Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 14: Uy hiếp (2)



Ả nghe vậy, lập tức nảy sinh ý định muốn cướp đoạt. Nhưng hiện tại kích động không phải chuyện tốt. Ả nức nở.

“Chị à, em sợ quá, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?”

Thẩm Họa Minh dĩ nhiên muốn biết cô ta định làm gì, nhưng tâm trạng cô bây giờ không tốt, chính vì vậy nên không muốn cùng cô ta diễn màn kịch chị em tình thâm. Lạnh nhạt gạt cô ta sang một bên, cô tiến tới chỗ cảnh sát khiến trái tim ả đập mạnh như muốn bay ra ngoài.

Nói được vài câu, cảnh sát liền gật đầu rồi tiến tới chỗ của ả.

“Cô Thẩm, chị cô nói có việc bận nên hiện tại sẽ không đi cùng cô được. Phiền cô theo chúng tôi về sở lấy lời khai.”

Thẩm Liên Đình liếc mắt nhìn cô, thấy khóe môi cô nhếch lên thì nghiến răng. Cô rõ ràng là có ý không chịu phối hợp, hơn hết là đang muốn làm khó ả. Vốn dĩ ban đầu không hề bị bắt cóc, nhưng để thoát thân, ả bắt buộc phải làm như vậy. Hiện tại cảnh sát điều tra, không phải ả sẽ ngày càng khó coi sao?

Lỡ như một trong số những tên côn đồ kia khai ra ả, chắc chắn sự việc sẽ không dừng lại tại đây.

Cô cố tình đi qua em gái mình, thì thầm một chút.

“Muốn lấy đoạn video này thì đơn giản, tối nay đến khách sạn X, đặt phòng rồi chờ tôi. Tốt nhất đừng có giở trò.”

Ả nghe vậy thì tức đến run người. Cứ ngỡ rằng lần này sẽ thành công mà uy hiếp cô, không ngờ bị uy hiếp ngược lại, danh dự của ả còn thanh bạch hay không là phụ thuộc vào tối nay.

Kế hoạch đã tính ký như vậy rồi, thật không ngờ lại bị cô phá hỏng. Ả không cam lòng, hiện tại chỉ muốn nhờ mẹ giúp, nhưng lại sợ mẹ cũng sẽ bị kéo vào chuyện này.

Tối hôm đó, ả quả thực đã đến trước cô. Ở trong phòng của khách sạn, ả sốt ruột đi đi lại lại.

Sau khi lấy lời khai xong, ả liền bị Mạc Du Cẩn phát hiện, hắn ta giam lỏng ả. Chính vì vậy để có thể đến đây để đàm phán, ả đã tốn không ít công sức. Nhưng từng giây từng phút trôi qua đang muốn lấy hết đi sự kiên nhẫn của ả.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, đôi mắt giận dữ lập tức hướng về phía đó.

Thẩm Họa Minh đã thay bộ đồ khác, chuẩn bị xong xuôi rồi mới đến đây. Nhìn thấy cô em gái đang tức giận, cô cũng không vội vàng mà bước tới, ngồi xuống ghế sofa. Gương mặt này của ả, chính là thứ mà cô muốn thấy nhất.

“Em gái, có gì từ từ nói. Ngồi xuống đi đã.”

“Tôi không muốn dây dưa với chị lâu. Nói, phải làm gì thì chị mới giao ra đoạn video đó?” – Ả ngồi đối diện cô, giọng nói đã mất kiên nhẫn.

“Muốn có nó, đơn giản thôi.” – Cô nhàn nhã tựa vào sofa, mỉm cười nhìn ả. – “Thẩm Kim Vũ, giao ra đây.”

“Cô…” – Ả nghẹn họng. Thẩm Kim Vũ hiện tại đã bị ả đưa ra nước ngoài, muốn về đến đây cũng phải mất hai ngày. – “Có thể đổi điều kiện khác không?”

“Cô nên biết hiện tại cô không có quyền lựa chọn đâu, em gái của tôi.” – Cô gằn bốn từ cuối như đang muốn cảnh cáo ả, cũng giống như đang uy hiếp. Chỉ là gương mặt vẫn lạnh băng như thể chỉ đang nghe chuyện phiếm.

Năm xưa cô cầu xin ả, hạ mình tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ả. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ được chọn giữa hạnh phúc cả đời mình và đứa con gái yêu dấu. Hiện tại ả lại huênh hoang đòi đổi điều kiện? Làm gì có chuyện tốt vậy?

Thẩm Liên Đình siết chặt tay, cô ta thực sự sợ rằng danh dự của mình sẽ bị hủy hoại, nhưng cũng không muốn mất đi con át chủ bài. Hiện tại, có lẽ chỉ có thể kéo dài thời gian.

“Em đã đưa tiểu Vũ ra nước ngoài để học, hiện tại chưa thể về.”

“Cô đã từng hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” – Cô nghe vậy thì sầm mặt, không ngờ ả ta lại coi thường hợp đồng, dám tự đưa ra quyết định như vậy.

Nếu như ban đầu ả đã không để hợp đồng đó vào trong mắt, vậy cô cũng chẳng cần xem trọng chữ tín làm gì. Tính kế, uy hiếp, có gì mà ả ta không dám làm?

“Em… Chỉ muốn tốt cho tiểu Vũ.”

“Nếu ban đầu cô muốn tốt cho nó thì đã không bắt cóc nó, hành hạ nó rồi. Lại còn dùng con bé uy hiếp tôi, cô căn bản chỉ có bản thân mình. Nhưng hôm nay, tôi sẽ ép cô phải chọn một trong hai. Hoặc là bản thân mình, hoặc là con gái tôi.” – Cô bật cười, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai. Lời nói mang vạn phần uy hiếp.

“Vậy thì sao? Trong tay tôi có Thẩm Kim Vũ, chị nên nghe tôi mới phải. Sự an toàn của con bé nằm trong tay của tôi đấy.” – Cô ta mỉm cười, quân cờ quan trọng nhất vẫn còn đang nằm trong tay cô ta, không cần phải sợ gì cả.

Thẩm Họa Minh không hoảng sợ, ngược lại còn tỏ ra hứng thú. Cô vắt chéo chân, chống cằm, giọng nói vang lên mang sự hứng thú.

“Ồ, cô sẽ làm gì con gái tôi đây? Nên nhớ rằng nếu con bé gặp nguy hiểm, tính mạng cô cũng sẽ như thế.”

Ả ta nghe vậy thì tái mặt. Mấy ngày trước Thẩm Họa Minh vẫn còn nhu nhược yếu đuối, tại sao hiện tại lại khác đến như vậy? Tựa như đã lột xác, trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Cô bị đa nhân cách?

“Hửm? Em gái, sao nhìn chị lạ vậy? Thấy tôi thay đổi nên choáng sao?” – Cô dĩ nhiên biết được khúc mắc trong lòng của Thẩm Liên Đình, lên tiếng lột tả toàn bộ hiềm nghi trong đầu của ả.

Cô ta nghe vậy cũng không nói gì. Quả thực là vô cùng tò mò, rốt cuộc cô có phải bị đa nhân cách hay không?

“Tôi không có bị bệnh, nhưng theo như tôi được biết thì hạn hợp đồng cũng sắp hết rồi. Bây giờ tôi chỉ là muốn chơi đùa một chút, cũng không được sao?”

Ả nghe vậy thì giật mình. Hạn hợp đồng chính là đến khi Hoắc Viễn Thành hoàn toàn bình phục. Mà hiện tại, hắn đã có thể đi lại bình thường, hơn nữa nội dung hợp đồng cũng chỉ là kế hoạch đào hôn của ả, bây giờ ả đã lấy người đàn ông khác nên hủy hợp đồng cũng chẳng sao. Có điều, Hoắc Viễn Thành lại chịu ly hôn sao?

“Chị… Nhất quyết phải gặp Thẩm Kim Vũ?”

“Không thì sao? Cô nghĩ Thẩm Họa Minh trước đây yếu đuối nhu nhược, là Thẩm Họa Minh ngày xưa sẽ biến mất sao?” – Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra đường phố đông đúc.

“Chị có thể cho em thêm vài ngày không? Em nhất định sẽ đưa con bé về gặp chị. Đến lúc đó chị nhất định phải giúp em.”

“Tôi dựa vào cái gì để tin cô đây, em gái thân yêu?”

“Không phải chị vừa nói sao? Chúng ta là chị em, là máu mủ tình thâm, chị không tin em thì có thể tin ai nữa chứ?” – Nghe cô nói vậy, ả thuận đà ngụy biện. Dù sao bí mật của ả cũng chưa bị phát hiện.

“Cô nói gì? Máu mủ tình thâm? Nói vậy không biết ngượng mồm sao?” – Cô bật cười, quay đầu nhìn Thẩm Liên Đình. – “Cô đối với nhà họ Thẩm vốn dĩ không có quan hệ ruột thịt.”

Lời nói của Thẩm Họa Minh như một tiếng sét đánh ngang tai ả. Gương mặt đỏ vì tức giận lúc này tái mét, đôi môi run run mãi mới thốt nên lời.

“Chị đừng có ăn nói lung tung, sao tôi có thể không phải là con gái nhà họ Thẩm?”

“Nhớ năm ngoái cô bị tai nạn không? Khi đó cô phải làm phẫu thuật, tôi đã vô tình nhìn thấy quyển bệnh án của cô trên tay bác sĩ. Nhóm máu của cô khác với cha và tôi. Khi đó, cô đoán được hành động tiếp theo của tôi rồi đúng không?”

Ả quả thực không nhớ có chuyện đó, vì khi bị tai nạn, ả đã mất trí nhớ tạm thời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.