Đồ Hoa

Chương 37



================

Đoàn Triết từ trong phòng tắm bước ra bị một luồng không khí lạnh lẽo ập vào mặt làm giật bắn cả mình.

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, cửa sổ ban công mở rộng, Lâm Nhất mặc bộ đồ ngủ màu đen dựa nửa người lên khung cửa, trong tay cầm một điếu thuốc đang cháy.

“Anh không thấy lạnh à?” Đoàn Triết dời ánh mắt, thấy trên bàn trà đặt một chồng quần áo gấp gọn gàng, chiếc áo ngủ màu xám đặt trên cùng không phải đồ của hắn.

Lâm Nhất quay đầu nhìn hắn một cái rồi nghiêng về vị trí cũ, mở miệng phun một ngụm khói lên bầu trời đen nhánh: “Đồ sạch đấy, mặc đi.”

Đoàn Triết cầm bộ áo ngủ kia lên mặc vào người, chất liệu dệt kim mềm mại, kiểu dáng oversize vừa vặn phù hợp. Hắn vừa cài nút áo vừa đi đến bên cạnh Lâm Nhất, dựa lên khung cửa sổ gần anh.

Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới mức 0, tóc mái trên trán Lâm Nhất bị gió thổi rối tung, gò má và chóp mũi đông lạnh đỏ ửng, anh quơ quơ điếu thuốc trên tay phải, hỏi Đoàn Triết: “Hút không?”

Đoàn Triết không trả lời, Lâm Nhất liền duỗi dài tay kề điếu thuốc lên sát miệng cho hắn hút ké một hơi.

Anh hất tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên qua làn khói lượn lờ miêu tả đường nét gương mặt sắc sảo của đối phương, không nhịn được hồi tưởng lại một trận… là hai trận làm tình tràn trề vui sướng vừa diễn ra. Xưa nay bọn họ luôn tắt đèn trong khi quan hệ, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá dung mạo thanh niên kia dưới ánh đèn vàng mù mờ, cách một lớp áo ngủ mềm vẫn nhìn thấy mơ hồ những đường cong cơ bắp hoàn mỹ.

“Dáng vẻ không vui của cậu trông gợi cảm thật đấy.” Lâm Nhất hơi hé mắt, khẽ cười một tiếng.

Sắc mặt Đoàn Triết không thay đổi: “Nhìn tôi không vui đến thế à?”

“Vừa rồi không được sướng đến cùng đúng không?” Lâm Nhất ngậm điếu thuốc hít sâu một hơi rồi nhìn lên bầu trời đêm đông lạnh lẽo, “Thật ra cậu có bắn vào trong cũng chẳng sao, tôi có mang thai được đâu mà lo.”

Đoàn Triết dừng một chút, không quá muốn tiếp tục đề tài kia: “Tay anh bị thương?”

Hắn đang nhắc đến chồng bệnh án của Viện Y học cổ truyền mình thấy trong lúc lấy thuốc cho Lâm Nhất. Đoàn Triết đã nghe qua rất nhiều bản nhạc do Đồ Hoa kéo, cũng xem hết buổi biểu diễn hòa nhạc của anh, hoàn toàn không nhận ra cổ tay anh có biểu hiện bất thường.

Nhưng hiện giờ hắn biết, dây thần kinh trụ tay trái Lâm Nhất từng gặp tổn thương.

Lâm Nhất quay đầu, thấy ánh mắt hắn dừng trên tay trái mình mới hiểu hắn đang muốn hỏi chuyện gì.

“Cái này à?” Anh nâng tay lên uốn nhẹ mấy ngón tay, nói rất nhẹ nhàng, “Chuyện nhỏ thôi, hồi xưa ra tay không biết nặng nhẹ.”

Đoàn Triết lại rơi vào trầm mặc lần nữa.

Lâm Nhất chăm chú nhìn mặt hắn mấy giây, lại là cái biểu cảm trắc ẩn thương người quen thuộc đó.

“Sử dụng tay trong thời gian quá lâu sẽ bị tê mỏi, đối với tôi mà nói không có ảnh hưởng lớn.” Lâm Nhất rít xong hơi thuốc cuối cùng liền bóp tắt đầu lọc, nhảy xuống khỏi khung cửa sổ.

“Cậu biết không, có người gọi căn bệnh này của tôi là bệnh thiên tài, trong họa được phúc đấy.” Anh khép cửa sổ lại, nhẹ giọng cảm khái, “Ừm… những lúc phát bệnh đúng là rất sung sướng…”

“Không ai muốn có loại bệnh thiên tài này cả.” Đoàn Triết cắt ngang dòng hồi tưởng của anh, nhíu mày nhìn đầu lọc trong tay, “Sao cứ phải tắt thuốc bằng tay không thế?”

Lâm Nhất ngửa đầu suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Bởi vì trong nhà tôi không có gạt tàn thuốc lá.”

Anh vào phòng tắm ném điếu thuốc vào bồn cầu, giật nước xong lại tranh thủ rửa tay. Đoàn Triết thấy anh chớm muốn bước vào phòng làm việc lập tức kéo người lại: “Anh không nghỉ ngơi đi à?”

“Tôi không mệt.” Lâm Nhất liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, còn chưa đến 2 giờ sáng.

“Không mệt cũng phải nằm xuống.” Đoàn Triết túm anh đi về phía phòng ngủ.

Giọng điệu Lâm Nhất biếng nhác y hệt như bước chân, lẽo đẽo theo sau hỏi: “Cậu còn muốn làm nữa?”

Đoàn Triết làm lơ ngôn từ khiêu khích của anh, dứt khoát kéo người ấn xuống mép giường: “Ngủ.”

Lâm Nhất dán vào người hắn từ sau lưng, một tay khác bắt đầu thò vào trong áo ngủ, quả nhiên sờ vào cơ bắp vẫn thích hơn chỉ nhìn suông. Ngón tay anh từ cơ bụng trượt dọc xuống nghịch ngợm đẩy cạp quần Đoàn Triết ra.

Nhưng chưa kịp hành động bước tiếp theo, Đoàn Triết đột nhiên chụp cả hai cổ tay anh lại khóa ra sau lưng bằng tay mình, xoay người nửa ôm đối phương áp vào giường.

“Trước đây ở Hòa An tôi đã tò mò rồi…” Lâm Nhất thở dốc mấy tiếng dưới thân hắn, “Bác sĩ Đoàn từng luyện tập kỹ năng tự vệ à? Chuyên gia tâm lý còn phải học cả thứ này nữa?”

Đoàn Triết nằm nghiêng một bên, dùng một cái cánh tay chặn vai anh lại, nhắm mắt không trả lời.

Bác sĩ Đoàn làm chuyên viên tâm lý đúng là không cần học võ phòng thân, nhưng làm bác sĩ tâm thần thì cần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.