Có một số lượng lớn tài nguyên khoáng sản ở quốc thổ, công dân Atula giới trong khoảng thời gian ngắn trở thành nhà giàu mới nổi trong lục giới, bị nhóm thần tiên coi thường mấy ngàn năm, nhóm ma la rốt cuộc cũng có ngày cảm giác được ưu việt.
Atula giới bọn ta có dầu hỏa! Có đất hiếm! Có khí thiên nhiên! Trong nhà có mỏ! Trong mỏ có nhà!
Phong thủy luân chuyển! Bọn mi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!
Còn dám chê ma giới nghèo nàn, cái rắm ấy, ma giới cái gì cũng không có, thứ không thiếu nhất chính là tiền! Ngoại trừ việc bị ma vương yêu cầu ngày ngày đi học thì có nơi nào không tốt hơn thiên đình chim không thèm ị chứ? Huống chi đi học còn được phát tiền tiêu vặt, nhóm ma la bình thường cũng không có chuyện gì làm nên đọc sách tạm thời trở thành thú vui! Còn cần bôn ba cực khổ như đám thần tiên này sao?
Ma la bồi ma vương nhà mình tới Thái Thương Tông vui vẻ ôm tư liệu rời đi, lưu lại Bạch Hổ bị xỉ vả đến ngơ ngác.
Nó thật sự không thể tiếp nhận chuyện cả đám đồng liêu im hơi lặng tiếng, giận tới hộc máu: “Lẽ nào lại như vậy…. chúng ta tốt xấu gì cũng đường đường chính chính là thần linh được vạn vật nhân gian cung phụng, cư nhiên lại bị một ma la không coi ra gì….”
Một vị tiểu thần đứng bên cạnh nhịn không được chua chua nói: “Này không có cách nào, ai bảo thiên đình chúng ta quả thực không có hoàn cảnh địa lý ưu việt bằng nhà người ta a….”
Bạch Hổ trợn to mắt: “Mi nói nhăng nói cuội gì đó, thiên đình xây dựng trên mây không nhiễm phàm trần, mỗi ngày tiên linh khí lượn lờ, sao lại không ưu việt bằng Atula giới? Nghe nói Atula giới ngay cả cỏ cây cũng không mọc nổi!”
Trước khi thiên đạo sụp đổ, nơi Bạch Hổ muốn tiến vào nhất chính là thiên đình, chỉ khổ nổi tứ đại thần thú mặc dù có uy danh hiển hách ở nhân gian nhưng chưa đủ lọt vào mắt thiên đạo, vừa không có thành tích chói mắt, vì thế vẫn chưa được như nguyện.
Đừng nói nó, thiên địa vạn vật nào có ai không muốn thành thần chứ? Ban đầu giới tu hành phong sinh thủy khởi ở nhân gian khổng phải tu tập mấy trăm năm mấy ngàn năm chỉ vì muốn xếp vào tiên ban sao?
Lời này vừa nói ra, vị thần tiên nói chuyện với nó liền trợn mắt, biểu tình nó thật không tự lượng sức mình: “Không nhiễm phàm trần có lợi ích gì? Tiên linh khí có thể làm thiên đình phun ra dầu hỏa sao? Huống chi mi tới Atula giới chưa mà nói người ta không có cây, có tiền còn sợ không có cây sao? Atula giới bây giờ hợp tác giao dịch với nhân gian, khoa học gia nhân gian đã sớm nghiên cứu ra phương pháp làm thực vật sinh trưởng ở Atula giới, mi tưởng vẫn còn như mấy ngàn năm trước sao? Người ta bây giờ ngoại trừ khu vực khai thác mỏ, những nơi khác đều được quy hoạch cải tạo hoàn cảnh rồi, cuộc sống sung túc nhàn nhã… nào giống như chúng ta, rơi vào cảnh không có nhà để về.”
Bạch Hổ: “Không, không nhà để về?”
Vị la hán mặt mũi cương nghị ở bên cạnh thương hại hỏi: “Mi còn tưởng vẫn còn chỗ để ở sao?”
Bạch Hổ: “….a?”
Vị la hán kia than thở, có chút đồng tình: “Thiên đình tan vỡ, tiên cung không còn sót lại gì, giờ đã trôi qua hơn trăm năm, nhân loại chuyển sang sùng bái chủ nghĩa xã hội khoa học, mấy vị tôn giả có tín đồ đông đảo thì còn tốt, còn loại không còn bao nhiêu tín đồ như ta thì chỉ có thể tới tìm mấy vị tôn giả kia mượn tượng thờ trong miều ở tạm. Ta hình như không nghe nói nhân gian còn cung phụng Bạch Hổ nữa…. thôi, ta khuyên mi sớm tìm chỗ ở đi. Bọn ta khổ tu thành thánh, dù sao cũng không giống Atula giới, có nhà có biệt thự.”
Lời này vừa nói ra tựa hồ cũng nhấn mở công tắc máy hát của chúng thần ở đây, nhất thời năm mồm bảy miệng bắt đầu thảo luận—–
“Đúng vậy, mấy năm nay ma giới mở thông đạo, lúc làm thêm tôi có vào xem thử, nhà cửa tinh xảo còn xa hoa hơn thần cung thiên đình chúng ta khi xưa. Nghe nói là nhân loại giúp bọn họ xây dựng, nhóm ma la không cần chi một phân tiền nào cả.”
“Đâu chỉ nhà! Đường xá, xe lửa, trường học, mấy thứ này cũng vì qua lại giao dịch mà nhân loại xây giúp bọn họ, nghe nói trường đại học ở vương đô còn đặc biệt an bài mấy vị học giả cấp cao bên viện nghiên cứu phàm trần tới giảng bài. Mặc dù giờ học còn ít, chương trình chưa đạt tới đại học nhưng tóm lại đã thoát được nạn mù chữ, sau này có thêm lớp cao hơn thì trình độ học vấn trung bình của Atula giới sẽ cao hơn thiên đình rất nhiều.”
“Nhóm người thiên đình bọn ta cũng chỉ có mỗi Thiên Lộc thần là có đọc sách đi?”
“Chứ còn gì nữa.”
Mùi vị bị đối thủ ngày xưa bỏ lại sau lưng thật sự không tốt chút nào, nhóm thần tiên không khỏi buồn khổ, Bạch Hổ nghe tới đầu óc mơ hồ, kết quả dư quang khóe mắt lảo đảo nhìn thấy một bóng dáng bước vào.
Nhìn thấy bóng dáng kia, Bạch Hổ một lần nữa kinh sợ: “Ôn thần! Sao mi cũng ở đây!”
Định thần nhìn lại thì nó lại càng tức giận hơn: “Mi! Mi cư nhiên đọa ma!”
Giọng điệu nói chuyện của Bạch Hổ không chút khách khí, chủ yếu là vì quá tức giận, đọa ma có thể nói là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng trong quy tắc của thiên đình đông tây.
Cộng thêm Ôn thần lăn lộn cũng không tốt lắm, bởi vì thể chất cùng năng lực quá đặc biệt nên ở nhân gian gần như không có tín đồ, ban đầu ở trên thiên đình cũng bị nhóm đồng liêu khinh thường. Bạch Hổ mặc dù không phải thần quan thiên đình nhưng hương khói tín đồ có thể bỏ xa vị này cả ngọn núi, vì thế bình thường vẫn luôn tỏ thái độ khá tùy ý.
Đọa thần a! Thật không thể nào tha thứ! Vị Ôn thần này đã đọa thần cư nhiên lại dám xuất hiện trước mặt đồng liêu ngày xưa, bộ không muốn sống nữa sao?
Nào ngờ Ôn thần nghe thấy lời chất vấn của Bạch Hổ chỉ liếc mắt nhìn qua, không chút xấu hổ nói: “Là mi a Bạch Hổ.”
Bạch Hổ: “!!!”
Thấy thái độ của Ôn thần, Bạch Hổ không khỏi nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì tầm mắt chợt bị một vị thần quan khác chặn lại.
Bạch Hổ nghe bọn họ trò chuyện vài câu, vị Ôn thần kia nói mình còn có chuyện, đi trước.
Thái độ cực kỳ phách lối!
Càng làm Bạch Hổ khó tin hơn chính là đông đảo thần tiên ở đây nghe thấy Ôn thần nói vậy mà không hề có người nào ngăn cản, chỉ hòa hòa khí khí tùy ý đối phương rời đi.
Bạch Hổ tức giận quá độ: “Các mi! Các mi để ma la kia chạy đi cũng được đi, bây giờ sao cả một tên ôn thần cũng không ngăn được chứ?”
Vị chân thần ngăn cản khi nãy kinh ngạc nhìn nó: “Mi đang nói gì vậy, cái gì gọi là một tên ôn thần?”
Bạch Hổ: “A?”
Sau đó liền nghe đông đảo thần tiên hâm mổ thảo luận—–
“Bọn ông nói coi Ôn thần đi đâu?”
“Tay cầm túi xách, chắc tới phòng thí nghiệm rồi, nói không chừng nghiên cứu thuốc kháng vi khuẩn mà ông vừa nói có tiến triển.”
“Aiz, bởi người ta mới nói có tay nghề không lo cơm ăn a, ban đầu sao ta không làm ôn thần chứ? Đều là nhóm không có tín đồ, chúng ta thì phải mượn tượng ở, còn người ta thì làm nhân viên chính thức của Thái Thương Tông, trên người có mười mấy bản quyền sáng chế, bảy tám giải thưởng lớn, lại còn nghiên cứu bệnh truyền nhiễm, ra cửa có xe đón xe đưa, nhân gian cùng Atula giới đều xem hắn là bảo bối, cuộc sống này so với thiên đế ngày xưa còn thoải mái hơn.”
“Chứ còn gì nữa.”
Bạch Hổ run lẩy bẩy: “Mấy! Mấy người, mấy người chẳng lẽ không nhìn ra hắn đã đọa ma rồi sao?”
“Đúng a!” Vị thần tiên kia được Bạch Hổ liền nhớ tới chuyện này.
Thế nhưng không chờ Bạch Hổ cùng hắn hưởng thụ chung mối thù thì nửa câu sau đã không kịp đề phòng chui vào tai—-
“Hắn đúng là nhìn xa trông rộng, hộ khẩu ma giới bây giờ đáng tiền biết bao nhiêu a.”
Nhóm đồng liêu ở bên cạnh cũng thực đồng cảm—-
“Chứ còn gì nữa, ban đầu Ba Tuần ngày ngày lên thiên đình thuyết phục chúng ta gia nhập Atula đạo, bây giờ thì hay rồi, căn bản không chịu phê duyệt di dân!”
Còn có tiểu thần nghèo khổ tức giận—-
“Năm ngoái ta tới ma giới tham quan, đám ma la kia phòng chúng ta cứ như phòng cướp ấy, sợ chúng ta ăn vạ lưu lại không chịu đi. Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.”
“Đúng vậy! Ai hiếm lạ sống ở đó.”
“Không phải phúc lợi tốt một chút, có tiền một chút thôi sao. Một đám nhà giàu mới nổi.”
“Hừ!”
Đổi đề tài, hiện trường giống như biến thành mở hội chanh, khắp nơi tràn đầy mùi vị chua chát.
Bạch Hổ nghe tới ngây người.
Này là ý gì, nó cũng chỉ biến mất tầm trăm năm thôi mà? Vì sao ngủ một giấc thức dậy thì thế giới tựa hồ trở nên không giống a?
***
Trong phòng làm việc, đại đệ tử Thái Thương Tông Đoàn – người nối nghiệp tương lai – ma vương Atula giới- tổng giám độc đương nhiệm Thái Thương Tông- Kết Nghĩa cùng thái thượng hoàng & nhiếp chính vương nhà mình đang họp về vấn đề chất lượng giáo dục ma giới.
Đoàn Kết Nghĩa chống cằm nói: “Sư phụ, con nghĩ tới nghĩ lui, với dáng vẻ của đám ma giới thì căn bản không thể vào vòng giải trí, trừ phi phẩu thuật thẩm mỹ, bằng không có cho làm hộ vệ cũng sẽ dọa hoảng khách hàng, giá trị võ lực cao, nghèo khó lâu dài dễ biến thành nhân tố bất ổn xã hội, sẽ không dễ quản lý. Không bằng để bọn họ đi theo Ôn thần chuyên tâm nghiên cứu khoa học đi, dùng phúc lợi trói buộc bọn họ học tập, cộng thêm chính trị cùng pháp luật, sống đến chết học đến chết. Chờ vài năm nữa, nhóm ma la đầu tiên tốt nghiệp thì bắt đầu phát triển thực nghiệp, để bọn họ kiếm tiền sáng tạo GDP cho chúng ta.”
Vệ Tây gật đầu, rất có dáng điệu thái thượng hoàng—- dù sao sau khi Thái Thương Tông trở thành cục quản lý tu hành đặc biệt, cậu kiêm tới mấy chức vị, trở thành tiểu quan có phân lượng tương đối, cộng thêm thống lĩnh lục giới, còn có Quyền lão đạo trưởng sau khi về hưu đề cử làm hội trưởng đạo hiệp đế đô, mỗi ngày văn kiện đơn vị liên quan âm phủ ti, nhân gian, Thái Thương Tông, đạo hiệp, Ninh Thiên ồ ồ ạt ạt bay tới như bông tuyết—-
Khuyết Nhi thật sự rất mệt mỏi.
Vệ Tây giơ tay bóp bóp cánh tay đạo lữ nhà mình đang phê duyệt văn kiện: “Khuyết Nhi, mệt không?”
Đoàn Kết Nghĩa cũng có chút đồng tình, hắn biết chuyện sư đệ… sư công nhà mình đã chuyển toàn bộ cổ phần Ninh Thiên cho sư phụ. Nói tới thì đặc biệt lãng mạn, thế nhưng mặc dù không có cổ phần nhưng việc phải làm lại ngày càng nhiều hơn….
Này rõ ràng là mê đề khó giải của thế giới.
Bất quá sư công tựa hồ không để tâm lắm, phê duyệt cực kỳ thành thạo, còn có thể vừa xem văn kiện vừa dành ra thời gian nhét đồ ăn vặt vào miệng sư phụ.
Đoàn Kết Nghĩa nhìn túi đồ ăn vặt kia liền nhận ra: “Này là thịt phì di à? Chuyện nuôi dưỡng phì di rốt cuộc cũng thành công rồi sao?”
Sóc Tông gật đầu.
Mấy năm trước Ninh Thiên đã bắt đầu thử nghiệm nuôi dưỡng các loại sinh vật quái dị, tỷ như Phì di, doanh ngư này nọ, bất quá vẫn luôn không thành công.
Trong quá trình nuôi dưỡng kỳ thực có một chuyện đặc biệt, bởi vì động tĩnh dưỡng động vật Sơn Hải của Hạ Thủ Nhân quá lớn, không cẩn thận bị vị lãnh đạo ban ngành nhân gian phát hiện, nhất thời làm bầu không khí quốc nội cực kỳ khẩn trương, lòng người bàng hoàng, các vị lãnh đạo đưa ra vô số suy đoán, cuối cùng thật sự không nhịn được tìm một người tới đàm phán với Hạ Thủ Nhân, sau đó mới biết số động vật có thể gây hỗn loạn thế giới này chỉ… chỉ là dưỡng cho Vệ Tây ăn.
Tóm lại, Thái Thương Tông cùng Vệ Tây trong mắt nhiều người đã trở thành sự tồn tại giống như Boss vậy.
Vệ Ăn ăn ngon lành, thịt phì di quá ngon, ngay cả hộp giữ tươi nhốt Hỗn Độn cũng không thèm để ý tới, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cao ốc Thái Thương Tông rất cao rất cao, cao tới mức sắp đâm thủng tầng mây, cả tòa nhà này đều là của Thái Thương Tông!
Hiện giờ lễ tết pháp hội Thái Thương Tông đều tiến hành trong phòng ăn ở tầng cao nhất, quang cảnh xếp hàng đầu cả nước. Ký túc xá nhân viên cũng đã chuyển ra khỏi Hải Cảng, chính thức vào ở tòa nhà hoàng kim ở trung tâm thành phố, điều kiện tầm nhìn thuộc hàng tuyệt vời nhất!
Phúc lợi nhân viên tốt chính là không giống, Thái Thương Tông bây giờ sớm đã không còn là Thái Thương Tông gặp khó khăn về vấn đề thiếu hụt nhân viên nữa rồi, hiện giờ Thái Thương Tông chính là đơn vị đứng đầu được âm phủ ti hoan nghênh nhất, địa vị cứ như nước lên thuyền lên, cương vị cung không đủ cầu, cuộc thi tuyển dụng hàng năm cạnh tranh vô cùng kịch liệt, thậm chí còn vượt qua thành hào thi đế đô.
Coi như là phát đạt đi?
Vệ Tây nhìn bầu trời xanh biếc.
Tiếng chuông trên bàn vang lên, vừa nghe thì bên kia đầu dây truyền tới tiếng thông báo âm trầm của nữ quỷ thư ký đã kết hôn của văn phòng tổng tài Thái Thương Tông: “Lão đại, đạo trưởng đạo hiệp đế đô nói đã dẫn Bạch Hổ tôn giả tới.”
***
Tiến vào phòng làm việc, Bạch Hổ nằm trong lồng không ngừng quay đầu nhìn ngó, ngưng trọng nói với nhóm đạo trưởng—–
“Đó là âm hồn! Âm hồn lưu lại nhân gian!”
Chị gái thư ký ở ngoài cửa hướng Bạch Hổ mỉm cười lễ phép mà âm trầm, các vị đạo trưởng làm như không nghe thấy, tới khi Bạch Hổ làm ra dáng vẻ muốn động thủ mới giải thích: “Tôn giả, không nên như vậy, cô ấy cũng là nhân viên Thái Thương Tông.”
Cửa đóng lại, thật lâu sau Bạch Hổ mới lấy lại tinh thần.
Từ khi tỉnh lại tới giờ, quá nhiều tình huống làm nó không kịp phản ứng, so với đông đảo đồng liêu, chuyện làm nó khó hiểu nhất chính là Thái Thương Tông!
Đây rốt cuộc là nơi nào? Nhân loại làm việc ở đây, yêu quái thành tinh làm việc ở đây, thần tiên cũng làm việc ở đây, bây giờ thậm chí ngay cả âm hồn cũng làm việc ở đây!
Phải biết trong thiên địa có chia ra lục đạo a!
Bây giờ ngoại trừ thiên đạo thì năm đạo đều làm việc ở đây!
Chỉ hơn trăm năm ngắn ngủi mà năm đạo đã chung sống hài hòa đến mức này rồi sao?!
Bạch Hổ suy tư chậm chạp quay đầu, ánh mắt thoáng chốc bị đủ loại biểu ngữ dán trong phòng hấp dẫn, chữ bên trên nó nhìn không hiểu lắm, chỉ có thể hỏi nhóm đạo trưởng: “Bên đó viết cái gì?”
Các vị đạo trưởng nhìn qua, sắc mặt cổ quái: “…. cố gắng thúc đẩy quan hệ kinh tế âm phủ ti cùng nhân gian, cùng tăng trưởng GDP hai giới.”
Bạch Hổ: “??”
Bạch Hổ: “Còn cái đó?”
Sắc mặt nhóm đạo trưởng lại càng cổ quái hơn: “Đẩy mạnh tinh thần pháp trị, phục vụ phát triển khoa học, chung tay xây dựng ma giới chủ nghĩa xã hội khoa học.”
Bạch Hổ: “???”
Một câu cũng nghe không hiểu, bất quá tựa hồ rất lợi hại.
Bạch Hổ không khỏi suy nghĩ sâu xa, lúc này nhìn thấy mấy gương mặt bên cạnh bàn làm việc, lập tức nhận ra một trong số đó: “Thiên Lộc thần!”
Thiên Lộc thần tay cầm bút ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn nó một cái, không chút dao động bắt đầu tiếp tục làm việc.
Bạch Hổ cực kỳ kinh ngạc: “Chẳng lẽ là mi phái người bắt ta tới đây? Tông môn này là mi mở?”
Vừa nãy nó còn nghi ngờ tông môn quỷ dị này rốt cuộc là ai mở, bây giờ nghĩ lại nếu người đứng sau là Thiên Lộc Thần lục thân bất nhận thì ngược lại không quá khó tiếp nhận.
Ít nhất đường đường Bạch Hổ tôn giả thua trong tay Thiên Lộc thần vẫn dễ chịu hơn so với thua vô danh tiểu tốt.
Sóc Tông không để ý tới Bạch Hổ, Vệ Tây ở bên cạnh lại mở miệng: “Mi nói tông môn là của Khuyết Nhi nhà ta thì cũng không sai, bất quá bảo người đi bắt mi không phải hắn, là ta.”
Bạch Hổ nhìn qua, nhất thời không nhận ra là ai, không khỏi trợn tròn hai mắt: “Mi là thứ đông tây gì vậy?”
Sóc Tông hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ, Đoàn Kết Nghĩa ở bên cạnh cũng thực căm tức: “Mi mới là cái thứ đông tây ấy, có mắt không tròng à? Sư phụ ta đường đường là đại thụy thúy Thao Thiết mà cũng không nhận ra!”
Bạch Hổ: “…”
Bạch Hổ yên lặng một trận, chuyển sang Sóc Tông: “Thiên Lộc thần….?”
Sóc Tông liếc nhìn Vệ Tây im lặng không nói, bút máy xoay một vòng ở kẽ ngón tay, vòng qua chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên ngón áp út, sâu trong đáy mắt lóe lên ý cười: “Không sai.”
Vệ Tây: “…”
Bạch Hổ: “…”
Là ta xảy ra vấn đề hay các mi xảy ra vấn đề?
Bạch Hổ khó tiếp nhận tam quan một lần nữa rung chuyển của mình: “Các mi điên rồi sao? Thao Thiết rõ ràng là hung thú, sao có thể là thụy thú!”
Quá buốn cười, một con hung thú cưng nhiên dám vọng tưởng là thụy thú, cũng không xem thử xem người khác có đồng ý hay không?
Vệ Tây lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Bạch Hổ: “?”
Sóc Tông chậm rãi đóng nắp bút lại: “Nếu mi có nghi vấn, không ngại hỏi những người khác đi.”
Bạch Hổ cực kỳ mê mang, vừa vặn lúc này có một vị kim thân la hán đưa văn kiện chứ không phải xin việc, Bạch Hổ liền dứt khoát mở miệng: “Vị tôn giả này, Thao Thiết rốt cuộc là thụy thú hay hung thú?”
Vị kim thân la hán này thoạt nhìn khá lờ đờ, không giống vị A Già khi nãy, nghe vậy liền chầm chậm ừ một tiếng, nhấc mí mắt nhìn về phía Vệ Tây: “Đương nhiên là thụy thú.”
Thiên đạo đã nói vậy, dĩ nhiên thiên đạo nói cái gì chính là cái ấy.
Bạch Hổ: “Các mi điên hết rồi sao?!”
Vệ Tây: “Đúng vậy! Điên hết rồi sao?!”
Bạch Hổ: “?”
Bạch Hổ không khỏi nhìn về phía Vệ Tây cực kỳ bất mãn với câu trả lời kia.
Phòng làm việc trầm mặc quỷ dị một hồi, hai người tựa hồ rất bất mãn đối mặt, Vệ Tây cực kỳ chân thành khích lệ Bạch Hổ: “Đừng bị dao động, mi nói đúng, mi phải kiên trì.”
Bạch Hổ: “…”
Một lát sau Bạch Hổ từ bỏ suy nghĩ lý do thâm ảo ẩn trong đó, kiên định không thay đổi một lần nữa nhíu mày vấn tội: “Cho nên mi là hung thú sao lại dám xúc phạm thần thú, không sợ toàn bộ thiên giới xem mi là kẻ địch sao?”
Vệ Tây nhìn về phía Sóc Tông: “A?”
Đoàn Kết Nghĩa cũng ngơ ngác: “Hắn lấy đâu ra tự tin vậy?”
Bạch Hổ tràn đầy tự tin, thấp giọng uy hiếp: “Ta mặc dù không phải thần quan thiên đình nhưng trước nay có thanh danh hiển hách ở nhân gian, còn duy trì quan hệ rất tốt với thiên đình đông tây, không phải một con hung thú nho nhỏ như mi có thể động vào. Thức thời thì mau mời ta ra khỏi lồng, ta có thể tha thứ cho mi một lần, không truy cứu.”
Các vị đạo trưởng mặt đã đỏ rần: “Tôn giả, xin ngài đừng nói nữa, an tâm làm việc đi…”
Bạch Hổ tưởng bọn họ sợ hãi, liền vỗ lồng: “Biết sợ còn không chịu làm theo lời ta! Ta đường đường là một trong tứ đại thần thú chứ không phải thần linh bình thường có tín đồ ít ỏi, cũng không có dễ bắt nạt như Chu Tước Huyền Vũ. Không nói gì khác, lúc đầu lên thiên đình, nhóm đại tôn giả rất yêu thích ta, tín đồ của bọn họ trải rộng khắp nơi, khi đó cũng không vẫn lạc, các mi dám uy hiếp ta như vậy, ta mà cầu các vị tôn giả kia thì các mi đẹp mặt!”
Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn Vệ Tây đột nhiên reo vang, cậu vừa nghe máy thì lập tức nhíu mày: “Có chuyện này?”
Vị lãnh đạo ban ngành nào đó của nhân gian ở bên kia đầu dây gấp đến mồ hôi nhễ nhại: “Vệ chưởng môn a, chuyện này không thể kéo dài, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì lớn chuyện a.”
Vệ Tây cúp điện thoại, đối mặt với ánh mắt Khuyết Nhi nhà mình liền mở miệng giải thích: “Có vài vị thần tiên lên tam trọng thiên xây nhà, phỏng chừng muốn trùng kiến thiên đình, bị khách trên máy bay chụp hình được.”
Bây giờ trên máy bay cũng có wifi, tin tức phát tán rất nhanh, nói xong Vệ Tây liền mở web tìm thử, quả nhiên thấy hình cùng video được chuyền tay rất nhanh, có người đoán là ảo ảnh, thế nhưng bởi vì hình ảnh quá rõ ràng, còn có động tác biến hóa quá chân thật, đại đa số mọi người đều hưng phấn suy đoán theo hướng khó tưởng tượng hơn.
Vệ Tây lạnh lùng vỗ bàn đứng dậy: “Cái đám kia đã bảo là không được tự mình hành động rồi, kết quả tinh túc vẫn lạc vừa mới thức tỉnh thì không ngừng gây phiền toái. Không đập chết bọn họ không được mà.”
Ánh mắt Đoàn Kết Nghĩa sáng long lanh: “Sư phụ hảo soái a!”
Sóc Tông cũng bật cười, đặt bút xuống: “Đi thôi.”
Bạch Hổ: “???”
Nửa phút sau, trong phòng làm việc trống trải đột nhiên hỗn loạn, Vệ Tây không biết từ đâu kéo tới mấy người, vừa đáp xuống sàn nhà liền bắt đầu đánh.
Các vị đạo trưởng: “!!!!!!”
Trời ơi, là thiên tôn nhà mình a!!!
Các vị đạo trưởng bối rối, bình thường cãi thì cãi nhưng các vị thiên tôn nhà bọn họ chưa từng đánh nhau với Vệ Tây, giờ phải làm sao a!
Các vị đạo trưởng luống cuống tay chân, người bị đánh thì tức giận, phẫn nộ, thế nhưng cố tình lại không đánh lại Vệ Tây, chủ yếu vẫn là Sóc Tông nắm roi Thí Thần nhìn chăm chăm ở bên cạnh.
Vì thế đám người bị đánh chỉ có thể rống lớn: “Vệ chưởng môn! Ngài đừng có quá đáng như vậy! Chúng ta tốt xấu gì cũng đường đường là thần quan đông thiên đình—–“
Còn chưa nói xong, Vệ Tây đã đập một quyển vào mặt đối phương, giọng điệu lạnh lùng: “Còn không biết xấu hổ dám nói như vậy hả, sao tây thiên đình người ta không gây sự mà đông thiên đình mấy người canh ngay thời điểm đánh giá thành tích đơn vị cuối năm mà gây phiền toái cho ta hả? Ta chưa ăn ông thì ông nên đốt nhang ăn mừng rồi mới đúng.”
Đối phương cắn răn: “Mi còn dám ăn ta!”
Vệ Tây lộ ra hàm răng sắc bén: “Muốn thử không?”
“…” Đối phương không cam lòng chuyển đề tài: “….dựa vào cái gì không để chúng ta trùng kiến thiên đình chứ! Chúng ta thân là thần linh, vốn nên ở trên đám mây nhìn xuống chúng sinh!”
Vệ Tây: “Vốn cái gì mà vốn? Bây giờ là thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học, □□*xem vô ích à? Đơn xin dùng đất xây cất tân thiên đình được thông qua chưa?” [* bản raw k có chữ]
Đối phương: “…dùng đất cái gì, dùng mây.”
Vệ Tây: “Quản ông dùng cái gì. Đều là xây dựng phi pháp, còn dẫn tới phản ứng xấu trong xã hội.”
Đối phương: “…”
Đối phương thút thít một tiếng, tức giận bò dậy: “Kia chúng ta không thể lên trời thì còn có thể đi đâu nữa chứ?”
Vệ Tây: “Nhiều đạo quan cung phụng như vậy vẫn chưa đủ chỗ cho mấy người ở?”
Đối phương tức giận: “Bây giờ nhóm tinh túc đều thức tỉnh rồi, cũng không phải thời điểm thần giới tàn lụi mấy chục năm trước! Thiên đình phải khôi phục trật tự, lựa chọn tân thiên đế, dù sao cũng phải làm việc hội họp, nghênh đón tín đồ thỉnh nguyện, nhiều thần linh như vậy chen chúc trong đạo quan mở hội coi sao được chứ!”
Vệ Tây: “Chủ nghĩa xã hội khoa học tồn tại ở đó, mấy người có thể có bao nhiêu tín đồ chứ?”
Đối phương: “…”
Đồi phương: “Dù sao thì bọn ta cũng muốn có chỗ làm việc.”
Vệ Tây lạnh lùng nhìn hắn, một lát sau vẫn là Đoàn Kết Nghĩa giảng hòa: “Ai yo sư phụ, bằng không vầy đi, chúng ta hướng đơn vị liên quan hỏi một chút, không phải vườn hoa trong tòa thị chính đế đô đang bỏ trống sao? Dọn ra để nhóm thiên tôn dùng để làm việc họp hành cũng tốt lắm, còn phòng ở thì cũng có thể dành ra vài phòng ở gia chúc viện.”
Các vị đạo trưởng: “…”
Các vị thiên tôn: “…”
Sóc Tông: “…”
Bản lĩnh ra chủ ý hỏng bét của Đoàn Kết Nghĩa quả nhiên qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi.
Thế nhưng Vệ Tây lại cảm thấy rất có đạo lý, lập tức lấy di động ra gọi cho vị lãnh đạo gọi điện nhờ mình giúp khi nãy, đối phương sau một khoảng thời gian dài im lặng cùng mọc đầy dấu chấm hỏi cuối cùng gian nan trả lời: “….cũng được.”
Vệ Tây cúp điện thoại nhìn về phía mấy vị thiên tôn, nhóm thiên tôn rối rít lộ ra biểu tình khiếp sợ cùng tuyệt vọng.
Một đám thần linh mở đại hội thiên đình ở công viên chính trị thành phố… trọ trong gia chúc viện…
Vệ Tây: “Cấp bậc này đã là rất cao rồi, ngoài cổng có bảo an trang bị súng a.”
Các vị thần linh: “…”
Vấn đề không phải cái này a.
Lúc này Bạch Hổ ở bên cạnh kinh ngạc nhìn người xui xẻo bị đánh bị đuổi về vấn đề thỉnh cầu xây dựng thiên đình: “Thiên…. thiên tôn?”
Vị thiên tôn kia bực bội quay đầu nhìn một cái, nhận ra: “Ồ, là mi à, Tiểu Bạch Hổ.”
Bạch Hổ: “…………”
Chờ đã, vì cái gì vị thiên tôn mình vốn nghĩ có thể mời tới làm chỗ dựa cho mình lại bị Vệ Tây đánh bằm dập như vậy? Con hung thú này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Thần thú cũng thôi đi, ngay cả thần tiên chính quy cũng dám đánh?! Còn có Thiên Lộc thần Sóc Tông này nữa, rõ ràng là người thiên đình, vì sao khuỷu tay lại ngoặc ra ngoài như vậy chứ?
Còn nhân loại bên cạnh nữa, hoàn toàn không có chút kinh sợ nào đối với thần linh, đúng là to gan lớn mật, lẽ nào lại như vậy chứ!
Bạch Hổ tức giận nói: “Thao Thiết! Mi là một con hung thú lại dám xúc phạm thần linh, thật là tội không thể tha!”
Nhóm thiên tôn tuy đánh nhau một trận với Vệ Tây nhưng nghe vậy cũng không đồng ý, ban đầu khi thiên đạo sắp sụp đổ, mọi người đều là sinh tử chi giao, Vệ Tây biểu hiện thế nào mọi người cũng đều nhìn thấy, chỉ vì tính tình khá nóng nảy nên mọi người mới chọn đánh nhau làm phương thức trao đổi mà thôi.
Vì thế vị thiên tôn bị đánh kia lại là người đầu tiên đứng ra phản bác: “Đừng nói bậy bạ, hung thú cái gì mà hung thú, Vệ Tây bây giờ là thụy thú giống như mi.”
Bạch Hổ: “?”
Vệ Tây: “…”
Bạch Hổ suy nghĩ một chút, còn tưởng đối phương vì muốn trọng tu thiên đình nên mới im hơi lặng tiếng nhường nhịn Vệ Tây, không khỏi dũng mảnh đứng ra lên tiếng vì chính nghĩa, hừ một tiếng nói: “Thiên tôn, ngài căn bản không cần nhượng bộ, con hung thú này đại nghịch bất đạo như vậy, cư nhiên dám động thủ với các ngài, thiên đạo nhìn thấy chính là người đầu tiên bổ hắn!”
Các vị thiên tôn: “…”
Các vị thiên tôn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với lồng nhốt Bạch Hổ, nhàn nhạt nói: “Lời này không phải ta nói.”
Bạch Hổ: “???”
Trước mắt đột nhiên lóe sáng, vô số ánh sáng ngưng tụ, từng chút từng chút ngưng tụ thành một bóng người gầy nhom lưng còng.
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện này rất xa lạ, Bạch Hổ chưa từng nhìn thấy, thế nhưng đánh hơi được trên người đối phương phát ra uy áp của quy tắc thâm sâu.
Bạch Hổ kinh ngạc nhìn người này chầm chậm lộ ra ngũ quan, nó há miệng, nội tâm hiện ra rất nhiều suy đoán, quả nhiên bị nhóm thiên tôn bên cạnh xác nhận.
Nhóm thiên tôn cung kính hướng người nọ khom người hành lễ: “Thiên đạo.”
Bạch Hổ sợ hết hồn: “Hóa… hóa ra là tân thiên đạo!”
Tân thiên đạo mới nhậm chức tựa hồ tính tình không tệ, cũng thực tôn trọng gật đầu chào nhóm thiên tôn: “Hữu lễ.”
Thiên đạo tới!
Bạch Hồ tốn tầm nửa phút mới tiêu hóa được tin tức này, ngay sau đó nội tâm mừng như điên, biết ngay mà, một con hung thú cư nhiên dám bất kính thần linh, bây giờ thiên đạo đích thân tới đây chứng tỏ đã không nhìn nổi nữa, để xem bây giờ con hung thú kia còn ăn trái ngọt được nữa không?!
Nghĩ vậy, chỉ thấy mấy vị thiên tôn đánh nhau với Vệ Tây trước đó quả nhiên chen lấn tới tố cáo—-
“Thiên đạo! Vệ chưởng môn quả thực quá đáng, thậm chí ngay cả thiên đình cũng không cho bọn ta sửa!”
“Hơn nữa tính khí còn táo bạo như vậy.”
“Không phải bọn ta ra tay trước a!”
Bạch Hổ vốn cảm thấy hăng hái, nghe một chút lại cảm thấy không đúng, này là tố cáo sao? Sao nghe giống đang giải thích vậy?
Bất quá không quản nói thế nào, hung thú vốn không được thiên đạo yêu thích, không quản là tố cáo hay giải thích, khẳng định chỉ có một kết quả là bị trừng phạt!
Bạch Hổ bừng bừng húng thú.
Quả nhiên thiên đạo mở miệng—–
“Chư vị tinh quân, xin lỗi, đồ nhi ta tuổi còn nhỏ, có chút không hiểu chuyện.”
Bạch Hổ: “………………..”
Nhóm thiên tôn cũng không phải thật sự tức giận, nghe thiên đạo nói vậy liền khoát tay: “Thôi không sao, chỉ là thiên đình….”
Vệ Tây: “Không được.”
Vệ Đắc Đạo cũng mỉm cười đứng bên trận tuyến đồ đệ: “Vì an ninh nhân gian, các vị tinh quân vẫn dời tới vườn hoa tòa thị chính làm việc đi!”
Đông đảo thiên tôn nghe thấy thiên đạo quyết không xen vào việc này liền mất hứng thở dài—- thật ra thì ban đầu mọi người cũng biết chuyện này có lẽ không thành, chỉ muốn thừa dịp cuối năm Vệ Tây bận bịu đục nước béo cò một phen mà thôi.
Ai ngờ được bây giờ nhân loại lại có thể bay lên cao như vậy, hại bọn họ còn chưa kịp làm xong cái móng đã bị phát hiện.
Nhóm thần tiên không vẫn lạc trải qua trăm năm biến đổi của nhân gian, đối với kiêng kỵ của xã hội hiện đại cũng hiểu rõ, lần này ở trên mây bị hành khách trong máy bay chụp hình phỏng chừng sẽ làm chính phủ nhân gian đau đầu một phen.
Thái Thương Tông có thể coi là người quản lý giới tu chân được chính phủ chỉ định, chỉ sợ cũng rất sốt ruột.
Bữa nay đánh một trận quả thực không oan.
Tính toán một chút, vườn hoa thị chính thì vườn hoa đi, dù sao bây giờ mọi người cũng không còn bao nhiêu tín đồ, cả ngày ngắm cá ngắm hoa, cũng không có việc gì làm.
Nhóm thiên tôn lập tức giải tán, Vệ Đắc Đạo thấy vậy thì dặn dò Vệ Tây sau này đánh nhau cẩn thận không để mình bị thương rồi chậm rãi rời đi, lưu lại Bạch Hổ ngây ngô ở trong lồng sững sờ nhìn những người còn lại của Thái Thương Tông.
Bạch Hổ hoang mang nhìn Vệ Tây: “Thiên đạo là…. sư phụ mi?”
Đối mặt với biểu tình Bạch Hổ, Vệ Tây lạnh nhạt: “Ai nói với mi, ta mới không phải đồ đệ lão.”
Cái rắm! Ta rõ ràng thấy thiên đạo gọi mi là đồ nhi!
Đến lúc này, thuốc mê của Bạch Hổ cũng tan hết, run rẩy vươn móng gỡ chốt lồng, khập khễnh bước ra ngoài.
Vệ Tây: “Mi muốn chạy?”
Nghĩ tới những những lời thao thao bất tuyệt của mình vừa nãy, Bạch Hổ nhịn không được nuốt nước miếng: “Không, ta muốn tìm việc làm.”
Vệ Tây oh một tiếng, tâm tình bị nhóm thiên tôn làm cho hỏng bét rốt cuộc cũng tốt hơn, nghĩ tới mấy lời đánh giá của Bạch Hổ vừa nãy, Vệ Tây không khỏi thưởng thức đối phương, nghĩ một chút liền mở miệng hỏi: “Mi có thể hóa hình không?”
Bạch Hổ: “Tạm thời không được.”
Vệ Tây thầm nói, kia không bằng mang theo Bạch lão hổ này ở bên người làm việc vậy, lúc này chợt nghe lộp bộp một tiếng, hộp giữ tươi để trên bàn rớt xuống đất.
Cũng không biết rốt cuộc lực mạnh thế nào mà chiếc hộp giữ tươi bền chắc kia gắng gượng bị nứt ra một khe hở.
Vô số chất khí màu đen từ kẽ nứt ồ ạt trào ra ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cơ hồ trong chớp mắt liền hiện ra hình dáng chân thật nhất của mình, làm Bạch Hổ ngày hôm nay đã thấy đủ chuyện chấn động một lần nữa kinh hoảng—-
“Là Hỗn Độn!!! Hỗn Độn!! Hỗn Độn sao lại ở nơi này! Ta ngửi thấy mùi của nó!”
Vệ Tây lập tức quay đầu lại, Hỗn Độn ngưng tụ ở bên cạnh hộp giữ tươi, đỉnh nửa bên đầu loạng choạng bỏ chạy.
Bạch Hổ: “???”
Không phải nghe nói Hỗn Độn không sợ trời không sợ đất sao? Sao nó không lưu lại đánh nhau chứ?!
Vệ Tây cũng muốn đuổi theo, bất quá Hỗn Độn chạy quá nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Bạch Hổ hoảng loạn: “Chúng ta mau đuổi theo nó đi! Mỗi phút mỗi giây nó đều thôn phệ cùng quấy phá, nếu để nó tự do một lần nữa thì nhân gian sẽ nguy hiểm! Nói không chừng nó sẽ tổn thương thiên đạo!”
Ngoài cửa, Hỗn Độn quả nhiên nhanh chóng đuổi theo Vệ Đắc Đạo lưng còng đang chuẩn bị rời đi: “Không cho phép đi!”
Vệ Đắc Đạo cũng không sợ Hỗn Độn, cười híp mắt hỏi: “Mi muốn thế nào?”
Hỗn Độn dữ tợn nhìn Vệ Đắc Đạo, sau đó đột nhiên òa khóc—–
“Năm năm rồi!!!! Hắn con mẹ nó nhốt ta trong hộp giữ tươi ăn năm năm rồi a!!! Hắn không nỡ ăn hết nên lần nào cũng tiết kiệm ăn có một nửa!!! Hàng năm còn mang theo ta đi đoàn viên a!!!”
Vệ Đắc Đạo: “…”
Hỗn Độn túm lấy tay Vệ Đắc Đạo, chân tình tha thiết, lệ rơi đầy mặt: “Thiên đạo! Thiên đạo! Mi mang ta về nhốt vào lồng giam đi, ta sẽ không cắn nuốt cái gì nữa hết, thật! Chỗ đó chỉ cần không có kẽ nứt sẽ không ai tìm được, van cầu mi đừng để hắn tìm được ta!!!”
Vệ Đắc Đạo: “….”
Hỗn Độn giơ tay bộp một tiếng quất bay một đoàn oán khí không có mắt bay tới gần Vệ Đắc Đạo: “Cút ngay! Cái thứ đông tây này cư nhiên dám tới gặm nhấm thiên đạo!”
Vệ Đắc Đạo: “…”
Hỗn Độn đỉnh nửa cái đầu, bả vai cũng lỏm chỏm thiếu đi không ít khối lớn, dáng vẻ nhìn mà giật mình: “Thiên đạo a!!!”
Vệ Đắc Đạo thở dài: “Đi thôi.”
Tạo nghiệt a, hảo hảo một Hỗn Độn cư nhiên bị đồ đệ nhà mình ăn suốt năm năm cư nhiên gắng gượng bị ăn thành đức hạnh này.
***
Phía sau, Vệ Tây nhìn thấy Vệ Đắc Đạo đáp ứng thỉnh cầu của Hỗn Độn, tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không đuổi theo nữa.
Vệ Đắc Đạo đã quyết định thì ắt có lý do của lão.
Huống chi bây giờ cậu có Khuyết Khi, còn có rất nhiều thức ăn vặt mà Khuyết Nhi chuẩn bị, cũng không quá thiếu ăn, để Hỗn Độn tu dưỡng một đoạn thời gian đi, nếu hắn không chịu an phận chạy ra thì ăn tiếp cũng không muộn.
Vệ Tây trấn định, nhưng Bạch Hổ ở bên cạnh thì nhìn tới ngây người, tiếng khóc than kể lễ của Hỗn Độn vang vọng bên tai hắn hệt như tiếng sấm rền.
Bạch Hổ hoảng hốt theo Vệ Tây trở về văn phòng, quả nhiên Thiên Lộc thần không chút khẩn trương ngồi phê duyệt mớ văn kiện khi nãy chưa làm xong, người cao cao lớn lớn kia cũng thực tự nhiên vọc di động.
Bao gồm cả đám đạo sĩ phổ thông, căn bản không có ai để ý tới con Hỗn Độn đáng sợ vừa xuất hiện kia.
Con Thao Thiết này tựa hồ không giống với tưởng tượng của hắn….
Bạch Hổ kéo một thân lông dài trên đất, di chứng của thuốc mê làm hắn choáng đầu, bước chân phù phiếm, nhịn không được mở miệng hỏi—-
“Thao… Thao Thiết, cho nên mới vừa nãy ta đoán sai rồi… mi họ Vệ, Vệ chưởng môn, cho nên tông môn này thật ra là của mi?”
Đối với người khăng khăng một mực khẳng định mình là hung thú này, thái độ của Vệ Tây có chút ấm áp: “Đúng vậy, suy đoán trước đó của mi cũng không sai.”
Trước khi truyền lại chức vị chưởng môn cho Kết Nghĩa, tông môn của cậu dĩ nhiên cũng chính là của Khuyết Nhi.
Sóc Tông ký tên được một nửa, nghe vậy thì ngẩng đầu ôn nhu nhìn Vệ Tây, cậu liền nhích tới gần: “Hỗn Độn quấn Vệ Đắc Đạo đòi lão mang đi cùng.”
Tay không cầm bút của Sóc Tông đưa tới nắm lấy tay Vệ tây, âm thanh thực trầm, nhìn kỹ ánh mắt thì còn có chút dễ chịu: “Đi thì đi đi, ở chỗ ta, em không đói được.”
Cái thứ đồ hư Hỗn Độn kia sớm phải đi rồi mới phải!
Hai người nắm tay nhau, thần thái thân mật triền miên, Bạch Hổ nhìn mà đầu óc trống rỗng: “Thiên, Thiên Lộc thần, ông cùng Thao Thiết….”
Sóc Tông chậc một tiếng, chân mày nhíu lại thành một vệt nhăn – người này thực không có mắt, nguồn sáng trên tay cầm bút không ngừng phản xạ ánh sáng chói mắt: “Rất kỳ quái sao?”
Mắt người này làm sao vậy, viên kim cương lớn như vậy đặt ở đây, trên tay Vệ Tây còn đeo một viên y hệt, cư nhiên lâu như vậy mới phát hiện.
À không đúng, Bạch Hổ ngủ say hơn trăm năm, chỉ sợ căn bản không hiểu được hàm nghĩa của nhẫn đi.
Sóc Tông rốt cuộc ý thức được lý do này, vô ngữ một chốc rồi đổi bút thành cách cầm càng quen thuộc hơn, vì nguyên nhân góc độ nên chiếc nhẫn kia rốt cuộc không còn quá chói mắt nữa.
Bạch Hổ: “……….”
Ôi trời?! Hai người này là đạo lữ?!
Cho nên thiên đạo là sư phụ con Thao Thiết này, Thiên Lộc thần là đạo lữ của nó?!
Bạch Hổ có chút hoảng hốt, đối tượng mình khi bỉ khi nãy đột nhiên có bối cảnh làm nó thực khó tiêu hóa, lúc này người nam cao lớn bên kia rốt cuộc cũng chơi mệt, ngẩng đầu hướng Vệ Tây kêu to: “Sư phụ, con đói!”
Ồ, là học trò.
Bạch Hổ nhìn một vòng từ trên xuống dưới Đoàn Kết Nghĩa, ừm, thật thông thường.
Vệ Tây nghe thấy hắn kêu đói liền giơ tay ném qua một túi đồ, người cao lớn kia liền mở túi bắt đầu ăn.
Làm đồ đệ lại đào ăn từ miệng sư phụ Thao Thiết, người này thật sự là uổng phí một thân bắp thịt, nhìn lại thì nào có phổ thông, rõ ràng là không….
Bạch Hổ đang nghĩ ngợi thì cửa văn phòng bị gõ, ngay sau đó ma la thực khinh bỉ hắn cùng mọi người ở bên ngoài khi nãy thò đầu vào, mở miệng kêu: “Bệ hạ, ngài cần phải khởi giá quay về rồi a. Buổi tối chúng ta có một buổi hội nghị với lãnh đạo nhân loại về khu mỏ mới, kế hoạch mở mang du dịch ở thành mới ngài nhắc tới trước đó cũng cần chính thức nói với bọn họ.”
Người cao lớn kia ồ một tiếng, ỉu xìu nói với Vệ Tây: “Sư phụ, con về đây.”
Vệ Tây: “Còn đói không? Mang thêm vài túi phì di vừa đi vừa ăn.”
Người nọ liền cao hứng, tiến tới hanh hanh tức tức làm nũng: “Sư phụ thật tốt, vậy con mang thêm hai túi.”
Dứt lời liền đặc biệt không có tiền đồ phấn khởi đi lấy đồ ăn.
Bạch Hổ: “….”
Bạch Hổ nhịn không được trước khi hắn rời đi gọi lại, há miệng: “….bệ….mi là ma vương…. Atula giới?”
Người cao lớn kia kéo cửa cạch một tiếng, mở miệng: “Mi không biết à?”
Bạch Hổ: “…”
Sau khi Đoàn Kết Nghĩa đi rồi.
Vệ Tây đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi Bạch Hổ: “Đúng rồi, mới vừa nãy mi nói muốn tìm việc làm đúng không?”
Không khoa trương chút nào, Bạch Hổ bị chỉ đích danh nháy mắt run lập cập.
Con Thao Thiết này… con Thao Thiết này…. căn bản không phải một con thao thiết thông thường….
Nó là một con Thao Thiết thống lĩnh lục đạo.
Bạch Hổ gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy đúng vậy.”
Thái Thương Tông còn không ít việc làm, con Bạch Hổ này nói chuyện rất êm tai, Vệ Tây rất thích, vì vậy suy tư xem nên an bài đối phương vào đâu thì thích hợp.
Lúc này chợt nghe đối phương dùng âm thanh hùng hậu mở miệng, giọng điệu khách khí tới mức gần như ôn nhu: “Vệ chương môn thật sự quản lý tông môn cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.”
Vệ Tây: “?”
Bạch Hổ ý thức được vừa nãy mình nói không ít lời đắc tội đối phương, vừa nghĩ tới mình vừa tỉnh lại đã đắc tội trên dưới lục đạo, cả con hổ liền không tốt, vì thế bắt đầu nịnh nọt: “Hơn nữa còn có thể chế ngự một con Hỗn Độn, cũng là nghĩa cử thiên hạ hiếm thấy.”
Vệ Tây: “?”
Thấy vẻ mặt Vệ Tây vẫn còn nghi hoặc, Bạch Hổ chỉ có thể cắn răng tung ra sát chiêu chỉ nai nói ngựa: “Mới nãy là ta quá nhỏ mọn, Thiên Lộc thần cùng các vị tiên tôn nói không sai, ngài phải là một con thụy thú mới đúng.”
Vệ Tây: “= = “
Bạch Hổ có chút cứng ngắc, bởi vì biểu tình Vệ Tây đột nhiên biến thành lạnh lùng.
Trời ạ, quả nhiên hung thú thù rất dai!
Vệ Tây lạnh lùng vứt bỏ ý nghĩ để đối phương nhậm chức ở tông môn: “Oh, mi muốn tìm việc làm đúng không? Vậy tới vườn thú đi, vườn thú Sâm Lâm vừa vặn không có Bạch lão hổ.”
Thần thú không có mắt như vậy vẫn là giới thiệu tới nơi mình không nhìn thấy đi, nói chuyện thực mệt tâm.
***
Vệ Tây mới vừa đuổi con hổ xui xẻo không biết nói chuyện kia đi không bao lâu thì chuyện tốt đã tới.
Cổ phiếu Thái Thương Tông rốt cuộc trải qua một phen sầu bạc tóc của nhóm lãnh đạo đúng hạn ra mắt.
Hỉ sự tốt như vậy tự nhiên phải mời tất cả bạn bè quen biết tới tham dự, vì thế Vệ Tây vừa đảm nhiệm chức vụ hội trưởng đạo hiệp đế đô liền thực có trách nhiệm thông báo cho tất cả đồng hành.
Các vị đạo trưởng bản xứ cùng vùng khác nhận được điện thoại đều có ưu tư thế này: “…”
Các vị đạo trưởng ngơ ngác: “Không phải, Vệ, Vệ chưởng môn, Vệ hội trưởng…. vì cái gì Thái Thương Tông lại muốn lên sàn chứng khoán?”
Làm đạo quan phong kiến mê tín cũng cần phải chào bán chứng khoán sao?
Vệ Tây: “Ta cũng không biết.”
Dù sao thì Đoàn Kết Nghĩa nói công ty nhân gian đạt tới quy mô nhất định thì phải chào bán chứng khoán, đó là một loại chứng minh tông môn thành công.
Còn chuyện đạo quan có cần làm như vậy hay không thì cậu không rõ, cao hứng là được rồi.
Các vị đạo trưởng nhận được đáp án tiếp tục: “…”
Một nhà Vệ Thiên Di được mời tới hội trường cũng tương tự: “…”
Nhóm thụy thú Ninh Thiên cực kỳ mê mang, Hạ Thủ Nhân thậm chí nhịn không được hỏi: “Ta rốt cuộc tạo nghiệt gì a…”
Đạo hữu đạo hiệp các vùng khác không khỏi nhìn các vị đạo trưởng đế đô bản xứ: “Cái này…. hẳn là đạo quan đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa tới nay chào bán chứng khoán đi, các vị đạo hữu đế đô làm việc quả nhiên không giống bình thường.”
Đạo trưởng đế đô: “…”
Chúng ta không có, chúng ta không phải, mấy người lại nói càn.
Sàn giao dịch chứng khoán xuất hiện một nhóm lớn khách quý mặc đạo bào, hình ảnh này quả thực làm người ta chú ý, nhóm phóng viên vác máy chụp hình không ngừng, đông đảo bạn mạng xem truyền hình trực tiếp cũng đầy chấm hỏi.
[Chờ đã, Thái Thương Tông cũng chào bán chứng khoán á?]
[Kia, rốt cuộc nghiệp vụ chủ chốt của doanh nghiệp bọn họ là gì?]
[2333333 theo tôi biết, lĩnh vực sớm nhất là nhà ma cùng sở trinh thám, sau đó mở rộng sang y dược, thành quả khá kinh người, vị trâu bò nhất trong sở bọn họ đã cầm rất nhiều bản quyền sáng chế, phỏng chừng đã phù hợp với điều kiện lên sàn chứng khoán.]
[Chờ chút, weibo Thái Thương Tông lại đang mở rút số tặng bùa rồi, bọn họ vẫn đang làm phong kiến mê tín a!]
[Hơn nữa nội dung trên trang chủ tuyên truyền nhà bọn họ vẫn là thu nhận đồ đệ xem phong thủy a!]
[Vì sao không bị ban ngành liên quan 404 chứ? Thực mê hoặc mà.]
[Chờ chút, cho nên nhà bọn họ lên sàn hẳn là muốn trở thành đạo quan quy mô lớn nhất nước ta đi?]
[Quản làm gì! Nếu đã lên sàn rồi thì chính là mê tín hợp pháp! Lạy thiên tôn!]
[Lạy thiên tôn!]
Những người bình thường ở sở chứng khoán vui sướng, các vị đạo trưởng thì sầu thảm.
Rõ ràng sớm đã mở máy sưởi nhưng sao cứ cảm thấy lành lạnh ấy nhỉ….
Xung quanh có không ít phóng viên nghi hoặc hỏi đồng bạn: “Hôm nay máy sưởi của sở chứng khoán hỏng rồi à?”
Các vị đạo trưởng: “…”
Mấy người này không dán bùa khai nhãn nên không biết tình huống bên người mình.
***
Vô số âm hồn hưng phấn bay lượn tán loạn khắp sở chứng khoán, có con nhảy cẩng lên đu đèn trần, có con quấn mình quanh cái chiêng ca tụng, thậm chí còn biến bản thân thành một mảnh dẹp dẹp mà dính vào mặt chiêng.
Khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc nhân loại bình thường không nghe thấy (có con khóc thật, tỷ như chú Thân)—-
“Ô ô ô… Thài Thương Tông vạn tuế! Thái Thương Tông phát đạt!”
Một đống thần tiên yêu tinh chen lẫn trong đám người cùng vỗ tay.
Vệ Tây gõ chiêng xong thì đi xuống, kỳ thực trừ bỏ đói ra thì không có cảm giác gì khác, hóa ra cái này chính là phát đạt sao?
Cậu vẫn không hiểu quy tắc nhân gian lắm, bất quá dù sao cũng là chuyện đáng ăn mừng, Vệ Tây suy nghĩ một chút liền nắm tay Khuyết Nhi nhà mình hỏi: “Khuyết Nhi, bằng không chúng ta tổ chức vui chơi tập thể cho nhân viên tông môn lần nữa đi? Giống như lần năm năm trước ở đế đô ấy.”
Sóc Tông mở túi phì di cho Vệ Tây ăn, đối với chuyện này hiển nhiên không có ý kiến, Đoàn Kết Nghĩa thì hưng phấn tới mặt đỏ bừng—–
“Hoạt động tập thể? Sư phụ, bây giờ chúng ta có tiền rồi, dĩ nhiên phải đi a, bằng không trực tiếp ra nước ngoài chơi đi!”
Sóc Tông: “…”
Sóc Tông vẫn thực bình tĩnh, dù sao bây giờ quan hệ của anh cùng Đoàn Kết Nghĩa đã trở thành trưởng bối cùng vãn bối.
Vãn bối ra chủ ý tồi, nên bao dung vẫn phải bao dung.
Vệ Tây: “Được!”
Cậu cũng chưa từng đi nước ngoài a!
***
Sau đó, Vệ Tây kéo Khuyết Nhi nhà mình trở về công ty thống kê danh sách công nhân viên, năm năm trôi qua, Thái Thương Tông đã từ xí nghiệp nhỏ quy mô trung một ngàn nhân viên thành công chuyển thành—- công ty lớn hai chục ngàn nhân viên!
90% là các loại âm hồn.
Phần còn lại, ngoại trừ ông chủ lớn thì có Atula giới, thiên giới cùng nhóm yêu tinh.
À đúng rồi, còn nhóm thụy thú Ninh Thiên nữa, cũng có thể coi là một nửa người nhà.
Tóm lại là một nhân loại cũng không có.
Một ty như vậy cư nhiên có thể thông qua khảo sát sàn chứng khoán, nhóm lãnh đạo đế đô phỏng chừng đã mang mạng ra đánh cược.
Thế nhưng ông chủ lớn lại không hề hay biết nỗi khổ nhân gian, cứ vậy hào phóng quyết định ra ngoài chơi.
Đồng thời bỏ sót hai nhân viên không chịu hăng hái tranh đua.
***
Vườn thú Sâm Lâm đế đô, Bạch Hổ cùng Thanh Long chưa thể hóa hình yên lặng ngồi đối diện.
Thanh Long: “Bọn họ qua Mỹ quốc chơi rồi.”
Bạch Hổ: “Ta biết.”
Thanh Long: “Mi tới Mỹ quốc bao giờ chưa?”
Bạch Hổ: “Chưa, còn mi?”
Thanh Long: “Chưa.”
Bạch Hổ: “Vì sao hai chúng ta lại bị bỏ lại chứ?”
Thanh Long: “Ta làm sao biết.”
Bạch Hổ: “Ta đáng ra phải nói hắn là thụy thú sớm hơn, nếu nói sớm thì Vệ chưởng môn khẳng định sẽ không thù dai như vậy rồi.”
Thanh Long: “EQ của ông cao thật đấy.”
Bạch Hổ: “Ta làm thần thú sớm hơn ông mấy ngàn năm, ông còn phải học nhiều.”
Thanh Long: “Oh oh.”
Vườn thú về đêm sẽ rất vắng vẻ, Thanh Long cùng Bạch Hổ cũng thừa dịp không có du khách mới ra ngoài ngắm trăng, thế nhưng hôm nay khá bất ngờ là trễ vậy rồi mà xa xa vẫn truyền tới tiếng ồn ào náo động không nhỏ.
“A a a a a —- Chu Dã a!”
Thanh Long cùng Bạch Hổ bị dọa giật mình, nghiêng đầu nhìn qua thì mở mờ ảo ảo nhìn thấy ở khu triển lãm tây loan (lợn Peccary Gran Chaco) tụ tập một đám người.
Bạch Hổ mới vừa tới vườn thú, mặc dù cả người một thân lông dài trắng tinh không chút tỳ vết mà nhanh chóng trở thành ngôi sao nhân khí mới ở vườn thú, thế nhưng chuyện trong vườn vẫn biết quá ít: “Chuyện gì vậy?”
Thanh Long lộ ra giọng điệu từng trải: “Không cần để ý tới nó, người trẻ tuổi kia cứ cách năm ba ngày lại tới một lần, mỗi lần hắn tới người hâm mộ cũng tới theo, thói quen thì tốt rồi. Con tây loan kia xấu muốn chết, ngày ngày chỉ biết nằm đó ăn cỏ, kết quả gắng gượng bị đám người kia nâng đỏ.”
***
Khu tây loan chói mắt hệt như hiện trường thảm đỏ.
Nam nhân anh tuấn trẻ tuổi có làn da hơi ngăm đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cả người toát ra hương vị dã tính cương ngạnh.
Người nam cương ngạnh này.
Giờ phút này đang.
Nằm trên lan can.
Nhìn một con heo rừng.
Cặp mắt hắn thâm thúy, mi mục ẩn tình, ngay cả lúc đối mặt với bạn diễn khi đóng phim cũng không nhu hòa tới vậy.
Tây loan trong khu triển lãm thấy hắn thì không ăn cỏ nữa, khịt khịt nhích tới gần, dùng cái mũi nhỏ cọ tay hắn.
Nam nhân trẻ tuổi vươn tay lấy lòng vuốt ve gò má cùng phần lông mịn ở cổ tây loan, nháy mắt giống như cởi bỏ lớp áo giáp trên người, cả người cũng tràn đầy sức sống.
Hắn mở miệng nhỏ giọng nói gì đó với tây loan.
Tây loan cũng nhỏ giọng hừ hừ đáp lại.
Một màn này làm nhóm người ái mộ cảm động tới nước mắt giàn giụa.
“A a a a!!! Chu Dã của chúng ta thực sự quá có ái tâm a a a a!”
“Bà xem ánh mắt anh ấy kìa! Ôn nhu biết bao nhiêu a! Giống như đang nhìn tình nhân vậy!”
“Bà xem động tác của anh ấy kìa, cẩn thận biết bao nhiêu! Giống như đang xoa đầu tình nhân vậy!”
Nửa tiếng sau, nam nhân anh tuấn kia liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lưu luyến không rời rời khỏi khu triển lãm trở về, cả người giống như gặt hái được tân sinh mệnh vậy.
Người ái mộ lập tức lên mạng đốp chát lại nhà đối địch, gần nhất có một tài nguyên, hai nhà sục sôi ngất trời, đối phương nói cá tính Chu Dã bình thường rất lạnh lùng.
Nhóm người ái mộ nóng nảy post hình mắng to: “Lạnh lạnh cái cù lôi này! Chu Dã nhà bọn tôi hàng năm đều quyên tiền cho khu tây loan vượn thú Sâm Lâm, nhìn ánh mắt anh ấy nhìn con tây loan kia đi, trên thế giới này không có ai nhiệt tình với động vật nhỏ hơn anh ấy!”
Đối phương nói Chu dã thật thật giả giả có một chân với nữ minh tinh.
Người ái mộ cười lạnh: “Cái rắm! Chu Bảo nhà bọn tôi là nghệ sĩ làm fan an tâm nhất trong giới! Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi nhất định sẽ chạy tới khu tây loan ngắm heo rừng. Ảnh lấy đâu ra thời gian nói chuyện yêu đương chứ? Chúng tôi cực kỳ cực kỳ an tâm a!”
***
Thần thượng làm người ái mộ cực kỳ an tâm kia vừa bước lên xe liền khóc, anh anh rơi lệ, được chuột hoang tinh ôm lấy an ủi: “Sao rồi Trư ca?”
Heo rừng tinh khóc nghẹn ngào: “Hôm nay nàng ấy! Khen ta a! Nói ta nói khẩu ngữ rất chuẩn!”
Heo rừng tinh: “Ta thực vui!”
Heo rừng tinh: “Là cảm giác yêu a!”
***
Hôm nay sân bay thủ đô, là lạ.
Rất lạnh.
Thực sự rất kỳ quái, rõ ràng đã mở hệ thống sưởi.
Nhóm lữ khách than vãn kéo áo che kín người, hồn nhiên không hay biết có hơn mười ngàn âm hồn lãng đãng lướt ngang qua bên cạnh mình.
Nhân viên Thái Thương Tông lúc này đại khái hiểu được cảm giác “vào công ty người có tiền là dạng thể nghiệm gì”.
Mọi người đều cực kỳ hưng phấn, dù sao cũng là xuất ngoại a!
Hạ Thủ Nhân cùng nhóm thụy thú có thể coi là nửa nhân viên Thái Thương Tông nên may mắn nhận được lời mời, vì thế lúc qua cổng kiểm tra an ninh, Tất Phương liền nhịn không được kéo ống tay áo Hạ Thủ Nhân: “Chúng ta thật sự không quản sao?”
Hạ Thủ Nhân định thần nhìn lại, nhóm nhân viên Thái Thương Tông đang phấn khởi lướt qua cổng an ninh, thông qua bầu không khí đó cảm nhận được ý tưởng—- kỳ nghỉ phép bắt đầu rồi a!
Hạ Thủ Nhân yên lặng một trận, nhịn không được xúc động: “Này cũng quá tiết kiệm đi, hơn mười ngàn nhân viên không cần làm Visa thông hành….”
Nhóm thụy thú hiếm khi khoan dung một phen, dù sao thì nhân viên trẻ tuổi không nói, nhóm lớn tuổi kỳ thật ngay cả máy bay là gì có lẽ cũng không biết.
Lần đầu tiên đi, khó tránh có chút kích động.
Sân bay hôm nay cũng xảy ra một chuyện làm người ra tò mò bàn tán.
Có một vị hào phú bao cả một chiếc máy bay chở hành khách.
Là cả một chiếc chứ không phải một khoang, cũng không phải máy bay chở khách loại nhỏ, càng không phải chuyến bay quốc nội.
Tất cả nhân tố này gộp chung vào một chỗ khẳng định phải chi một khoản tiền không nhỏ.
Số tiền này muốn thuê máy bay riêng cũng đủ, tại sao lại phải thuê máy bay chở khách? Nhóm hậu cần mặt đất sân bay cũng thực khó hiểu, bất quá nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể kết luận là người có tiền thích chơi ngông vậy thôi.
Máy bay là Đoàn Kết Nghĩa đặt, thế nhưng thực tế một chiếc máy bay lớn như vậy muốn nhét hơn mười ngàn âm hồn cũng thực khực khổ.
Nhóm tiếp viên hàng không thực vui vẻ vì chuyến bay không có bao nhiêu hành khách hẳn sẽ rất ung dung, ngay lúc này liền cảm thấy âm phong không ngừng thổi tới, Đoàn Kết Nghĩa thấy vậy thì đặc biệt đưa thảm cho đối phương.
Tiếp viên đón nhận ý tốt của Đoàn Kết Nghĩa, thực cảm động: “Tiên sinh, ngài thật thân sĩ.”
Đoàn Kết Nghĩa khoát tay: “Nào có nào có, chủ yếu là sợ nhân viên chúng tôi đông lạnh cô thôi.”
Tiếp viên: “?”
Phía trước, nhóm nhân viên Thái Thương Tông tung tăng chen chúc vào máy bay, chen lấn tầm nửa giờ rốt cuộc cũng vào hết.
Hạ Thủ Nhân che mặt.
Quá thảm.
Nhóm nhân viên chất chồng lên nhau, thậm chí còn bò vào trên khoang để hành lý.
Thế nhưng tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngay cả ông cụ bà cụ đã mấy trăm tuổi cũng vui vẻ hệt như con nít, cuộn mình như quả bóng lăn lăn trong khoang máy bay, càng nhiều hơn là chen chúc tới bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Vệ Tây mặc dù là một con Thao Thiết rất keo kiệt nhưng không phải một ông chủ nghiêm khắc, quay đầu liếc nhìn một cái, thực không đành lòng: “Khuyết Nhi, chúng ta hơi quá tải đi?”
Tiếp viên rót nước cho cậu mỉm cười: “Tiên sinh, ngài thật biết nói đùa, mọi người bao cả chiếc máy bay nhưng chỉ lên có hai mươi người, sao có thể quá tải chứ.”
Sóc Tông: “…”
Hai mươi mấy, rõ ràng là hơn mười ngàn, kỳ thật không sai biệt lắm cỡ hai chục ngàn. Hai chục ngàn hành khách trên một chiếc máy bay….
Sóc Tông an ủi Vệ Tây: “Tàm tạm.”
Hạ Thủ Nhân: “…”
Lão súc sinh này dạy toàn thứ vớ vẩn, này không phải vớ vẩn, này con mẹ nó là sắp nổ tới nơi rồi, nếu không phải âm hồn mà đổi thành người thật thì máy bay không nổ muốn hắn làm gì cũng được.
Vệ Tây cũng có chút hoài nghi, quay đầu nhìn nhóm nhân viên vui vẻ chen chúc, mày nhịn không được nhíu lại: “Có thật không?”
Sóc Tông thở dài, vì Vệ Tây chủ động cảm thụ cảm giác của người khác mà nội tâm phức tạp, một hồi lâu sau thì đưa tay vỗ đầu cậu: “Yên tâm đi, cho dù chất chồng lên nhau, bọn họ cũng không có cảm giác.”
Quả nhiên, máy bay trượt trên đường băng rồi vững vàng cất cánh, nhóm nhân viên từ đầu đến cuối vẫn không ngừng hi hi ha ha đùa giỡn.
Còn không thắt dây an toàn.
Âm hồn hẳn sẽ không say máy bay, Vệ Tây cũng nhanh chóng cảm nhận được cảm giác ngột ngạt khó chịu, lần trước ngồi máy bay cũng như vậy, quả nhiên lần này đổi thành thân thể của mình mình cũng không có gì cải thiện.
Không khí ấm áp trong khoang máy bay làm cậu khó có cảm giác thoải mái, Vệ Tây quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là bầu trời lóng lánh sáng chói.
Ngón tay Vệ Tây chạm vào mặt kính, ánh mắt nhìn về phía xa hơn, một vòng trăng khuyết ẩn trong ánh hoàng hôn.
Thật sự là cảnh sắc nhân gian tuyệt đẹp.
Cậu rụt tay lại, buồn ngủ dựa vào cánh tay đồ đệ, đột nhiên phần tóc trước trán bị gạt qua, gương mặt bị nhéo nhẹ một cái.
Vệ Tây mở mắt ra nhìn Khuyết Nhi nhà mình.
Sóc Tông nhìn thẳng vào mắt cậu, mở miệng không phát ra âm thanh bảo cậu cởi dây an toàn đi theo mình.
Hành khách quá ít, nhóm tiếp viên cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, Vệ Tây nắm tay Khuyết Nhi nhà mình rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng tới phía đầu khoang.
Tiếp viên đang nghỉ ngơi mơ hồ nhìn thấy bóng người đi tới, ngẩn người mở mắt ra nhìn thì chỉ thấy rèm vải khẽ đung đưa.
Không có người nào ở đó.
Tiếp viên ngẩn người, sau đó liền quên đi cảnh mình vừa thấy.
Là nhìn nhầm rồi đi?
***
Trong khoang máy bay, nhân viên Thái Thương Tông chợt phát hiện ra kỳ cảnh, gào to nhào tới bên cửa sổ, hướng bên ngoài kêu la ầm ĩ—–
“Chưởng môn!”
“Lão đại!”
Nhân loại không nghe thấy tiếng bọn họ nhưng nhóm thụy thú ngồi ở phía trước lại nghe thấy, Hạ Thủ Nhân mê hoặc đảo mắt nhìn một cái, nhất thời vô số đường hắc tuyền trượt xuống.
Trong ánh hoàng hôn loạng choạng tối ngoài cửa sổ, một bóng dáng kim sắc lúc cao lúc thấp chuyển động sát bên cạnh máy bay.
Trên đỉnh đầu vệt kim sắc kia ngồi một con tiểu thao thiết.
Tiểu thao thiết nghiêng đầu nhìn ngó khắp nơi, thấy Hạ Thủ Nhân thì còn đặc biệt chú ý vài lần.
Hạ Thủ Nhân khó tin chống lại ánh mắt nó.
Đây là Vệ Tây đi? Không sai đi? Còn cái thứ bên dưới còn cần phải nói sao?
Máy bay hảo hảo không chịu ngồi, hai người bọn họ lại chạy ra ngoài tự mình bay!
Hạ Thủ Nhân xúc động: “Hai người này có phải bị bệnh không a?”
Bên cạnh truyền tới tiếng cảm khái của Trọng Minh: “Xem dáng vẻ lão xử nam nhà ông kìa, cái này gọi là tình yêu a, ông có hiểu không a?”
Hạ Thủ Nhân: “…”
Trọng Minh: “Đúng rồi, tôi nghe Thất Phương nói ông muốn cùng Thanh Ngưu có một nụ hôn nóng bỏng, hôn chưa?”
Hạ Thủ Nhân: “….tui có chuyện muốn hỏi bà.”
Trọng Minh: “Gì?”
Hạ Thủ Nhân: “Hôm nay là ngày chết của Tất Phương à?”
Trọng Minh: “….”
***
Ngoài cửa sổ, Vệ Tây thở phào một hơi trong làn gió lạnh, lập tức lên tinh thần!
Không giống như trong khoang máy bay, bầu trời bên ngoài có dạng nửa vòng tròn, nhìn không thấy điềm cuối. Trong màn trời xanh đen là một dòng ngân hà sáng chói, từng tiên từng viên chính là một cố sự tinh túc khác nhau.
Có thể cũng có cố sự của thiên đạo đi? Thế gian vạn vật, nhất hoa nhất mộc, nhiều biến cố bể dâu như vậy, cho dù là một viên đá cũng có cố sự của riêng mình đi?
Vệ Tây nắm lớp vảy kim hồng dưới thân, cúi đầu hô to bên tai cự thú: “Khuyết Nhi, đau không?”
Trong tiếng gió gào thét, cậu nghe thấy tiếng cười.
“Vệ Tây.” Cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp bình ổn của đồ đệ, giống như hoàn toàn không bị gió ảnh hưởng chui vào trong tai: “Lần trước đi máy bay em nói cảm giác ở trên trời hẳn là có gió, rất rộng rãi, có thể chạm vào mây, là thế này phải không?”
Vệ Tây ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhớ ra mình quả thực có nói lời này. (chương 81)
Đối phương đột nhiên bay thấp xuống, Vệ Tây kinh ngạc giật mình, ngay sau đó mới ý thức được đối phương mang theo mình bay về phía một đám mây.
Cảm giác chạm vào mây rất đặc biệt, ẩm ướt, lành lành, tựa như tồn tại cũng tựa như không, đập vào mặt rồi nhanh chóng lướt qua bên người.
Vệ Tây ở trong đám mây nhịn không được bật cười: “Chính là cảm giác này!
Khuyết Nhi của cậu cũng cười, tiếng cười trầm thấp lẫn vào tiếng cười của cậu, một đường hòa vào tiếng gió.
Khoảnh khắc đó Vệ Tây chợt nhớ tới một câu trong một quyển sách mình từng thấy qua—-
“Khi bạn cảm giác mình chui vào một đám mây không thể nắm bắt được thì tức là bạn đã chui vào tình yêu.”
***
Bên ngoài quốc cảnh, máy bay bay ngang qua rất nhiều quốc gia, hệ thống ra đa cũng điên cuồng loạn động.
Cái thứ thật lớn bay gần máy bay là cái thứ gì vậy a?!
***
Đoàn lãnh đạo đế đô tiễn Thái Thương Tông lên đường xuất ngoại bình tĩnh chui vào trong xe, đối mặt với nhau, thở phào.
Rốt cuộc có thể nhàn nhã hai ngày rồi.
Tiếp theo phỏng chừng phải đối mặt với nghi hoặc của rất nhiều quốc gia.
Sau đó phải ẩn sâu.
.END.
[cáo 4.2.2019 ~ 20.6.2020]
[cáo] 然后深藏功与名.câu cuối hơi khó hiểu một chút =))) cáo k rõ tác giả có ý gì. Còn về vấn đề xưng hô thì có chút loạn, lúc ta lúc tôi, cáo biết nó loạn nhưng cũng đành chịu =))) quan hệ quá hỗn loạn, xét về vấn đề tuổi tác thì anh công của chúng ta – thần thú tì hưu Sóc Tông, thụ là hung thú thao thiết, theo mô tả của tác giả, lúc trăm năm trước thụ chui vào động phủ của công ăn trộm thức ăn bị anh gọi là tiểu thao thiết nên có thể xác định là thụ nhỏ hơn công, vì thế cáo luôn để công gọi thụ = em. Còn trong mắt thụ, anh công là đồ nhi Khuyết Nhi của mình nên cáo cho thụ xưng ta- con kiểu sư đồ. Sóc Tông vs Ba Tuần có thể ngang hàng vs nhau, nhưng anh xuất hiện trước mặt Kết Nghĩa với thân phận sư đệ Khuyết Nhi, nên cáo để Sóc Tông gọi Kết Nghĩa là anh. Nói chung là mn tạm hiểu như vậy đi =))))