“Vân Thâm huynh đừng như vậy, mau mở mắt nhìn đệ đi.” Du Thiên Lâm lay bả vai Thẩm Tế Nhật. Thế nhưng người được gọi kiên quyết nhắm nghiền mắt, cau mày, bặm môi.
Du Thiên Lâm nếm mùi thất bại thêm một lượt nữa. Chuyện vừa rồi phát sinh rất đột ngột, vẫn y chang lần trước. Hắn hành động bốc đồng tuyệt nhiên chả dành thời gian lo hậu quả. Tình huống trước mắt này, lấy am hiểu của hắn về Thẩm Tế Nhật, hắn tự biết biện minh gì cũng vô ích.
Hắn thở dài, rút bàn tay đặt trên vai Thẩm Tế Nhật về, coi bộ anh không đứng dậy, liền cầm khăn tay ở một bên qua, dè dặt hỏi: “Huynh chẳng muốn mở mắt cũng đúng. Đệ giúp huynh rửa sạch một chút, bằng không lại khó chịu.” Nói xong định duỗi tay, còn chưa đụng tới, Thẩm Tế Nhật đã trở mình, mặt cúi xuống vùi vào gối, chỉ chừa cho hắn bóng lưng để giấu hỗn loạn trong lòng.
Du Thiên Lâm tuyệt đối chả dám thử vụ này lần hai, kéo chăn lên đắp cho anh, nản lòng thối lui: “Vậy huynh nghỉ ngơi một lát nhé. Đệ ra ngoài trước, không phiền huynh nữa.”
Dứt lời quyến luyến chẳng nỡ rời mà xuống giường. Thẩm Tế Nhật không trông thấy, tuy thế có thể cảm giác được giường rung vài cái, tức thì ổn định lại. Tiếp theo là tiếng chân trần dẫm trên sàn nhà, âm thanh xoay tay nắm cửa, tạm dừng hơn mười giây, mới nghe thấy tiếng khép cửa.
Anh chôn mặt vào gối đầu, chẳng để thừa một khe hở, sớm bí bách sắp nghẹt thở. Vừa nghe tiếng cửa đóng là lặng im quay lại xem, anh xác định Du Thiên Lâm đã đi ra ngoài, mới tức khắc ngẩng đầu, chống đệm ngồi dậy.
Anh liếc mắt nhìn mình.
Y phục cởi phanh, lồng ngực lưu đầy dấu hôn đỏ hồng do Du Thiên Lâm tạo ra. Nếu đưa mắt xuống dưới sẽ thấy toàn bộ vết tích dinh dính trên bụng còn chưa được rửa sạch hết. Quả thực là bẽ mặt không thể về nhà.
Anh cực kì tức giận, vơ khăn Du Thiên Lâm đặt trên giường tùy tiện lau vài nhát, mặc quần áo nằm xuống tiếp.
Dù mong mỏi rời đi ngay, song anh chẳng biết nên đeo bản mặt gì bước khỏi cánh cửa này. Ban nãy xảy ra cái sự tình ấy, nói không chừng Tùng Trúc đã biết, Hồng Dật cũng biết, hạ nhân ở chỗ này có lẽ đều nhận ra.
Nghĩ đến đấy, anh liền cảm thấy não sung huyết, trong lỗ tai ong ong, đầu lại dần nhức nhối.
Anh đảo người, thoáng liếc hai cốc nước trên tủ đầu giường, bất chợt phản ứng. Chiếc giường rộng này phải…
Anh ngồi dậy lần nữa. Ánh mắt bần thần ngắm giường lớn mình giúp Du Thiên Lâm lựa.
Nhớ ngày đó mua đồ, Du Thiên Lâm còn đặc biệt nài nỉ anh nằm lên cái giường đôi này, ung dung hỏi anh thoải mái không. Lúc ấy sao anh có thể nghĩ đến tâm tư Du Thiên Lâm tồn tại mưu mô như vậy, còn xuẩn ngốc giúp người ta chọn đệm thích hợp, thậm chí ga giường lẫn vỏ chăn áo gối đều lựa tốt lắm.
Nhưng hôm nay, liên tưởng đến cảnh bản thân đang nằm trên chiếc giường rộng rãi Lý Cảnh Thu từng ngả ngớn. Cả người anh đều bức bối, nổi cáu đứng lên, đá một cước lên đệm.
Du Thiên Lâm bảo rằng Lý Cảnh Thu giả vờ làm bạn tình của mình. Cho nên bọn họ đã làm chuyện gì tại cái giường to đùng này đơn giản chẳng cần phí sức suy nghĩ. Thế mà Du Thiên Lâm vẫn ôm anh đến đây, đặt trên chỗ dơ bẩn!
Thẩm Tế Nhật càng nghĩ càng rầu rĩ, anh ngứa mắt chiếc giường dưới thân, đứng gần khung cửa sổ chốc lát. Bên ngoài phong cảnh tươi đẹp vô cùng, đình viện được xây dựa theo cấu trúc trong bản vẽ lúc trước của anh. Nhưng điều chợt nhớ đến đều đã mất hết ý nghĩa, anh lại càng não nề, giật bức rèm rồi quay về, ngó cái giường lù lù kia mà sinh buồn phiền.
Anh ghét ì ở đây, tính toán làm cách nào bỏ về mà không mất mặt. Tuy nhiên sau khi chậm chạp bước quanh vài vòng, thì anh phát giác hơi thở của mình trở nên nặng nhọc, đầu óc bắt đầu buông lỏng. Các triệu chứng quen thuộc này khiến anh phản xạ tức thời, sờ trán đôi chút. Quả nhiên nhiệt độ cao hơn bình thường nhiều, báo hiệu cơn sốt.
Anh cười khổ thở dài, đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm. Trước kia cơ thể rõ dai sức. Từ hơn một năm trước sau khi chuyện bất trắc đó xảy ra mới yếu dần, người ngợm thường xuyên không choáng thì phát sốt, đã sắp thành con ma ốm. Nhưng cũng đâu còn hơi sức mà giận nữa, anh chống vách tường lê đến góc ngồi xuống, định dựa vào nghỉ tạm phút chốc, chắc mẩm dù sao mình đã quen với cơn sốt, chờ thể lực khôi phục một chút rồi đi tiếp.
Anh chẳng muốn để Du Thiên Lâm chứng kiến bộ dạng chật vật của mình. Tuy vậy anh đã xem nhẹ biểu hiện phát sốt từ tác dụng phụ của thuốc. Chỉ qua mười phút ngắn ngủi, ý thức bắt đầu tiêu tán, người trượt theo vách tường ngã xuống sàn nhà.
Du Thiên Lâm ở ngoài cửa lo âu đợi hơn nửa giờ, vẫn không yên tâm để anh một mình bên trong nghĩ ngợi miên man, bèn thử gõ cửa gọi người.
“Vân Thâm ca, huynh đang ngủ à?” Du Thiên Lâm áp tai vô cửa hỏi.
Bên trong chả hề có động tĩnh, hắn chẳng gọi thêm lần hai, xoay ngay tay nắm lặng lẽ mở cửa.
Hắn nhìn phía giường, không có người, đảo mắt mọi chỗ liền tìm ra, Thẩm Tế Nhật đang nằm trên sàn ở góc tường.
Du Thiên Lâm lập tức lại gần, vừa quỳ xuống đã thấy, Thẩm Tế Nhật nhắm mắt, hai má càng hây đỏ so với vừa rồi, hơi thở hết sức nặng nề. Hắn tức khắc bế người đặt xuống giường, lấy tay áp lên trán ướm thử nhiệt độ.
Nóng quá!
Du Thiên Lâm chạy xuống tầng, kêu cả bác sĩ Hồng Dật gọi tới hồi nãy và Tùng Trúc cùng lên lầu.
Tùng Trúc nhác trông thần sắc Thẩm Tế Nhật lại lo lắng. Lúc bác sĩ kiểm tra cậu ta kè kè bên cạnh hỏi han. Mặc dù lắm lời, nhưng ít nhiều cậu ta cũng có ích. Trao đơn thuốc Charles mới kê cho Thẩm Tế Nhật sáng nay để bác sĩ coi, Tùng Trúc còn tả tình trạng cậu chủ sau khi tiêm vào mấy ngày nay.
Vị bác sĩ này là người điều trị cho Du Thiên Lâm lúc hắn bị thương lần trước, mang họ Tào, trước kia là quân y, theo chân Du Thiên Lâm đến đây. Ông xem thành phần thuốc, kết hợp với tình trạng cơ thể Thẩm Tế Nhật để kê thuốc hạ sốt.
Nhưng hắn không có trong tay loại thuốc hạ sốt này. Du Thiên Lâm sai Hồng Dật lái xe đưa hắn đi Bệnh viện Tây y Nghi Châu lấy, lấy thuốc về cho Thẩm Tế Nhật uống luôn, rồi thay giúp anh bộ đồ ngủ sạch sẽ dễ chịu. Đến tận khi vẻ mặt anh từ từ dịu lại, cũng không ra mồ hôi nữa, trái tim cứ treo lơ lửng của Du Thiên Lâm mới thả về đúng vị trí.
Tùng Trúc thường ngày hầu hạ, hôm nay ngay chút xíu việc cũng chưa động vào. Từ đầu chí cuối Du Thiên Lâm chẳng cho cậu ta nhúng tay. Bất kể lau người rồi thay y phục hay là cho uống nước uống thuốc, chườm khăn bông ướt hạ nhiệt độ, hắn đều đích thân làm, bắt cậu ta đứng chờ một mình ở ngoài.
Trong lòng Tùng Trúc bất an, tuy vậy đâu còn biện pháp nào khác. Tối lặn mặt trời, Du Thiên Lâm bảo cậu ta quay về Thẩm gia báo tin, đừng thưa chuyện phát sốt, chỉ nói anh vội công việc, đêm nay vắng nhà.
Tùng Trúc hiểu tình cảm đối với Thẩm Tế Nhật của Du Thiên Lâm. Mà hôm nay xảy ra sự việc này, dám chắc cậu chủ chả muốn để người trong nhà biết. Vì thế cậu ta vâng lời về báo tin đúng căn dặn, ban đêm thì trở lại.
Thẩm Tế Nhật vẫn ngủ sâu, rạng sáng tầm hơn ba giờ cơn sốt cuối cùng cũng lui bớt. Du Thiên Lâm lại mời bác sĩ Tào vào thăm bệnh một hồi, xác nhận Thẩm Tế Nhật không còn gì đáng ngại mới yên lòng, cho phép mọi người đi nghỉ.
Hắn đóng cửa, nom người trên giường ngủ không tri giác như cũ. Một nỗi đau khổ bén rễ trong lòng.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, nhiều đến mức hắn hoàn toàn chẳng dư thời giờ bình tĩnh tự vấn.
Thẩm Tế Nhật sẽ nhanh tỉnh lại thôi, lúc đó thế nào? Có phải sẽ tiếp tục trốn tránh hắn như bận nọ hay không? Lần trước là tìm người yêu, lần này thì sao? Liệu có khả năng vì trốn tránh, sẽ lựa chọn kết hôn không?
Hắn nhớ tới Vương Hạo Tinh, nhớ tới cái người sánh bên Thẩm Tế Nhật kia. Một cô gái giơ tay nhấc chân đều chẳng thể soi mói.
Sau khi phát hiện được sự tồn tại của Vương Hạo Tinh hắn từng phái người đi thăm dò gốc gác. Quả thật thứ tìm ra là một gia thế tốt đẹp, bất luận học thức hay là phương diện hiểu biết đều đủ xứng đôi vừa lứa với người như Thẩm Tế Nhật. Mấu chốt nhất chính là tính thạo quan tâm chăm sóc của Vương Hạo Tinh.
Có người phụ nữ như vậy làm vợ, mọi người đàn ông đều mơ còn chả được ấy chứ.
Lúc ấy hắn cực kì lo âu, lại không tài nào thuyết phục bản thân chịu đựng kết cục này.
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư tới gần Thẩm Tế Nhật với mục đích tối hậu là bày tỏ cho huynh ấy nhận ra tâm ý hắn, chiếm hữu người mình yêu thành của riêng mình. Hắn biết trong thời gian ngắn đòi Thẩm Tế Nhật đáp lại tình yêu của hắn là bất khả thi, thậm chí chấp nhận đoạn tình cảm này cũng gian truân lắm rồi. Nhưng nếu không có ai chen ngang, hắn khẳng định tuyệt đối thực hiện được.
Ngoài ý muốn lại liên tiếp xuất hiện kẻ phá bĩnh. Tuy nói giữa hai người họ đã có gần gũi da thịt, song loại thân cận này, chỉ khiến Thẩm Tế Nhật chạy trốn càng xa.
Hắn ngồi ở mép giường. Ánh mắt thiết tha cháy bỏng ôm ấp người nằm.
Trước kia mỗi khi nhìn hắn, Thẩm Tế Nhật đều tươi cười vui vẻ. Mặt mày ôn hòa thư thái rạng rỡ hẳn lên, hệt như đôi đồng tử ấy cất giấu những vì tinh tú đẹp đẽ nhất vậy. Dạo gần đây trông thấy hắn, không phải anh trừng mắt nhướn mày để cảnh cáo, thì cũng là cảnh giác đề phòng. Dẫu hiểu việc này chỉ có thể tự trách mình, tuy nhiên hắn thực lòng hy vọng Thẩm Tế Nhật có thể tiếp nhận tấm chân tình của hắn, chẳng phải vì trốn tránh, rồi lựa chọn một cô gái mà bản thân không yêu để kết duyên.
Du Thiên Lâm vươn tay, khe khẽ mơn man khóe mắt người thương, tựa như chạm vào một bảo vật vô giá. Ngay cả trong giấc nồng, cử chỉ nhẹ nhàng này cũng khiến Thẩm Tế Nhật ngưa ngứa, bực mình tránh né.
Du Thiên Lâm thu tay về, cúi người gắn đôi môi mình lên cánh môi anh, say đắm vùi gương mặt vào chiếc gáy anh, hít lấy hơi thở ấm áp vấn vít quanh cần cổ và bờ vai anh, cảm thấy cổ họng ngày càng chua chát.
Hơi ấm này chỉ nhân lên nỗi thống khổ ngự trị tâm can. Du Thiên Lâm không dám úp mặt, đành ngẩng đầu dõi mắt chăm chú vào Thẩm Tế Nhật. Tầm mắt hắn lần theo khóe mắt đuôi mày rời xuống từng tấc từng phân, dừng ở đôi môi mềm mại ấy.
Lúc làm hồi chiều, mặc dầu động tác của Thẩm Tế Nhật còn trúc trắc lắm, nhưng chính xác là đang đáp lại hắn. Khi đó hắn chả đong đếm được có biết bao hạnh phúc. Nghĩ vậy, hắn lại không nén nổi, hết sức cẩn trọng lưu luyến tại nơi hai người gắn kết, dùng nụ hôn này bổ khuyết cho nỗi bất lực cùng khoảng trống mất mát trong lòng.
Hắn chẳng biết mình hôn lâu chừng nào. Mãi đến khi Thẩm Tế Nhật lại bất mãn xoay người, hắn mới giật mình hồi tỉnh, phút chốc ngồi thẳng.
Cũng may Thẩm Tế Nhật chưa tỉnh dậy. Hắn thất vọng buông một hơi dài nặng nề, kéo chăn đắp đến vai Thẩm Tế Nhật, kề sát tai anh thì thầm: “Vân Thâm, đệ thực sự rất yêu huynh. Mặc kệ huynh còn muốn trốn tránh đệ bao lâu, đệ sẽ không từ bỏ huynh.”
Dứt lời, liền tắt ngọn đèn đầu giường để căn phòng chìm vào tối tăm dày đặc, đi ra ngoài tắm rửa.
Trong tích tắc hắn đóng cửa đó, người nãy giờ ngủ say choàng mở mắt, dùng ánh mắt mờ mịt rối bời dõi theo bóng dáng hắn, tận khi âm thanh đóng cửa “cạch” hòa lẫn âm vang từ sâu trong tâm hồn vọng lên.
Thẩm Tế Nhật ngó ánh sáng trầm ấm ngoài khung cửa, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của Du Thiên Lâm, sau cùng giơ tay mân mê môi mình.
Khuôn mặt còn vương xúc cảm Du Thiên Lâm vuốt ve, không mạnh bạo giống ban chiều, mà là cảm giác được nâng niu coi trọng.
Anh nhớ lại khoảnh khắc vừa mới bị hôn, rõ ràng hoảng sợ không nhịn được, rõ ràng muốn đẩy ra khẩn cấp. Tuy nhiên chả hiểu vì lẽ gì, bàn tay ở trong chăn nắm loạn vài lần, cuối cùng siết khăn trải giường, đồng nghĩa với lựa chọn sự im lặng.
Anh tự nhủ trong tình huống này giả bộ ngủ mới là cách thức tốt nhất. Song nụ hôn ấy không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, thậm chí còn…
Anh bưng kín hai mắt, rốt cuộc vứt bỏ ý định kiếm cớ cho bản thân.
Trước kia anh chỉ không thể lý giải được tâm tình của Du Thiên Lâm. Nhưng hôm nay, ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì anh cũng chẳng cắt nghĩa nổi…