Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 12: Cầu xin



Sáng hôm sau, Thẩm Họa Minh bị ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc, cô với tay tìm điện thoại thì không thấy đâu hết. Cô nhớ rằng hôm qua mình đã ngủ gục ở bàn làm việc, vậy người mang cô đến tận giường không phải là Hoắc Viễn Thành sao?

Không phải chứ? Hắn sao có thể khỏe đến mức bế được cô? Chỉ mới đi lại được một tháng, không thể có sức khỏe ghê gớm như thế được.

Nhìn sang bên cạnh thì không thấy hắn đâu, cô nhíu mày, bước xuống giường. Sớm như vậy hắn đi đâu được chứ?

Cô đến phòng tập vật lý trị liệu, thấy anh vẫn còn đang chạy bộ thì vô thức mỉm cười. Người đàn ông này khi đang bình phục nhìn cũng không tệ. Suy nghĩ đó lập tức tắt đi khi anh tắt máy, đột ngột dừng lại và xoay lưng. Thấy được thân hình của anh, cô ngẩn người một chút rồi mới nhận thức được bản thân đang dùng ánh mắt gì nhìn người đàn ông trước mặt.

Vừa định thần lại thì anh đã tiến đến rất gần. Chống tay lên tường, anh chặn đường chạy của cô.

Những giọt mồ hôi vẫn còn đang chảy trên cơ thể khiến Hoắc Viễn Thành càng thêm quyến rũ. Thân hình hắn nhờ chăm chỉ luyện tập mà đã săn lại không ít, tuy chưa đạt đến tiêu chuẩn bụng sáu múi, cơ thể vạm vỡ của cô nhưng cũng đã thành công đốn gục trái tim thiếu nữ. Mùi hương từ người hắn tỏa ra nhất thời khiến cô đơ ra, mùi này rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ là mình đã gặp ở đâu. Thực sự rất thơm, đây là mùi hương đặc trưng của hắn?

“Nhìn đủ chưa?” – Hắn ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn cất lên, nghe ra sự khó chịu nhưng đôi mắt hắn vừa hiện lên sự đắc ý.

Cô giật mình, chuyển hướng nhìn thì đôi môi anh đào vô tình sượt qua xương quai xanh quyến rũ. Đồng thời khiến hắn xảy ra phản ứng mà hít một ngụm khí lạnh. Lập tức tạo khoảng cách với cô.

“Thu đôi mắt đó lại đi, thật ghê tởm.”

“Ghê tởm?” – Khóe môi cô giật giật, nhắc lại hai từ đó. Hắn thật là nực cười. Bao nhiêu năm nay có gì trên người hắn cô chưa được nhìn qua? Nói cái gì ám chỉ cô háo sắc? Cô không thèm. – “Hoắc nhị thiếu, tôi là vợ của anh, mấy năm qua có gì mà tôi chưa nhìn qua? Anh nghĩ lúc tắm cho anh tôi nhắm mắt chắc? Mấy năm đó tôi không có hứng thú, thì bây giờ cũng thế thôi.”

Hoắc Viễn Thành nghe vậy thì đen mặt, thật không ngờ cô lại dám vùng lên cãi lại hắn. Lại còn nói những từ ngữ đáng xấu hổ đó nữa. Rốt cuộc cô có bao nhiêu bộ mặt mà hắn chưa biết?

Cô không thèm quan tâm đến thái độ của hắn, gạt tay hắn xuống tường rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhưng vừa mới đóng cửa lại, cô bắt đầu vuốt ngực, ổn định lại nhịp tim. Người đàn ông này quả thực là rất có mị lực, chỉ là một hành động nhỏ cũng có thể biến thành hành động câu hồn người. Nếu không phải cô cố hết sức để gồng thì chắc chắn sẽ thất thố.

Đến tòa soạn, cô vẫn không thể xóa được hình ảnh hắn ra khỏi đầu. Mỗi lần nghĩ đến là mặt lại đỏ, thực muốn cốc cho bản thân mấy cái nhưng lại sợ bị đồng nghiệp bàn tán thần kinh có vấn đề.

“Thẩm Họa Minh, cô hôm qua đi dự lễ cưới của em gái đúng không?” – Người đồng nghiệp ngồi đối diện cô cất tiếng. Cô ta là một trong những người nhiều chuyện nhất tòa soạn, luôn thích đi săn tin tức mới, nhất là về những người nổi tiếng.

“Đúng, có chuyện gì sao?” – Cô lạnh nhạt trả lời, dường như đã biết câu tiếp theo cô ta định hỏi.

“Vậy lễ cưới hôm qua… Có thuận lợi không?”

Cô nghe vậy thì nhếch mép. Nếu như cô nói thuận lợi thì là nói dối, còn nói không thuận lợi thì mấy bà tám lại được đà mà xỉa xói. Nhưng dường như chuyện này cũng không liên quan đến cô, nên cô thuận tiện gật nhẹ.

“Tin sốt dẻo, đúng là tin sốt dẻo mà. Lần này xem ra em gái cô chính là đề tài nổi nhất mạng xã hội rồi đó.”

“Cô quan tâm chuyện nhà tôi đến thế, thì lần này nên viết cho tốt một chút.” – Cô lạnh nhạt tiếp lời, nhưng ả ta lại nghĩ cô là đang muốn cảnh cáo ả.

“Đừng nóng, tôi không nói nữa là được chứ gì?”

Cô không dư thời gian nói chuyện với cô ta, vậy nên chỉ chuyên tâm làm việc, mặc kệ người ta lời ra tiếng vào.

Đến buổi trưa, khi nắng đã lên đến đỉnh, cô mới được nghỉ để đi ăn cơm. Nhưng vừa rời khỏi tòa soạn được vài bước thì lại gặp Thẩm Liên Đình. Cô đi lướt qua ả, nhưng lại bị chặn đường. Tâm trạng hiện tại có chút không vui, cô lên tiếng.

“Có chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện.”

“Không rảnh.” – Cô nói xong, liền bị ả nắm cổ tay, thì thào bà từ “Thẩm Kim Vũ”.

Cô mỉm cười, lại là chiêu cũ, nhưng luôn có tác dụng với cô. Quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo đối diện với ả.

“Ở đây không tiện, đi theo tôi.”

Hai người con gái đến một quán ăn gần tòa soạn, sau khi gọi món xong, cô mới nhàn nhã hỏi Thẩm Liên Đình.

“Có thể nói được rồi.”

“Cô…” – Ả ta tức giận.

Ả thì nóng lòng sắp chết, vậy mà cô còn nhàn nhã mà gọi món. Trong lòng thầm chửi cô là tiện nhân, nhưng ngoài mặt nhất định phải bình tĩnh.

“Chuyện hôm qua, là cô làm đúng không?”

“Nếu đã cho là tôi thì cần gì phải đến đây hỏi?” – Cô nhướn mày, ngả lưng vào ghế.

“Hừ, để hãm hại tôi, cô không từ thủ đoạn sao? Đừng quên rằng cô con gái cưng của cô còn ở trong tay tôi.” – Đúng, ả có con át chủ bài chưa mang ra, sao có thể chùn bước trước Thẩm Họa Minh?

“Vậy cô muốn mang con bé ra uy hiếp tôi sao?” – Cô cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên bàn, đôi mắt hứng thú như thể đang nhìn con mồi. Cô không tin ả ta có gan làm gì con gái cô.

“Mau ém tin đồn của tôi xuống.”

“Dựa vào đâu mà tôi phải thu dọn tàn cuộc cho cô?” – Cô nhếch mép, nhướn mày. Đã gây ra đại họa mà vẫn còn ung dung tự tác, đúng là khiến cho người ta phải khinh thường.

“Dựa vào Thẩm Kim Vũ.” – Ả ta tự tin cất tiếng, nhưng ngay sau đó lại ngạc nhiên khi thấy cô cười lớn.

“Ha ha ha, em gái, cách uy hiếp này đúng là có tác dụng với chị, nhưng tiếc rằng nó không phù hợp cho hoàn cảnh này đâu. Theo như tôi biết, em gái cưng của tôi đang phải hứng chịu cơn giận từ bố mẹ chồng nhỉ? Em có thấy vui không?”

“Cô…” – Ả nghiến răng, vốn đến đây là định nhờ cô giúp đỡ, ấy vậy mà không ngờ cô dám phản kháng lại. Dường như từ lúc gặp lại Mạc Du Cẩn, cô đã thay đổi.

“Cô đến cầu xin người khác thì cũng nên có thành ý một chút. Nhìn lại tình cảnh của mình bây giờ, có thể lên mặt với tôi sao?” – Đối mặt với người phụ nữ này, cô cũng cảm ơn mớ hỗn độn Hoắc Viễn Thành tạo ra trong đám cưới. Nhờ có anh mà bây giờ ả phải hạ mình đến tòa soạn mà tìm cô.

“Chị hai, xin chị giúp em.” – Ả hít một hơi thật sâu rồi gằn giọng. Đây chính là lần đầu tiên ả hạ mình xin lỗi cô, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Bản thân vậy mà lại đi cầu xin một kẻ thân phận thấp kém, đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đời ả.

“Không có thành ý chút nào, có lẽ tôi không giúp cô được đâu.” – Cô nhìn đồ ăn được dọn ra, cầm đũa mà gắp một miếng. Căn bản là không quan tâm đến hiện tại người phụ nữ trước mặt mình ra sao.

“Chị hai, xin chị giúp em. Chỉ có chị mới có thể kéo lại được danh tiếng cho em, em xin chị. Bữa ăn này em mời, chỉ cần chị đồng ý giúp em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.