Mặc Hành, Việt Dã và Vũ Hành Long đi từ cửa sau ra, có ba chiếc xe ước chừng chỉ có không đến 20 người.
Với thân thủ của ba người, chỉ hơi tốn chút công sức do nhiều người nhưng không thể làm khó được họ. Với sự trợ giúp của Mộc Tử rất nhanh cả ba người đã xử lí xong. Hơi tanh mùi máu chút, do mấy phát cuối có nổ súng, team mình chả sao còn team bạn tự tay bóp mình.
Thái Vy ngồi nhìn Mộc Tử với sự chuyên nghiệp của anh hưng phấn không thôi, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, tiếng súng qua màn hình máy tính phát ra có hơi chói tai một chút nhưng cũng đỡ.
Nam Cường nhếch miệng cười lạnh. Muốn đánh úp anh, đừng có mơ!
Sau đó anh lại đăm chiêu nhìn cô, Thái Vy bị anh nhìn cũng chột dạ tưởng anh tính toán vụ vừa nãy. Nam Cường nghĩ ngợi, phát súng đêm đó và chuyện ngày hôm nay chắc chắn không phải ăn may. Lúc này anh thực sự rất hoài nghi về cô.
Quân hỗ trợ đã đến, nhưng bên này đã bị ba người kia khử sạch, thiệt hại không đáng kể còn bên địch thì từ người đến của thiệt hại rất nhiều, bị thương nặng bắt sống sạch.
Vũ Hành Long rũ tóc, tay anh cử động hơi nhiều nên động vào vết thương, đặt súng lên bàn thở phì phò.
Thái Vy ngồi bên cạnh thò tay ra lấy, cô đối với khẩu súng này khá là tò mò. Trong lúc không ai để ý cô lấy nhìn khá lâu về khẩu súng này. Nó hơi dính máu, dưới bàn vừa hay có cái rẻ lau, cô lau loạn xạ lên, khẩu súng màu bạc không còn vết máu lúc này mới hiện ra.
“Wow, wow đẹp long lanh, tính xảo ra phết.” Thái Vy cười thầm trong lòng như bắt được một món đồ quý giá.
Hình điêu khắc con rồng bạc ở đầu súng rất xịn xò cái này chắc chắn được làm bằng thủ công. Bỏ qua Thái Vy đang ngắm nghía.
Đàn em mà Việt Dã gọi cũng đã đến địch đã bị ba người kia xử đẹp hết. Lúc này tập hợp kéo bọn chúng xuống phòng tra hỏi.
Nam Cường nhếch mép, rất hợp ý anh đúng lúc anh cũng cần tìm kẻ to gan dám phản bội anh đây. Một kẻ chán sống, không biết trời cao đất dày.
Tên cầm đầu lúc này định cắn lữa tự sát, nhưng Mặc Hành hành động rất nhanh ngăn chặn kịp thời. Nhét thẳng cái giẻ vào mồm hắn. Ánh mắt sắc lạnh liếc qua làm hắn run cầm cập không dám ho he gì nữa.
Mặc Hành đá vào chân tên cầm đầu khiến hắn quỳ xuống trước mặt Nam Cường. Anh oai phong lẫm liệt nhìn vào tên cầm đầu nhóm người này cười lạnh.
Việt Dã và Mộc Tử đứng bên cạnh, Việt Dã cất giọng:
“Ai sai bọn mày đến đây.”
Giọng điệu uy hiếp rõ rệt, Thái Vy ngồi trong một góc lấp ló nhìn ra, nuốt nước bọt cô đứng từ xa nhìn đã sợ thấy mịa rồi huống gì thằng đang quỳ ở đó.
“Tao nhắc lại một lần nữa, ai sai mày tới đây?” Tên cầm đầu run rẩy lắc đầu liên tiếp dù có sợ hãi đến chết chắc chắn hắn sẽ không nói ra!
“Pằng”
Khẩu súng y hệt cái của Vũ Hành Long, Việt Dã bắn thẳng vào chân của hắn.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…” Tiếng kêu là thảm thiết của hắn vang lên.
Bọn đàn em của hắn nuốt nước bọt, cả bọn run rẩy không ngừng.
Mộc Tử cau mày, rút súng trong áo lập tức làm phát nữa bên chân còn lại của hắn.
Tiếng thét đau đớn lại vang lên.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa..”
Nam Cường bình tĩnh vắt chéo chân, Mộc Tử rất hiểu liền lấy thuốc lá đưa vào miệng của anh, Việt Dã bật lửa đốt thuốc lá cho anh. Hít vào một hơi Nam Cường nhả ra một làn khói trắng.
“Xử luôn đi.”
Giọng điệu của Nam Cường rất thiếu kiên nhẫn, tên ngồi ở đó lúc này mới biết điều khóc lóc cầu xin anh.
“Nam Ca, xin anh tha mạng cho chúng em, bọn em bị Điểu bắt nếu bọn em không làm thì Điểu sẽ giết hết vợ con chúng em, xin anh tha cho chúng em chúng em cũng là hết cách.” Tên cầm đầu mặc cho chân vẫn đang chảy máu trực tiếp lê thận mình đến chỗ Nam Cường dập đầu liên tục. Bọn đàn em cũng khóc lóc dập đầu theo.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi giày của đại ca.” Mộc Tử tức giận trực tiếp đạp tên đó lăn vài vòng.
“Dạ, dạ em xin lỗi mong đại ca tha cho em. Bọn em xin khai tất ạ.”
Nam Cường lúc này nhả khói thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu. Hắn vốn có ý định nói dối lừa gạt nhưng Nam Cường đã nhìn ra ngay anh ra lệnh.
“Việt Dã, tên bên trái hàng thứ 4 qua.” Nghe được chỉ thị Việt Dã gật đầu một phát súng chuẩn xác nhằm thẳng vào bả vai của tên đó.
Tiếng hét the thé lên trong gian phòng, Thái Vy ngồi bên ở góc mà nuốt nước bọt. Sống lưng lạnh tê tái theo câu truyện.
“Phát tiếp theo chắc chắn vào đầu.” Một lời cảnh tỉnh, tên cầm đầu cắn môi nói ra sự thật.
Mải mê chăm chú nhìn theo cuộc trò chuyện của Nam Cường không để ý phía sau. Một người đàn ông bỗng gì chặt cổ Thái Vy áp lên thái dương cô một vật gì đó chắc chắn là súng. Tưởng cảm giác ớn lạnh là do nhìn Nam Cường uy phong ở kia hành sự anh ngờ lại là cảm giác không an toàn.
“Câm.” Người đàn ông ghì chặt lấy cổ của cô hơi thở lạnh toát cảm tưởng của cô như nghĩ đến rằng người đàn ông này chắc chắn chính là kẻ phản bội và định làm cảm tử quân. Khóa chốt an toàn được mở ra, làm trái tim của Thái Vy đập thình thịch, bỏ mẹ thật rồi sao tai họa liên tiếp lại sảy ra với cô như thế này chứ…
Lấy được thông tin quan trọng từ tên cầm đầu kia Nam Cường hài lòng gật đầu, tưởng đã xong chuyện ai dè nội gián lại tự xuất hiện trình diễn trước mặt anh.
Lại còn làm thêm trò cười nữa, bắn một phát súng cảnh cáo, và nhân vật con tin này là Thái Vy. Trong lòng của Mộc Tử và Việt Dã có chút dao động. Lúc này Vũ Hành Long, Mặc Hành đã chạy đến thì quá muộn. Tên phản bội này đã ghì chặt lấy Thái Vy và giơ súng đe dọa.