Thanh Du chết lặng nhìn đống gạch vữa rơi xuống nơi góc tường, hô hấp ngưng trệ, khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn. Hai tên đầu gấu xốc nách cô lạnh lùng thả tay, cô liền “bịch” một cái ngồi bệt trên đất.
Nửa cái mạng của cô coi như đã mất.
Thanh Du gạt nước mắt bò nhanh tới góc tường, điên loạn bới gạch mặc kệ chân tay rớm máu. Nỗi đau đó có là gì so với nỗi đau dày xéo trong tim cô. Ngón tay thon dài khẽ chạm vào tấm lưng rộng lớn đang run nhẹ.
-Duy…..
Cô vội vàng kéo hắn vào lòng, nước mắt nối đuôi nhau nhỏ tí tách lên khuôn mặt cương nghị đã bị những vết thương làm cho biến dạng. Máu có ở khắp nơi. Máu nhuộm đỏ nước da trắng hồng, nhuộm cả chiếc váy trắng cô mặc.
Hoàng Thanh Du vốn là một đoá hồng trắng mỏng manh trong suốt, dần biến thành hoa hồng đỏ kiêu sa diễm lệ, nở rộ giữa vũng máu.
Người đàn ông duy nhất cô yêu đau đớn nằm bất động trong vòng tay cô, hơi thở nhẹ như có thể đứt bất cứ lúc nào. Thế nhưng đôi tay vẫn ghì chặt đứa bé đang khóc hết ruột gan ra ngoài.
-Vì sao?
Tròng mắt màu tro mờ mịt nhìn cô chăm chú như muốn nói điều gì. Hình như hắn lúc nào cũng nhìn cô như vậy. Khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra mình thật ngu ngốc.
-…Nó….là con em…..
Thanh Du căm thù bản thân tới nỗi chỉ muốn chết ngay lập tức. Tại sao đến bây giờ cô mới hiểu được ánh mắt mang theo cả đại dương tình cảm kia luôn luôn hướng về phía cô? Bao lâu nay cô vẫn mải miết đi tìm cái gì? Cô đã làm ra những chuyện điên khùng gì thế này?
-Duy…Em sai rồi…..Ngay từ đầu, em thực sự đã sai rồi…
Thanh Du không kìm được tiếng nức nở, cô chỉ muốn khóc rống lên thật to, cô hận mình ghê gớm. Cô và hắn đáng lẽ ra đã hạnh phúc bên nhau. Hắn vì cô mới đi đến bước đường này. Hắn âm thầm yêu cô, bên cạnh bảo vệ cô, còn cô lại tàn nhẫn nghi ngờ, phá hoại hắn. Nếu hắn chết, cả cuộc đời này cô sẽ sống trong ân hận và nỗi cô đơn dằn vặt vô tận.
-Phong, đến đúng lúc lắm. Tao giết cả đứa bé theo ý mày rồi đấy. Mày…..
-Ngậm cái miệng chó của mày lại.
Thanh Du ngẩng đầu. Xuyên qua màn nước mắt dày đặc, khuôn mặt xanh lét rồi trắng bệch của Minh Phong đập vào mắt cô. Trên đầu bốc lên một trận hỏa khí, cô hoàn toàn có thể nghe được tiếng niềm tin sụp đổ.
Cả thế giới của cô cũng sụp đổ.
-Trịnh Minh Phong, anh biết nó là con em phải không? Anh biết tất cả phải không? Anh câu kết với Mặt Sẹo giết con em có đúng không?
Lần đầu tiên cô thấy Minh Phong hốt hoảng như vậy. Anh nâng chân định bước đến gần cô, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
-Jessica, nghe anh nói…..
-CÚT! CÁC NGƯỜI MAU CÚT HẾT RA NGOÀI.
———
Gió thổi qua ô cửa sổ, lật giở từng trang sách trên bàn. Dưới ánh nắng mật ong bừng sáng những nét chữ mềm mại tròn tròn chưa khô mực.
Trích nhật ký của Thanh Du.
Tôi không có thói quen viết nhật ký, đơn giản vì lười. Nhưng gần đây có một vài chuyện chẳng biết nói với ai, đành cặm cụi ngồi viết nhật ký. Chỉ có viết ra mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Ngày 28 tháng 4
Tôi đến bệnh viện, đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ngắm đống dây dợ cắm vào người Thiên Duy, khóc một trận, sau đó đi về.
Minh Vi vẫn duy trì bộ mặt lạnh lùng, còn Thành Nam nhìn tôi ảo não.
-Tại sao anh giúp Minh Phong cứu tôi ra ngoài? Tại sao gọi tôi đến căn nhà hoang đó?
-Vì em đã huỷ hoại tất cả của Thiên Duy…thay cho bọn anh.
Tôi ngạc nhiên. Hóa ra anh cũng giống tôi, muốn có cuộc sống bình yên, hạnh phúc vững chắc bên Minh Vi. Còn Thiên Duy, hắn đã sớm vẽ cho chúng tôi một tương lai tốt đẹp, từng bước rút khỏi xã hội đen, cuối cùng giải tán tổ chức.
Tôi sẽ còn lặp lại chuỗi hành động bên trên đều đặn mỗi ngày như cái máy nếu một lần Minh Phong không chạy theo tôi.
Tôi ghét anh. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi lại ghét anh như cái ngày tôi gặp anh lần đầu trong khách sạn. Anh có đối xử tốt với tôi hơn nữa cũng vô ích, anh muốn giết con tôi.
-Jessica, anh xin lỗi. Lúc đó anh nhất thời tức giận nên chỉ nghĩ được nếu đứa trẻ đó không tồn tại, em sẽ như chưa từng có gì với Trần Thiên Duy, toàn tâm toàn ý yêu anh…
Tôi phát bốc hỏa vì lời giải thích của anh, lạnh lùng liếc anh một cái.
-Giờ thì em đã hiểu vì sao em chẳng thể yêu anh. Thiên Duy anh ấy thậm chí không thèm nghĩ ngợi, hi sinh tính mạng cứu đứa con mà anh ấy cho rằng là của em với anh.Còn anh thì sao? Tình yêu của anh sao lại cực đoan như vậy chứ?…Từ giờ em không muốn gặp anh nữa.
Cái miệng quạ đen của tôi thật đáng đánh. Tốt rồi. Giờ thì tôi có muốn cũng chẳng bao giờ gặp được anh nữa. Tự nhiên tôi thấy thèm được anh gọi là Jessica quá. Tôi còn chưa kịp nói xin lỗi anh…
Anh hơi ngẩn người, đôi mắt nâu nhìn tôi đong đầy mất mát tuyệt vọng. Tôi động lòng, nhưng vẫn mím môi quay đi. Thời gian tôi sống bên anh còn lâu hơn ở cạnh Thiên Duy. Nếu nói tôi không có tình cảm với anh là nói dối. Nhưng hiện tại, tôi chưa thể tha thứ cho anh được. Chúng tôi đứng như vậy một lúc lâu, anh mới mở miệng, hình như đang cố kìm nén điều gì đó.
-Em nhớ phải chăm sóc bản thân.- Anh thì thầm
Nhìn cái bóng cô độc của anh đổ trên đường nhựa cứ xa dần, cổ họng tôi đắng nghét. Tôi có cảm giác anh sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng tôi không thể giữ anh lại. Nhà nào bật bản nhạc không lời nghe thật thống thiết thê lương.
Nên để anh đi. Anh xứng đáng có được hạnh phúc cho riêng mình.