107.
TÔI SẼ RẤT LO
Ngải Ái điếng người, xô Mộc Dịch Triệt ra. Mộc Dịch Triệt ôm vai Ngải Ái nhìn cô đang thẫn thờ dựa vào tường, quay đầu lại dõng dạc:
“Tưởng ai không biết xấu hổ tự tiện xông vào đây phá đám người khác yêu đương, hóa ra là chú”.
Mộc Duệ Thần không nhìn Mộc Dịch Triệt cũng không dậm chân bước vào nhà, lạnh lùng đứng ngay cửa nhìn Ngải Ái:
“Cô ở đây làm gì?”
Ngải Ái run rẩy hai vai, cảm thấy Mộc Dịch Triệt càng ôm vai mình chặt hơn.
“Chú làm bé con của anh sợ…”. Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười khẩy. “Cô ấy ở đây làm gì, chú nhìn còn không thấy à?”
Mộc Duệ Thần tiếp tục vờ như không thấy Mộc Dịch Triệt. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào người con gái Mộc Dịch Triệt ôm trong lòng, có vẻ anh đang rất tức giận nhưng không ai có thể nhìn ra được.
“Về thôi!”. Mộc Duệ Thần chớp mắt nhìn Ngải Ái. “Về rồi tôi sẽ không phạt cô!”
Ngải Ái nhìn Mộc Dịch Triệt, đôi môi run rẩy vì sợ hãi. Mộc Dịch Triệt thấy cô ngước đôi mắt sợ hãi mù mịt nhìn anh, lòng nhói đau. Cảm giác này thật lạ lùng với anh, và anh cũng không thấy khó chịu vì điều đó.
“Hãy để cô bé cho anh”. Mộc Dịch Triệt đứng thẳng người, ánh mắt khá bình tĩnh. “Anh muốn cô bé”.
“Cho anh?”. Nhướng mày, Mộc Duệ Thần lạnh nhạt nhìn Mộc Dịch Triệt. “Anh dựa vào gì mà muốn có cô ấy?”
“Cô bé là nô lệ của em chẳng phải sao?”. Mộc Dịch Triệt nhún vai. “Là cậu chủ quý tộc cao sang, muốn có bao nhiêu nô lệ với em quá đơn giản. Em đâu cần cô bé này?”
Mộc Duệ Thần sải bước đi vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế nệm. Mọi hành động cử chỉ của anh đều đẹp mắt thể hiện dáng dấp của tầng lớp quý tộc. Ngay sau đó cả căn phòng bị ngộp trong áp lực.
“Bé con, hậu quả như thế nào cô cũng biết mà”. Mộc Duệ Thần đặt hai tay lên thành ghế nhịp nhịp mấy đầu ngón tay. “Đùa giỡn đủ rồi. Về thôi!”
Một mảng yên tĩnh bao trùm toàn bộ căn phòng.
Mộc Dịch Triệt nắm chặt tay Ngải Ái:
“Bé con, đừng sợ. Anh sẽ đưa bé đi!”
Ngải Ái há miệng thở dốc rồi nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế nệm, lí nhí nói:
“Mộc Duệ Thần, chào nhé!”
Những ngón tay đang nhịp trên thành ghế dừng lại, Mộc Duệ Thần híp mắt lại, nhìn vừa gần gũi vừa xa cách:
“Được thôi, đó là lựa chọn của cô”.
Anh vừa nói xong, trước cửa phòng lập tức xuất hiện tốp người mặt đồ đen đưa vào phòng một người phụ nữ bị trói.
Người phụ nữ đó tóc tai lòa xòa đau đớn nhìn Ngải Ái và Mộc Dịch Triệt la lên:
“Xin các anh thả tôi ra… Tôi cầu xin các anh… Tôi chỉ muốn cứu tiểu thư kia… Tôi xin anh… Xin anh đừng giết tôi…”
Trên cổ người đó có một nối ruồi màu đỏ rất dễ nhìn ra. Ngải Ái mở to mắt giơ tay bụm miệng lại. Đó là bà mẹ trẻ đã giúp cô chạy trốn…
“Mộc Duệ Thần, cậu định làm gì chị ấy?”. Ngải Ái khẽ gào lên, muốn chạy tới chỗ người phụ nữ kia nhưng bị mấy tay vệ sĩ ngăn lại.
Cô nhìn vào lưng Mộc Duệ Thần.
“Thả chị ấy ra. Chị ấy chỉ muốn cứu tôi?”
“Cô chọn đi. Một chị ta chết…”. Mộc Duệ Thần đứng dậy, quay người nhìn thẳng vào Ngải Ái bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Hai, về nhà với tôi”.
Bốp bốp bốp bốp.
Bà mẹ trẻ đang quỳ bị tát mấy cái. Cô đưa đôi mắt khẩn khoản nhìn Mộc Dịch Triệt cầu cứu.
“Không… Mộc Duệ Thần, đừng làm vậy…Này Mộc Dịch Triệt, anh mau nghĩ cách gì đi…”
Điện thoại Mộc Dịch Triệt chợt đổ chuông. Anh rút ra cầm tới góc phòng nói mấy câu, sắc mặt anh xám xịt. [Để nhìn coi là điện thoại gì, chắc iphone nhở… không thì vơ tu gì đó…]
Sau đó anh đi tới trước mặt Mộc Duệ Thần nghiến răng:
“Dùng tính mạng của cha và cả nhà để uy hiếp tao. Mày khá lắm”.
“Quá khen. Hy sinh tình cha con để làm lá chắn thì tôi lại không áp dụng”.
Mộc Dịch Triệt nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất căm tức nói:
“Tất cả đều là âm mưu của mày”.
Nhìn cô nàng ngây ngốc đứng trong xó, Mộc Duệ Thần nhếch môi cười lạnh lẽo.
Bé con… Tại sao lại muốn bỏ trốn…
“Các người…”. Ngải Ái run rẩy, trong lòng bức bách. Nói chuyện giết người, súng đạn, hy sinh… mà ngay cả mắt cũng không chớp… Tất cả những chuyện đó quá xa lạ với cô…
“Mộc Dịch Triệt!”. Cô bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất. “Anh cứu chị ấy và cứu cả tôi với… Tôi không về nước nữa,…không về đâu…”
Mộc Dịch Triệt giật mình nhìn cô chủ động nắm cánh tay anh. Im lặng một lúc, anh bỏ tay cô ra:
“Bé con, hai ta không biết nhau. Hay bé nói cho anh biết tên bé là gì đi?”
Tim như ngừng đập. Hóa ra sống trên đời này ai cũng không nên tin, chỉ tin vào bản thân mình.
Ngải Ái nhìn bàn tay bị gạt ra, sau đó lặng lẽ bước tới trước mặt Mộc Duệ Thần, túm chặt tay anh:
“Tôi sai rồi… Mộc Duệ Thần… Tôi xin lỗi…”
Mộc Duệ Thần mỉm cười dịu dàng, dang tay ôm cô, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
“Ừm!”
Mộc Giản bước vào phòng gật đầu ra hiệu cho những người mặc đồ đen đưa bà mẹ trẻ đi ra ngoài. Mộc Dịch Triệt đứng trơ như phỗng nhìn Ngải Ái ngây thơ vô tội như đứa con nít nhận lỗi với Mộc Duệ Thần, sau đó quay người bỏ đi.
Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn lại một mình anh và cô.
Mộc Duệ Thần kéo tay cô tới cửa sổ, nhỏ giọng hỏi:
“Cô sợ tôi từ khi nào?”
“Không… Tôi không sợ cậu…”
“Cô đang run rẩy”.
Anh cởi áo vest khoác lên người cô, dịu dàng ôm hai vai cô.
“Cô còn lạnh không?”
Cô tựa đầu vào vai anh. “Ừ, không lạnh nữa!”
Thật ra… Càng lạnh hơn.
Cô sợ cậu ta từ lúc nào ư? Đó là khi Mộc Dịch Triệt nói với cô.
Bé con, tôi không phải người xấu. Chuyện xảy ra với bạn của cô từ đầu tới cuối đều do Mộc Duệ Thần uy hiếp bắt tôi làm, người đứng đằng sau chính là nó… Cô không tin? Tôi nói cho cô biết, nó tuy nhỏ tuổi hơn tôi nhưng luôn đi trước tôi một bước…Nó có thể gây áp lực với người khác bằng mọi thủ đoạn…
Tới giờ cô vẫn còn thấy run.
Mộc Duệ Thần nhìn cô sau đó ôm vào ngực:
“Cô mệt rồi. Chúng ta về nhà nào!”
Nhà… Ngải Ái cười khổ. “Chỉ sợ cậu đưa tôi về để trừng phạt tôi!”
Mộc Duệ Thần cười nhẹ rồi nâng cằm cô lên:
“Nếu cô hôn tôi, tôi sẽ không phạt cô”.
“Ừm!”
Nhón chân lên, sau đó áp môi mình lên môi anh, Ngải Ái cười quyến rũ. Con nuôi của cô trưởng thành rồi. Không ai dám đụng vào mà còn phải nhìn mặt dò thái độ, sau khi uy hiếp cô, lại dịu dàng ôm hôn:
“Từ giờ trở đi đừng chạy lung tung. Tôi sẽ rất lo, bé con”.
♥♥♥
Lại hãi với một tình tiết trong chương cuối. Ngải Ái giơ súng lên bắn mẹ của Mộc Duệ Thần. Ôi, ôi… Nàng ta giết người xong vẫn khá bình tĩnh mà không suy sụp hay ít ra cũng bật khóc chẳng hạn… (-__-). Ôi dzời. Còn thằng nhóc Mộc Duệ Thần thì nhìn mẹ chết mà mặt lạnh lùng không đau khổ. Truyện này, cặp nhân vật chính máu lạnh hết rồi. Òa òa…
108.
ĐU LÀ CON NGƯỜI THẬT CỦA CẬU TA
Mộc Duệ Thần tự mình lái xe đưa Ngải Ái về biệt thự. Trên đường, cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào.
Tới cột đèn đỏ nhấp nháy, cô mới quay sang hỏi:
“Cậu… cậu có bằng lái xe chưa?”
Mộc Duệ Thần cho xe dừng lại điềm tĩnh trả lời:
“Không cảnh sát nào dám bắt tôi đâu”.
Ngải Ái ngó đầu nhìn đèn đường sáng trưng bên ngoài cửa xe, tay đặt trên kính vẽ nghệch ngoạc sau đó hà hơi một cái, hình vẽ đó biến mất.
Mộc Duệ Thần nhìn hành động đó của cô, rồi nhấn ga cho xe lao thẳng về phía trước nửa tiếng sau đã lái vào trong gara của biệt thự, nắm tay dắt Ngải Ái về phòng.
Lúc anh và cô cùng bước vào phòng, cô nhận ra Mộc Duệ Thần mặc đồ đen hoàn toàn tương phản với căn phòng màu hồng. Ngải Ái hai mắt mù mịt lẽo đẽo theo sau Mộc Duệ Thần như một con rối. Anh ngồi, cô cũng ngồi theo.
Anh nghiêng người, ghé mũi gần sát Ngải Ái, nhướng mày:
“Cô uống rượu?”
“Ừm!”. Ngải Ái gật đầu. “Mộc Dịch Triệt đặc biệt chiêu đãi”.
Mộc Duệ Thần gật đầu ừ một tiếng rồi quay mặt đi. Trông cô rất hoảng sợ, gương mặt vô tội nhưng lại lấm lét sợ hãi với đôi môi nhợt nhạt như thiếu máu khiến người khác phải đau lòng.
“Nước tắm cũng chuẩn bị rồi. Cô đi tắm đi”.
Anh cố gắng nói chuyện dịu dàng nhất có thể:
“Cô muốn ăn gì cứ nói chú Giản làm cho”.
Ngải Ái gật đầu:
“Ăn gì cũng được!”.
Cô lạnh lùng trả lời sau đó đứng dậy lảo đảo đi tới phòng tắm. Năm năm trước người luôn chọc tức đùa bỡn cô chỉ có thể là Mộc Duệ Thần… Năm năm sau, trong khách sạn, Mộc Duệ Thần người mà khiến không ai dám nhìn thẳng vào mặt và Mộc Duệ Thần dịu dàng hết mực kia… Đâu mới là con người thật của cậu ta?
************
Tắm xong, Ngải Ái bước ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần vẫn chưa đi, chỉnh tề ngồi trên ghế nệm đọc báo. Anh nghe có tiếng bước chân của cô liền thả tớ báo xuống ghế, ngẩng đầu lên:
“Lại đây!”
Ngải Ái từ từ bước tới, đứng trước mặt anh:
“Sao cậu còn ở đây… Chuyện gì nữa đây?”. Cô rất sợ Mộc Duệ Thần lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó. Rất rất sợ.
Mộc Duệ Thần cười nhạt rồi chỉ tay về phía cánh cửa gỗ.
“Sao không mở cửa ra?”
Ngải Ái vội đi tới đẩy hai cánh cửa gỗ ra theo lệnh của Mộc Duệ Thần…
Đập vào mắt cô là vô số váy áo đẹp rực rõ, còn có cả váy ngủ, đồ trang sức lấp lánh đắt tiền…
Tất cả những bộ váy áo thời trang được trưng bày sáng choang trong căn phòng đó. Giữa phòng còn có một chiếc gương lớn chiếm cả một bức tường, cô có thể nhìn thấy mình đang há hốc miệng ở trong gương.
Không biết từ khi nào Mộc Duệ Thần đã bước tới đứng sau lưng cô, vươn tay lấy một bộ váy đính hạt cườm giơ trước mặt cô:
“Thay đồ này đi!”
“Phòng này… là do cậu chuẩn bị sao?”
“Phòng?”. Anh hơi ngẩn ra. “Đây chỉ là tủ quần áo của cô thôi!”
Rồi cậu đưa mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, bất mãn nói:
“Người con gái của tôi sao có thể có một bộ mặc từ ngày này qua ngày khác được, có keo kiệt cũng không đến mức này”.
“Ngại thật. Tôi là người nghèo, sống bủn xỉn quen rồi, khiến cho Tổng giám đốc của Mộc thị chê cười”. Gọi cả căn phòng này là tủ quần áo. Cô nghe lần này là lần đầu tiên.
Mộc Duệ Thần không nói gì kéo một ngăn kéo ra, bên trong xếp đầy áo ngực và quần lót đủ màu sắc nhìn là biết toàn hai mảnh mặc như không mặc.
Mặt Ngải Ái đỏ ửng.
“Cậu chuẩn bị mấy thứ này làm gì, đồ lót tôi tự mua được, không cần cậu quan tâm chi cho mắc công”.
“Bỏ tay xuống!”. Anh đột ngột cau mày ra lệnh.
Cô vội bỏ tay xuống. Mộc Duệ Thần không do dự giơ tay sờ ngực cô.
Rồi vừa bóp vừa xoa… Lại làm tới ba lần. [Lời tác giả: Hành động này quen quen phải không? Với một Mộc Duệ Thần đã quá chuyên nghiệp!”
“Này!”
Cô hét toáng lên, nhảy ra đằng sau, giơ tay che ngực:
“Cậu kia! Sao tới giờ cậu vẫn còn ác liệt như thế? Không thay đổi dù chỉ là một chút”. Tiểu sói thích ăn đậu hũ đã thăng cấp lên thành đại sói. Cô chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này.
“Ồ, thật ngạc nhiên!”. Mặt Mộc Duệ Thần lộ vẻ nửa tham lam nửa ngạc nhiên, nghiêm túc và chân thành nói. “Cái của bé con… và của tôi… khác nhau”.
“Tôi đã quá hiểu cậu, Tổng giám đốc Mộc. Cậu đừng trêu tôi nữa!”.
Ngải Ái cau mày, giận dữ bùng lên trong cô thay cho sự sợ hãi lúc nãy, chỉ tay ra cửa:
“Tôi phải thay đồ. Cậu đi ra ngoài kia cho tôi. Ngay bây giờ! Get out!”
Mộc Duệ Thần gật đầu:
“Ở đây có đủ size…”
Sau đó, anh nhìn thẳng vào ngực cô còn đăm chiêu suy nghĩ.
“Ừm… Đáng lẽ không nên gọi cô là bé con…”
Fuck! Từ trước tới giờ cô luôn tự hỏi tại sao thằng nhóc lại gọi mình là bé con, hóa ra là do nó nhìn số đo của ngực.
“Đi ra ngoài kia!”
Cô quát lơn, hai tay ôm ngực thật chặt:
“Cậu đi ra ngoài kia. Ngay bây giờ!”
Mộc Duệ Thần hếch mày. Đây là cách đơn giản nhất để nhìn thấy bé con mạnh mẽ. Anh vẫn luôn thích một bé con đầy sức sống như thế…
Vuốt nhẹ tóc cô, anh dịu dàng nói:
“Thay đồ xong xuống tầng dưới ăn tối với tôi. Nhớ đi thang máy”.
Ngải Ái gạt tay anh ra, gục đầu, giọng nói không được tự nhiên:
“Ừm… Tôi biết rồi!”
Giọng nói của cậu ta tại sao lại dịu dàng đến thế, sắc mặt cũng thay đổi nhanh chóng mặt, trong khi cả ngày nay đều ảm đạm…
Điều tồi tệ nhất là khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cậu ta, trong đầu cô chỉ quanh quẩn bốn chữ…
Tim đập thình thich.
Mộc Duệ Thần đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhếch môi cười khó hiểu.
Áp đảo cô bằng bá đạo kiêm dịu dàng… Sau đó… Tôi sẽ từ từ… ăn cô…
109.
LẠI GIAO ƯỚC MỘT LẦN NỮA [1]
Trong bữa ăn, Mộc Duệ Thần vẫn nhìn Ngải Ái bằng ánh mắt dịu dàng, bình thản, từ đầu đến cuối thái độ của anh đều khá bình tĩnh.
Mộc Giản đứng một bên nhẹ nhàng thở ra. Nhiều năm nay, người con gái duy nhất được ở bên cạnh cậu chủ, khiến trái tim cậu chủ nảy sinh tình cảm… chỉ có thể là Ngải tiểu thư.
“No quá!”.
Ngải Ái đặt đũa xuống bàn, đứng dậy.
“Tôi về phòng ngủ đây!”
Mộc Duệ Thần giơ tay kéo cô lại, bắt cô ngồi xuống ghế đối diện.
“Đừng vội!”
“Cậu còn muốn tôi làm gì nữa đây!”. Mặt Ngải Ái lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tôi rất mệt, tôi muốn đi ngủ”.
“Cô cần phải… chờ tôi”. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng rất mực. “Còn bánh ngọt nữa, không cùng ăn à?”
Ngải Ái nghe Mộc Duệ Thần nhắc tới bánh ngọt mỉm cười, mắt ánh lên vẻ thích thú.
Cô ngập ngừng rồi nhớ tới chiếc bánh kem ngon tuyệt, những miếng bánh quy dễ thương và kem mayonnaise… Nuốt ực một cái, ngồi xuống ghế.
Món tráng miệng nhanh chóng được mang lên. Đúng món caramen yêu thích của cậu ta, còn cô là chessecake chanh.
Không cưỡng lại được sự hấp dẫn của món bánh kem, cô xúc một thìa đưa vào miệng thưởng thức. Ngon tuyệt. Vừa nếm thử một miếng đã tan vào trong từng kẽ răng khiến người ăn không thể không ăn miếng thứ hai.
Mộc Duệ Thần ngồi bên kia bàn chăm chú nhìn cô ăn ngon lành. Cho đến khi cô ăn xong, anh mới vẫy tay:
“Lại đây!”
Ngải Ái ngập ngừng mất một lúc rồi mới đứng dậy tới ngồi bên cạnh anh. Anh nâng cằm cô lên, sau đó hôn lên môi cô, liếm vết pho mát còn sót lại, cắn vài cái mới tiếc nuối tách môi ra.
“Cô rất thơm, rất ngọt!”
Ngải Ái bị anh cắn môi còn chưa hết bất ngờ, thấy môi đau đau tê tê mới cúi gằm mặt xuống:
“Cậu khiến người khác thấy cậu đáng ghét và phiền phức”.
Mộc Duệ Thần đứng dậy, giơ tay bế Ngải Ái lên:
“Đi, chúng ta đi ngủ”.
“Á! Đừng ôm tôi, thả tôi ra, để tôi tự đi! Mộc Duệ Thần. Cậu là đồ bại hoại”.
Mộc Giản nãy giờ đứng một bên xem phấn khởi hẳn. Đúng là cậu chủ có khác, ngay cả cách liếc mắt đưa tình cũng không tầm thường. Ngải tiểu thư thật hạnh phúc!
************
Dùng mũi chân mở cửa, sau đó giống như ôm công chúa đi nhanh vào trong phòng, đặt cô trên giường., nhắm ngay làn da trên cổ trắng mịn cắn một cái.
Sau nụ hôn dài, dùng răng xé bộ váy áo mỏng manh, trên làn da trắng nõn của cô ngay sau đó xuất hiện nhiều vết màu hồng.
Ngải Ái mơ màng biết Mộc Duệ Thần đang muốn làm gì mình liền đặt tay lên vai anh, gồng sức đẩy anh ra:
“Chờ đã… Mộc Duệ Thần… đừng… đừng làm thế”.
“Tối qua tôi đã cố gắng kìm chế, ngày hôm nay lại cho cô được nhởn nhơ. Ái Ái, đêm nay cô còn muốn từ chối tôi nữa sao?
Ngọn lửa tình dục giờ đây đã bao trùm trong mắt anh, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt Ngải Ái làm mặt cô ửng hồng, sau đó nóng ran.
Cô không có cách gì để chống lại Mộc Duệ Thần, hay đúng ra cô có chống cự cũng vô dụng vì anh quá mạnh bạo vì dục vọng trong anh bùng lên quá mãnh liệt.
“Tôi không có… Không phải đâu… Tôi không từ chối cậu”. Tay cô nắm chặt lấy áo anh, lúng túng.
Anh mừng rỡ hỏi:
“Vậy là cô đồng ý?”
“Không phải… Chẳng phải cậu chưa đủ mười tám tuổi sao?”. Cô lí nhí nói, nhìn gương mặt đẹp trai đang ghé sát vào mặt mình. “Cậu đã giao ước với tôi như thế thì hãy làm theo đúng như giao ước, được chứ?”
Chết tiệt!
Mộc Duệ Thần cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Anh vẫn còn bảy ngày nữa mới đủ mười tám tuổi.
“Cô chắc là cô đồng ý tôi?”. Anh nghi ngờ hỏi, áp trán lên trán cô. Hai người nhìn nhau thật lâu.
Ngải Ái can đảm từ từ nhắm nghiền mắt. Áp môi lên đôi môi nóng bỏng của anh, ngu ngơ đẩy lưỡi vào trong miệng anh, nhấm nháp bờ môi anh, thưởng thức mùi vị của anh, cảm nhận được sự nhiệt tình trong anh.
Mộc Duệ Thần chưa bao giờ được hôn một nụ hôn dịu dàng như thế này. Anh nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn dịu dàng chủ động của cô.
Ngải Ái rời môi anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội:
“Này cậu… Coi như nụ hôn của tôi là cam kết nhé. Tôi sẽ không quỵt đâu”.
Giọng nói nghiêm túc nhưng trên mặt lại thẹn thùng, đây là đòn dụ dỗ chết người.
Mộc Duệ Thần đầu tiên nhíu chặt mày lại, sau đó mới buông cô ra, khàn giọng nói:
“Hương vị chessecake chanh cũng không tệ. Tối mai tôi muốn ăn dâu tây. Cô nhớ phải ăn”. [Trẻ con!]
Cô hiểu được ý muốn của cậu, ngượng nghịu rụt đầu như rùa.
“Cậu muốn ăn thì tự đi mà ăn”.
“Không được!”
Mộc Duệ Thần mỉm cười gạt bỏ ý của cô, ngồi dậy, bước xuống giường.
“Hãy ngủ thật ngon. Ngày mai muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi”.
Nói xong, quay người đi tới cầu thang thông giữa hai phòng.
Trên chiếc giường to đùng, Ngải Ái ôm chăn, trong tích tắt mặt không còn ửng hồng…
Chỉ còn cách kéo dài thời gian…
Cô không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào có thể chống cự Mộc Duệ Thần, đành phải lùi một bước để tiến hai bước…
Nằm ấp xuống giường, cô nhìn khoảng trời xa lạ bên ngoài cửa sổ… Thành phố này quá lạ lẫm với cô…Mắt bắt đầu xốn xang sau đó là một hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt lớp chăn.
Cô đơn và bất lực quá. Ở nơi này, ngoài Mộc Duệ Thần ra còn biết dựa vào ai. Nhưng bất kỳ ai cũng không thể tin được, kể cả Mộc Duệ Thần.
*************
Sáng sớm hôm sau. Ngải Ái mở choàng mắt, sau đó ngồi dậy và nhìn thấy Mộc Duệ Thần chậm rãi đi xuống cầu thang.
Anh quần áo chỉnh tề, mặt lạnh như băng nhưng khi nhìn Ngải Ái ngồi trên gường lại nở nụ cười.
“Ngủ ngon không?”. Anh đi nhanh tới giường, mềm giọng hỏi nhưng mày hơi cau lại. “Sao cứ để thế này mà ngủ?”
Cô vẫn mặc trên người bộ đồ tối qua bị anh xé tả tơi, váy còn bị rách một lỗ to làm ẩn hiện cơ thể đẹp mê người khiến đầu óc người khác không thể không nảy sinh những ý nghĩ đen tối.
Ngải Ái cúi đầu nhìn bộ quần áo thê lương mình đang mặt, vội giơ tay che ngực la lên:
“Đừng, đừng có nhìn!”. Hôm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô rất bấn loạn nên sau khi Mộc Duệ Thần về phòng liền ngủ ngay, không hề nghĩ tới chuyện phải thay quần áo.
“Dậy ăn sáng!”. Anh dịu dàng nói. “Tôi không thích việc phải chờ đợi. Nhớ phải nhanh”.
Ngải Ái gật đầu cuống cuồng bò xuống giường chạy vào trong phòng tắm, đánh răng rửa mặt chưa tới mười phút, sau đó lại chạy tới tủ quần áo. Lúc đẩy cửa ra, cô ngượng ngùng quay đầu nói với Mộc Duệ Thần:
“Tôi… thay đồ. Cậu ra ngoài một lát được chứ?”
Mộc Duệ Thầm im lặng không nói gì, nhìn cô đứng trước gương quíu chân quíu tay, chợt thấy tâm trạng mình rất tốt.
Anh cười. “Không thể”.
“Hả?”
Ngải Ái lấy bộ quần áo sửng sốt. Không thể ư? Cậu ta trả lời như thế mà không thấy xấu hổ.
Cô cầm quần áo che trước ngực.
“Cậu không ra ngoài tôi thay đồ làm sao được? Cậu nên biết… Ừm… Nam nữ thụ thụ bất thân…”
Anh đứng dậy rồi bước lại tủ quần áo, khoanh hai tay dựa người vào kính:
“Cô sống ở thời cổ đại à? Đừng có dùng cái cách cũ rích đó để tống tôi ra ngoài. Đừng chú ý tới tôi là được. Do cô nợ tôi nên cô phải trả”.
Giật bộ quần áo cô cầm trên tay, Mộc Duệ Thầm bắt đầu cởi bộ đồ rách nát của cô:
“Cơ thể tôi đều bị cô nhìn thấy hết không sót một chỗ. Cô cũng từng quấn lại khăn tắm cho tôi. Như thế có công bằng không… Giờ tôi muốn cô trả nợ tôi. Điều đó có gì sai…”
Ngải Ái há miệng định mắng ngược trở lại thì bỗng dưng thấy cả người mát mát, cúi đầu nhìn xuống đã thấy bộ vest đã bị cởi ra rớt xuống đất.
Cô há hốc miệng, khủng khiếp quá, thằng nhóc này không phải đang cởi đồ mà là xé đồ.
Bộ vest đó là hàng cao cấp đã bị nó xé rách nát tả tơi vung vãi dưới đất.
Cầm bộ đồ cô chọn, Mộc Duệ Thần tròng vào người cô, rồi nâng cánh tay cô lên làm như cô là con búp bê. Đến quần thì anh nghĩ ngợi rồi nói:
“Ngồi xuống giường đi!”
Ngải Ái khóc thầm trong lòng, nghe theo chỉ thị của anh, ngồi xuống giường. Anh khom người cầm chân cô lên nhẹ nhàng như đang nâng một vật quý xỏ vào ống quần… Cuối cùng mang giày vào chân cô, buộc quay giày rồi mới đứng lên ôm eo cô nói:
“Đẹp rồi!” [Chài! Có anh chồng nào mặc đồ cho dzợ mình như thằng nhóc này chưa chài?]
Cậu ta coi cô như một nữ hoàng.
Mặt Ngải Ái đỏ bừng, nhìn Mộc Duệ Thần cao lớn đứng trước mặt cười với mình, rụt rè nói:
“Cậu không giống trước đây”.
“Thế nào?”
“Không biết nữa… Chỉ thấy không giống thôi…”
Mộc Duệ Thần híp mắt lại:
“Không được nói không biết!”
Ngải Ái bĩnh tình nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của anh, tim đập càng lúc càng dữ dội.
Cậu ta vẫn bá đạo như trước đây nhưng lúc đó khiến người ta thấy ghét còn bây giờ lại bá đạo một cách dịu dàng…
Nhìn vào đôi mắt đen đang nhìn mình chăm chú, cô có cảm giác oxi quanh mình đang cạn kiệt thì phải.
Có lẽ không phải cậu ta thay đổi mà chính mình thay đổi.
Nghĩ đến đó, Ngải Ái lại gần sát Mộc Duệ Thần.
“Được rồi. Giờ chúng ta đi ăn sáng thôi. Người ta đói quá…”
Người ta…
Câu cô vừa nói ra khiến mặt Mộc Duệ Thần đỏ lên. Nhận ra mình nói năng lung tung, Ngải Ái xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.
Cô đã làm nũng với anh.
Mộc Duệ Thần nhận ra điều đó và thấy tâm trạng anh phấn chấn chẳn ra. Anh rất muốn tăng lương cho toàn bộ nhân viên.
“Đi… Đi thôi…”
Ngải Ái bối rối đẩy Mộc Duệ Thần ra, sau đó chạy như bay tới cầu thang.
Mộc Duệ Thần nhìn bóng lưng Ngải Ái, ánh mắt anh chợt sâu thẳm, khó hiểu.
*************
“Cậu chủ, lúc bảy giờ sáng ông chủ có gọi điện đến!”
Mộc Giản nói với Mộc Duệ Thần lúc anh đang cùng Ngải Ái ăn sáng:
“Ông chủ có nói, anh họ cậu chủ không biết phép tắc làm nhiều chuyện mất mặt Mộc gia, cậu chủ được toàn quyền xử lý sạch sẽ…”.
Xử lý sạch sẽ…
Loảng xoảng!
Chiếc thìa trong tay Ngải Ái rơi xuống bàn phát ra tiếng động. Mặt cô lộ vẻ thất xá thần kinh.
“Mộc Dịch Triệt đã cứu tôi… Anh ta không hề có ác ý gì, do tôi cầu xin anh ta thôi… Cậu đừng…”
Mộc Duệ Thần cầm khăn chùi miệng, thản nhiên nói:
“Giữ lại. Anh ta còn có ích!”
“Vâng!”
Mộc Duệ Thần tao nhã đứng dậy, nhìn Ngải Ái mỉm cười.
“Cứ từ từ mà ăn, không cần gấp gáp”.
Anh đi tới ghế nệm ngồi xuống, sau đó mở laptop. Trên màn hình hiện ra quang cảnh cuộc hội nghị có khá đông nhân viên. Anh cầm tập tài liệu, làm một tràng tiếng Anh Ngải Ái nghe không hiểu gì vì toàn những từ ngữ chuyên ngành về kinh tế. Nghe làm gì cho phí sức, cô tiếp tục cắm cúi ăn.
Cả tuần nay Mộc Giản đều chuẩn bị những bữa sáng khác nhau. Cô ăn rất ngon và có cảm giác dường như vòng eo mình đang phình to ra.
“Cậu chủ nói muốn ra ngoài, vậy có cần người lái xe không cậu chủ?”. Mộc Giản nhìn Mộc Duệ Thần đang xử lý chuyện công ty, đứng dậy đi tới bên cạnh mỉm cười hỏi.
“Không cần. Tôi tự lái”. Mộc Duệ Thần trả lời ngắn gọn, quay sang nhìn Ngải Ái. “Bé con, no chưa?”
Nghe anh thấp giọng gọi mình như thế, mặt Ngải Ái như bị mắc nghẹn miếng thịt bò.
“No rồi…”. Cô buông nĩa xuống, quay sang hỏi. “Hôm nay cậu muốn làm gì?”
Mộc Duệ Thần ngước mắt lên, dõng dạc nói: “Hẹn hò!”