131.
MUỐN CHẤM DỨT CHIẾN TRANH LẠNH
Điện thoại ngắt bụp, mắt Ngải Ái nhòe đi, sau đó bật khóc. Nhiều năm nay cô coi Thang Tiểu Y là người thân duy nhất, giờ biết cô ấy vẫn khỏe mạnh tảng đá đè nặng trong lòng liền được dỡ bỏ, mảng tối tăm cũng dần biến mất.
Cô cầm điện thoại bấm danh bạ, vẫn chỉ lưu mỗi một số của Mộc Duệ Thần, do dự không dám bấm vào.
Rất muốn hỏi anh tại sao chuyện gì cũng chuẩn bị rất tốt nhưng lại chẳng hề nói với cô. Cô rất muốn biết có phải vì việc cô thờ ơ hờ hững với anh nên anh mới bảo Thang Tiểu Y gọi điện cho cô…
Trong ngực loạn xì ngầu một lúc, quyết định đặt điện thoại xuống, giống như một con đà điều vùi mặt vào ghế nệm lẩm bẩm:
“Nếu ngày mai… cậu ta về… Mình sẽ hỏi… Và cũng nói lời xin lỗi…”
*************
Phòng họp công ty M
“Cậu chủ, những cô gái được chủ tịch đưa đến đã tới New York”.
Trong căn phòng trống, Mộc Giản đứng phía sau Mộc Duệ Thần cung kính báo cáo:
“Cậu chủ có muốn đưa người tới biệt thự không?”
Buông tập tài liệu trong tay ra, Mộc Duệ Thần ngước mắt lên, trong đôi mắt sâu thẳm là vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Đưa tới nơi khác, ngày mai tiễn họ về”.
“Nhưng thưa cậu chủ…”. Mộc Giản đứng sau lo lắng. “Lần này xem ra chủ tịch khá cứng rắn, e rằng không thể cãi lại”.
Mộc Duệ Thần ngả người ra ghế, suy tư một lúc rồi nói:
“Trước hết đừng đưa những người đó tới gần biệt thự. Tôi không muốn gặp họ”.
“Vâng, thưa cậu chủ”. Mộc Giản trả lời, miệng nở nụ cười. “Cậu chủ trái lại có tình cảm với Ngải tiểu thư. Tôi nghĩ có lẽ một ngày không xa Ngải tiểu thư cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của cậu chủ là thật lòng”.
“Thật lòng”. Mộc Duệ Thần lặp lại, giọng nói có hơi khó hiểu. “Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi, sao có thể gọi là thật lòng?”
“Vâng, lời cậu chủ nói rất đúng”.
Mộc Giản gật đầu, cất bước định quay người đi ra ngoài.
“Chú Giản”. Mộc Duệ Thần đột ngột gọi, mày hơi hếch lên. “Chú Giản càng ngày càng đãng trí. Chú đã quên việc quan trọng cần phải báo cáo với tôi”.
Mộc Giản giật mình nhớ ra.
“Tôi hồ đồ quá!”
Ông lấy từ trong túi áo ra một danh mục đưa ra trước mặt Mộc Duệ Thần:
“Đúng như mệnh lệnh của cậu chủ, Ngải tiểu thư đã ăn hết bữa tối”.
Mộc Duệ Thần cong môi mỉm cười, nụ cười duy nhất trong ngày. “Ừm!”
Mộc Giản nghĩ bụng: “Vẻ mặt này của cậu chủ có thể nói là cậu chủ đang rất thấp thỏm vì Ngải tiểu thư! Vậy chẳng phải cậu thật lòng thích Ngải tiểu thư sao?
“Đừng hiểu lầm!”. Dường như Mộc Duệ Thần biết Mộc Giản đang nghĩ gì. Anh đứng dậy, hiên ngang đi tới cạnh cửa sổ rồi nhìn bầu trời sáng sớm trắng xám thản nhiên nói:
“Tôi quan tâm tới việc này chỉ vì muốn cô ấy sinh cho tôi một đứa con”.
Mộc Giản nhìn lưng Mộc Duệ Thần có cảm giác luồng không khí đầy áp lực đang lan khắp phòng, không thể không cảm thấy đây quả nhiên là cá tính người thừa kế duy nhất của Mộc thị – Mộc Duệ Thần.
Sinh ra trong một dòng họ lẫy lừng, phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề với những sứ mệnh không thể biết trước.
Hy vọng rằng sau này Ngải tiểu thư sẽ không hận cậu chủ.
“Chú Giản, hình như trong biệt thự nhiều ngày nay có vị khách không mời mà đến”.
Mộc Duệ Thần không quay đầu lại lẳng lặng nhắc nhở:
“Chú giản và con gái chắc cũng nhiều năm rồi không gặp phải không”.
“Không có sự cho phép của cậu chủ đã tự tiện vào sống trong biệt thự nhưng do Mộc Lị Vi được chủ tịch phái tới để làm nhiệm vụ. Tôi đoán chắc chắn có liên quan tới việc nhóm bán thành phẩm có khả năng mang thai hay không…” [Đập bàn… Cuối cùng thì mình cũng đã hiểu. Các nàng mà lão chủ tịch của Tập đoàn Mộc Thị đưa tới để xxx với Mộc Duệ Thần là từ trung tâm nghiên cứu của cái lão gàn dở đó với 50% sẽ sinh ra các nhóc có dòng máu của Mộc Duệ Thần. Lão muốn con cháu mình đều phải có dòng máu hiếm của dòng họ từ bao đời… Hum bữa edit bị sai là gái bao… Mình sẽ sửa lại…]
“Ừm”. Mộc Duệ Thần giơ tay lên. “Cứ như vậy đi!”
Mộc Giản không nói gì nữa quay người đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi tòa nhà, bước chân đi vào lối đi dành cho người đi bộ trên đường phố. Ngẩng đầu nhìn bầu trời màu trắng xám, trong lòng Mộc Giản không biết vui mừng đi về phía bình minh hay buồn bã chờ đợi đêm tối kết thúc…
Chỉ biết rằng dòng họ Mộc tồn tại hàng trăm năm hiện tại đang trong tình trạng hỗn loạn không cách hóa giải.
*************
“Chú Giản”. Lúc dùng bữa trưa, Ngải Ái cắn chiếc đũa vu vơ hỏi: “Hôm nay Mộc Duệ Thần cũng không về ạ?”
Mộc Giản ngước mắt lên:
“Đúng vậy, thưa tiểu thư. Hôm nay cậu chủ phải chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị, sau đó bay đến Calofornia để thị sát, tới chiều cậu chủ sẽ trở về công ty để giải giám sát kế hoạch marketing và theo dõi các báo cáo trong ngày…”
Ngải Ái lắng nghe mà đầu óc mù tịt, chỉ biết gật gật đầu:
“À!”
“Nhưng nếu Ngải tiểu thư muốn cậu chủ về, tôi nghĩ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại…”
“Ai mong cậu ta về chứ!”
Ngải Ái hoảng hốt cắt ngang lời Mộc Giản, cầm bát canh gà lên uống lấy uống để rồi vội vàng buông bát đũa chạy lên cầu thang.
“Cậu ta không về cháu càng vui. Do cháu sợ cậu ta về nên cháu mới hỏi như vậy. Chú Giản, chú không được nghĩ gì đấy! Cháu, cháu về phòng đây!”
“Tôi không nghĩ gì đâu, thưa Ngải tiểu thư”.
Mộc Giản nén cười nhìn Ngải Ái:
“Xin lỗi vì đã nhắc nhở Ngải tiểu thư, phòng tiểu thư ở hướng khác, phòng cô đang vào là phòng dành cho khách…”
“Phòng dành cho khách ạ! A! Cháu đang muốn vào trong đó xem qua một chút!”
Cô chạy vào trong phòng rồi đóng cửa lại, vỗ ngực thở phù một cái. Đúng là kỳ quái. Vừa nhắc tới Mộc Duệ Thần tim liền đập loạn xạ cả lên, nói năng linh ta linh tinh. Cô chắc mẩm mình bị bệnh rồi.
“Ồ, Ngải tiểu thư đấy à?”
Giọng Mộc Lị Vi vang vang khiến Ngải Ái phải quay sang nhìn vào trong phòng, thấy Mộc Lị Vi đang ngồi trên ghế đọc một quyển sách dày cộm.
“Là bác sĩ Mộc à!”. Gặp gỡ qua vài lần, Ngải Ái không hề muốn ở chung một phòng với cô ta nên mắc cỡ đứng gãi đầu ở cửa. “Nhiều phòng quá nên tôi đi nhầm. Tôi ra ngoài đây, không làm phiền chị nữa. Ngại ghê!”
“Không sao!”
Mộc Lị Vi nhún vai, quan tâm nói:
“Thuốc tôi đưa Ngải tiểu thư lần trước cô uống chưa?”
Ngải Ái gật đầu:
“Tôi nghĩ tôi khỏe rồi, vẫn phải uống thuốc nữa à?”
“Ừm!”. Mộc Lị Vi gập sáng, đứng dậy đi tới trước mặt cô, ánh mắt như đang xét xử. “Tôi phát hiện ra tiểu thư có nhóm máu cực kỳ hiếm đặc biệt hơn những người bình thường. Vì thế cô phải uống thuốc đó bảy ngày bảy đêm thì sức khỏe mới phục hồi hồi hoàn toàn, nhất định…”
Cô ta nắm lấy tay Ngải Ái, mắt sáng lên một cách khó hiểu. “Đừng quên nhé, Ngải tiểu thư!”
132.
CƠ HỘI HIẾM CÓ
Tuy cảm thấy ánh mắt Mộc Lị Vi rất quái đản, vừa khá phấn chấn và mong chờ, nhưng Ngải Ái nghĩ đơn giản, chắc đó là sự quan tâm của bác sĩ đối với bệnh nhân. Và cũng đúng là máu cô đặc biệt thật.
“Được thôi!”.
Ngải Ái đi rồi, Mộc Lị Vi nhìn cô từ phía sau, những ngón tay mảnh mai bắt đầu gõ nhẹ lên bàn như khiêu khích, miệng nở nụ cười đắc ý.
Chỉ cần bảy ngày thôi, đúng bảy ngày sau, cô đã có vốn tự có để đi tìm Mộc Duệ Thần đàm phán.
*************
Trong phòng, Ngải Ái ngồi trên thảm lòng rối bời. Hai tay nắm chặt điện thoại, nãy giờ cô đã nhìn chằm chằm vào dãy số kia cả tiếng đồng hồ. [Iphone đấy! Màu hồng… ^^]
Cô muốn năn nỉ Mộc Duệ Thần đưa cô về nước còn muốn nói với anh chỉ cần Thang Tiểu Y không sao, cô sẽ không nuôi lòng hận thù về chuyện năm năm trước.
Tuy nhiên, chiến tranh lạnh do cô bùng nổ trước, giờ chủ động giảng hòa thì thật là mất thể diện.
Ánh nắng chiều nóng nực, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng trán cô vẫn đổ mồ hôi chảy cả xuống mặt, ngay cả lòng bàn tay cũng bị ướt.
“Ring-Ring”
Điện thoại reng một giai điệu rồi tắt ngúm.
“A!”
Ngải Ái la to, nhảy dựng lên vỗ vào điện thoại
“Tắt nguồn mất rồi! Mày sao lại vô dụng thế này, nhát gan quá đi, sợ cái gì chứ! Chỉ gọi điện thôi mà! Sao lại không chịu gọi? Ôi, chắc mình điên mất…”
Mộc Giản bưng món điểm tâm vào phòng nhìn Ngải Ái cứ chỉ vào điện thoại mà mắng mỏ buồn cười đứng trước cửa lắc đầu.
“Ngải tiểu thư, đây là kem vani của cô!”
Ngải Ái nghe tiếng Mộc Giản, xấu hổ đỏ cả mặt. Chắc những người khác nhìn cô lúc này đều nghĩ cô bị khùng!
“À vâng, cảm ơn chú Giản”.
Cô cầm ly kính đặt lên bàn bắt đầu ngồi ăn.
Mộc Giản thay pin điện thoại rồi đưa cho Ngải Ái:
“Ngải tiểu thư, tốt rồi!”
“Cảm ơn chú Giản, cháu không cần dùng…”
Cô nghĩ ngợi, tốt nhất vẫn nên giữ điện thoại, nhét vào trong túi quần.
Ngải Ái tiếp tục ăn kem, liếc mắt nhìn Mộc Giản đi tới tủ quần áo của Mộc Duệ Thần lấy ra một bộ quần áo, gấp lại cẩn thận rồi đi tới đưa trước mặt Ngải Ái:
“Ngải tiểu thư, có việc này phiền tiểu thư giúp tôi”.
“Vâng!”. Cô gật đầu, miệng xúc một thìa kem lớn. “Cháu có thể làm được gì chú cứ nói đi ạ”.
“À…”. Chú Giản mỉm cười. “Cậu chủ quá bận nên hai ngày nay không về. Đây là quần áo để cậu chủ thay, phiền Ngải tiểu thư đưa tới công ty giùm tôi”.
“Hả? Sao lại là cháu?”
Ngải Ái thả cái muỗng xuống bàn, chỉ vào mặt mình, trong đầu xuất hiện hai chữ: “Cơ hội!”
“Dạ, dạ được!”. Cô nhận bộ quần áo đứng dậy, dọn dẹp qua loa. “Nếu là việc chú Giản nhờ, cháu sẽ đi, không phải cháu tự nguyện đi đâu đó!”
“Đúng thế, thưa Ngải tiểu thư!”
“À.., nhưng cháu không biết công ty của Mộc Duệ Thần ở đâu. Vả lại, cháu cũng không rành đường phố ở đây…”. An toàn xuống núi mới là vấn đề quan trọng.
“Sẽ có lái xe đưa tiểu thư đi, tiểu thư đừng lo lắng. Cô chắc chắn sẽ gặp được cậu chủ nên có gì muốn nói có thể nói với cậu chủ”.
Ngải Ái xấu hổ, quay mặt đi, rồi ôm quần áo chạy vù xuống cầu thang.
Chú Giản lúc nào cũng cười rạng rỡ, trông chú ấy cũng hiền lành và vô hại, thế mà lại biết hết mọi chuyện, âm thầm làm nhiều việc cho cô và Mộc Duệ Thần.
Lúc này, cô cảm thấy rất biết ơn chú Giản.
*************
Chạy xuống tầng dưới, sai đó vào trong xe ô tô, rồi xuống núi.
Một giờ sau, tòa nhà cao tầng của công ty M hiện ra trước mắt cô.
Ngải Ái bước xuống xe, nhìn dòng người vội vã qua lại, lòng thấy hơi bẽn lẽn. Nhìn tòa nhà đồ sộ với đông đảo nhân viên có thể thấy người đứng đầu công ty phải mất rất nhiều thời gian vào công sức, quan trọng nhất vẫn là phải có năng lực điều hành.
Không ngờ cậu ta mới mười tám tuổi mà có thể làm được nhiều điều mà người khác còn thấy khó khi đối mắt.
Ngải Ái bước chân vào sảnh, chạy nhanh vào trong thang máy căng thẳng bấm tầng trên cùng. Sau khi hít vào thở sâu, cô bước ra ngoài.
“Xin chào, tôi muốn tìm Mộc Duệ Thần”.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“À, không có!”
“Xin lỗi cô, mọi lịch hẹn với Tổng giám đốc Mộc được xếp vào ngày 16 tháng sau. Bây giờ cô có thể để lại cuộc hẹn, rồi chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian và liên lạc với cô sau”.
“Ơ…”
“Đây là mẫu, mời cô điền họ tên và vấn đề cần trao đổi về công việc vào đây. Tôi sẽ đưa lên cấp trên để xét duyệt, sau đó mới có thể xếp thời gian…”
Trời ơi! Không ngờ muốn được gặp cậu ta một lần lại khó khăn đến vậy.
Ngải Ái nhìn cô nàng nhiệt tình chỉ dẫn, ngập ngừng rồi đặt bộ quần áo trên quầy.
“Tôi là người trong biệt thự Mộc thị, đây là thứ quản gia Mộc Giản nhờ tôi đem đến, phiền cô đưa cho Tổng giám đốc, chỉ thế thôi”.
Sau đó cô bước về sau hai bước mỉm cười rồi quay người đi.
Mặc kệ vậy, không cần gặp nữa.
Tuy trong lòng thấy cấp bách nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, cô giống y chang con rùa đen rụt cổ, chọn cách rút lui. Ngải Ái đi tới thang máy, đứng chờ bên ngoài.
Đứng giữa những người da trắng, trông cô khá nhỏ nhắn nên thu hút ánh mắt của không ít người, có người còn đứng trò chuyện với cô, khen cô xinh. Ngải Ái chỉ biết mỉm cười nói “thank you”.
Con số trên thang máy nhảy vọt lên, người vào càng lúc càng đông. Cô chen chúc trong đám người không nhúc nhích gì được, không cách nào kiễng chân tới để nhìn số tầng đành ngoan ngoãn đứng đợi cùng đám người đó.
Từ một phòng họp cách đó không xa có mấy người đi tới, trong đó có một người đàn ông bận rộn tới mức vừa đi vừa đọc báo cáo, anh nhìn đẹp trai có dáng người cao ráo đi đầu tiên. Đó chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi – Mộc Duệ Thần.
133.
TRỐN ĐU CHO THOÁT
Mộc Duệ Thần chăm chú lắng nghe đề nghị của người đi phía sau rồi giơ tay ra hiệu cho người đó ngừng lại:
“Được rồi. Hôm nay đem tài liệu chiếu trong phòng họp”.
“Vâng, thưa tổng giám đốc”.
Lúc họ đi ngang qua cửa thang máy, đám người ồn ào im lặng ngay lập tức, đồng loạt cúi đầu cười chào Mộc Duệ Thần khá kính cẩn.
Mộc Duệ Thần không dừng bước, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng tới văn phòng. Ngải Ái bị kẹt trong đám người đó, trong tình cảnh thiếu thốn oxi chẳng nhìn thấy gì. Bất ngờ có một gót chân giày cao gót giẫm lên chân cô đau thấu xương, cô la oái: “Ui da, đau quá!” [Mình cũng từng bị… đau… khủng bố]
Do quá bất ngờ nên cô nói bằng tiếng Trung Quốc. Người vừa nãy giẫm chân côi rốt rít xin lỗi. Ngải Ái quơ quơ tay nói không sao.
Tiếng la đó chỉ thoáng qua vài giây sau đó bị không khí ồn ào bao trùm.
Bước chân Mộc Duệ Thành đột ngột dừng lại. Anh quay đầu hỏi trợ lý: “Lúc nãy anh có nghe được gì không?”
Trợ lý không hiểu gì:
“Tổng giám đốc nói sao…”
“Không có gì!”
Mộc Duệ Thần cau mày, sau đó tiếp tục rảo bước nhưng trong lòng nghĩ ngợi. Lâu không gặp cô ấy, vậy tao mình lại loáng thoáng nghe tiếng cô ấy ở đây?”
Anh khẽ cười rồi bước nhanh về phía trước.
Lúc vào trong phòng, thư ký cầm đồ được xếp ngay ngắn bước vào.
“Tổng giám đốc, đây là đồ quản gia Mộc đưa tới”.
“Được rồi”
Anh không ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục tập trung làm việc.
Cô thư ký xinh đẹp thở dài. Tổng giám đốc vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi tại sao lại không có cảm giác gì với phụ nữ đẹp? Cô ngày nào đi làm cũng trang điểm và mặc đồ thật đẹp để quyến rũ tổng giám đốc nhưng anh lại không ngó ngàng tới cô dẫu chỉ là một lần… Haizzzz….
“Sao thế?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, mặt không vui. “Còn chuyện gì nữa?”
“Dạ, không!”
Thư ký An Na mỉm cười rạng rỡ rồi yểu điệu đi ra ngoài.
Mộc Duệ Thần đăm chiêu, mở bộ quần áo ra. Anh nghĩ ngợi rồi bấm nút gọi tới quầy tiếp khách:
“Lúc nãy ai tới đưa đồ?”
“Một cô gái người châu Á có đôi mắt to, làn da trắng nõn và dáng người nhỏ nhắn”.
Lòng Mộc Duệ Thần nôn nao:
“Đến đây khi nào?”
“Khoảng năm phút trước ạ!”
“Được rồi!”
Tít. Ngắt cuộc gọi.
Mộc Duệ Thần cong môi cười. Bé con, em trốn đâu cho thoát?
*************
Đinh!
Thang máy mở ra, đám người như ong vỡ tổ ùn ùn đi vào trong. Như nước chảy bèo trôi, Ngải Ái cũng bị cuốn vào bên trong.
Cô bon chen trong một góc thang máy, nhìn con số nhảy nhót đợi xuống được tầng dưới cùng.
Điện thoại chợt đổ chuông. Vừa cầm lên nhìn thấy số Mộc Duệ Thần, Ngải Ái liền cuống quít.
“A…lo…”
“Đi lên trên!”. Ra lệnh. “”Ba phút, phải xuất hiện trước mặt tôi”.
“Cậu nói gì!”
Ngải Ái tròn xoe mắt ngạc nhiên. Tại sao Mộc Duệ Thần lại biết việc cô có mặt ở công ty nhanh như vậy nhưng vẫn thấy rất khó chịu trước thái độ ra lệnh của anh. “Mơ đi. Tôi giờ ở biệt thự rồi. Từ đây đi tới công ty cậu mất cả tiếng. Giả sử có phép thuật hay chổi bay, ba phút cũng chưa chắc…”
“Không chịu lên trên đúng không?”
“Đúng thế!”
Mộc Duệ Thần nhìn camera theo dõi đặt trong thang máy, nhếch môi cười:
“Được thôi. Vậy tôi sẽ nói đội bảo an trói cô đưa lên đây”.
“Tôi thách cậu…”
Tít… Cuộc gọi bị ngắt bụp.
Ngải Ái còn muốn nói nữa, mở to miệng đoán Mộc Duệ Thần chắc chắn sẽ dùng biện pháp cưỡng chế mình nên vội quay sang hỏi người đứng bên cạnh.
“Xin chào! Tòa cao ốc này có cửa thoát hiểm để chạy trốn không vậy, có thể ra ngoài một cách nhanh nhất ấy”.
“Chạy trốn ư? Tôi chỉ biết thang bộ”. Người đó kinh hãi nhìn Ngải Ái. “Hoặc cô cũng có thể chọn đi thang máy chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa, không cần đợi như ở đây, khá nhanh chóng”.
“Ồ, rất cảm ơn”.
Cửa thang máy vừa mở ra, Ngải Ái tung tăng nhảy ra ngoài chạy tới phía thang máy vắng vẻ, nghĩ thầm trong bụng:
“Thằng nhóc chết tiệt vô lễ kia, mời tôi lên trên không được à. Dù gì tôi cũng mất công sức và thời gian để tới đưa đồ cho cậu. Hừ hừ!”
Cơn tức trong lòng bay ra đằng mũi. Nhớ lại giọng điệu của Mộc Duệ Thần cô càng tức.
Bốp.
Cô đụng phải người. Chính xác hơn đó là một tốp nhân viên bảo an đứng trước cửa thang máy.
“Cô Ngải, xin mời đi theo chúng tôi”.
“Điên mất. Sao các anh biết tôi tới đây?”
“Tổng giám đốc nói cô Ngải sẽ tìm cách bỏ trốn và chỉ cần đứng trước cửa thang máy ở mỗi tầng có thể tìm thấy cô”.
Một người nói với cô rồi bước lên trên đưa cánh tay vạm vỡ nhấc bổng cô lên.
“Cô Ngải đừng giãy dụa vô ích. Tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng làm việc, hãy đi với chúng tôi”.
Rất ức chế vì bị Mộc Duệ Thần đi guốc trong bụng, Ngải Ái khẩn khoản:
“Tôi không phải phạm nhân. Xin các anh đừng dọa tôi”.
Sau đó Ngải Ái bị hai người đàn ông lực lưỡng nhấc bổng lên như nhấc một con gà con đưa lên tầng trên cùng, xách thẳng tới phòng Tổng giám đốc rồi gõ cửa đẩy cô vào trong.
Cô ước gì có cái lỗ nẻ dưới nền để chui xuống vì tất cả mọi người đều đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ, đặc biệt là cô nàng tiếp đón cô lúc nãy, mắt mở to như quả trứng gà… Ôi, cô xấu hổ quá đi mất!
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã đưa người tới đây!”
Cuối cùng chân Ngải Ái cũng được chạm đất. Sau khi báo cáo xong, viên an ninh thả cô ra rồi đi ra ngoài. Cô ngước mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên chiếc ghế da màu đen, nhìn cô cười phá lên:
“Tự đi lên có tốt hơn không?”
Cô hừ một tiếng quay lại mở cửa nhận ra cửa đã khóa.
Mộc Duệ Thần nhỏm người đứng dậy, đủng đỉnh đi tới đứng sau lưng cô.
“Vừa mới đến định đi đâu nữa?”