Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 7: Quá khứ bỏ quên



Tại bệnh viện

Hắn và Thành Nam ngồi im lặng trước phòng cấp cứu,bộ đồ vest sang trọng giờ đây đã bị máu vấy bẩn.Không khí vắng lặng đến quỷ dị.Tuy chỉ cách 1 cánh cửa,nhưng không khí ở bên trong phòng cấp cứu lại trái ngược hoàn toàn,vô cùng khẩn trương.Các bác sĩ và y tá đang cố hết sức giành giật sự sống cho cô gái kia.

-Mất máu quá nhiều,mau đi lấy máu.

-Bác sĩ,tim đã ngừng đập.

-Chuẩn bị kích tim lần 1.Kích!

Máy đo nhịp tim vẫn chỉ có 1 đường thẳng.

-Không có phản ứng,huyết áp đang giảm dần-Giọng y tá gấp gáp

-Chuẩn bị kích tim lần 2.Kích!

Kim đồng hồ vẫn cứ nặng nề chạy.Đã 30″ trôi qua,cửa phòng cấp cứu bật mở,1 vị bác sĩ già tháo khẩu trang đi ra.Hắn đứng dậy tiến lại gần vị bác sĩ,khuôn mặt vẫn không thay đổi.Đôi mắt kia như đang xoáy vào tâm can người khác khiến đối phương không dám trực tiếp nhìn thẳng vào đó.

-Bệnh nhân bị chấn thương nặng ở vùng đầu và 1 số bộ phận khác,hiện vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.

1 lát sau,nó đã được đẩy ra để chuyển qua phòng theo dõi đặc biệt.Hắn khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

-Tại sao cậu lại cứu cô ta?-Thành Nam đứng bên cạnh khẽ lên tiếng

Hắn chẳng nói gì.Người này chính là như vậy,thích thì nói,không thích thì chẳng ai có thể cạy được miệng.Từ trước đến giờ,hắn vốn chẳng bao giờ quan tâm đến sống chết của ai vì điều đó không ảnh hưởng gì đến hắn.Nhưng lần này,chắc là ngoại lệ…..

Cứ cách mấy ngày,hắn lại đến bệnh viện 1 lần,đứng bên ngoài phòng theo dõi đặc biệt nhìn xuyên qua tấm kính.Nó vẫn nằm đó,trên người được cắm rất nhiều thiết bị theo dõi.Tuy nhiên,tình trạng của nó có vẻ đã khá lên đôi chút.

Hôm nay là ngày nó được chuyển qua phòng bệnh bình thường,bác sĩ cho biết nó hiện giờ không có gì đáng ngại,chỉ cần đợi tỉnh dậy để theo dõi thêm.Hàng ngày,1 nữ giúp việc vẫn đến chăm sóc cho nó những thứ cần thiết.

Đã mấy ngày trôi qua,nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

-Tất cả dường như đã dần hồi phục,nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì tôi cũng không thể giải thích được-Bác sĩ căng thẳng nói

Như thường lệ,bác sĩ vẫn đến kiểm tra cho bệnh nhân mỗi ngày.Nhưng hôm nay thì….trống rỗng.Bệnh nhân đi đâu rồi?Ngay lập tức,1 cuộc điện thoại từ bệnh viện được gọi đến văn phòng làm việc của hắn,giọng nói từ đầu dây bên kia không giấu nổi hốt hoảng và lo sợ:

-Cậu Thiên Duy,bệnh nhân do cậu mang đến đã mất tích.

Cách đây 1 tiếng hắn mới từ đó về,còn chưa tỉnh.Bây giờ đã mất tích?Hắn khẽ nhíu mày cất giọng âm lãnh:

-Tôi sẽ đến đó!

Bệnh viện

Cửa phòng viện trưởng bật mở,1 dáng người cao ngạo bước vào làm ông viện trưởng già giật thót.

-Người đâu?

-Thiếu gia,thành thật xin lỗi,chúng tôi đã lục tung cả bệnh viện nhưng vẫn không tìm được-Giọng viện trưởng khẽ run mang theo bao nỗi sợ hãi cùng hốt hoảng

Hắn xoay người bước ra cửa,trước khi đi còn để lại 1 câu làm cho viện trưởng bủn rủn chân tay lau mồ hôi:

-Chuẩn bị dẹp cái bệnh viện đi!

Ra đến cổng,hắn gọi điện thoại cho Thành Nam rồi tự mình lái xe đi tìm nó.

Màn đêm huyền bí dần buông xuống,bao phủ lên vạn vật.Hắn đã lái xe qua những tuyến phố gần bệnh viện nhưng vẫn không có kết quả.1 con người vừa mới tỉnh dậy khỏi giường bệnh,lại chỉ có thể đi bằng chân thì có thể chui đi đâu chứ?

Hắn dừng xe lại rồi đi bộ vòng quanh 1 hồ nước.Làn gió mùa hạ khẽ đung đưa những cành liễu dưới bóng đèn cao áp,đem đến bao hương thơm rải đều trên mặt hồ.1 dáng người nhỏ bé gầy guộc trong bộ đồ bệnh nhân đang ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế đá giống như 1 chú mèo bị lạc đường.Bước chân hắn nhanh hơn tiến lại gần để xác định rõ….Là nó.Nghe thấy tiếng động,nó ngẩng cao đầu nhìn hắn,đôi mắt trong veo càng thêm long lanh dưới ánh đèn đường.

-Về

Hắn nắn lấy cổ tay nó rồi lôi đi.Nhưng nó vẫn chẳng nói gì,khập khiễng bước từng bước nhỏ vụn theo hắn.

-Anh là ai?

Hắn chợt khựng lại,quay đầu nhìn thẳng vào mắt nó.Vẫn ánh mắt trong veo như lúc ban đầu nó tỉnh dậy ở căn biệt thự,hoàn toàn khác hẳn với đôi mắt nhìn hắn ở trong khách sạn hôm ấy.1 người hận hắn sâu đến tận tuỷ giờ lại hỏi hắn là ai.Như vậy có quá ngớ ngẩn không?

-Cô không biết tôi là ai?

-Tôi không biết

-Vậy cô là ai?

Nó cúi đầu ngẫm nghĩ 1 hồi,miệng khẽ thì thầm: “”Tôi là ai?””.Và câu trả lời là:

-Tôi không biết

Hắn đã phần nào hiểu được tình trạng hiện giờ của nó,tiếp tục công việc lôi nó ra xe.

-Này…anh là ai?Muốn đưa tôi đi đâu?

-Về

Hắn nhanh chóng nhét nó vào trong xe rồi phóng về bệnh viện.

Sau 1 khâu kiểm tra rắc rối,bác sĩ kết luận:

-Có thể đây là di chứng của việc chấn thương vùng đầu.

-Khi nào nhớ được?

-Chuyện này….có thể 1 thời gian nữa sẽ nhớ lại…cũng có thể….sẽ không bao giờ nhớ lại.-Bác sĩ ái ngại

Nó ngồi trên giường,vẫn duy trì trạng thái “”con nai vàng ngơ ngác””,liên tục hỏi ầm ĩ:

-Tôi là ai?Chuyện gì xảy ra vậy?Sao tôi không nhớ được cái gì cả?Sao đầu tôi lại trống rỗng thế này?

Nó túm lấy hắn hỏi dồn dập nhưng chỉ nhận được sự im lặng cùng với cái liếc mắt lạnh tanh làm nó cụp đuôi ngồi ngoan ngoãn trên giường.

-Ở đây.Ngày mai tôi đến

Hắn vỗ lên đầu nó như thể dỗ dành 1 con cún rồi định đi ra ngoài.Nhận thấy mình sắp bị bỏ rơi,nó vội vàng túm chặt lấy cánh tay hắn:

-Tôi không muốn ở lại đây nữa.Đưa tôi theo với,tôi hứa sẽ không hỏi nữa.

Tại nhà hắn

Chiếc xe hơi bóng loáng tiến dần vào khuân viên biệt thự.Quản gia và người hầu đã đứng sẵn ở cửa để chào đón chủ nhân.Hắn vừa bước xuống xe,quản gia Vũ đã vội vàng:

-Thiếu gia đã về

Nó vừa mới chui từ trong xe ra,chẳng thèm để ý đến xung quanh mà túm ngay lấy quản gia Vũ:

-Bác ơi,ở đây có cơm không ạ?Cháu đói quá

Quản gia Vũ hơi bất ngờ nhưng rồi cũng đã quen với kiểu hành động này của nó,trong mắt ánh lên ý cười:

-Tiểu thư,đã có bữa tối rồi.Mời tiểu thư vào dùng

-Vâng.Bác dẫn đường đi ạ.Cả ngày hôm nay cháu chưa được ăn gì,bụng sắp dán vào lưng rồi.

Nó và quản gia Vũ vui vẻ đi vào.Trong khi đó,hắn lại nhận được 1 cuộc điện thoại.Hắn mở máy nhưng không nói gì,trong 1 cuộc gọi hắn luôn để người bên kia lên tiếng trước.

-Thiếu gia,đã tra ra được chút manh mối rồi.Cô Hoàng Thanh Du đã từng học tại Trường cấp 3 Châu Thiên

-Tốt!Tiếp tục

Cuộc gọi đã kết thúc nhưng những cảm xúc xen lẫn nhau trong đôi mắt kia vẫn rất rõ ràng.Vui có,hi vọng có,chờ mong cũng có.Hắn ngả người vào chiếc ghế da,khép hờ đôi mắt.Biết bao kỉ niệm trong quá khứ vẫn còn rõ nét như vừa mới hôm qua.

Dưới cái nắng chang chang của mùa hè oi bức,có 1 cô bé với nước da trắng hồng,mũm mĩm dễ thương đang ngồi tựa đầu vào vai 1 cậu bé có những đường nét vô cùng sắc sảo dưới tán cây mận.Nhìn chúng giống như tiên đồng ngọc nữ vậy.

-Anh Jun,em muốn được ở bên anh mãi mãi như thế này.Như vậy,chúng ta sẽ được nhìn thấy nhau mỗi ngày,được chơi với nhau thật vui vẻ.

-Được.Vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi như thế này-Jun thì thầm bên tai Jen

Jen ngước đôi mắt to long lanh lên nhìn Jun,tràn ngập những tia hi vọng:

-Có thật không?Anh Jun sẽ mãi ở bên em,che chở cho em,không bao giờ bỏ em 1 mình chứ?

Jun cười hiền,cốc nhẹ vào đầu cô bé:

-Ừ.

Jen nở nụ cười tươi rói toả sáng không thua gì ánh mặt trời trên đầu.Nụ cười đó đã vô tình khắc sâu vào trong tâm trí hắn.Khoé miệng hắn bất chợt kéo lên 1 đường cong hoàn mĩ.

-Jen,anh sắp tìm được em rồi.Đến lúc đó,em đừng hòng chạy nữa,anh sẽ bắt em ở cạnh anh mãi mãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.