Cẩn Châu.
Tư thế hùng hổ như quyết chiến không tha.
“…….”
“……”
Bầu không khí lần nữa đóng băng.
Thẩm Tô Khê vờ như không có gì xảy ra, cô vuốt tóc anh: “Trên tóc anh dính cái gì đó.”
Khóe miệng Giang Cẩn Châu giật giật, anh nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của cô.
“……”
Người đàn ông này chắc chắn được ông trời phái xuống để vả mặt cô.
Cô ngừng lại một chút: “Có lẽ là gàu.”
“……?”
Giang Cẩn Châu không nổi giận trước lời nói bừa của cô, ngược lại, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác vui sướng lạ thường, tựa như khi cô giận anh lần trước.
Có thể phơi bày cảm xúc chân thật của bản thân, không chút che giấu.
Cô như vậy mới càng đáng yêu.
Nhưng xúc cảm này cũng không tồn tại lâu, anh nhớ tới lời của Tần Mật ở đầu kia điện thoại.
“Mẹ của Tô Khê hình như không đồng ý cho hai người bên nhau, nguyên nhân cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.”
Anh nhớ lại lần gặp mặt Thẩm Thanh ở chung cư, từng cử chỉ lời nói của bà cũng không có gì không ổn.
Lúc đó bà cũng không biểu hiện bất kì ý tứ phản đối nào.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Khi nhận được cuộc gọi, Trần Kỳ đang ngồi cạnh anh: “Chuyện này chẳng phải giải quyết rất dễ sao, cứ gạo nấu thành cơm là được?”
Giang Cẩn Châu biết rõ ý đồ của Trần Kỳ không có gì tốt, nhưng dưới tác động của dục vọng nguyên thủy, anh vẫn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng một hồi.
Ngay lúc nãy, dục vọng lần nữa bùng cháy, nhưng khi dòng nước lạnh buốt xối xuống người, anh mới chợt nhận ra, so với khoái cảm nhất thời, anh để ý đến cảm xúc của cô hơn.
Anh không nỡ.
Giang Cẩn Châu ngẩng đầu, tìm kiếm khuôn mặt Thẩm Tô Khê lần nữa, vệt hồng trên má cô đã tan bớt, chỉ còn lại một chút hồng hào nơi vành tai.
Anh tiến lại gần, ôm cô vào lồng ngực, rồi nghiêng đầu khẽ hôn lên tai cô.
“Đừng giận.”
Thanh âm mơ màng của anh bất ngờ chui vào lỗ tai, cô hơi khó chịu né tránh, còn mạnh miệng: “Không giận.”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Giang Cẩn Châu siết chặt vòng tay, chậm rãi nói.
Thẩm Tô Khê sững sờ một hồi mới biết anh đang nói cái gì.
Được, cô hiểu rồi.
Phải chọn một ngày hoàng đạo thích hợp, tắm gội dâng hương sạch sẽ xong mới bằng lòng làm việc.
Nghĩ vậy, cô lại thấy không đúng lắm.
Anh có ý gì?
Chẳng lẽ cô là người để bạn trai vạn dặm xa xôi tới tìm mình, còn mình thì chỉ lo nghĩ chuyện không đứng đắn?
Vừa định đẩy anh ra, khẳng định lại tư tưởng thuần khiết kiên định của mình, lực đạo đè lên bả vai cô bỗng căng thẳng: “Về phía mẹ em anh sẽ lo liệu, em đừng lo lắng.”
Anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng, cô bất giác ngừng lại, bâng khuâng trong lòng cũng vơi bớt một chút.
Nhưng nghĩ đến tính tình của Thẩm Thanh, cô lại không yên tâm.
Chuyện này nào có đơn giản như anh nghĩ.
Thẩm Tô Khê trở về phố Linh Lan, cô đến nhà Hà Lương đầu tiên.
Cửa mở ra, cô đứng ngoài bậc thềm kêu lên, qua một lát liền thấy Hà Lương chạy xuống lầu, trên tay còn cầm máy chơi game.
Thấy cô đứng ngoài cửa một mình, giọng điệu Hà Lương đầy vẻ không tin nổi: “Sao chị về sớm vậy?”
Cậu nhìn ngó xung quanh một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Bạn trai chị đâu?”
“Ngủ ở khách sạn rồi.” Thẩm Tô Khê lấy ra hai viên kẹo cao su, một cái cho Hà Lương, một cái cô bỏ vào miệng.
“Vậy sao hai người không ngủ cùng nhau?”
“……?”
Thẩm Tô Khê liếc cậu một cái, vẻ mặt “một lời khó nói hết”.
Trẻ con bây giờ biết nhiều vậy à?
Hà Lương thấy bộ dạng thanh tâm quả dục của cô, không nhịn được mà nói: “Chị không được hay ảnh không được?”
Thẩm Tô Khê cho cậu một đấm: “Lắm mồm một câu nữa bà đây khiến cậu cả đời không được.”
Hà Lương lập tức im miệng.
“Với trình độ của cậu thì phụ đạo một buổi chưa xong được, thế nên ngày mai 9 giờ sáng.” Thẩm Tô Khê nháy mắt một cái.
Hà Lương: “……”
Hôm sau là thứ bảy, Hà Lương xuất hiện đúng giờ trước nhà cô.
Sau khi được Thẩm Thanh cho phép, hai người kề vai sát cánh bước ra ngoài cửa, nhưng còn chưa kịp ra khỏi, Trương Bình cách vách đột nhiên chặn bọn họ lại, to miệng hỏi: “Khê Khê, cháu đi gặp bạn trai à!”
“?”
Thẩm Tô Khê sửng sốt, hít một hơi sâu.
Thẩm Thanh bước ra, nhìn Thẩm Tô Khê đang cứng đờ người một lúc lâu, rồi bà cười nói với Trương Bình: “Cô nói đùa, con bé có bạn trai hồi nào?”
“Tiểu Vũ nói với tôi đó.” Trương Bình không phát giác được bầu không khí kỳ lạ lúc này, thật lòng khen ngợi: “Bạn trai của Khê Khê thật sự rất anh tuấn, hai đứa xứng đôi lắm.”
“……”
Thẩm Tô Khê lúc này không biết đã run thành bộ dạng gì, cô lập tức đoán ra vì sao con trai của Trương Bình lại biết chuyện này, ánh mắt hừng hực lửa phóng tới Hà Lương.
Sau câu nói kia, cơn giận của Thẩm Thanh sắp không kiềm được, Hà Lương sáng suốt rút lui khỏi hiện trường, trước khi đi còn không quên kéo theo Trương Bình.
“Dì Trương, Tiểu Vũ có ở nhà không ạ? Cháu muốn hỏi bài cậu ấy.”
“Có thì có.” Trương Bình nhìn cậu một cái sâu sắc: “Nhưng lần kiểm tra trước nó được hạng hai từ dưới đếm lên thôi, sợ là không giúp được cháu.”
“Không sau, cháu hạng nhất từ dưới đếm lên, trên cháu là được.”
Thanh âm của cả hai xa dần.
Cách mấy mét, Hà Lương quay đầu lại, ra hiệu cho cô “Cầu nguyện đi”, sau đó tiếp tục đi theo Trương Bình lĩnh giáo bí quyết được hạng hai từ dưới đếm lên.
Thẩm Tô Khê: “……”
Nhãi ranh bội bạc!
Lửa giận của Thẩm Thanh không kiềm được nữa: “Tối qua con đi gặp cậu ta?”
Tuy tức giận, bà không thể không thừa nhận, cũng có lúc bà nhất thời động tâm.
Từ lúc ở Việt thành, thật ra bà đã biết đứa trẻ của Giang gia kia thật lòng với con gái bà.
Chỉ là…
Thấy không giấu giếm được, Thẩm Tô Khê đành bất chấp: “Phải, con đi gặp anh ấy.”
Thẩm Thanh bị thái độ thành khẩn của cô chọc cho tức cười: “Vì sao mẹ mang con về Bắc thành, con còn không rõ sao?”
Cái gì gọi là “mang”? Rõ ràng là bị buộc về.
Thẩm Tô Khê nâng cao âm điệu: “Bởi vì hiểu, nên mới không rõ!”
Lời này giống như líu lưỡi, nhưng Thẩm Thanh hiểu điều cô muốn nói.
“Nếu con thật sự thích người giống như cậu ta, mẹ có thể–“
Có thể cái gì?
Tìm người giống vậy ư?
Thẩm Thanh bỗng ngừng lại, không tiếp tục đề tài này.
Thẩm Tô Khê lại không buông tha: “Cho dù mẹ có tìm cho con mấy trăm người giống như đúc cũng vô ích! Con chỉ thích anh ấy.”
Vì sao thích anh như vậy, ban đầu chính cô cũng không rõ.
Có lẽ bởi vì những rung động thời niên thiếu ngây ngô, nhưng vẫn chưa đủ để tình yêu trở nên sâu đậm; cũng có lẽ vì cô nhìn thấy bóng dáng người cha cô chưa từng gặp mặt trên người anh.
Nhưng đến khi bộ mặt thật của anh bị vạch trần, cô không thất vọng nhiều đến vậy, ngược lại còn nhẹ nhõm thở phào.
Cảm giác rất kỳ quái.
Giống như một đề toán không lời giải.
Mãi đến một hôm Tần Mật hỏi cô: “Mày có thấy bản thân thay đổi không, thoải mái hơn trước?”
Cô mới bừng tỉnh vì sao cô lại thích anh.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô giống chia làm hai thái cực. Thẩm Thanh tròng váy đầm lên người cô, chính cô tròng áo thun cho mình.
Dù là váy hay là áo, tất cả đều không phải thứ cô muốn.
Không có nút thắt, nhân sinh của cô vĩnh viễn không thể thả lỏng.
Nhưng không biết từ khi nào, Giang Cẩn Châu chậm rãi trở thành cúc áo trong lòng cô, chỉ cần cô muốn, cô có thể giải phóng cảm xúc của mình bất cứ lúc nào.
Nói cách khác, anh cho cô đủ nuông chiều cô muốn, để cô được làm chính mình, không kiêng nể gì.
Mà những thứ đó, cũng chỉ anh mới có thể cho cô.
Thẩm Tô Khê chìm trong suy nghĩ, không để ý Thẩm Thanh đột nhiên xoa bụng một chút.
Qua một lúc, Thẩm Thanh chống tay lên sofa, trầm giọng hỏi: “Con nhất định ngoan cố đến cùng sao?”
Ngữ khí Thẩm Tô Khê dịu đi vài phần: “Vậy mẹ cho con biết lý do vì sao mẹ không đồng ý đã.”
“Hai đứa không thích hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào?”
Bầu không khí lại lâm vào bế tắc, giằng co gần hai phút, Thẩm Thanh mới mở miệng: “Cậu ta rốt cuộc có cái gì tốt?”
Gần như là bản năng, Thẩm Tô Khê bật thốt: “Vậy người họ Tô kia có cái gì tốt, đáng để mẹ ở lại nơi tồi tàn này nhiều năm như vậy?”
Lời nói vừa dứt, cả hai đều ngẩn người.
Thẩm Thanh nhìn cô không tin nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ bỗng chốc xám xịt, đôi môi nứt nẻ run lên rõ ràng: “Ai nói cho con biết?”
Thẩm Tô Khê ngẩng đầu, ánh đèn trên trần chiếu xuống mặt cô, hốc mắt nóng lên, cô nheo mắt, nhưng không né tránh ánh nhìn của Thẩm Thanh: “Chính mẹ nói với con.”
Cô không lừa Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh cũng không biết, lúc say, bà bắt đầu kể về quá khứ.
Quá khứ của bà cùng một người gọi là “suxi”.
Những gì nên nghe, những gì không nên nghe, Thẩm Tô Khê đều đã nghe hết thảy.
suxi, Tô Khê.
Nực cười.
Hóa ra mẹ cô vẫn luôn cố gắng kiếm tìm bóng dáng người khác trên người cô.
Đau buốt từ lồng ngực truyền đến từng cơn, ngay cả cổ họng cũng ran rát, nhưng cô quyết định nói ra những lời có thể khiến Thẩm Thanh đau đớn tận xương tủy.
“Mẹ ở chỗ này đợi người kia hai mươi mấy năm, nhưng ông ta ở đâu? Ông ta đã sớm quên mẹ rồi! Ông ta không cần mẹ! Không cần chúng ta!”
“Bang” một tiếng.
Thanh thúy vang dội.
Sau đó, không gian như chết lặng.
Qua một lúc lâu, Thẩm Tô Khê rũ mắt, cố giữ giọng vững vàng nhất mà nói: “Con không muốn cãi nhau với mẹ, chúng ta bình tĩnh lại đã.”
Không biết chạy bao lâu, Thẩm Tô Khê rốt cuộc dừng lại.
Cô há miệng hít một hơi sâu, cuốn theo cả làn gió se lạnh.
Dần dần, cảm xúc cô bình ổn lại, chỉ còn sót lại sự hối hận đè nén trong lòng.
Trong mắt Thẩm Tô Khê, Thẩm Thanh chẳng khác gì những bà mẹ bình thường yêu thương con cái, chẳng qua, bà nhát gan hơn người khác một chút, suốt ngày lo được lo mất.
Cơn sợ hãi hành hạ bà từng ngày, thế nên bà mới nảy sinh ham muốn kiểm soát cô như vậy.
Nhưng dù thế nào, không thể phủ nhận tình yêu thương bà dành cho cô.
Bên đường có người rao bán bánh gạo nếp, hương gạo thơm nức xuyên qua nồi hấp chui ra ngoài, lôi kéo ý thức của Thẩm Tô Khê ngược về quá khứ.
Cô nhớ có một lần cãi nhau với Thẩm Thanh, cô cũng bỏ chạy một mình ra ngoài thế này.
Ngày đó rất lạnh, ngay lúc cô chuẩn bị cúi đầu về nhà nhận thua, Thẩm Thanh xuất hiện.
Bà không mang giày, lòng bàn chân bị rách mấy đường, tro bụi trộn lẫn máu, nhìn qua vô cùng chật vật.
Bà lảo đảo bước tới, im lặng thật lâu mới nói ra được bốn chữ.
“Về nhà ăn cơm.”
……
Có thứ gì từ trên mặt lăn xuống.
Nóng hổi, như một ngọn lửa.
Qua một lúc, trong tầm mắt mơ màng của Thẩm Tô Khê bỗng nhiều thêm một đôi giày da.
Hoa văn vô cùng quen thuộc.
Trong vòng tay ấm áp, cô nói: “Em đã làm sai một chuyện.”
Anh cũng nói: “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau sửa.”