Tại sân vườn Hàn gia.
– Lâu rồi mới gặp lại. Nhớ bà quá đi thôi. Trưa nay hai mẹ con ở lại đây nha.
Quay qua nựng má cô gái nhỏ ngồi cạnh:
– Ôi! Tiểu Nhạc đã lớn như thế này rồi. Xem nào, mới ngày nào còn là một đứa bé nhỏ xíu mà giờ đã là 1 thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Hôm nay, bà Hạ dẫn cô con gái cưng qua thăm bà Hàn. Bà Hạ và Bà Hàn là bạn thân của nhau từ nhỏ tới lớn. Tình bạn của hai người thân thiết như người thân ruột thịt vậy. Tới khi hai người lấy chồng cũng tổ chức đám cưới chung. Vì thế hai nhà Hàn – Hạ có mối giao tình rất tốt. Lúc đó, bà Hàn đang mang thai lần hai đưa theo con trai Hàn Phong qua Hạ gia chơi. Còn ông bà Hạ cũng có một cô con gái nhỏ 5 tuổi tên Hạ Thiên Nhạc. Hàn Phong tính tình lạnh lùng, tuy chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi nhưng rất thông minh, ưu tú. Thiên Nhạc tính tình hoạt bát, ham chơi kéo tay cậu chạy lên đồi hoa sau nhà để lại 2 bà mẹ nhìn nhau cười òa lên.
Hai đứa bé đứng trên ngọn đồi tràn ngập hoa.
– Anh ơi, sao mặt anh cứ nhăn nhó thế. Mẹ em nói trẻ con phải vui cười thế mới đáng yêu đấy.
– Thật ngốc!
– Em đưa anh lên đây ngắm hoa để anh cảm thấy vui vẻ. Mỗi khi em không ăn cơm bị mẹ mắng chỉ cần ngắm nhìn những bông hoa kia liền cảm thấy rất vui. Mẹ nói hoa có thể xua tan đi nỗi buồn và.mang tới niềm vui. Nhưng sao anh vẫn không vui vậy?
– Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời đó.
Cậu bé quay lưng bỏ đi để lại cô bé ngẩn ngơ.
– Aaa….aaaaa..hu..hu..hu.
Cậu chạy tới. Thì ra cô bị gai hoa hồng đâm vào tay.
– Em muốn hái cho anh bông hoa hồng đỏ kia. Em chỉ thích anh cười lên thôi. Vậy sẽ rất đẹp trai.
Ngốc chết được. Về thôi.
– Anh Phong. Cõng em với.
– Em bị đau tay.
Thấy khuôn mặt nhỏ xụ xuống. Cậu cũng chịu thua bèn ngồi xuống.
– Còn không lên.
Ở trên lưng người con trai này, Thiên Nhạc bất giác cảm thấy có chút kì lạ lại thật ấm áp.
– Hứa với em, anh Phong phải luôn vui vẻ nhé!
Ai ngờ được chính cái hôm đó, lúc cô nắm tay anh chạy đi, lúc anh cõng cô trên lưng thì trái tim của Thiên Nhạc đã trao cho Hàn Phong mà bản thân cô gái nhỏ cũng không hay biết. 15 năm qua, chưa ngày nào Thiên Nhạc quên đi cậu bé ngày hôm đó. Cô biết mình đã yêu anh mất rồi. Nhưng anh dù là lúc nhỏ hay hiện tại đều không có chút tình cảm gì với cô chứ đừng nói là yêu. Trái tim anh đã dành cho người khác rồi.
Tít……..
Xe hơi chạy vào. Người đàn ông bước ra với thần sắc lạnh lùng, cao ngạo nhưng rất đẹp trai. Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo đến say lòng.
– Phong, lại đây. Con nhận ra ai không?
“Con chào dì Hạ.”
– Chào con. Con đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa lại quản lý tập đoàn rất giỏi, nổi tiếng tới thế cơ mà. Bây giờ Hàn thị đã đứng đầu trong giới rồi.
” Cảm ơn dì Hạ.”
Bà Hàn ho lên 1 tiếng.
– Mắt con mọc trên trời hả, không thấy con bé sao?
Anh quay sang nhìn cô.
– Con trai sao lại ngơ ra thế, không biết là ai thật hả? Là Tiểu Nhạc con gái dì Hạ đấy. Sao hôm nay con lại ngốc bất thường vậy. Thật là…haizzzz
” Xin chào.”
Thiên Nhạc cảm thấy hụt hẫng. Lúc ngồi trên máy bay cùng cả nhà về nước, cô đã nghĩ giây phút gặp lại anh chắc chắn anh sẽ không phấn khích nhưng không ngờ lại lạnh lẽo tới vậy.
” Vâng, em chào anh ạ.”
Đêm qua, cô còn nằm mơ thấy anh chạy tới ôm cô và cười rất tươi chào đón mình nhưng… bây giờ Thiên Nhạc chỉ biết cắn môi tủi thân còn người đàn ông đã vào nhà từ lâu rồi. Hai bà mẹ thấy vậy cũng chỉ biết im lặng. Bà Hạ nhìn con gái mình mà đau lòng. Bà biết rõ con gái yêu Hàn Phong tới mức nào. Những năm qua, bà thấy được Thiên Nhạc luôn nhớ nhung và yêu Hàn Phong. Bà vừa giận vừa buồn nhưng cũng chẳng biết trách ai. Dẫu sao cũng không phải do Hàn Phong, chỉ tại con gái bà quá si tình, không dứt ra được.
– Haizz…… Bà Hạ thở dài 1 tiếng.
Bà Hàn thấy ngại vì con trai đã làm Thiên Nhạc đau lòng và bà Hạ cũng buồn theo nên lãng qua chuyện khác:
– Gần trưa rồi. Đi vào nhà ăn cơm thôi. Dì nhớ Tiểu Nhạc của dì thích ăn món salad hoa hồng và trứng hấp sữa nhất. Dì đã dặn chuẩn bị từ sớm rồi.
” Con cảm ơn dì Hàn ạ.”
– Vậy tui thích ăn gì bà có nhớ không?
– Già rồi mà tính vẫn vậy. Tui không có nhớ Hạ phu nhân thích món gì đâu nha.
Bà Hạ bực bội.
– Đúng là xấu tính mà.
3 người đi vào trong nhà. Trên lầu có một ánh mắt đã theo dõi tất cả đặc biệt là biểu cảm của Hạ Thiên Nhạc.