Sáng ngày hôm sau Thái Vy thức dậy đi ra vẫn thấy Nam Cường ngủ say trên ghế, thông thường phòng bị thế mà sao giờ lại thả lỏng không tưởng nhỉ. Cậu Vàng vẫy đuôi mừng, khuôn mặt méo mó kêu ư ử nhẹ nhẹ. Thái Vy cười gật đầu nói: “Đây đây, để chị thả ra cho đi vệ sinh, ra ngoài vườn mấy gốc cây nhé.”
Được tự do cái nó vui lắm nhảy tung tăng luôn, chay căng cẳng ra ngoài để xả lũ. Cô nhìn con Sh dựng ở sân lúc này mới gật đầu yên tâm, lấy chìa khóa ra mở khóa phanh đĩa. Đi vào trong phòng đeo lens đổi quần áo, Thái Vy xoa xoa bụng có vẻ hôm qua cô ăn hơi ít nên sáng nay thức dậy sớm là vì bụng đói. Nhưng trong tủ chỉ có mì gói và vài quả trứng gà…. Đành vậy sáng nay ăn mì thôi. Trong lúc cô đang nấu nướng ở trong bếp lúc này Nam Cường cũng đã tỉnh dậy vì có cuộc điện thoại gọi đến. Anh ngái ngủ móc điện thoại trong túi áo ra, nhìn lên màn hình điện thoại là Nam Phi gọi, điều này làm anh có chút khó chịu mới sáng sớm đã bị làm phiền.
“Gì thế.”
Nam Phi ở bên này bực mình đáp: “Anh đi đâu cả đêm không về thế, còn bảo với mẹ là đêm nay ngủ lại giờ dậy lại chả thấy đâu, mẹ có việc tìm anh đấy.”
Nam Cường gãi gãi đầu à một tiếng, quan sát lại nơi mình đang ngồi, là nhà của Thái Vy hôm qua anh đã ngủ quên ở đây sao…
“Quan trọng không, để còn về luôn.”
Nam Phi bĩu môi đáp: “Không, tối anh về cũng được, nhớ đấy tối không về đừng trách thằng này ác, cứ tàn hứa xuông thôi, bực mình.”
Anh cau mày đáp lại Nam Phi: “Sáng ra mày ăn phải bả súng à, hay con nào đá, có mỗi thế thôi cũng kiếm chuyện là sao.”
Nghe được câu này trúng luôn tim đen của Nam Phi, cậu bực tức xả giận lên chiếc điện thoại của Nam Cường nhưng không biết anh đã cúp máy từ lúc nào, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi ôm một cục tức vào bụng. Nam Cường ngồi nhìn lên chiếc chăn mỏng và cái gối này, một mùi hương khá quen thuộc, chắc chắn vì nó mà anh đã ngủ thiết đi một cách không cảnh giác như vậy, mùi hương quen thuộc này cực kì giống với mùi hương của người bà anh….
Tháu Vy nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách vọng ra đoán chắc Nam Cường cũng đã tỉnh. Cô bê bát mì ra ngoài mùi hương thu hút làm anh bùng tỉnh trong trí nhớ. Khuôn mặt bị vẽ râu ria của anh Thái Vy không nhịn nổi một tay che miệng cười. Mặc kệ động tác khác lạ của cô điều anh cần bây giờ chính là bát mì trên tay cô kìa. Thái Vy nhịn cười đặt bát mì xuống, đẩy qua cho anh. Nam Cường đương nhiên coi đây là chuyện đương nhiên nhưng hôm nay cô quả là có tinh thần tự giác. Ngửng lên nhìn cô khuôn mặt không nhin nổi cười của Thái Vy làm Nam Cường rất nghi ngờ, anh lập tức chạy vào nhà vệ sinh.
Mặt đầy vạch đen đi ra, không chạy cho khỏi nắng được rồi, chân cẳng thế này có chạy bằng trời. Thái Vy quy củ quỳ gối lau đũa lau thìa trên rồi để trên bát cho anh ăn. Lấy khăn mặt của cô lau sạch những vệt bút mực đen đi, lòng Nam Cường có chút bực bội nhưng cũng có chút buồn cười khi nhớ đến khuôn mặt của Thái Vy. Mất mấy phút trên gương mặt điển trai của anh đã sạch không tì vết, anh mới hài lòng rời khỏi nhà vệ sinh. Thái Vy thấy anh như thấy Phật quỳ xuống ánh mắt rất hối lỗi. Nhìn cảnh này anh lại càng buồn cười hơn.
“Xin đại gia tha cho thần một mạng, thần không cố ý, chỉ tại cái bút nó cứ thích vẽ nên mặt ngài mặc sù thần đã cố ngăn cản.”
Nam Cường nhếch miệng cười chiều theo ý cô đáp: “Ngươi biết tội này phạm phải sẽ phải xử phạt nặng lắm không? Sẽ phải ngũ mã phanh thây, tội đáng muôn chết!”
Thái Vy nghe xong liền ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt bồn chồn lo lắng.
“No, no, no, đại gia à thần đã biết lỗi rồi xin đại gia minh xét.” Nam Cường ngồi vào bàn ăn bát mì nóng hổi, mặc kệ Thái Vy diễn tuồng, nhưng cô mặc dù bụng đói nhưng vẫn sợ anh xử lí vụ vẽ mặt kia thật…. Không dám ngo nghe gì.
“Đại gia à, mì ăn có ngon không?”
…..
“Đại gia à?”
Nam Cường nhíu mày đôi mắt lại hướng về phía cô, làm cô chột dạ cúi đầu không dám nói nữa.
Bụng kêu cồn cào, đói nhưng không biết làm thế nào, chỉ nghĩ mình ngu sao tự nhiên chọc vào tên khùng này làm gì.
Nam Cường ăn xong nhìn Thái Vy không dám ngho nghoe gì rất hài lòng. Anh vui vẻ đứng dậy xách theo cái đuôi nhỏ Thái Vy lên xe, mặc cho cô ngơ ngác.
“Đi đâu thế đại gia, đừng bảo với tôi là đi…..”
“Đi làm.”
Thái Vy đứng dưới đất lắc lắc đầu ngay lặp tức đáp: “Không, tôi nghỉ việc chỗ anh rồi, mới cả bị thương thế này thì cũng chả làm được chỗ nào.”
Nam Cường nghe cái câu nghỉ làm ở chỗ anh rồi rất chói tai, anh nhíu mày liếc ánh mắt sắc lạnh lên người Thái Vy làm cô run cầm cập.
“Tôi cho cô nghỉ lúc nào?”
Nghe được câu này, Thái Vy từ chối hiểu cô bĩu môi liếc mắt nhìn anh đáp: “Hỏi em gái Kỉ Tư Thiên của anh là ra ngay.”
Nam Cường mặt cũng ok thôi, Thái Vy nghĩ anh đã từ bỏ ý định mở cửa cổng nở một nụ cười tạm biệt.
“Ừ cũng được thôi, tôi ngồi đây chờ xem ai nhận một đứa què như cô vào làm việc, rồi sau đó không trả được lãi lúc đấy tôi đến tôi xích nhà cô lại đừng bảo tôi ác.”
Nhắc đến điểm yếu cái nhà yêu quý của cô cái, Thái Vy nhảy cẫng lên, đầu óc không cần suy nghĩ nhảy thẳng lên xe của Nam Cường. Chắc chắn là Nam Cường sẽ nhận một đứa què như cô vào làm mà đúng không?
“…Ừm được rồi, nhưng tôi cần một câu trả lời từ anh.”
Nam Cường nhìn cô rồi gật đầu.
“Anh bây giờ có tin tôi không?” Nếu không thì thôi chúng ta chẳng cần phải gặp nhau nhiều làm gì cho đỡ mất thời gian!
Nhận được một câu hỏi y hệt như lần trước trước khi nghỉ của cô Nam Cường đấy mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lẽ nào chính vì câu trả lời “Không” của anh mà cô đã nghỉ việc ư? Anh rất ghét phải sửa lại câu nói của mình, phương châm của anh là:
“Lời nói là hợp đồng.”
Nhưng các yếu tố khách quan đem đến cô chả sai tí gì người sai be bét chính là Kỉ Tư Thiên, chắc cũng phải có ngoại lệ chứ nhỉ, Nam Cường mỉm cười đáp: “Có!”
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Thái Vy mỉm cười khúc khích, đưa tay đặt lên vai anh nói: “Đợi 5 phút để chuẩn bị đồ nhé.”
Với một tốc nhanh nhất cô sắp xếp mọi thứ vào túi, đương nhiên là vẫn không thể quên ẻm chó cưng của mình cậu Vàng. Xích nó, túi đeo đã trên người Thái Vy nhảy lì cò ra sân cùng với con chó.
“Nhờ anh tí nhé, chứ để nó ở nhà thì không ai chăm.” Nam Cường đưa cô một ánh mắt rất bực mình nhưng không từ chối, được ân xá Thái Vy đưa chú chó nhỏ lên bệ chân ngồi của Nam Cường buộc dây xích vào chỗ để mũ bảo hiểm.
“Mày ngoan đấy, không tao thịt tao bán cho người khác ngay!”
Cậu Vàng nghe như hiểu được cụp tai run rẩy, làm Thái Vy rất hài lòng, cô khóa cửa nhảy lò cò lên xe Sh cao ráo. Nam Cường nổ máy đi. Lòng anh lúc này đang nghĩ về câu nói có chút quen thuộc kia Mắt xanh hình như cũng từng nói một câu y hệt với Kim Cương nhà anh.
“Mày mà còn phá tao thịt tao mang đi bán, nghe chưa? Rõ bực mình tao không phá thì thôi mày nghĩ mày có quyền chắc.” Nam Cường vui vẻ khi nghĩ lại chuyện xưa đó, đúng lúc này trong hẻm nhỏ có một đứa bé chạy ra, Nam Cường phanh gấp cả người của Thái Vy đổ ập vào lưng anh, cách một lớp quần áo mỏng cả hai người cọ sát một cách thân thiết. Làm Nam Cường cực kì dạo rực. Thái Vy đụng phải bức tường thép bụng định nói: “Sao anh đi ngu thế.” Nhưng lại thôi sợ nói xong người ngu mới là mình.
Bà mẹ hoảng hốt ôm lấy đứa trẻ, xin lỗi Nam Cường rất nhiều. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh đến công ty.
…..
Có vẻ như hai người đã thân thiết với nhau hơn trước rất nhiều, một loại thân thiết khác biệt đến mức không có gì có thể sánh được, vừa thân vừa thương đã vậy đôi khi cả hai còn có cảm giác mình đã tiếp xúc với nhau lâu lắm rồi.