” cô lại làm tình nhân của tôi?”
Tôi không thể nào tin nổi… Thắng vẫn có thể đề nghị như vậy? Tôi không hiểu vì sao anh ta cứ phải nhằm vào tôi?
Câu tiếp theo của Thắng là.
– cô bây giờ so với 2 năm trước hấp dẫn tôi hơn rất nhiều.
Tôi có sức hút vậy sao?
Thắng không để tôi kịp từ chối đã nghênh ngang bỏ đi mất, tôi vì câu nói đó mà lơ ngơ cả buổi.
Tôi biết anh ta sẽ không dễ buông tha cho tôi, tôi sợ thắng biết được sự tồn tại của cu bon trên thế gian này…
Hôm đó tôi dọn sạp sớm để trở về, ngoài ý muốn lại chứng kiến 1 việc…
Phía trước cửa phòng trọ tôi Long và 1 cô gái đang gây gổ cãi nhau.
Long tức giận quát cô gái kia.
– cô cút đi, bám theo tôi đến đây làm gì?
– bác gái bảo em khuyên anh về.
– cô cút đi, tôi là người trưởng thành chứ không phải con nít,
– anh Long nếu anh biết suy nghĩ thì đã không làm bác gái đau lòng rồi.
– cô thì biết cái quái gì?
– em biết hết đấy, anh nói xem em có gì không tốt, em còn trẻ lại xinh đẹp, mẹ anh thích em ai cũng khen em, tại sao anh không thích em mà chạy theo 1 người không chồng mà chửa hoang?
– cô câm miệng lại, cô biết gì mà nói về Hương như vậy?
– à…thì ra cô ta tên Hương à? Em muốn xem mặt mũi cô ta thế nào mà có thể giữ chân anh lâu như vậy!
– tôi hỏi lại cô có cút không?
Long và cô gái đó giằng co nhau, Long kéo cô ta định lôi đi thì nhận ra sự có mặt của tôi., Long thốt lên nhìn tôi.
– Hương….!
Cô gái.
– à…thì ra cô à, nhìn mặt mũi thánh thiện lắm.
Tôi nhìn cô ta.
– nhìn không ra cô lại là người thích mồi chài đàn ông đấy.
– cô ăn nói cho đàng hoàng.
– tao việc gì phải đàng hoàng với cái ngữ như mày, anh Long bị mày giữ chân khiến mẹ anh ấy buồn phiền không biết bao lần, mày làm ơn buông tha cho Long đi.
Long gầm lên.
– Bảo Trâm cô thôi ngay.
Long kéo cổ cô ta đi, anh nói với tôi.
– đợi anh giải quyết xong anh sẽ trở lại.
Tôi bế con về phòng, pha 1 bình sữa, chơi với con 1 lúc thì cu cậu lăn ra ngủ,…
Lòng tôi nặng trĩu, câu nói của Thắng? Lời nhục mạ của cô gái kia? Tất cả cứ lượn lợ trước mắt tôi! Tôi muốn xua đi khỏi tâm trí nhưng không tài nào thoát khỏi nhưng suy nghĩ bủa vây!
Ngày 28 tết, một mình tôi dọn hàng ra bán, bán hàng mà đầu óc tôi để tận đâu đâu ấy! Khách kêu còn không biết, Long không tới, tôi cũng không đi lấy hàng được vì trước giờ là anh tìm mối sỉ cho tôi, tôi chỉ việc bán…tôi nghĩ có lẽ từ lâu mình đã sinh ra loại cảm giác ỷ lại vào anh, tôi dựa vào anh quá nhiều, một mặt tôi lại sợ Thắng sẽ đột nhiên xuất hiện….trong lòng tôi cứ thấp thỏm không khác gì bị tra tấn tinh thần cả..
Lúc tôi đang bán hoa quả cho khách thì từ đâu cô gái đi cùng Long hôm qua tìm tới,tôi nhớ không nhầm tên cô ta là Bảo Trâm, bên cạnh cô ta có thêm 2 người phụ nữ mặt mày dữ tợn, giọng cô ta oang oang.
– thì ra là 1 con bán hoa quả, chẳng có gì ghê gớm lại giám đi tranh giành bồ của người khác,
Nhìn khí thế của cô ta tôi hơi tái mặt, những người trong chợ đã bắt đầu chỉ trỏ.
Tôi nói.
– tôi không giật bồ của cô.
– mày còn giám già mồm hả? Đồ con đĩ chửa hoang… sao mày không soi gương rồi nhìn mình xem bản thân mày thuộc dạng gì mà đòi đi giành đàn ông với tao…
Nói xong Bảo Trâm quay sang 2 người phụ nữ đi cùng.
– giẫm nát hết sạp hoa quả này đi…
Tôi kêu lên.
– đừng,…
2 người phụ nữ kia xông vào phá hàng của tôi, tôi cố ngăn lại nhưng không được, lại còn bị Bảo Trâm túm tóc đau điếng người.
Người trong chợ chứng kiến rất đông nhưng tuyệt đối không có ai đứng ra can ngăn giúp tôi,
Bảo Trâm hùng hổ nói to.
– mọi người nhìn đi, con đĩ này là loại chuyên đi mồi chài đàn ông,
Tôi dùng sức đẩy cô ta.
– không phải, cô nói láo….
– mày thích cãi phải không? Tao phải vả vỡ mồm mày cho mày hết cãi…
Dứt lời Bảo trâm vung tay lên định tát tôi, không ngờ tay cô ta bị ai đó giữ lại, tôi nhìn người đó liền nhận ra Thắng!
Tôi để ý thấy vẻ mặt của Bảo Trâm ngây ra, có lẽ cô ta bị dáng vẻ của thắng làm cho ngây ra thì đúng hơn.
– anh…anh là ai vậy?
Thắng lạnh lùng.
– cô dừng hành động của mình lại được rồi đấy.
– anh là ai mà giám xen vào việc của tôi.?
– cô đang đụng vào người phụ nữ của tôi đấy…
– anh là người yêu cô ta?
Thắng lạnh tanh từ chối cho ý kiến.
– anh đẹp trai như vậy đừng có để cô ta lừa, cô ta là loại chuyên đi mồi chài đàn ông đây.
– đây là việc của tôi.
Cuối cùng Bảo Trâm cũng chịu bỏ đi, tôi nhìn sạp hoa quả tan tành, vung vãi trên đất, nước mắt trào ra khom người cúi xuống bắt đầu nhặt…
– đừng nhặt nữa…
Tôi như không nghe thấy, thắng túm cổ tay tôi.
– tôi nói cô đừng nhặt nữa…
Tôi giật mạnh tay ra.
– mặc kệ tôi, liên quan gì đến anh.
Thắng quả quyết lôi tôi ra khỏi chợ, sau đó nhét tôi vào xe.
– anh đưa tôi đi đâu, dừng xe.
– im miệng và ngồi yên đi.
– tôi bảo anh dừng xe, tôi không muốn nhìn thấy anh.
Thắng tấp xe vào lề đường, đột ngột quay sang hôn mạnh lên môi tôi.
– ưm…ưm…bỏ…ra…ưm…