Một người đứng dưới bậc thềm, một người đứng trong phòng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên mặt Liễu Duyên không có chút nào là mất tự nhiên.
Một tay hắn nắm mép cửa, cửa sương phòng đóng chặt chỉ đẩy ra được một nửa, hắn đứng ở trong cửa bất động thanh sắc mỉm cười: “Sư huynh, sao sư huynh lại rảnh rỗi tới đây?”
Liễu Ngộ trả lời: “Lạc chủ là khách ta mời tới tông môn, bận việc xong, ta tất nhiên sẽ tới đây rồi.”
Từ vẻ mặt đến ngữ khí, tất cả đều ôn hòa bình tĩnh như mọi khi, trông không có một chút thất thố nào.
Nhưng Liễu Duyên đủ hiểu sư huynh của hắn.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, cẩn thận quan sát, phát hiện sống lưng Liễu Ngộ không tự giác căng thẳng, bờ môi cũng nhẹ nhàng mím chặt.
Vậy mà lại thật sự thất thố a. Trong lòng Liễu Duyên nghĩ như thế.
Có lẽ giống như hắn suy đoán, sư huynh của hắn còn phải để ý đến vị Lạc chủ kia.
–
Hành Ngọc đang ngồi trong sương phòng đọc thư tịch trận pháp, không phóng thần thức ra ngoài.
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nàng mới biết Liễu Ngộ đã tới.
Hành Ngọc tiện tay ném sách sang một bên, đứng dậy đi tới cửa.
Cửa sương phòng khép hờ, phần không gian lộ ra kia đã bị bóng dáng Liễu Duyên hoàn toàn ngăn trở, nàng căn bản không thể xuyên thấu qua Liễu Duyên mà nhìn thấy Liễu Ngộ đứng bên ngoài được.
Hành Ngọc liếc Liễu Duyên một cái: “Liễu Duyên sư huynh sao còn chưa rời đi?”
Ý tứ của lệnh đuổi khách này đã quá rõ ràng.
Ánh mắt Liễu Duyên vẫn dán trên người Liễu Ngộ.
Hắn phát hiện, khi Hành Ngọc mở miệng nói chuyện, khóe môi mím chặt của Liễu Ngộ không tự giác buông lỏng một chút.
Liễu Duyên quay đầu lại, hắn buông tay đang bám mép cửa ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách với Hành Ngọc.
Từ biểu tình đến ngữ khí đều lộ ra ủy khuất: “Lạc chủ dùng thủ đoạn qua cầu rút ván, tá ma sát lư* này không khỏi quá thuần thục rồi, phải biết rằng từ khi quen biết Lạc chủ tới nay, ta vẫn luôn tận tâm tận lực suy nghĩ cho ngươi.”
*tá ma sát lư: đạt được mục đích rồi thì quên ngay
Hành Ngọc khẽ cười: “Ta không có ý mạo phạm, là vừa rồi Liễu Duyên sư huynh tự mình nói muốn rời đi.”
Dừng một chút, nàng nói thêm: “Có điều, Liễu Duyên sư huynh không phải là người đầu tiên khen ta như vậy.”
Liễu Duyên giơ tay cọ cọ chóp mũi mình, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu: “Phải không, xem ra thời gian ở chung tuy ngắn, nhưng ta vẫn biết rõ Lạc chủ là người như thế nào.”
Lời này có chút thân mật rồi.
Hành Ngọc ngước mắt liếc mắt nhìn Liễu Duyên, lại xuyên qua khoảng trống lộ ra khi Liễu Duyên xoay người mà nhìn về phía Liễu Ngộ ngoài cửa không chút thay đổi, đuôi lông mày khẽ nhíu.
Vị Phật tử tu Hoan Hỉ Phật này, trong hai ngày nay vẫn luôn xuất hiện trước mặt nàng, còn nhiệt tình lấy lòng nàng, lại cùng khẩu chiến với nàng, không biết đang mưu đồ chuyện gì đây? Liệu có phải là bởi vì Liễu Ngộ hay không?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hành Ngọc hơi nhíu lại.
Nếu như ý đồ cuối cùng của Liễu Duyên thật sự là nhằm vào trên người Liễu Ngộ, vậy thì không thể không nói, mưu tính này của Liễu Duyên đánh nhầm rồi.
Nàng không ngại Liễu Duyên tính kế trên người nàng. Nhưng nàng không thích người khác mượn nàng làm đòn bẩy để tính toán Liễu Ngộ.
Thấy Liễu Duyên không có ý định muốn di chuyển, Hành Ngọc trực tiếp đưa tay qua nắm lấy mép cửa, thoáng dùng sức đẩy cửa sương phòng ra.
Nàng nhấc chân bước qua cánh cửa, đi về phía trước ba bước liền đi tới trước mặt Liễu Ngộ, sau đó giơ tay kéo áo bào rộng lớn của hắn.
Khi cô kéo tay áo Liễu Ngộ, tuy hắn vẫn đứng nghiêm như tùng, nhưng sống lưng đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa.
“Huynh đến thật đúng lúc, ta có việc muốn nói với huynh.” Hành Ngọc nói.
Nhìn thấy hành động này của nàng, ý cười trên mặt Liễu Duyên ngưng trệ, sau đó chậm rãi thu liễm lại.
Liễu Ngộ đứng đối diện Hành Ngọc, hắn không nhìn Liễu Duyên nữa, ánh mắt vững vàng dừng trên người Hành Ngọc, trong thanh âm xen lẫn vài phần ý cười vụn vặt: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta đi vào rồi hẵng nói.” Hành Ngọc xoay người, nhìn thấy Liễu Duyên vẫn đứng trong sương phòng như trước, nàng lên tiếng hô: ” Liễu Duyên sư huynh?”
Liễu Duyên hoàn hồn.
Hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt cô đơn.
“Xem ra hôm nay ta là khách không mời mà đến rồi, cáo từ.”
Khi Liễu Duyên đi ngang qua Hành Ngọc, nàng buông tay tay áo Liễu Ngộ ra, làm một thủ quyết với Liễu Duyên.
“Chuyện hôm nay đa tạ Liễu Duyên sư huynh.”
Nàng đột nhiên nói lời cảm ơn, điều này làm cho bước chân Liễu Duyên hơi ngừng lại.
Theo bản năng, Liễu Duyên giương mắt nhìn Liễu Ngộ, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì, Liễu Duyên âm thầm bĩu môi.
Xem ra vừa rồi Lạc Hành Ngọc kiên định đi về phía hắn, lựa chọn hắn, đã giúp hắn định tâm lại.
“Nhưng…”
Hành Ngọc chuyển ý, thuận lợi dời ánh mắt Liễu Duyên trở lại trên người nàng.
“Ta hy vọng sau này khi ở chung với Liễu Duyên sư huynh, có thể sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.”
Liễu Duyên khẽ nhíu đuôi lông mày, trong cặp mắt đào hoa kia nhiễm lên ý cười lạnh lẽo, cả người lại càng thêm liễm diễm đa tình.
Đây là ám chỉ sau này hắn không nên tính toán nhiều như vậy sao?
“Lạc chủ nói như vậy, làm cho ta rất khó chịu. Ta vẫn luôn cho rằng mình và Lạc chủ chung đụng vô cùng hòa hợp vui sướng, hơn nữa giữa hai người chúng ta còn có rất nhiều đề tài chung.”
Hành Ngọc cười mà không nói.
Nhưng chính sự đáp lại này, lực sát thương so với trực tiếp đáp lại còn lớn hơn.
Liễu Ngộ nhịn không được nghiêng đầu, nắm đấm đặt bên môi đè xuống ý cười của mình.
Liễu Duyên ho nhẹ hai tiếng, ủy khuất trừng mắt nhìn Hành Ngọc một cái.
Bị hắn trừng mắt nhìn, Hành Ngọc ngửa đầu nhìn trời, làm bộ mình không nhìn thấy. Đồng thời nàng cảm khái dưới đáy lòng, phật tử tu Hoan Hỉ Phật này, quả nhiên là đi theo con đường yêu tăng mà.
Cũng may, ý chí nàng kiên định, không hề bị lay động.
Liễu Duyên cũng bị phản ứng của nàng làm cho bật cười, trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn theo thân ảnh Liễu Duyên biến mất trong rừng trúc tử tiêu kia, Hành Ngọc nhún nhún vai, nhìn về phía Liễu Ngộ: “Người quấy rầy chúng ta đi rồi, nào, vào sương phòng ta đi.”
Liễu Ngộ mới đi về phía trước một bước, nghe thấy lời này của nàng giống như đang đùa giỡn hắn, đành bật cười lắc đầu, trực tiếp tiến vào trong sương phòng.
Thấy Liễu Ngộ không có bị nàng trêu chọc đến, Hành Ngọc thầm cảm khái đúng là thời thế đổi thay.
Phật tử vốn thuần khiết lại bị nàng đùa giỡn đến miễn dịch rồi sao!?
–
Trong sương phòng, Hành Ngọc rót cho Liễu Ngộ một chén trà.
Trà vừa mới pha xong, Liễu Ngộ nâng cốc uống trà, có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực truyền tới.
“Lạc chủ nói có việc muốn bàn với bần tăng, không biết là chuyện gì?”
Hành Ngọc ngồi xuống đối diện hắn, lười biếng xoay chén trà, đem chuyện Trắc Ma Trận nói cho Liễu Ngộ biết.
“Trận pháp này, bần tăng cũng đã sớm nghe thấy.”
Sau khi nói xong câu này, hắn hơi rũ mắt xuống…
Thì ra cả ngày hôm nay, Liễu Duyên vẫn luôn ở bên nàng.
Bất quá hắn cũng đã đoán được nguyên nhân Liễu Duyên sẽ xuất hiện ở sương phòng của nàng rồi.
Trên phương diện trận pháp, trình độ của Liễu Duyên cực cao, hắn hiểu rõ tính tình Lạc chủ, sau khi biết được trận pháp như vậy nhất định sẽ sinh ra hứng thú với nó, hai người hẳn là ở trong sương phòng cùng nhau thảo luận trận pháp.
Liễu Ngộ suy đoán không có sai.
Hành Ngọc mở miệng nói chuyện, ngữ khí có chút tiếc hận: “Ta vốn định nghiên cứu trận pháp này thật tốt, nếu như có cơ hội đơn giản hóa trận pháp này, vậy chắc chắn có thể thu hoạch một lượng lớn giá trị hâm mộ. Ai ngờ cái trận pháp kia quá mức phức tạp, thời gian mấy ngày ngắn ngủi cũng không có cách để ghi nhớ nó hoàn toàn, cũng không thể sao chép nó lại.”
“Lạc chủ muốn sao chép lại Trắc Ma Trận?” Liễu Ngộ tựa hồ là nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu mày, “Nếu như bần tăng không nhớ lầm, lầu bốn Tàng Kinh Các hẳn là nơi cất giữ ngọc giản Thác Ấn có ghi chép lại Trắc Ma trận.”
Ánh mắt Hành Ngọc sáng ngời.
Nhưng cao hứng qua đi, nàng liền lắc đầu bất lực.
Lầu bốn Tàng Kinh Các của Vô Định Tông cũng không mở cửa cho bên ngoài, theo tục truyền thì chỉ mở cửa cho các vị lão giả của Vô Định Tông cùng mấy vị Phật tử. Có thể tưởng tượng được đồ vật bên trong quan trọng như thế nào.
Nơi trọng địa của tông môn này, ngay cả đệ tử nội môn Vô Định Tông bình thường cũng không đi vào được, huống chi là người ngoài như nàng.
“Trắc Ma đại trận ở ngay trên Băng Liên Hồ của tông môn, ngọc giản Thác ẤN kia đối với tông môn mà nói cũng không có tác dụng lớn gì, bần tăng sẽ đến xin chỉ thị của sư phụ một phen, ngày mai sẽ mang tới cho ngươi.”
Hành Ngọc trực tiếp từ chối: “Thôi, ta không muốn làm huynh khó xử.”
“Nhưng Lạc chủ muốn.”
Liễu Ngộ cũng không muốn nàng khó xử, hắn nói thêm: “Bần tăng biết Lạc chủ cực kỳ có thiên phú đối với pháp trận, đem Thác Ấn Ngọc Giản giao cho Lạc chủ, có lẽ Lạc chủ thật sự có thể đơn giản hóa trận pháp này. Nếu như đưa ra một cái ngọc giản là có thể đổi lấy thu hoạch lớn như vậy, ta nghĩ sư phụ hắn sẽ rất vui lòng.”
“Vậy nên, bần tăng có gì mà khó xử chứ?”
Hắn không biết ‘không hiểu phong tình’ trong miệng Liễu Duyên là gì, cũng không biết làm thế nào để khiến một người vui vẻ.
Nhưng nếu nàng ấy muốn một cái gì đó, mà không vi phạm nguyên tắc của riêng mình, hắn sẽ cố gắng hết sức thực hiện cho nàng.
Khi Liễu Ngộ nói ra những lời này, ngọc bài thân phận yên lặng nằm trong nhẫn trữ vật của Hành Ngọc đột nhiên khẽ phát sáng.
Nhưng ánh sáng kia lại quá nhỏ, bị bao phủ trong các vật khác, thế nên Hành Ngọc căn bản không phát hiện ra.
–
Vì những lời này của Liễu Ngộ, Hành Ngọc có chút sửng sốt.
Cái này cũng có đạo lý.
Những lập luận của hắn đều xuất phát từ chuyện giúp nàng có thể đơn giản hóa trận pháp.
Suy nghĩ một chút, Hành Ngọc cười nói: “Được, vậy việc này phải làm phiền huynh rồi.”
Hà tất gì phải đẩy tới đẩy lui như thế.
Nếu Liễu Ngộ nguyện ý thực hiện giúp nàng, vậy nàng cũng có tự tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày đơn giản hóa thành công Trắc Ma Trận!
Chỉ cần nàng đơn giản hóa trận pháp thành công thì đã chứng minh được cách làm hôm nay của Liễu Ngộ là sáng suốt như thế nào, hắn sẽ không bởi vậy mà gánh vác một chút sai lầm, ngược lại sẽ được tán dương.
Trà trong chén đã có chút lạnh.
Liễu Ngộ giơ ấm trà lên, giúp nàng và mình rót đầy một cốc khác. Hắn lấy ra một túi hạt thông nhỏ từ nhẫn trữ vật của mình, đặt nó trên bàn, nhẹ nhàng đẩy nó đến trước mặt Hành Ngọc: “Đây là hạt thông sống, có muốn ăn thử một ít không?”
“Sống?”
“Vô Định Tông có một cánh rừng thông, sáng nay bần tăng đi ngang qua nơi đó vừa vặn nhìn thấy một con sóc nhỏ ôm quả thông nhảy đến trước người, cho nên liền muốn hái một ít hạt thông mang về.”
Hành Ngọc nghe hắn miêu tả, cảm giác túi hạt thông đặt ở trước mặt mình, là hắn đoạt được từ miệng chú sóc đó. Nàng không nhịn được mỉm cười, cúi đầu tách vỏ hạt thông ra, ném hạt thông sống vào miệng.
Ăn một lát, nàng hỏi Liễu Ngộ: “Mấy ngày này huynh đều tu luyện suốt sao? Có phải để chuẩn bị cho pháp hội không?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngộ nói, “Mặc dù bần tăng không có tâm thắng bại được mất, nhưng là đại biểu tông môn tham gia pháp hội, cũng không thể để thứ hạng quá thấp.”
Hắn không giống Hành Ngọc, bản thân đã nằm ở Trúc Cơ đỉnh phong.
Tu vi đối thủ của hắn cơ bản đều cao hơn hắn một hai cấp độ, không thể không có sự chuẩn bị.
“Cố gắng tu luyện thật tốt nha.” Hành Ngọc mím môi, cười nói.
Xem ra hắn cũng không rảnh để cùng mình đi dạo quanh Vô Định Tông rồi.
Khi Hành Ngọc cảm thấy có chút thất vọng, Liễu Ngộ đột nhiên lên tiếng: “Sáng sớm ngày mai, bần tăng sẽ không phải học bài buổi sáng nữa. Nếu Lạc chủ rảnh rỗi, bần tăng muốn cùng Lạc chủ đi dạo tông môn. Vô Định Tông có không ít nơi phong cảnh rất đẹp.”