Nhưng mà, mặc kệ thiếu niên hắc y này có phải là vai chính hay không, Sở Hàn đều chắc chắn rằng, từ trước đến giờ y chưa từng gặp hắn, thiếu niên này đẹp như vậy, đâu đến nỗi y vừa nhìn đã quên, cho nên không thể nào là y đã từng gặp mà quên rồi được.
Nhưng sao hắn lại có thể nhận ra y ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Trong lòng Sở Hàn buồn bực, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện lớn gì, nên tạm thời gác lại.
Y giơ ngọc bài trong tay lên, hỏi: “Của ngươi?”
“Vâng.” Một tay thiếu niên bung ô, một tay cầm kiếm đeo sau lưng, vừa nhìn Sở Hàn một cái, đầu đã hơi cúi xuống, cả người đặt biệt dè dặt.
Người này đúng là vai chính thật… Sở Hàn chậm rãi nhận ra, lòng bắt đầu bồn chồn, lúc vai chính mới đến Vân Xuyên có lá gan nhỏ như vậy ư? Nói chuyện cũng không dám nhìn mắt của người khác nữa.
Y đưa ngọc bài đến trước mặt Úc Tử Khê.
Úc Tử Khê vươn tay, trong nháy mắt lúc nhận lấy ngọc bài, đầu ngóc tay của hắn khẽ chạm trúng đầu ngón tay Sở Hàn, dù chỉ là giây lát, chưa kịp cảm nhận độ ấm của đối phương, Úc Tử Khê đã rụt tay lại, trên mặt toàn là lúng túng, ngoài lúng túng ra còn có… Còn có một chút thẹn thùng???
Sở Hàn cảm thấy hẳn là mình bị hoa mắt, nếu không thì sao lại nhìn ra được vẻ mặt này trên một người biến thái từ nhỏ chứ.
“Ngươi…”
Sở Hàn vừa nói ra một từ, Úc Tử Khê đã tròn mắt, không ngừng xua tay với Sở Hàn: “Con, không phải là con cố ý đâu, vừa rồi không phải là con cố ý đụng trúng ngài đâu.”
“……” Tuy rằng Sở Hàn không thích tiếp xúc với người khác, nhưng chạm đầu ngón tay một chút thì vẫn có thể, cũng đâu tệ lắm đâu. Y duỗi tay bắt lấy cán dù của Úc Tử Khê, nhẹ nhàng chỉnh sang bên phải một chút: “Lệch ô rồi.”
Dù y đã kịp thời chỉnh dù lại Úc Tử Khê, nhưng vai trái của Úc Tử Khê vẫn ướt đẫm.
Mưa xuân rất lạnh, xối lên người rất dễ bị ốm. Sở Hàn đưa khăn tay qua, nhàn nhạt nói: “Lau đi, đừng để cảm lạnh.”
Úc Tử Khê sửng sốt, không nhận.
“Ta giúp ngươi?” Sở Hàn nhìn hắn một cái, cùng lắm chỉ là một cái khăn thôi mà, có phải ám khí Đường Môn gì đâu, hắn lo lắng gì chứ?
Úc Tử Khê vội vàng xua tay: “Không cần không cần, con, con tự làm được.”
Hắn nhanh chóng cầm lấy khăn tay, lau qua loa trên vai mấy cái, sau đó gấp khăn tay lại, cầm trong tay, nói với Sở Hàn: “Trở về con sẽ giặt sạch rồi trả lại cho ngài.”
Một cái khăn thôi mà, cũng không đáng giá gì, vốn dĩ Sở Hàn cũng không định lấy lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Úc Tử Khê, như chỉ cần lớn tiếng là sẽ dọa chết một đàn kiến, y cũng không nỡ từ chối: “Tùy ngươi.”
Lễ tuyển chọn đệ tử sắp bắt đầu, nếu còn ở lại thì sẽ đến muộn, nói xong câu này, Sở Hàn liền cầm ô, vòng qua Úc Tử Khê đi lên phía trước, sau khi lên mấy bậc thang, thì phát hiện Úc Tử Khê không đi theo, y dừng bước quay đầu: “Không đi à?”
Úc Tử Khê nghe tiếng ngẩng đầu, hắn tròn mắt, sau khi mắt mình đối diện với ánh mắt của Úc Tử Khê thì lập tức dời đi, cất khăn vào lòng ngực, vội vàng lên theo: “Ngay đây.”
Sở Hàn đi ở phía trước, Úc Tử Khê đi phía sau y.
Sở Hàn không thích nói chuyện, nhưng lần đầu gặp vai chính, y có hơi căng thẳng, không nói hai câu thì cảm thấy không yên.
Y lúng túng hỏi: “Ngươi sống ở đâu?”
Úc Tử Khê trả lời: “Ở Thục Trung, quận Cổ lăng ạ.”
Vào những lúc như thế này, thì thường sẽ khen quê của người khác… Thế là y ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ồ, nhiều núi lắm đấy.”
Nói xong thì y cảm thấy rất lúng túng.
Thật ra Sở Hàn đã từng đến quận Cổ Lăng, còn ở đó ngây người một khoảng thời gian. Nhưng trí nhớ y không tốt, ở đó lâu như vậy, cũng chỉ nhớ được ở đó có rất nhiều núi.
Đương nhiên, y nhớ như vậy cũng là có lí do cả. Bởi vì Sở tiên sư tiếng tăm lừng lẫy có hai chuyện nổi nhất trên phố, là “Cổ Lăng Đạo trúc diệp băng sơn”, sụp [1] chính là núi quận Cổ Lăng, còn sụp liền ba núi…
[1] 古陵道竹叶崩山 (Cổ Lăng Đạo trúc diệp băng sơn): Từ “Băng” (崩) không phải là “Băng đá” mà “Sụt, lở, nứt, vỡ”.
Úc Tử Khê ngọt ngào cười một cái, nhưng đáng tiếc, Sở tiên sư đang nghiêm túc bước lên bậc thềm nên không thấy được.
Sở Hàn vốn muốn hỏi trong nhà Úc Tử Khê còn ai không, nhưng xét thấy thân thế cực kỳ bi thảm kia của Úc Tử Khê, y vẫn là hậm hực ngậm miệng lại, đổi đề tài khác: “Tại sao lại muốn đến Vân Xuyên?”
“Vì muốn mạnh hơn, sau đó… Sau đó bảo vệ người thương.”
Người thương? Lòng Sở Hàn nói: Thiếu niên, ngươi có người thương à? Nếu có thật, thì sao lúc ngươi tắm máu Vân Xuyên một đêm, rồi tàn sát sạch sẽ ba mươi bảy tòa thành ở Thục Trung, người nọ không ngăn cản ngươi chút nào thế? Có điều cũng không loại trừ khả năng người nọ cấu kết làm việc xấu với hắn…
Cùng lúc đó, một đám thiếu niên cách mấy chục bậc thang ngốc lăng nhìn hai người bọn họ.
“Đó là Sở tiên sư đúng không?”
“Bạch y kiếm trúc, bên hông còn có một chiếc quạt xếp màu tuyết, hơn nữa còn có gương mặt không dính khói lửa phàm trần, ừm… Tuy rằng biểu tình có hơi khác so với lời đồn, nhưng chắc là đúng rồi.”
“Sở tiên sư độc lai độc vãng [2] thế mà lại đợi Úc sư huynh! Hình như hai người còn nói chuyện rất vui vẻ nữa! Không phải là đang nằm mơ đấy chứ, mau véo ta một cái thử xem.”
[2] 独来独往: Độc lai độc vãng, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.
Tuy rằng mọi người rất tò mò thái độ của Sở Hàn với Úc Tử Khê, nhưng càng kiêng sợ Sở Hàn hơn, tuy gương mặt của Sở Hàn được công nhận là rất đẹp, nhưng khí lạnh bức người, vừa nhìn đã thấy không dễ chung sống. Nên mọi người chỉ dám nhỏ giọng thảo luận, đến khi bọn họ chỉ còn cách Sở Hàn và Úc Tử Khê mấy bậc thang thì đều im lặng không nói nữa.
Như thế, đến khi lên đến Thiện Ác Phong, tới Minh Kính Đài, cũng không ai lên tiếng nữa, tiếng hít thở cũng bị đè xuống, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.
Tiên cảnh Vân Xuyên, tổng cộng có mười hai tòa tiên phong, Thiện Ác Phong nằm ở trung tâm Vân Xuyên, là chủ phong. Đạp Tuyết Phong, Khước Trần Phong, Vô Tướng Phong, là ba tòa phong tọa lạc ở ba hướng khác nhau, vây quanh Thiện Ác Phong. Tám phong còn lại không chú trọng bố trí, bao gồm Lục Trúc Phong của Sở Hàn, tọa lạc bốn phía, nhất là Lục Trúc Phong, gần như nằm ở ngoại vi của Vân Xuyên.
Ranh giới của Vân Xuyên rất rộng, khoảng cách giữa các đỉnh núi cũng rất xa, nếu là đi bộ, từ Lục Trúc Phong đến Thiện Ác Phong thì ít nhất cũng mất hơn nửa ngày trời, còn đi xe ngựa, thì cũng phải một canh giờ trở lên.
Chính vì nguyên nhân này, mà Sở hàn không biết ngự kiếm chỉ có thể đi xe ngựa cũng không muốn tham gia đại bỉ. Nhưng bất đắc dĩ, quy củ của Vân xuyên vẫn còn đó, y không muốn đi cũng phải đi.
Thật ra Vân Mộng Thăng định phái người ngự kiếm đến đón y, nhưng Sở Hàn sợ độ cao, ngự kiếm phi hành không hợp với y, nên vẫn là bỏ đi.
Vân Mộng Thăng chính là phong chủ của Ác Thiện Phong, cũng là chưởng môn của Vân Xuyên, lần nào tuyển chọn đệ tử hắn cũng chủ trì. Về phần Minh Kính Đài, cũng chính là đài thí luyện trong miệng người tham gia, vì để tiện cho tuyển chọn đệ tử nên Vân Mộng Thăng đặc biệt xây dựng nó, trôi nổi trăm trượng giữa Thiện Ác Phong và cốc (thung lung, khe núi) trống. Vì đề phòng ngoài ý muốn, bốn phía Minh Kính Đài còn bố trí không ít trận pháp và kết giới.
Cách thức tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên tương đối đơn giản mà thô bạo, mỗi lần thi đấu, đều phái một vị phong chủ đến trấn thủ ở Minh Kính Đài, đến lúc đó, phong chủ phải tự phong toàn bộ tu vi, phàm là người tham gia tuyển chọn, chỉ cần có thể đỡ được mười hai lõa chiêu của vị phong chủ này, thì được tính là qua cửa.
Mười hai chiêu thì sao, nghe thì đơn giản đấy, nhưng thật ra không phải vậy, bởi vì mỗi lần thi đấu, người có thể chịu được ba chiêu, chưa được một nửa, người có thể chịu được năm chiêu trở lên, chưa được một phần, cuối cùng người thật sự chịu được hơn mười chiêu mà qua cửa, còn chưa được một phần trăm nữa, hơn nữa, hoặc là bị đánh cho gần chết, hoặc là chỉ còn dư lại một hơi thoi thóp, người có thể nguyên vẹn chịu được hơn mười chiêu, trong lịch sử Vân Xuyên trước giờ chưa từng có.
Vừa hay năm nay đến lượt Khương Tuyệt của Tung Hoành Phong, tác phong làm việc của toàn bộ Tung Hoành Phong đều nghiêm túc tuân theo bốn chữ “Đơn giản thô bạo”, nếu năm nay mấy đệ tử muốn vẹn nguyện rời khỏi, thì càng khó khăn.
Lúc đến Minh Kính Đài, Sở Hàn tình cờ lướt qua Khương Tuyệt.
Khi đọc nguyên văn, Sở Hàn cảm thấy tính nết của Khương Tuyệt rất tệ, nhưng sau khi xuyên vào thì y phát hiện, không phải tính nết của thằng cha này tệ, mà là thật sự! Rất là tệ! Tiệc Giao Thừa năm đó, phong chủ Vân Xuyên tề tụ, vốn dĩ là hòa thuận vui vẻ, nhưng Khương Tuyệt chỉ vừa mới ăn một miếng thức ăn, đã rút kiếm với y trước mặt mọi người, bởi vì cái người làm bàn đồ ăn khiến Khương Tuyệt mới ăn một miếng đã ói, chính là y.
Tuy chuyện này đã qua ba năm, nhưng khi Khương Tuyệt nhìn thấy Sở Hàn, mặt vẫn xanh lè xanh lét.
“Sao phía sau ngươi còn có một cái đuôi nhỏ đi theo vậy?” Khương Tuyệt liếc mắt nhìn Úc Tử Khê sau lưng Sở Hàn.
Sở Hàn nói: “Tình cờ gặp được.”
Úc Tử Khê hành lễ với Khương Tuyệt. Khương Tuyệt nhìn chằm chằm vào mặt Úc Tử Khê.
Sở Hàn kéo Úc Tử Khê ra sau lưng mình, bước lên một bước, chắn giữa Úc Tử Khê và Khương Tuyệt. Y lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Khương Tuyệt rất thành thật: “Hắn đẹp trai dễ nhìn thì nhìn thôi, giống bình hoa vậy đó.”
Sở Hàn: “……” Đây là khen người hả? Câm mẹ miệng ngươi đi.
Khương Tuyệt không câm miệng, không những không câm miệng, mà còn nói năng càng không nể nang gì: “Ê Sở hàn, ngươi có phát hiện gì không, thằng nhóc này trắng thiệt, còn trắng hơn ngươi nữa, y như tuyết luôn. Có điều cổ tay nhỏ quá, ngươi có chắc là chút nữa lên sân sẽ không bị đánh cho què không đấy?”
Giờ phút này, Sở Hàn nắm chặt cổ tay Úc Tử Khê. Đúng như lời Khương Tuyệt nói, y kinh ngạc phát hiện, cổ tay Úc Tử Khê đúng là nhỏ thật, giống như của tiểu cô nương vậy, vậy mà xúc cảm cũng không tồi!
Sở Hàn bị chính phản ứng này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng buông tay ra. Sau khi trấn định bản thân xong, y mới lạnh lùng nhìn Khương Tuyệt: “Khương phong chủ, bớt nói mấy câu cũng không chết đâu.”
Nói xong, y lén nhìn Úc Tử Khê một cái, thấy hắn không có dấu hiệu tức giận gì thì mới yên tâm.
Sở Hàn ho khan một tiếng, chỉ vào đài đang trôi nổi cách đó không xa, nghiêm trang nói với Úc Tử Khê: “Cái đó chính là Minh Kính Đài, sắp bắt đầu tỷ thí rồi, ngươi xuống dưới chuẩn bị trước đi.”
Úc Tử Khê chắp tay sau lưng, ngón tay cứ móc móc đai lưng, sau khi nghe Sở Hàn nghiêm túc nói xong, thì cung kính thi lễ, vâng lời đi về hướng Minh Kính Đài.
Khương Tuyệt ôm kiếm trong ngực, nhướng mày nhìn Sở Hàn: “Thằng nhãi kia không tầm thường, vậy mà có thể khiến Sở tiên sư kiệm lợi ít nói ba chữ nói nhiều như vậy.”
“Ta thích thế.” Sở Hàn ngồi xuống ghế.
Vân Mộng Thăng và các phong chủ khác đã sớm có mặt đầy đủ, cách bắt đầu thi đấu chỉ còn một nén nhang, có người tới giục Khương Tuyệt mau lên đài.
Trước khi đi, Khương Tuyệt hỏi Sở Hàn: “Có muốn ta nhường có cái đuôi nhỏ của ngươi một chút không?”
Sở Hàn không thèm ngẩng đầu: “Không cần.”
Khương Tuyệt nói: “Chắc không đó? Chờ lát nữa ta mà đánh hắn bò không dậy nổi, thì ngươi đừng có nhúng tay đấy nhé.”
Sở Hàn nói: “Tuyệt đối không.”
Từ trước đến nay Sở Hàn nói một là một, chuyện mà y nói y không làm, thì y tuyệt đối sẽ không làm. Khương Tuyệt cũng không muốn nói nhiều, giẫm lên cầu kết giới tạm thời lên Minh Kính Đài.
Minh Kính Đài treo trăm trượng trên cốc trống, khí lạnh thổi từ đáy cốc dồn thẳng lên trên, nếu là phàm phu tục tử không có tiên căn, một khi đến gần Minh Kính Đài, sẽ bị đông lạnh gần chết. Bốn phía quanh đài có trụ ngọc đào xuống địa mạch sâu nhất của Vân Xuyên làm rào chắn, tổng cộng có một ngàn tám trăm cây, mỗi một cây trụ ngọc đều khắc hoa văn không giống nhau, có dung nham tràn lan, có Hỏa Giáp Chước Hồn, còn có Ác Linh Công Sơn, kỳ lạ lại to lớn, to lớn lại còn đường hoàng, đường hoàng mà không mất tiên khí. Đài thí luyện đường hoàng như vậy, ngoại trừ Vân Xuyên, đúng là nhà khác không xây ra được tòa thứ hai.
Trên Minh Kính Đài còn có chiếc trống bằng da thú đỏ thắm, mặt trống thêu bản đồ Vân Xuyên, mỗi lần thi đấu, đều sẽ lấy ba lần trống làm mở màn.
Trên hàng ghế cạnh Minh Kính Đài, ngoài người tham gia tuyển chọn ra, còn có không ít danh sĩ trong Tu Chân giới, phân ra bốn chỗ ngồi, có người tới để mở rộng tầm mắt; có người tới xem náo nhiệt, còn có người tới nhặt của hời. Dù sao thì tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên rất khắc nghiệt, chỉ cần những người đó là nhân tài kiệt xuất, trải qua lần tuyển chọn này, thì sẽ có rất nhiều người bị đào thải, mà đa số những người đó đều có tư chất tầm trung tầm thượng, chính là mục tiêu mà bọn họ định thu làm môn hạ.
Sau một nén nhang, Vân Mộng Thăng nói tượng trương hai câu, thì đại bỉ ba năm một lần bắt đầu.
Thứ tự lên đài được định bởi rút thăm, vốn dĩ Úc Tử Khê được xếp ở hàng sau, nhưng không biết là do người tham gia tuyển chọn năm nay quá yếu, hay là do Khương Tuyệt quá lợi hại, mà gã chỉ cần chém ra một chiêu, không quá một canh giờ, đã đến lượt Úc Tử Khê.
Sở Hàn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đang nghịch tua trên chuôi kiếm trúc của mình, vừa mới quấn đầu ngón tay được hai vòng, thì đã nghe thấy đệ tử dẫn chương trình đọc đến tên Úc Tử Khê.
“Vị thứ một trăm bảy mươi hai, Thục Trung quận Cổ Lăng —— Úc Tử Khê, vào sân!”
Không biết có phải là do ảo giác của Sở Hàn hay không, mà lúc Úc Tử Khê lên sân, dường như có nhìn thoáng qua bên này.
Sở Hàn vuốt tua thanh kiếm xong, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn hai người đối chiêu trên Minh Kính Đài.
Trước khi Úc Tử Khê đến Vân Xuyên, cũng chưa từng tiếp xúc với đạo tu hành của tiên môn nào, trận tỷ thí vốn là hắn không có phần thắng, chỉ có thể dựa vào mệnh gượng chống đỡ.
Sở Hàn cảm thấy sau khi tỷ thí kết thúc, y có thể trực tiếp ra sân khiêng Úc Tử Khê nửa sống nửa chết xuống dưới được rồi.
Sở Hàn đang suy nghĩ, Khương Tuyệt trên đài đã rút kiếm xông lên, sử dụng chiêu thức giống với chiêu đã đánh bại người tham gia thứ một trăm bảy mươi mốt.
Vì để đề phong ngộ thương, cả hai bên đều dùng kiếm gỗ chưa khai phong.
Trong chớp mắt, mũi kiếm của Khương Tuyệt đã nhắm thẳng vào mệnh môn [3] của Úc Tử Khê, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức có người còn chưa kịp nhìn thấy tư thế xuất kiếm của Khương Tuyệt.
[3] 命门 (Mệnh môn): Kinh huyệt ở khoảng giữa hai trái thận.
Thấy thế, mọi người sôi nổi nắm cổ tay.
“Ầy, lại bị Khương phong chủ đánh thắng chỉ trong một chiêu, còn thể đi được không đây?”
“Xong rồi xong rồi, cái gì Khê này lớn lên không tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đủ, lại bị Khương phong chủ một lần bắt ngay mệnh môn.”
“Ta muốn nói là, không nên để Khương phong chủ đảm đương cái chức giám khảo này, ai mà không biết kiếm pháp của hắn rất ác liệt, dù cho có phong linh lực, không cần chút linh lực nào, thì chỉ riêng một điểm “Nhanh” này, đã không có ai ngăn cản nổi rồi.”
…..
Bỗng nhiên, giữa tiếng nghị luận thống nhất các lí do thoái thác xuất hiện một giọng nói khác biệt.
Một người chỉ vào Minh Kính Đài, kích động nói: “Cái gì đó Khê vậy mà lại chặn được kiếm của Khương phong chủ kìa, không chỉ chặn được, mà còn đánh trả nữa!”
Nhưng mà, mặc kệ thiếu niên hắc y này có phải là vai chính hay không, Sở Hàn đều chắc chắn rằng, từ trước đến giờ y chưa từng gặp hắn, thiếu niên này đẹp như vậy, đâu đến nỗi y vừa nhìn đã quên, cho nên không thể nào là y đã từng gặp mà quên rồi được.
Nhưng sao hắn lại có thể nhận ra y ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Trong lòng Sở Hàn buồn bực, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện lớn gì, nên tạm thời gác lại.
Y giơ ngọc bài trong tay lên, hỏi: “Của ngươi?”
“Vâng.” Một tay thiếu niên bung ô, một tay cầm kiếm đeo sau lưng, vừa nhìn Sở Hàn một cái, đầu đã hơi cúi xuống, cả người đặt biệt dè dặt.
Người này đúng là vai chính thật… Sở Hàn chậm rãi nhận ra, lòng bắt đầu bồn chồn, lúc vai chính mới đến Vân Xuyên có lá gan nhỏ như vậy ư? Nói chuyện cũng không dám nhìn mắt của người khác nữa.
Y đưa ngọc bài đến trước mặt Úc Tử Khê.
Úc Tử Khê vươn tay, trong nháy mắt lúc nhận lấy ngọc bài, đầu ngóc tay của hắn khẽ chạm trúng đầu ngón tay Sở Hàn, dù chỉ là giây lát, chưa kịp cảm nhận độ ấm của đối phương, Úc Tử Khê đã rụt tay lại, trên mặt toàn là lúng túng, ngoài lúng túng ra còn có… Còn có một chút thẹn thùng???
Sở Hàn cảm thấy hẳn là mình bị hoa mắt, nếu không thì sao lại nhìn ra được vẻ mặt này trên một người biến thái từ nhỏ chứ.
“Ngươi…”
Sở Hàn vừa nói ra một từ, Úc Tử Khê đã tròn mắt, không ngừng xua tay với Sở Hàn: “Con, không phải là con cố ý đâu, vừa rồi không phải là con cố ý đụng trúng ngài đâu.”
“……” Tuy rằng Sở Hàn không thích tiếp xúc với người khác, nhưng chạm đầu ngón tay một chút thì vẫn có thể, cũng đâu tệ lắm đâu. Y duỗi tay bắt lấy cán dù của Úc Tử Khê, nhẹ nhàng chỉnh sang bên phải một chút: “Lệch ô rồi.”
Dù y đã kịp thời chỉnh dù lại Úc Tử Khê, nhưng vai trái của Úc Tử Khê vẫn ướt đẫm.
Mưa xuân rất lạnh, xối lên người rất dễ bị ốm. Sở Hàn đưa khăn tay qua, nhàn nhạt nói: “Lau đi, đừng để cảm lạnh.”
Úc Tử Khê sửng sốt, không nhận.
“Ta giúp ngươi?” Sở Hàn nhìn hắn một cái, cùng lắm chỉ là một cái khăn thôi mà, có phải ám khí Đường Môn gì đâu, hắn lo lắng gì chứ?
Úc Tử Khê vội vàng xua tay: “Không cần không cần, con, con tự làm được.”
Hắn nhanh chóng cầm lấy khăn tay, lau qua loa trên vai mấy cái, sau đó gấp khăn tay lại, cầm trong tay, nói với Sở Hàn: “Trở về con sẽ giặt sạch rồi trả lại cho ngài.”
Một cái khăn thôi mà, cũng không đáng giá gì, vốn dĩ Sở Hàn cũng không định lấy lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Úc Tử Khê, như chỉ cần lớn tiếng là sẽ dọa chết một đàn kiến, y cũng không nỡ từ chối: “Tùy ngươi.”
Lễ tuyển chọn đệ tử sắp bắt đầu, nếu còn ở lại thì sẽ đến muộn, nói xong câu này, Sở Hàn liền cầm ô, vòng qua Úc Tử Khê đi lên phía trước, sau khi lên mấy bậc thang, thì phát hiện Úc Tử Khê không đi theo, y dừng bước quay đầu: “Không đi à?”
Úc Tử Khê nghe tiếng ngẩng đầu, hắn tròn mắt, sau khi mắt mình đối diện với ánh mắt của Úc Tử Khê thì lập tức dời đi, cất khăn vào lòng ngực, vội vàng lên theo: “Ngay đây.”
Sở Hàn đi ở phía trước, Úc Tử Khê đi phía sau y.
Sở Hàn không thích nói chuyện, nhưng lần đầu gặp vai chính, y có hơi căng thẳng, không nói hai câu thì cảm thấy không yên.
Y lúng túng hỏi: “Ngươi sống ở đâu?”
Úc Tử Khê trả lời: “Ở Thục Trung, quận Cổ lăng ạ.”
Vào những lúc như thế này, thì thường sẽ khen quê của người khác… Thế là y ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ồ, nhiều núi lắm đấy.”
Nói xong thì y cảm thấy rất lúng túng.
Thật ra Sở Hàn đã từng đến quận Cổ Lăng, còn ở đó ngây người một khoảng thời gian. Nhưng trí nhớ y không tốt, ở đó lâu như vậy, cũng chỉ nhớ được ở đó có rất nhiều núi.
Đương nhiên, y nhớ như vậy cũng là có lí do cả. Bởi vì Sở tiên sư tiếng tăm lừng lẫy có hai chuyện nổi nhất trên phố, là “Cổ Lăng Đạo trúc diệp băng sơn”, sụp [1] chính là núi quận Cổ Lăng, còn sụp liền ba núi…
[1] 古陵道竹叶崩山 (Cổ Lăng Đạo trúc diệp băng sơn): Từ “Băng” (崩) không phải là “Băng đá” mà “Sụt, lở, nứt, vỡ”.
Úc Tử Khê ngọt ngào cười một cái, nhưng đáng tiếc, Sở tiên sư đang nghiêm túc bước lên bậc thềm nên không thấy được.
Sở Hàn vốn muốn hỏi trong nhà Úc Tử Khê còn ai không, nhưng xét thấy thân thế cực kỳ bi thảm kia của Úc Tử Khê, y vẫn là hậm hực ngậm miệng lại, đổi đề tài khác: “Tại sao lại muốn đến Vân Xuyên?”
“Vì muốn mạnh hơn, sau đó… Sau đó bảo vệ người thương.”
Người thương? Lòng Sở Hàn nói: Thiếu niên, ngươi có người thương à? Nếu có thật, thì sao lúc ngươi tắm máu Vân Xuyên một đêm, rồi tàn sát sạch sẽ ba mươi bảy tòa thành ở Thục Trung, người nọ không ngăn cản ngươi chút nào thế? Có điều cũng không loại trừ khả năng người nọ cấu kết làm việc xấu với hắn…
Cùng lúc đó, một đám thiếu niên cách mấy chục bậc thang ngốc lăng nhìn hai người bọn họ.
“Đó là Sở tiên sư đúng không?”
“Bạch y kiếm trúc, bên hông còn có một chiếc quạt xếp màu tuyết, hơn nữa còn có gương mặt không dính khói lửa phàm trần, ừm… Tuy rằng biểu tình có hơi khác so với lời đồn, nhưng chắc là đúng rồi.”
“Sở tiên sư độc lai độc vãng [2] thế mà lại đợi Úc sư huynh! Hình như hai người còn nói chuyện rất vui vẻ nữa! Không phải là đang nằm mơ đấy chứ, mau véo ta một cái thử xem.”
[2] 独来独往: Độc lai độc vãng, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình.
Tuy rằng mọi người rất tò mò thái độ của Sở Hàn với Úc Tử Khê, nhưng càng kiêng sợ Sở Hàn hơn, tuy gương mặt của Sở Hàn được công nhận là rất đẹp, nhưng khí lạnh bức người, vừa nhìn đã thấy không dễ chung sống. Nên mọi người chỉ dám nhỏ giọng thảo luận, đến khi bọn họ chỉ còn cách Sở Hàn và Úc Tử Khê mấy bậc thang thì đều im lặng không nói nữa.
Như thế, đến khi lên đến Thiện Ác Phong, tới Minh Kính Đài, cũng không ai lên tiếng nữa, tiếng hít thở cũng bị đè xuống, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.
Tiên cảnh Vân Xuyên, tổng cộng có mười hai tòa tiên phong, Thiện Ác Phong nằm ở trung tâm Vân Xuyên, là chủ phong. Đạp Tuyết Phong, Khước Trần Phong, Vô Tướng Phong, là ba tòa phong tọa lạc ở ba hướng khác nhau, vây quanh Thiện Ác Phong. Tám phong còn lại không chú trọng bố trí, bao gồm Lục Trúc Phong của Sở Hàn, tọa lạc bốn phía, nhất là Lục Trúc Phong, gần như nằm ở ngoại vi của Vân Xuyên.
Ranh giới của Vân Xuyên rất rộng, khoảng cách giữa các đỉnh núi cũng rất xa, nếu là đi bộ, từ Lục Trúc Phong đến Thiện Ác Phong thì ít nhất cũng mất hơn nửa ngày trời, còn đi xe ngựa, thì cũng phải một canh giờ trở lên.
Chính vì nguyên nhân này, mà Sở hàn không biết ngự kiếm chỉ có thể đi xe ngựa cũng không muốn tham gia đại bỉ. Nhưng bất đắc dĩ, quy củ của Vân xuyên vẫn còn đó, y không muốn đi cũng phải đi.
Thật ra Vân Mộng Thăng định phái người ngự kiếm đến đón y, nhưng Sở Hàn sợ độ cao, ngự kiếm phi hành không hợp với y, nên vẫn là bỏ đi.
Vân Mộng Thăng chính là phong chủ của Ác Thiện Phong, cũng là chưởng môn của Vân Xuyên, lần nào tuyển chọn đệ tử hắn cũng chủ trì. Về phần Minh Kính Đài, cũng chính là đài thí luyện trong miệng người tham gia, vì để tiện cho tuyển chọn đệ tử nên Vân Mộng Thăng đặc biệt xây dựng nó, trôi nổi trăm trượng giữa Thiện Ác Phong và cốc (thung lung, khe núi) trống. Vì đề phòng ngoài ý muốn, bốn phía Minh Kính Đài còn bố trí không ít trận pháp và kết giới.
Cách thức tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên tương đối đơn giản mà thô bạo, mỗi lần thi đấu, đều phái một vị phong chủ đến trấn thủ ở Minh Kính Đài, đến lúc đó, phong chủ phải tự phong toàn bộ tu vi, phàm là người tham gia tuyển chọn, chỉ cần có thể đỡ được mười hai lõa chiêu của vị phong chủ này, thì được tính là qua cửa.
Mười hai chiêu thì sao, nghe thì đơn giản đấy, nhưng thật ra không phải vậy, bởi vì mỗi lần thi đấu, người có thể chịu được ba chiêu, chưa được một nửa, người có thể chịu được năm chiêu trở lên, chưa được một phần, cuối cùng người thật sự chịu được hơn mười chiêu mà qua cửa, còn chưa được một phần trăm nữa, hơn nữa, hoặc là bị đánh cho gần chết, hoặc là chỉ còn dư lại một hơi thoi thóp, người có thể nguyên vẹn chịu được hơn mười chiêu, trong lịch sử Vân Xuyên trước giờ chưa từng có.
Vừa hay năm nay đến lượt Khương Tuyệt của Tung Hoành Phong, tác phong làm việc của toàn bộ Tung Hoành Phong đều nghiêm túc tuân theo bốn chữ “Đơn giản thô bạo”, nếu năm nay mấy đệ tử muốn vẹn nguyện rời khỏi, thì càng khó khăn.
Lúc đến Minh Kính Đài, Sở Hàn tình cờ lướt qua Khương Tuyệt.
Khi đọc nguyên văn, Sở Hàn cảm thấy tính nết của Khương Tuyệt rất tệ, nhưng sau khi xuyên vào thì y phát hiện, không phải tính nết của thằng cha này tệ, mà là thật sự! Rất là tệ! Tiệc Giao Thừa năm đó, phong chủ Vân Xuyên tề tụ, vốn dĩ là hòa thuận vui vẻ, nhưng Khương Tuyệt chỉ vừa mới ăn một miếng thức ăn, đã rút kiếm với y trước mặt mọi người, bởi vì cái người làm bàn đồ ăn khiến Khương Tuyệt mới ăn một miếng đã ói, chính là y.
Tuy chuyện này đã qua ba năm, nhưng khi Khương Tuyệt nhìn thấy Sở Hàn, mặt vẫn xanh lè xanh lét.
“Sao phía sau ngươi còn có một cái đuôi nhỏ đi theo vậy?” Khương Tuyệt liếc mắt nhìn Úc Tử Khê sau lưng Sở Hàn.
Sở Hàn nói: “Tình cờ gặp được.”
Úc Tử Khê hành lễ với Khương Tuyệt. Khương Tuyệt nhìn chằm chằm vào mặt Úc Tử Khê.
Sở Hàn kéo Úc Tử Khê ra sau lưng mình, bước lên một bước, chắn giữa Úc Tử Khê và Khương Tuyệt. Y lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Khương Tuyệt rất thành thật: “Hắn đẹp trai dễ nhìn thì nhìn thôi, giống bình hoa vậy đó.”
Sở Hàn: “……” Đây là khen người hả? Câm mẹ miệng ngươi đi.
Khương Tuyệt không câm miệng, không những không câm miệng, mà còn nói năng càng không nể nang gì: “Ê Sở hàn, ngươi có phát hiện gì không, thằng nhóc này trắng thiệt, còn trắng hơn ngươi nữa, y như tuyết luôn. Có điều cổ tay nhỏ quá, ngươi có chắc là chút nữa lên sân sẽ không bị đánh cho què không đấy?”
Giờ phút này, Sở Hàn nắm chặt cổ tay Úc Tử Khê. Đúng như lời Khương Tuyệt nói, y kinh ngạc phát hiện, cổ tay Úc Tử Khê đúng là nhỏ thật, giống như của tiểu cô nương vậy, vậy mà xúc cảm cũng không tồi!
Sở Hàn bị chính phản ứng này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng buông tay ra. Sau khi trấn định bản thân xong, y mới lạnh lùng nhìn Khương Tuyệt: “Khương phong chủ, bớt nói mấy câu cũng không chết đâu.”
Nói xong, y lén nhìn Úc Tử Khê một cái, thấy hắn không có dấu hiệu tức giận gì thì mới yên tâm.
Sở Hàn ho khan một tiếng, chỉ vào đài đang trôi nổi cách đó không xa, nghiêm trang nói với Úc Tử Khê: “Cái đó chính là Minh Kính Đài, sắp bắt đầu tỷ thí rồi, ngươi xuống dưới chuẩn bị trước đi.”
Úc Tử Khê chắp tay sau lưng, ngón tay cứ móc móc đai lưng, sau khi nghe Sở Hàn nghiêm túc nói xong, thì cung kính thi lễ, vâng lời đi về hướng Minh Kính Đài.
Khương Tuyệt ôm kiếm trong ngực, nhướng mày nhìn Sở Hàn: “Thằng nhãi kia không tầm thường, vậy mà có thể khiến Sở tiên sư kiệm lợi ít nói ba chữ nói nhiều như vậy.”
“Ta thích thế.” Sở Hàn ngồi xuống ghế.
Vân Mộng Thăng và các phong chủ khác đã sớm có mặt đầy đủ, cách bắt đầu thi đấu chỉ còn một nén nhang, có người tới giục Khương Tuyệt mau lên đài.
Trước khi đi, Khương Tuyệt hỏi Sở Hàn: “Có muốn ta nhường có cái đuôi nhỏ của ngươi một chút không?”
Sở Hàn không thèm ngẩng đầu: “Không cần.”
Khương Tuyệt nói: “Chắc không đó? Chờ lát nữa ta mà đánh hắn bò không dậy nổi, thì ngươi đừng có nhúng tay đấy nhé.”
Sở Hàn nói: “Tuyệt đối không.”
Từ trước đến nay Sở Hàn nói một là một, chuyện mà y nói y không làm, thì y tuyệt đối sẽ không làm. Khương Tuyệt cũng không muốn nói nhiều, giẫm lên cầu kết giới tạm thời lên Minh Kính Đài.
Minh Kính Đài treo trăm trượng trên cốc trống, khí lạnh thổi từ đáy cốc dồn thẳng lên trên, nếu là phàm phu tục tử không có tiên căn, một khi đến gần Minh Kính Đài, sẽ bị đông lạnh gần chết. Bốn phía quanh đài có trụ ngọc đào xuống địa mạch sâu nhất của Vân Xuyên làm rào chắn, tổng cộng có một ngàn tám trăm cây, mỗi một cây trụ ngọc đều khắc hoa văn không giống nhau, có dung nham tràn lan, có Hỏa Giáp Chước Hồn, còn có Ác Linh Công Sơn, kỳ lạ lại to lớn, to lớn lại còn đường hoàng, đường hoàng mà không mất tiên khí. Đài thí luyện đường hoàng như vậy, ngoại trừ Vân Xuyên, đúng là nhà khác không xây ra được tòa thứ hai.
Trên Minh Kính Đài còn có chiếc trống bằng da thú đỏ thắm, mặt trống thêu bản đồ Vân Xuyên, mỗi lần thi đấu, đều sẽ lấy ba lần trống làm mở màn.
Trên hàng ghế cạnh Minh Kính Đài, ngoài người tham gia tuyển chọn ra, còn có không ít danh sĩ trong Tu Chân giới, phân ra bốn chỗ ngồi, có người tới để mở rộng tầm mắt; có người tới xem náo nhiệt, còn có người tới nhặt của hời. Dù sao thì tuyển chọn đệ tử của Vân Xuyên rất khắc nghiệt, chỉ cần những người đó là nhân tài kiệt xuất, trải qua lần tuyển chọn này, thì sẽ có rất nhiều người bị đào thải, mà đa số những người đó đều có tư chất tầm trung tầm thượng, chính là mục tiêu mà bọn họ định thu làm môn hạ.
Sau một nén nhang, Vân Mộng Thăng nói tượng trương hai câu, thì đại bỉ ba năm một lần bắt đầu.
Thứ tự lên đài được định bởi rút thăm, vốn dĩ Úc Tử Khê được xếp ở hàng sau, nhưng không biết là do người tham gia tuyển chọn năm nay quá yếu, hay là do Khương Tuyệt quá lợi hại, mà gã chỉ cần chém ra một chiêu, không quá một canh giờ, đã đến lượt Úc Tử Khê.
Sở Hàn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đang nghịch tua trên chuôi kiếm trúc của mình, vừa mới quấn đầu ngón tay được hai vòng, thì đã nghe thấy đệ tử dẫn chương trình đọc đến tên Úc Tử Khê.
“Vị thứ một trăm bảy mươi hai, Thục Trung quận Cổ Lăng —— Úc Tử Khê, vào sân!”
Không biết có phải là do ảo giác của Sở Hàn hay không, mà lúc Úc Tử Khê lên sân, dường như có nhìn thoáng qua bên này.
Sở Hàn vuốt tua thanh kiếm xong, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn hai người đối chiêu trên Minh Kính Đài.
Trước khi Úc Tử Khê đến Vân Xuyên, cũng chưa từng tiếp xúc với đạo tu hành của tiên môn nào, trận tỷ thí vốn là hắn không có phần thắng, chỉ có thể dựa vào mệnh gượng chống đỡ.
Sở Hàn cảm thấy sau khi tỷ thí kết thúc, y có thể trực tiếp ra sân khiêng Úc Tử Khê nửa sống nửa chết xuống dưới được rồi.
Sở Hàn đang suy nghĩ, Khương Tuyệt trên đài đã rút kiếm xông lên, sử dụng chiêu thức giống với chiêu đã đánh bại người tham gia thứ một trăm bảy mươi mốt.
Vì để đề phong ngộ thương, cả hai bên đều dùng kiếm gỗ chưa khai phong.
Trong chớp mắt, mũi kiếm của Khương Tuyệt đã nhắm thẳng vào mệnh môn [3] của Úc Tử Khê, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức có người còn chưa kịp nhìn thấy tư thế xuất kiếm của Khương Tuyệt.
[3] 命门 (Mệnh môn): Kinh huyệt ở khoảng giữa hai trái thận.
Thấy thế, mọi người sôi nổi nắm cổ tay.
“Ầy, lại bị Khương phong chủ đánh thắng chỉ trong một chiêu, còn thể đi được không đây?”
“Xong rồi xong rồi, cái gì Khê này lớn lên không tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đủ, lại bị Khương phong chủ một lần bắt ngay mệnh môn.”
“Ta muốn nói là, không nên để Khương phong chủ đảm đương cái chức giám khảo này, ai mà không biết kiếm pháp của hắn rất ác liệt, dù cho có phong linh lực, không cần chút linh lực nào, thì chỉ riêng một điểm “Nhanh” này, đã không có ai ngăn cản nổi rồi.”
…..
Bỗng nhiên, giữa tiếng nghị luận thống nhất các lí do thoái thác xuất hiện một giọng nói khác biệt.
Một người chỉ vào Minh Kính Đài, kích động nói: “Cái gì đó Khê vậy mà lại chặn được kiếm của Khương phong chủ kìa, không chỉ chặn được, mà còn đánh trả nữa!”