Đã gần một tháng kể từ khi lần gặp mặt trước nhưng Nghiêm Mạc thấy giống như đã hơn một năm không gặp, ngẩn người tại đó hồi lâu không nói ra lời.
“Sư huynh, thật là trùng hợp, anh cũng tới xem phim sao?” Văn Bân liếc nhìn hai phần bỏng ngô trong tay hắn, mập mờ cười cười: “Cùng bạn gái?”
“… Bạn bè bình thường.” Nghiêm Mạc phục hồi lại tinh thần: “Còn cậu?”
“Cùng bà xã em, cô ấy là fan của nam diễn viên chính, cứ nằng nặc lôi em đi theo cô ấy xem, sư huynh, hai người xem suất nào? Chờ xem xong rồi cùng ăn một bữa đi, em có chút chuyện muốn…”
“Không cần, tối nay chúng tôi còn có việc, phim đã bắt đầu rồi, anh đi trước một bước, gặp lại sau.”
Hắn quẳng lại một câu nói rồi chạy như bay, cũng không quản đối phương có còn muốn nói gì nữa không. Nghiêm Mạc cảm thấy mình như vậy rất yếu ớt, đặt biệt nhát gan —— rõ ràng muốn quên nhưng những cảm tình đã ngủ say kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất liền bị thức tỉnh, trái tim quặn chặt lại, đau đến khó thở.
Hắn cho là mình đã quên.
Cả bộ phim điện ảnh, Nghiêm Mạc từ đầu đến cuối không để tâm tới, Hứa Khiêm ở một bên cười lăn lộn, lúc đi ra vẫn còn ôm bụng: “Ai ya má ơi vừa nãy cái kia làm tôi cười suýt chết…”
Y hưng phấn nói nửa ngày, Nghiêm Mạc hoàn toàn không nghe vào, thỉnh thoảng đáp lại vài từ cho có lệ. Sau đó Hứa Khiêm cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu hắn lại để hắn nhìn qua, bất mãn nói: “Cậu làm sao vậy? Sao giống như mất hồn thế?”
Nghiêm Mạc nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi giật giật nhưng cũng không nói gì.
“Hôm qua hơi mất ngủ, không ngủ ngon.” Hắn bắt lấy tay Hứa Khiêm, khẽ đẩy ra: “Bây giờ hơi mệt… chúng ta đi ăn cơm đi, ăn cơm sẽ tỉnh người hơn.”
Hứa Khiêm nhíu mày nhưng cũng không tiếp tục hỏi mà lại thoả hiệp nói: “Được rồi.”
Đảo mắt đã đến thứ hai, Hứa Khiêm đi làm, Nghiêm Mạc đi xem chừng nhà cửa —— bởi vì trùng tu lại toàn bộ bên ngoài, hôm nay mới chỉ phá đổ tường dư thừa và xà ngang, dưới tình hình còn chưa phá lớp nền rồi xây lại toàn bộ, cộng thêm để mùi sơn tản đi hết, còn phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể cho người vào ở.
Lúc hắn tới vừa lúc đang thi công, bụi bay tán loạn trong phòng, Nghiêm Mạc mang theo khẩu trang kiểm tra một vòng rồi kêu đốc công tới, giải thích bản thảo thiết kế một lượt cho gã…
Chẳng mấy chốc đã qua nửa ngày, Giang Thành Vọng đưa một hộp cơm tới rồi lôi kéo Nghiêm Mạc vào trong góc, nhét một hộp giữ ấm cho hắn.
“Đây là Hứa tổng bảo tôi mang tới để anh ra ngoài ăn, trong phòng quá nhiều bụi dễ hút phải bụi.”
Hắn lại dặn dò thêm vài câu rồi vội vàng rời đi, Nghiêm Mạc đi tới ghế dài nơi tiểu khu, mở hộp cơm ra, bên trong đều là thức ăn mà hắn thích.
Nếu là bình thường, hắn đều có thể dễ dàng làm xong đêm hôm trước, nhưng hôm nay Hứa Khiêm nói đồ ăn để qua đêm không tốt nên bảo hắn đừng làm. Nghiêm Mạc vốn muốn tự mình đi mua đồ ăn nhanh hay gì đó, không ngờ tới đối phương tri kỷ đến cỡ này, lại có thể đặc biệt đưa qua đây.
Lòng tốt này, hắn nhận lấy, buổi tối cũng làm một bàn đồ ăn ngon, Hứa Khiêm vừa về nhà đã ngửi được mùi thơm, y nhìn thấy ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng, Mễ Tô chạy như điên tới, chào mừng vung vẩy cái đuôi to nhìn y kêu lên.
Trái tim như được ngâm ở trong nước nóng, cả người thoải mái đến tan chảy.
Hứa Khiêm ở một mình nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng đã sớm cứng cỏi như sắt thiết nhưng kết quả vẫn là làm bằng thịt.
Y liền cúi người xuống, ôm lấy cục lông mềm mại, hai ba bước đi vào phòng khách, vừa vặn trông thấy Nghiêm Mạc bưng canh đặt lên bàn, trở tay cởi dây tạp dề.
Hứa Khiêm đặt Mễ Tô dưới đất, từ phía sau ôm chầm lấy.
Nghiêm Mạc hoảng sợ: “Buông ra.”
“Lúc cậu mặc cái này vô cùng dễ nhìn.” Hứa Khiêm hôn một cái lên tai hắn, chưa kịp nói thêm gì nữa đã bị đẩy mạnh ra.
Sắc mặt của Nghiêm Mạc hơi ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo.
“Chúng ta… chúng ta chỉ là quan hệ ở chung, không cần thiết thân mật như thế.”
Lời hắn nói uyển chuyển, Hứa Khiêm cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Y không hề hấn gì nhún vai: “Cậu thật là không biết nói đùa.”
Trọng tâm câu chuyện bị đổi quá nhanh, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, vừa ăn Nghiêm Mạc vừa báo lại tiến trình ngày hôm nay, Hứa Khiêm lắng nghe, thỉnh thoảng chêm mấy câu, coi như hài hoà. Đợi đến sau khi ăn xong, Nghiêm Mạc rửa chén đũa, liền nghe truyền tới một tiếng rầm nơi cửa, nhìn lại thì Hứa Khiêm đã đi rồi.
Một lát sau, di động trong túi hắn rung lên, là một tin nhắn.
“Tiệc xã giao, tối khuya mới về, cậu ngủ trước.”
Nghiêm Mạc trả lại “được” rồi không quản nữa.
Kết quả đêm hôm đó Hứa Khiêm đến nửa đêm mới trở lại, vẫn là bị Giang Thành Vọng khiêng về.
“Hứa ca phải xã giao, mấy ông chủ kia rót rất nhiều rượu cho anh ấy, cản cũng không cản được.”
Nghiêm Mạc gật đầu tỏ ý đã hiểu, tránh ra nhường đường: “Vào đi.”
Giang Thành Vọng đỡ Hứa Khiêm vào phòng, Mễ Tô nghe được tiếng động, từ trong ổ mèo nhảy ra ngoài, tò mò nhìn khách tới. Giang Thành Vọng liếc mắt liền liếc thấy nó: “Đây là mèo do hai người nuôi?”
“Đúng vậy.”
“Hứa ca rất thích động vật nhỏ.”
“… Ừm.”
Hai người cùng dịch Hứa Khiêm đến trên ghế salon, Giang Thành Vọng lau mồ hôi, do dự một lúc lâu mới nói: “Con người của Hứa ca kỳ thật rất dễ mềm lòng, nhưng mà độc miệng lại còn thích cậy mạnh…”
Nghiêm Mạc đang giúp Hứa Khiêm cởi nút áo ra: “Cậu nói với tôi chuyện này làm gì?”
Giang Thành Vọng lúng túng gãi đầu: “Hai anh… không phải là loại quan hệ kia sao, đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý sỉ nhục, tuy Hứa ca chơi bời, nhưng tuyệt đối không bừa bãi, hơn nữa…”
Hơn nữa người mà y vẫn luôn để ý như vậy là Văn Bân.
Điểm này Giang Thành Vọng không nói ra, dù sao có hiểu rõ đi nữa cũng không cách nào thay đổi tâm nguyện của chính người đó.
Nghiêm Mạc nói: “Chúng tôi không phải là loại quan hệ mà cậu tưởng tượng.”
Nói xong lời này chính hắn xoắn xuýt trước —— hắn và Hứa Khiêm, là cái loại quan hệ gì? Bạn cùng phòng? Nhưng bọn họ đã lên giường, còn không chỉ một lần… Bạn giường? Nào có bạn giường nào ăn ở chung với nhau, huống gì là hắn chủ động mời.
Trong lòng Nghiêm Mạc loạn cào cào, kể từ sau khi gặp lại Văn Bân, ngày đó trái tim đã thật vất vả mới bình tĩnh lại bị làm rối loạn, hắn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì —— hắn không thể quên được, hắn không thể quên được Văn Bân, cho dù là Hứa Khiêm cũng không thể khiến hắn quên được, nhiều nhất chỉ là tạm thời không nghĩ đến, mà cũng không phải là đau khổ một đời suốt đời thoải mái.
Cái lỗ hổng trong lòng quá lớn, hắn tìm mọi cách bổ khuyết đủ thứ vào, nhưng vừa thấy được người thật, hắn mới phát hiện hết thảy những gì mình đã làm đều là phí công.
Thích một người rất dễ dàng, mà để quên lại cực kỳ khó khăn.
Thời gian tám năm làm lên men phần tình cảm kia tạo thành kịch độc đục khoét thấu xương tuỷ, ngấm vào máu thịt, không có thuốc nào cứu được.