Định Kiến

Chương 43



Lúc Hứa Khiêm đưa thiệp mời cho Nghiêm mạc, rõ ràng có thể nhìn thấy một tia cứng ngắc nơi vẻ mặt của đối phương, y giả vờ không để ý chỉ cười cười, nhét cái thứ màu đỏ đến phỏng tay kia vào tay đối phương: “Nhớ chuyến bay ngày mai.”

Nghiêm Mạc vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Hứa Khiêm không để ý tới nữa, lướt qua hắn đi vào phòng ngủ…

Máy bay lúc ba giờ rưỡi chiều, hai người đến sân bay trước một giờ để làm thủ tục, Nghiêm Mạc đi gởi hành lý, Hứa Khiêm chạy đến McDonald”s gần đó mua đồ ăn, chờ khi hai người hết bận rộn liền cùng ngồi ở trên ghế dài ăn.

Bởi vì có Nghiêm Mạc nên lần này Hứa Khiêm không liên hệ với phiên dịch viên, kết quả tiểu tử này bởi vì chuyện thiệp mời ngày hôm qua mà từ đầu đến cuối khuôn mặt nặng như chì, Hứa Khiêm gọi hắn nhiều lần mới có phản ứng, ngay từ đầu còn tàm tạm, một lúc sau Hứa Khiêm cũng bực bội, lên máy bay liền mang bịt mắt bắt đầu nghe nhạc, hai người hầu như không trao đổi gì, bầu không khí toàn toàn cứng nhắc.

Bởi vì phải bay đến mấy tiếng, bay được nửa đường thì Nghiêm Mạc hơi say máy bay, sắc mặt tái mét dựa trên ghế ngồi, hơi thở rối loạn. Do ở khoang hạng nhất, phục vụ tương đối chu đáo, tiếp viên hàng không chủ động tiến tới hỏi có chuyện gì không, Nghiêm Mạc lắc đầu, mới vừa muốn trả lời chợt nghe được Hứa Khiêm đã im lặng rất lâu ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cho hắn ít thuốc say máy bay đi, lấy thêm một ly nước nóng, một cái chăn.”

Tiếp viên hàng không gật đầu quay người rời khỏi, Hứa Khiêm ngả ghế ngồi ra sau cho hắn, rồi ném bịt mắt của mình đưa hắn: “Nghỉ một lát đi, đừng coi di động nữa.”

Ngữ khí của y rất nặng nề, nhưng suy cho cùng vẫn là quan tâm, tâm tình của Nghiêm Mạc tốt hơn nhiều: “Ừ.”

Từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một hồi, chờ tiếp viên hàng không đem đồ tới, Hứa Khiêm dìu hắn ngồi dậy đưa thuốc uống: “Còn khó chịu nữa thì nôn ở đây.” Nói rồi xé một cái túi giấy sau lưng ghế ngồi đưa cho hắn.

Hai người qua về thật có chút ám muội, cho nên ánh mắt của người bên ngoài nhìn bọn họ cũng khác thường, Nghiêm Mạc hơi không được tự nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Hứa Khiêm nhìn thấy hắn thật sự đang cực kỳ khó chịu, lòng mềm nhũn, cũng không so đo những chuyện không vui trước đó nữa liền an ủi: “Cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi, chờ đến nơi, anh đây sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon…”

Y mở tấm chăn ra, đắp lên người đối phương: “Ngủ đi.”

Khó khăn mấy cũng chỉ có mười mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay, chân Nghiêm Mạc hơi nhũn ra, ỉu xìu tựa trên vai Hứa Khiêm, rất mệt mỏi. Người kia đau lòng nhưng vẫn rất hưởng thụ, mang người đi tới khách sạn đã sớm đặt trước, lấy di động ra gọi đường dài cho Giang Thành Vọng, dùng trình độ tiếng Anh chỉ mới học cao trung của mình lắp ba lắp bắp bảo nhân viên phục vụ nấu chút cháo đưa tới.

Sau khi Nghiêm Mạc húp cháo liền ngã xuống, ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh, bởi vì đặt phòng giường cỡ lớn, Hứa Khiêm nằm ở bên cạnh hắn ngủ bất tỉnh nhân sự, lúc này đặc biệt không nhịn được nữa dúi dúi người về phía trước, vừa dúi vừa chui vào trong ngực hắn.

Hứa Khiêm mặc một cái áo sơmi mỏng tanh, nửa người dưới không mặc quần, chân trần quấn chăn, nửa người trên hoàn toàn dán tới, có chút mát lạnh, Nghiêm Mạc nhất thời không nỡ lòng đẩy ra, cứ như vậy ôm lấy y, tư thế có chút cứng ngắc.

Hứa Khiêm tìm được nguồn nhiệt dĩ nhiên không nỡ buông tay, quấn lên giống bạch tuộc đè Nghiêm Mạc đến hơi khó thở, vội vàng gạt cánh tay đeo trên cổ xuống, nhét vào trong chăn.

Hứa Khiêm dụi hai cái, mơ màng mắng một câu “tiểu khốn nạn”.

Nghiêm Mạc nghĩ người này đang ngủ còn đang mắng người khác mà… 80% là đang chửi mình, đành chịu thôi, ai bảo hôm nay chính hắn không thể điều khiển được tâm tình, cũng khó trách làm đối phương mất hứng.

Nghĩ như vậy, hắn lại có chút áy náy, lúc Hứa Khiêm quấn lấy cũng không giãy giụa, trái lại ôm cả đêm, đến khi trời sáng thì cơ thể cũng đã tê rần.

Ngủ một giấc dậy, chuyện buồn bực gì cũng quên hết, Hứa Khiêm tinh thần thoải mái rời khỏi giường, rửa mặt mặc áo quần xong còn thúc giục Nghiêm Mạc nhanh lên một chút, kẻo không kịp thời gian vào cửa.

Người kia xoa xoa bả vai đau nhức, sau đó phủ thêm một cái áo vét, đến lúc thắt cà vạt, Hứa Khiêm đột nhiên xuất hiện, lấy một cái kẹp cà vạt màu bạc từ trong túi ra ghim lên, sửa sang lại.

“Đi thôi.”

Bữa sáng do khách sạn tự mang tới, chỉ toàn bánh mì nhồi trứng ốp la, thật sự không hợp với khẩu vị của người Trung Quốc. Thời gian eo hẹp, Hứa Khiêm cũng không kén chọn, chỉ lấp đầy bao tử, lại đưa phần sữa tươi của mình cho Nghiêm Mạc: “Dạ dày của cậu không khoẻ, đừng uống cà phê,”

Người kia không phản đối, yên lặng uống sạch ly sữa tươi ấm áp kia, liếm liếm môi chút sữa dính bên mép, ngẩng đầu liền phát hiện Hứa Khiêm đang nhìn hắn, con mắt cong lên, mang theo sự ám muội.

“Tôi thật sự muốn lột sạch cậu ngay ở chỗ này…”

“Khụ khụ khụ!” Nghiêm Mạc không chút nể tình bị sặc, điên cuồng ho khan.

Hứa Khiêm liếc mắt, tiến lên vỗ vỗ sau lưng hắn.

Nghiêm Mạc trở tay nắm cánh tay y, trên mặt đỏ như thiêu đốt: “Về sau, về sau đừng nói cái này ở bên ngoài.”

“Sợ cái rắm gì, bọn họ cũng nghe không hiểu tiếng Trung.”

“Dù sao cũng…”

Hứa Khiêm nhìn thấy hắn như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu là người lớn rồi sao còn sĩ diện hảo vậy, tôi cũng đã làm số 0 như con vịt nhỏ* phơi ra trước mặt, để tôi chọc ghẹo đôi câu thì thế nào? Hử? Bớt miếng thịt à?”

(*Con vịt nhỏ (小鸭子): từ lóng để chỉ trai bao, MB)

Nghiêm Mạc bị lời này chặn họng, tìm không ra lý do phản bác, đành phải nhỏ giọng lại nói: “Chờ đến lúc riêng tư anh nói thế nào cũng được…”

Hứa Khiêm nhìn bộ dáng tủi thân của hắn, trong lòng biết da mặt đối phương mỏng, cũng liền thoả hiệp: “Được được được, vậy cậu về nhà phải nấu ăn ngon vào cho tôi, thứ đồ ăn quỷ quái này thật không phải để cho người ăn.”

“Muốn ăn gì?”

“Thịt kho tàu lần trước cũng không tồi, còn có sườn chua ngọt… thêm cà chua xào trứng.”

Nghiêm Mạc cười: “Sao anh thích ăn ngọt như vậy.”

Hứa Khiêm hừ hừ: “Cậu nói đi có làm hay không!”

“Được, nhưng nếu anh muốn ăn ngọt, tôi biết có một tiệm đồ ăn ngọt…”

Hai người cười cười nói nói lên xe taxi, Nghiêm Mạc dùng tiếng Anh nói địa chỉ, xe từ từ chuyển bánh.

Chờ đến nơi đã bắt đầu chuẩn bị mở cửa, bọn họ xếp ở hàng cuối cùng đi theo đoàn người tiến về phía trước, trong lúc chờ được phát tờ rơi, ở trên có giới thiệu đủ thứ về triển lãm, còn có vài hình thu nhỏ của một vài tác phẩm.

Hứa Khiêm lười biếng dính trên người Nghiêm Mạc, câu được câu không lật trang, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, nhìn tên ký ở dưới một bức tranh đến hơi xuất thần.

Nghiêm Mạc không phát hiện được điều này, trái lại chủ động giới thiệu: “Lần này trong triển lãm có mấy tác phẩm của người Trung Quốc là do sư huynh tôi và học sinh của anh ấy, được treo riêng ở một khu vực, sau khi triển lãm kết thúc sẽ có bán đấu giá, toàn bộ tiền quyên góp được sẽ cho các tổ chức từ thiện…”

Hứa Khiêm ừ một tiếng: “Quá tốt, chốc nữa gặp được tác phẩm vừa mắt, chúng ta cũng mua một bức về treo.”

Mắt thấy sắp mở cửa, y đứng dậy, gập đôi tờ rơi ở trong tay bỏ vào túi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.